Trên xe ngựa, Phượng
Tê nhìn Phượng Lại Tà đang nghiêng đầu qua một bên ngắm phong cảnh lướt
qua ngoài cửa sổ. Đáy lòng cực kỳ phức tạp, hắn vạn lần không nghĩ đến
sự việc lại phát triển thành như bây giờ. Hắn thật không ngờ Phượng Ngâm giỏi sử dụng thủ đoạn lại lấy cách thức như vậy kết thúc mọi chuyện,
dùng tính mạng của mình sám hối tất cả những việc mà hắn đã làm.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột khiến hắn không kịp trở tay. Hắn biết người
khổ sở nhất không phải hắn, mà là Tiểu Tà. Cho dù cô bé không biết
Phượng Ngâm là cha của mình, cho dù đối với cô bé mà nói, chẳng qua
người mà cô bé giết chỉ là một địch nhân tìm mọi cách hãm hại Phượng
Lại. Thế nhưng hắn lại cảm thấy dao động. Lời nói trước khi chết của
Phượng Ngâm không thể nghi ngờ đã phá huỷ hoàn toàn tín niệm từ trước
đến giờ của Phượng Lại Tà, sự kiên định, khẳng định Phượng Lại chưa
chết, Tiểu Tà phải đối mặt với tất cả những chuyện này như thế nào đây.
Trong lòng tự trách bản thân mình quá sơ suất để cho tất cả những chuyện này
xảy ra. Bản thân đã từng đồng ý bảo vệ cô bé, hứa không để cô bé chịu
bất kỳ thương tổn nào, hiện tại tất cả những lời hứa đó dường như đã trở thành truyện cười.
Ngay khi Phượng Tê đang tự trách móc bản
thân mình thì Phượng Lại Tà quay đầu nhìn Phượng Tê, dùng giọng điệu
bình tĩnh nói: “Em không tin daddy đã chết.”
Cái gì?
Nghe
được lời nói của Phượng Lại Tà, Phượng Tê kinh ngạc ngẩng đầu. Phượng
Ngâm đã nói rõ như vậy, minh bạch như vậy, vì sao cô bé còn không từ bỏ? Phượng Tê nghi ngờ nhìn đôi tử mâu kiên định kia. Hắn không hiểu, bây
giờ còn cái gì có thể để cho cô bé tiếp tục kiên trì giữ lấy tín niệm
này.
Phượng Lại Tà nở một nụ cười ngọt ngào, hít vào một hơi thật sâu, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, giống như nói cho Phượng Tê, lại giống như nói cho chính mình: “Em kiên trì ba năm, trong ba năm này em không
ngừng tự nói với bản thân không thể vứt bỏ tín niệm này. Mặc kệ chuyện
gì xảy ra, cho dù hi vọng càng lúc càng mong manh, dù là một phần nghìn, hay một phần vạn hy vọng, em vẫn sẽ tiếp tục kiên trì.” Nói nó ngu cũng được, ngốc cũng tốt, nó chính là cố chấp như vậy.
“Tiểu Tà, xin
lỗi.” Nặng nề cúi thấp đầu xuống. Phượng Tê biết rõ hai chữ này không hề có ý nghĩa gì. Thế nhưng hắn không biết, ngoại trừ hai từ đó hắn còn có thể nói cái gì.
“Không cần phải xin lỗi. Qua chuyện này em càng
hiểu rõ rằng, không phải vì daddy không có thực lực nên bại bởi đám
người chim kia, mà bởi vì daddy đã bị thương.”
Phượng Lại Tà híp
mắt lại, đáy mắt dịu dàng hiện lên chua xót và bất đắc dĩ. Vì sao daddy
luôn ngu ngốc như vậy? Yên lặng làm việc, yên lặng chuẩn bị mọi chuyện
cho nó, yên lặng nỗ lực, yên lặng biến mất. Daddy đúng là đồ ngốc, cho
rằng làm như vậy thì nó sẽ vui vẻ sao? Đợi đến lúc nhìn thấy daddy, nó
nhất định phải đánh daddy một trận, đánh cho cái đầu ngoan cố kia tỉnh
ra.
Với nó, Thế giới không có daddy chỉ là một nơi ảm đạm.
“Tiếp theo em định làm gì?” Phượng Tê cảm thấy áy náy. Lời nói của cô bé như
an ủi hắn, thế nhưng hắn không cách nào bỏ qua sự hổ thẹn trong lòng.
Phượng Lại Tà quay đầu nở một nụ cười tự tin.
“Em muốn đoạt được danh hiệu đệ nhất ‘võ đạo đại hội’, dẫn đầu đội quân Ma
giới san bằng Thiên giới.” Cho dù phải đánh thủng một lỗ trên trời nó
cũng muốn lôi bằng được daddy ra.
