Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 176

“Tiểu Tà.” Long Toa Toa nuốt nước miếng, đáy mắt có chút xấu hổ nhìn Tiểu Tà rúc ở trong lòng Phượng Lại, đầu cô cúi thật thấp kéo kéo tay áo Hàn Ngự đang đứng bên cạnh.

Hàn Ngự sao có thể không biết ý nghĩ trong đầu cô. Kỳ thực về chuyện cậu và Long Toa Toa che giấu thân phận để giám thị Tiểu Tà thì đáy lòng hai người đều có vướng mắc, không biết phải giải thích tất cả những chuyện này như nào cho Tiểu Tà.

Há mồm lại không biết nói gì, bầu không khí trở nên xấu hổ.

Thông minh như Phượng Lại Tà sao có thể không thấy sự xấu hổ và bất an trong mắt hai người. Nụ cười xẹt qua khóe môi, cô ngửa đầu nở một nụ cười rực rỡ với Phượng Lại.

Ngay sau đó, cô từ trong lòng Phượng Lại đi tới trước mặt họ. Ngay khi hai người vẫn đang cúi đầu trầm mặc cô liền ôm cả hai người vào trong lòng.

“Có thể gặp lại các cậu, thật tốt.” Cảm thán phát ra từ nội tâm, Phượng Lại Tà nhắm mắt ôm hai thân thể cứng ngắc ở trong lòng mình thật chặt. Nếu như nói hồi ức của cô khi còn ở nhân giới ngoài sư phụ và Sóc Ngôn còn ai nữa, thì chính là hai người bọn họ - những người bạn duy nhất của cô.

Một dòng nước ấm chảy qua đáy lòng Hàn Ngự và Long Toa Toa. Hai người ngây ngốc một lúc, sau đó nở một nụ cười vui mừng, dang rộng hai tay ôm Phượng Lại Tà.

Ba thiếu niên tràn đầy sức sống cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau. Sí Viêm ở một bên nhìn về phía Phượng Lại thì phát hiện hắn đang nhìn chăm chú vào Tiểu Tà, tình ý trong mắt không hề che giấu.

Tình ý này khiến Sí Viêm cả kinh. Hắn không bao giờ nghĩ tới chủ nhân luôn luôn lạnh lùng cũng sẽ có tình cảm nóng bỏng như vậy trong đáy mắt.

“Tiểu Tà.” Phượng Lại nhẹ nhàng mở miệng.

Tiểu Tà từ trong cái ôm ấm áp phục hồi tinh thần, sau khi tặng hai người một nụ cười ngọt ngào thì lại trở về trong lòng Phượng Lại, trên mặt là nụ cười hạnh phúc như một thiếu nữ ngọt ngào đang yêu.

“Lại…” Càng kêu càng thuận miệng, Phượng Lại Tà cảm thấy bản thân ngày càng dễ dàng tiếp nhận xưng hô này.

Ánh mắt ám muội của Long Toa Toa lưu chuyển qua lại giữa Phượng Lại và Phượng Lại Tà. Cô thực sự cảm thấy quan hệ giữa hai người này đã xảy ra một sự biến hóa kì diệu.

“Các ngươi đi theo ta.” Ôm Phượng Lại Tà trong lòng, Phượng Lại nhìn Hàn Ngự và Long Toa Toa nói, đồng thời tay hắn mở ra một cánh cửa dị giới trong không trung, sau đó dẫn đầu đi vào. Hàn Ngự, Long Toa Toa và Sí Viêm cũng đi vào theo.

Bước ra khỏi cánh cửa dị giới, bọn họ kinh ngạc nhìn khu rừng rậm mỹ lệ trước mắt.

Phượng Lại Tà nháy mắt nghi hoặc nhìn Phượng Lại. Vì sao Lại đưa bọn họ đến ngôi nhà trong rừng rậm ở nhân giới??

Phượng Lại đi tới ngôi biệt thự trong rừng, hắc miêu ưu nhã nhảy xuống từ nóc nhà đứng vững vàng trước mặt mọi người, thanh âm dễ nghe:

“Hoan nghênh chủ nhân và Tiểu Tà tiểu thư trở về.”

