Thành thị Ma tộc phồn hoa, phi thường náo nhiệt.
Nhìn đám người Ma tộc xinh đẹp đi qua bên cạnh mình, Phượng Lại Tà kéo khăn
che mặt lại. Trước khi trời tối bọn họ đã thuận lợi đến khu vực Ma tộc.
Sau khi đặt chân đến đây, cô dùng khăn che mặt được chuẩn bị từ trước
nhẹ nhàng mang lên trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ để lại cho họ một nụ cười, một ánh mắt.
Mọi người ngầm hiểu gật đầu. Xem ra Phượng Lại Tà cũng không hy vọng nhiều người biết đến thân phận của
mình. Đội ngũ Lang tộc và Huyết tộc rất nhanh đã đi đến toà thành Ma
tộc. Toà thành nguy nga, cổng thành xa hoa, sông đào bảo vệ thành rộng
lớn, so với Huyết tộc càng thêm khí thế hùng vĩ.
Chủng tộc lớn nhất Ma giới – Ma tộc.
Một đội binh sĩ Ma tộc nhận được tin tức đã đứng chờ tại cổng thành, họ vây quanh một nam tử tuấn mĩ chậm rãi đi tới. Định thần nhìn lại, không ngờ đó là Nhị hoàng tử Xưng Quân, dung mạo nho nhã, nụ cười ôn hoà, ưu nhã
đi tới, ánh mắt thản nhiên mà ôn hoà đảo qua mọi người, ung dung lễ độ
nói: “Hoan nghênh bằng hữu Lang tộc và Huyết tộc, xin mời tuyển thủ các
tộc vào thành cùng ta. Ta sẽ an bài người khác đưa người hầu và thị vệ
tới nơi ở của họ.” Mặc dù Xưng Quân nở nụ cười ôn hoà, lời nói lễ độ,
nhưng vẫn có chút cường ngạnh. Đây là khí phách trời sinh của Ma tộc.
Mọi người ăn ý sai bảo binh lính nghe theo sự sắp xếp của Ma tộc, nhóm
tuyển thủ thì từng người xuống ngựa, tách ra đứng ở hai bên trái phải.
Xưng Quân hài lòng nhìn mọi người phối hợp, chợt bất ngờ phát hiện một con
bạch hổ uy phong lẫm lẫm đứng cạnh một thiếu nữ mang khăn che mặt. Trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng ngoài mặt lại tươi cười đi đến trước mặt
người thiếu nữ này. Trong nháy mắt khi nhìn thấy đôi mắt màu tím của cô, hắn khẽ sửng sốt.
“Đứa con cấm kỵ”? Tử mâu tượng trưng cho thân
phận này khiến Xưng Quân thấy sửng sốt. Không phải nói Phượng Tê không
tham gia lần thi đấu này sao? Nhưng sau khi chú ý đến chiều cao của
thiếu nữ này, Xưng Quân bác bỏ ngay suy đoán của mình.
Thiếu nữ
này không cao gầy như Phượng Tê, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn mà đáng
yêu. Trong lòng Xưng Quân cảm thấy nghi ngờ tại sao Đông phương Huyết
tộc lại xuất hiện một “đứa con cấm kỵ”, nhưng ngoài mặt vẫn bất động
thanh sắc tiêu sái đi đến trước mặt Phượng Lại Tà, mỉm cười nói: “Vị
tiểu thư này, xin lỗi, ngoại trừ những tuyển thủ, còn những người khác
không thể vào thành.” Nói xong ánh mắt hắn nhìn về phía bạch hổ cao to
bên chân cô.
Khoé miệng Phượng Lại Tà dưới khăn che mặt khẽ cong
lên, vừa cười vừa nói: “Chính ngươi cũng nói là người khác, không phải
sao?” Ẩn ý đứng bên cạnh cô là một con bạch hổ, cũng không phải người,
cho nên không ở trong phạm vi mà ngươi nói.
Xưng Quân khẽ chấn
động, hắn thật không ngờ thiếu nữ này sẽ cự tuyệt. Hơi nhíu mày, hắn
nhìn đôi tử mâu khẽ cười của thiếu nữ, theo bản năng ghi nhớ thiếu nữ
đặc biệt này, ngay sau đó lại nhìn bạch hổ kia một chút. Ánh mắt bén
nhạy đảo qua toàn thân bạch hổ, sau khi xác định đối phương thực sự chỉ
là một con bạch hổ, hắn mới gật gật đầu.
“Tốt. Như vậy xin mời
các vị đi theo ta.” Một con bạch hổ không đủ để mang đến bất kỳ nguy
hiểm gì cho bọn hắn, nhưng chủ nhân của nó - “đứa con cấm kỵ” mang khăn
che mặt lại khiến Xưng Quân kinh ngạc. “Đứa con cấm kỵ” ngàn năm khó
gặp, tại sao trong lúc này lại bất thình lình xuất hiện một khuôn mặt xa lạ.