“Như vậy rất nguy hiểm.” Phượng Tê nhíu nhíu mày. Mặc dù năm đó hắn không tham gia "ngày săn bắt Thiên
Sứ", thế nhưng thực lực Minh Hoàng không yếu, cho dù Minh Hoàng dốc hết
sức lực, toàn quân vẫn lâm vào tình cảnh bi thảm bị diệt sạch, sức mạnh
Thiên giới là không thể khinh thường.
“Anh thấy em
giống kẻ nhát gan sao?” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nhìn Phượng Tê. Nó
biết rõ hắn đang lo lắng cho nó. Thế nhưng không ai có thể ngăn cản
quyết tâm lên Thiên giới của nó. Vì vậy nó chỉ có thể nói xin lỗi.
“Đúng rồi, Phượng Ca đã đi đâu?” Vì để nói sang chuyện khác, Phượng Lại Tà
bỗng nhiên nhớ tới mình vẫn chưa gặp Phượng Ca. Tiểu K ở nơi đó cũng
không nghe được tin tức của hắn ta sau khi Phượng Tê làm phản. Phượng Ca vốn là Thái tử, nó nhớ rõ quan hệ giữa Phượng Ca và Phượng Tê không tệ, chắc cũng không đến mức hoàn toàn rạn nứt chứ?
Nhắc đến Phượng
Ca, trên mặt Phượng Tê bỗng xuất hiện vẻ lúng túng. Hắn cúi thấp đầu,
hai tay nắm vào nhau thật chặt. Dừng một chút mới chậm rãi nói: “Anh
không biết…”
“Cái gì?”
“Anh không biết Phượng Ca đã đi
đâu. Sau khi anh công phá vương cung, Phượng Ca liền rời đi, anh ấy
không nói cho anh biết mình đi đâu.” Nhớ lại đêm hôm đó, ánh lửa đầy
trời, Phượng Ca cưỡi tuấn mã màu đen đứng trong gió lốc
nhìn hắn, cách ngọn hoả diễm hừng hực nở một nụ cười ý vị thâm trường
với hắn, hắn cảm thấy ảo não vô hạn.
Lúc mới bắt đầu tạo phản,
hắn cũng cảm thấy hối hận. Nguyên nhân là Phượng Ca – người anh trai
thập phần thân thiết với hắn. Anh ấy mới là Thái tử danh chính ngôn
thuận của Đông phương Huyết tộc, anh ấy mới là người có tư cách ngồi
trên vương toạ. Nhưng Phượng Tê biết rất rõ, Phượng Ca không phải là
người giỏi sử dụng thủ đoạn, không phải loại người chạy theo quyền lực.
Anh ấy thích tự do và cuộc sống vui vẻ, chưa bao giờ nhắc tới chuyện
vương vị.
Nếu Phượng Ca muốn thuận lợi ngồi lên ngôi vị Huyết
chủ, nếu vậy hoặc là Phượng Ngâm tự động thoái vị, hoặc là Phượng Ngâm
tử vong ngoài ý muốn.
Nhưng muốn Phượng Ngâm tự động thoái vị là chuyện không thể, giết Phượng Ngâm, anh ấy càng không làm được.
Giam cầm cha, trục xuất huynh trưởng, hắn đã phạm vào tội ác tày trời.
Đối với Phượng Ngâm, hắn không có áy náy. Nhưng với Phượng Ca, đây là huynh trưởng vẫn âm thầm trợ giúp hắn, nhắc nhở hắn, hắn lại càng cảm thấy áy náy hổ thẹn.
“Anh phái người đi tìm tung tích hai người, kết quả là không thu hoạch được gì.” Phượng Tê cười khổ lắc lắc đầu. Ngay từ
lúc đầu hắn nên nghĩ tới hậu quả như ngày hôm nay.
“À, em ở nhân
giới.” Sờ mũi một cái, Phượng Lại Tà hy vọng hắn có thể sớm tìm được
Phượng Ca. Tuy rằng cái tên kia thích bắt nạt nó, thế nhưng từ trong đáy lòng nó biết Phượng Ca là người tốt. Ngoại trừ có
chút vô lại, hắn là một trí giả thật sự.
“Em… ba năm nay ở tại
nhân giới?” Phượng Tê cảm thấy kinh ngạc. Hắn cũng đã từng phái người đi tìm ở nhân giới, nhưng nhân giới thường xuyên có Thiên Sứ lui tới. Để
an toàn, hắn cũng không tận lực tìm kiếm, bởi vì Tiểu Tà cũng không phải nhân loại, nên biết ở nhân giới cũng không an toàn.
Nhưng, hình như hắn đã đoán sai.
“Đúng. Em nghĩ nếu như ở Ma giới không tìm được Phượng Ca, anh có thể phái
người đến nhân giới tìm.” Không muốn nói ra nơi ở của mình, Phượng Lại
Tà nói đến đó thì ngừng.