Lời nói hữu lễ và tư thái ưu nhã khiến Hàn Ngự và Long Toa Toa giật mình. Trước mặt bọn họ là một con mèo ư?

Một con mèo có thể nói? Khiếp sợ xoay quanh trong đầu hai người.

“Tiểu K, chuẩn bị phòng cho bọn họ. Từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ ở chỗ này.” Phượng Lại mở miệng phân phó. Nhưng nội dung trong đó lại làm cho Hàn Ngự và Long Toa Toa sợ hãi than nhẹ một tiếng. Phượng Lại Tà thì khẽ sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười. Như vậy có phải sau này Long Toa Toa và Hàn Ngự sẽ ở cùng với mình? Cảm giác vui vẻ lan tràn trong lòng cô, tại sao tới bây giờ cô mới biết daddy là người hiếu khách như vậy.

“Bá Tước Phượng Lại, ý của ngài là?” Hàn Ngự chấn động tiến lên một bước, vì lời nói vừa rồi của hắn mà kinh ngạc không thôi.

Khóe miệng Phượng Lại khẽ nhếch lên, hắn nhìn Hàn Ngự, nói:

“Các ngươi hãy ở chỗ này cho đến khi tất cả mọi chuyện chấm dứt.” Hắn sẽ không để hai tiểu Thiên sứ đã trợ giúp mình và Tiểu Tà không có chỗ ở. Không chỉ vì Tiểu Tà, mà đây còn là nguyên tắc của hắn.

“Sau khi tất cả mọi việc chấm dứt?” Hàn Ngự kinh ngạc lặp lại câu nói của Phượng Lại. Hắn có ý gì? Vì sao tim mình lại đập nhanh như vậy, vì sao câu nói cuối cùng của Phượng Lại lại kỳ quái như vậy? Trong khoảng thời gian ngắn cậu không thể biết đến tột cùng là có chuyện gì.

Phượng Lại cười như không cười liếc mắt nhìn Hàn Ngự, ôm Phượng Lại Tà đi vào ngôi nhà thuộc về bọn họ.

Bỗng có một đôi tay nhỏ bé kéo kéo vạt áo hắn. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng mình.

“Cám ơn…” Nhẹ nhàng nói ra một tiếng cảm tạ. Ngay khi Phượng Lại không kịp phản ứng thì Phượng Lại Tà đã nhón chân hôn lên khóe môi hắn. Hàn Ngự và Long Toa Toa là bạn cô, tuy rằng không biết vì sao bọn họ lại không có chỗ ở, thế nhưng Lại đã nguyện ý thu nhận bọn họ, điều này khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.

Nụ hôn nhẹ nhàng khiến đáy mắt Phượng Lại hiện lên ý cười.

Hàn Ngự và Long Toa Toa đứng phía sau bọn họ hoàn toàn hóa đá. Nếu như lúc trước hai người chỉ là nghi ngờ quan hệ giữa Phượng Lại và Phượng Lại Tà, như vậy chuyện vừa phát sinh trước hai đôi mắt mở trừng trừng của bọn họ là gì vậy?

Nhìn biểu tình khiếp sợ của hai tiểu Thiên sứ, Tiểu K bỗng nhiên có cảm giác đồng bệnh tương liên. Tin rằng nếu như bọn họ tiếp tục ở lại đây, nhất định sẽ bị hành động của chủ nhân và Tiểu Tà tiểu thư hù sợ sóng sau cao hơn sóng trước.

Vừa nghĩ đến cuối cùng cũng có người giống mình, trong lòng Tiểu K cảm thấy thật sảng khoái.

Thế nhưng Tiểu K còn chưa đắc ý xong thì một bóng đen bỗng bao phủ nó.

“Tiểu K...” Một âm thanh quen thuộc từ phía sau nó truyền đến.

Tiểu K rùng mình, quay đầu lại thì thấy người có đôi tai và cái đuôi lông xù – Sí Viêm đang cười híp mắt nhìn mình, nó cả kinh.