Mọi người đi theo phía sau Xưng Quân vào toà thành nguy nga
trước mắt. Sau khi từng người được đưa đến căn phòng của mình, Phượng
Lại Tà liền trấn an bạch hổ, đi vào phòng tắm tẩy đi một thân mệt mỏi.
Sau khi đưa mọi người đến từng căn phòng, Xưng Quân vẻ mặt trầm trọng bước
nhanh rời đi. Đi qua hành lang thật dài, hắn đẩy một cánh cửa xa hoa ra. Trong phòng tràn ngập hơi thở nam tính, hai thanh trường kiếm phục cổ
đan vào nhau treo trên vách tường, một tấm khiên màu bạc treo ở phía
dưới.
Một bóng dáng cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất đưa lưng về phía Xưng Quân, người đó đang nhìn ánh sáng trong thành thị Ma tộc vào
đêm tối.
“Hoả Đề.” Xưng Quân trầm giọng gọi tên của người kia.
⊹⊱d♡đ♡Lê♡Qý♡Đ Tiếng nói vừa rơi xuống, người nọ liền xoay người, một
đôi mắt dị sắc bao hàm ánh sáng bén nhọn mang theo khí phách vương giả
nhìn về phía cửa, nơi có nhị ca của hắn.
“Nhị ca, binh lính Đông
phương Huyết tộc và Lang tộc đã tới chưa?” Võ đạo đại hội lần này chủ
yếu là do Xưng Quân chịu trách nhiệm chuẩn bị, vì vậy việc tiếp đãi
tuyển thủ các tộc tới tham gia thi đấu, tất nhiên cũng rơi xuống người
Xưng Quân.
“Ừm.” Xưng Quân đi vào căn phòng, tiện tay khép cửa
lại. Hắn dùng ánh mắt tán thưởng nhìn người trước mắt, người đã trưởng
thành nhanh chóng trong ba năm nay – em trai hắn.
Ba năm, từ một
thiếu niên nóng nảy, Hoả Đề đã trở thành một nam tử trưởng thành khí
phách hiên ngang, toàn thân cao thấp toả ra hơi thở vương giả khiến
người khác không dám nhìn gần. Khí chất tự nhiên thiên thành* này, ngay
cả đại ca cũng âm thầm tán thưởng. (tự nhiên thiên thành: tự nhiên hình
thành)
“Phượng Tê tới chưa?” Hoả Đề híp mắt nhìn Xưng Quân, điều
duy nhất hắn quan tâm chính là người đã đánh bại hắn vào ba năm trước -
Phượng Tê có tới tham gia lần thi đấu này hay không. ๖ۣۜd1đ`l-๖ۣۜq.đ Trong “võ đạo đại hội” lần này không có Đệ Nhị, đại ca và Phượng Lại,
vậy thì chỉ còn Phượng Tê mới khiến hắn cảm nhận được khí thế cạnh
tranh, đồng thời, hắn càng muốn rửa sạch sỉ nhục trước kia.
“Không có.” Xưng Quân lắc lắc đầu. Sau đó hắn liền thay đổi giọng điệu đi đến
bên cạnh Hoả Đề: “Tuy rằng Phượng Tê không tới, thế nhưng ta lại phát
hiện trong nhóm tuyển thủ Huyết tộc có một người thú vị.”
“Ai?”
Hoả Đề ngồi trên ghế sofa mềm mại khẽ ngẩng cằm nhìn nét mặt ngưng trọng của Xưng Quân. Người có thể để cho nhị ca đặc biệt chú ý khiến hắn cảm
thấy tò mò.
“Một ‘đứa con cấm kỵ’.” Xưng Quân nói.
“Đứa
con cấm kỵ?” Hoả Đề nhíu mày. Nếu hắn nhớ
không nhầm thì toàn bộ Ma giới chỉ có ba “đứa con cấm kỵ”. Một người đã
biến mất nhiều năm về trước, một người là Phượng Tê, một người đã tử
trận trong “ngày săn bắt Thiên Sứ” vào ba năm trước – Phượng Lại. Chẳng
lẽ là “đứa con cấm kỵ” đã biến mất nhiều năm trước?
Xưng Quân nghe suy đoán của Hoả Đề thì lập tức gạt bỏ.
“Đối phương là nữ.”
“Nữ nhân?” Hoả Đề hơi sửng sốt. Theo như hắn biết thì ba “đứa con cấm kỵ”
của hiện tại đều là nam giới, bao gồm cả Phượng Tê là nam giả nữ. Từ lời nói của Phượng Ca hắn cũng hiểu rõ một chút, việc này nhị ca cũng biết. Nói như vậy, đối phương không ở trong những người mà bọn họ biết. Nếu
như chuyện này đúng là như thế, vậy thì thú vị hơn nhiều.
Một “đứa con cấm kỵ” mới tinh, khuôn mặt xa lạ, sức mạnh xa lạ.