Phượng Tê gật gật đầu, lời nói của Phượng Lại Tà như một linh kế khiến hắn hiểu ra. (linh kế ở trong linh kế diệu dược)
Bánh xe không ngừng chuyển động, rất nhanh sau đó Phượng Tê đã đưa Phượng
Lại Tà trở về phủ Bá Tước. Có chút không nỡ nhìn cô bé đi vào trong cánh cổng, hắn thở dài một hơi bảo thị vệ đánh xe ngựa trở về. Trong lòng
lập tức quyết định phái một đám nhân mã đến nhân giới tìm kiếm tung tích của Phượng Ca.
Trước khi ‘võ đạo đại hội’ kết thúc nhất định phải tìm được anh ấy.
Thiên giới---- ----
Long Toa Toa và Hàn Ngự đi theo phía sau Thiên Sứ Gabriel đến căn phòng đặt
quan tài chứa Phượng Lại, căn phòng thuần một màu trắng khiến Long Toa
Toa cảm thấy bất mãn. Hàn Ngự ở một bên ra ám hiệu cho cô không được mở
miệng nói chuyện, lúc này mới có thể áp chế tính tình của cô.
Gabriel đi tới cạnh quan tài thuỷ tinh nhìn Phượng Lại đang ngủ ở bên trong
giống như một tác phẩm của Thượng Đế thì trong mắt có bất đắc dĩ.
“Gabriel đại nhân, xin hỏi rốt cuộc các ngài muốn làm gì Phượng Lại?” Cuối cùng
Long Toa Toa vẫn không thể nhịn được nghi vấn trong lòng. Cô biết
Gabriel là người hiền lành nhất trong các Đại Thiên Sứ nên mới mạnh dạn
hỏi.
Gabriel biết khoảng thời gian Long Toa Toa ở nhân giới có
tình cảm rất tốt với Phượng Lại Tà. Cô than nhẹ, vươn tay vuốt ve mái
tóc xinh đẹp của Long Toa Toa: “Đây là ý chỉ của Thần, không phải ý của
chúng ta.”
“Ý chỉ của Thần?” Long Toa Toa nhíu nhíu mày. Bọn họ
là tiểu Thiên Sứ, căn bản ngay cả cái bóng của Thần cũng không thấy
được, nên cũng không có nhận thức gì đặc biệt đối với Thần.
Gabriel nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếp tục nói: “Các con có biết vì sao ngày hôm nay ta đưa các con đến nơi này không?”
Long Toa Toa và Hàn Ngự nhìn nhau, thành thực lắc đầu.
Gabriel chuyển ánh mắt nhu hoà đến trên quan tài thuỷ tinh, dùng giọng điệu
nhàn nhạt nói: “Bởi vì ta biết tình cảm giữa các con và Phượng Lại Tà
rất tốt, cho nên mới làm chuyện này trước mặt các con, để hai người các
con có thể an tâm một chút.”
Cảm thấy giọng điệu Gabriel càng
ngày càng kỳ quái, Long Toa Toa và Hàn Ngự càng không giải thích được.
Gabriel cũng không để họ tò mò quá lâu. Hai cánh tay thon dài khẽ nâng
lên, nương theo động tác của cô mà nắp quan tài bị gỡ xuống, Phượng Lại
đang ngủ say bên trong cũng được nâng lên giữa không trung một cách chậm rãi.
Dung nhan khi ngủ yên của hắn càng giống một Thiên Sứ mỹ lệ mà không phải “đứa con cấm kỵ” có dòng máu ô uế.
“Định làm…” Gì vậy? Long Toa Toa vừa định mở mệng hỏi đã bị Hàn Ngự ở một bên bịt kín miệng, hắn ném cho cô ánh mắt bình tĩnh, sau đó tiếp tục nhìn
về phía Phượng Lại bị nâng lên giữa không trung.
Nếu như dự cảm
của hắn không sai thì chuyện sắp xảy ra tuyệt không phải chuyện xấu, nếu không Gabriel đại nhân sẽ không tự làm việc này. Bình thường, chuyện
xấu đều là do những Đại Thiên Sứ khác ra mặt.
“Tỉnh dậy đi, Bá
Tước Phượng Lại đang ngủ say…” Thanh âm Gabriel mềm nhẹ giống như đang
hát. Lời của cô vừa dứt, một luồng ánh sáng trắng bao vây Phượng Lại.
Ánh sáng trắng xoá khiến Long Toa Toa và Hàn Ngự phải híp mắt lại nhìn
tất cả mọi chuyện xảy ra.
Con ngươi ngân sắc chậm rãi mở ra trước mắt bọn họ, Long Toa Toa kinh hô ra tiếng.
Phượng Lại! Đã tỉnh rồi...