Phát hiện ra điều này, trong nháy mắt Hoả Đề lại cảm thấy hứng thú với “võ đạo đại hội” năm nay.
“Anh biết đối phương là ai không?” Hắn tiếp tục hỏi.
Xưng Quân nhún vai, lắc đầu.
“Cũng không rõ lắm, cô ta che mặt nên không thể nhìn thấy. Nhưng cô ta có một mái tóc màu bạc, màu sắc rất đẹp.” Nhớ lại dáng vẻ của thiếu nữ thần bí kia, Xưng Quân có chút tán thưởng. Mặc dù không biết rõ toàn bộ diện
mạo đối phương, thế nhưng chỉ riêng cặp mắt xinh đẹp và dáng người có
lồi có lõm, khí chất tao nhã là có thể biết, đối phương nhất định là một đại mỹ nhân khó gặp. Bởi vì tướng mạo của “đứa con cấm kỵ” vĩnh viễn
đều là xinh đẹp khiến người ta phải kinh ngạc.
“Che mặt?” Hoà Đề
xoa cằm, khoé miệng nhếch lên. Nếu có cơ hội hắn cũng muốn đi gặp “đứa
con cấm kỵ” thần bí kia. Dù sao đối thủ của hắn đều là “đứa con cấm kỵ”, dù là Phượng Tê hay Phượng Lại, con ngươi tử sắc của bọn họ như quỷ mỵ
vẫn không ngừng xuất hiện tại đáy mắt hắn.
Xưng Quân nhìn vẻ mặt
hăng hái dạt dào của Hoả Đề thì cười khẽ. Thế nhưng rất nhanh hắn lại
nghĩ đến một việc khác, liền mở miệng nhắc nhở: “Phụ vương hỏi em khi
nào thì tuyển phi, người đã chuẩn bị tốt tư liệu của các thiên kim quý
tộc chờ mang cho em xem.”
Nếu như nói sự trưởng thành của Hoả Đề
trong ba năm qua khiến người ta vui mừng, thì tính cố chấp của hắn lại
làm cho người ta phát điên. Không biết rốt cuộc là hắn trúng tà gì lại
nhất quyết giữ lấy hôn ước giữa hắn và thiếu nữ nhân loại mất tích kia.
Có trời mới biết, mặc dù hôn ước kia vẫn có hiệu lực như cũ, nhưng đối
phương cũng đã mất tích ba năm rồi.
Ba năm, ngay cả một cái bóng cũng không có, lẽ nào cô nhóc kia vẫn tiếp tục không xuất hiện thì Hoả Đề sẽ không lấy vợ cả đời?
Em trai hắn thật ngốc, đối phương cũng chỉ là một cô nhóc nhân loại đáng
yêu xinh đẹp, hoạt bát linh động mà thôi. Tuy rằng mê người, nhưng dù
sao cũng chỉ là một nữ nhân. Không ngờ hắn lại si mê như vậy.
Bất luận là hắn hay phụ vương, thậm chí cả đại ca Minh Hoàng đều không thay đổi được ý nguyện của Hoả Đề.
“Em đã nói rồi, không cần nói lại chuyện này với em, em sẽ không đồng ý.”
Quả nhiên khi nhắc tới chuyện này, rõ ràng giọng điệu Hoả Đề có chút khó chịu, mày kiếm nhăn lại biểu thị hắn không hài lòng.
Xưng Quân
thở dài, tiếp tục nói: “Anh chỉ phụ trách truyền lại lời nói của phụ
vương, những chuyện khác, tự em nói với người.” Một hoàng tử Ma tộc vì
một cô nhóc nhân loại mà không cưới vợ? Đây là chuyện mà phụ vương không thể nào chấp nhận được. Nhất là càng về sau Hoả Đề càng ưu tú, hắn mơ
hồ cảm giác được phụ vương có ý định truyền vương vị cho Hoả Đề.
Đại ca tiếp quản Minh giới, đã trở thành vua của Minh giới. Bản thân mình
mưu trí hơn người, nhưng lại không có khí phách vương giả, Hoả Đề là lựa chọn thích hợp nhất. Vì vậy, không riêng gì sự trưởng thành của Hoả Đề, ngay cả nửa kia của Hoả Đề cũng là chuyện mà phụ vương quan tâm.
Dù sao Ma hậu tương lai của Ma tộc cũng có liên quan đến danh vọng và
quyền uy của toàn bộ Đông phương Ma tộc, vì vậy địa vị phải đủ cao.
“Em sẽ nói với người. Được rồi, không có chuyện gì nữa thì em tới phòng
luyện võ.” Hiển nhiên Hoả Đề đã bị vấn đề này làm cho bực dọc. Hắn đứng
dậy, không đợi Xưng Quân mở miệng đã sải bước rời đi. Xưng Quân nhìn
bóng dáng Hoả Đề, bất đắc dĩ thở dài.