Không tốt, cư nhiên không phát hiện hắn cũng trở về!

Trong lòng cảm thấy không ổn, Tiểu K chuẩn bị chạy trốn. Thế nhưng Sí Viêm sao có thể để nó toại nguyện. Ngón tay sạch sẽ bắt lấy hắc miêu muốn chạy trốn, hai mắt khẽ nheo lại, đáy mắt hiện lên ánh sáng tà ác.

Cùng là những người trong tứ đại hộ pháp của chủ nhân, có thể nói Tiểu K và Sí Viêm cực kỳ không hợp nhau. Mỗi khi Sí Viêm thấy Tiểu K đều lấy việc trêu chọc nó làm thú vui, mà mỗi lần Tiểu K thấy Sí Viêm thì như một con mèo nhìn thấy một con chó nhỏ, trời sinh đã có sự căm thù và sợ hãi, điều nghĩ đến trước tiên chính là chạy trốn.

Đây là số phận của chó và mèo.

Ngăn cách bốn người mang tâm sự riêng ở ngoài cửa, Phượng Lại dẫn Phượng Lại Tà đi đến căn phòng của mình, đóng cửa phòng lại.

Trái tim thình thịch nhảy loạn, Phượng Lại Tà nhìn vẻ mặt thản nhiên của Phượng Lại, tà ác trong lòng bay lên.

Ặc, chẳng lẽ, Lại muốn…

Nhưng bây giờ là ban ngày nha!!

“Tiểu Tà.” Một tiếng gọi khẽ cắt đứt suy nghĩ miên man của Phượng Lại Tà. Cô nhìn bàn tay xinh đẹp của Phượng Lại vươn ra chậm rãi tiến tới gần mình.

Hai ngón tay thon dài cởi cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi của cô ra.

Hô hấp không tự chủ nhanh hơn, Phượng Lại Tà vẫn không nhúc nhích nhìn Phượng Lại đang híp nửa con mắt, trong lòng cảm thấy khẩn trương không thôi.

Lẽ nào... Lẽ nào… Không biết là chờ mong hay ngượng ngùng, cô nhắm hai mắt thật chặt.

Ngón tay Phượng Lại tiếp tục cởi chiếc cúc áo thứ hai của Phượng Lại Tà. Hô hấp của Phượng Lại Tà càng thêm dồn dập, bộ ngực phập phồng lên xuống kịch liệt, hai mắt nhắm chặt khiến cô không thể nào nhìn thấy biểu tình của Lại lúc này, chỉ biết khẩn trương và chờ đợi động tác kế tiếp của hắn.

Nhưng chuyện mà cô suy nghĩ không hề xảy ra, cô cảm thấy chiếc chìa khóa trên cổ mình bị lấy xuống thật nhẹ nhàng. Phượng Lại Tà mở mắt ra chống lại hai mắt của Phượng Lại. Trong cặp tử mâu kia chỉ tràn ngập nghi hoặc mà không hề có ham muốn như cô vẫn tưởng.

Nửa điểm cũng không có.

“Hửm?” Phượng Lại phát hiện hai má Tiểu Tà không biết đã ửng đỏ từ bao giờ, hai mắt mang theo sương mù mờ mịt nhìn hắn khiến hắn không khỏi thắc mắc.

“Không… không có gì!” Vội vàng che giấu sự xấu hổ và tư tưởng tà ác của bản thân, Phượng Lại Tà che khuôn mặt nhỏ nhắn nóng rực lại, thầm mắng mình tà ác. Ban ngày ban mặt mình lại nghĩ đến chuyện gì vậy, chẳng lẽ cô thật sự chưa thỏa mãn dục vọng?

Bận rộn che giấu ngượng ngùng vì sự hiểu lầm của mình nên cô không thấy được ý cười nhẹ trong đáy mắt Phượng Lại và nụ cười trêu chọc xẹt qua khóe môi hắn.

“Tiểu Tà, em có biết người thống trị tối cao của Ma giới là ai không?” Phượng Lại vừa cầm chiếc chìa khóa đi về phía chiếc hòm được đặt trên mặt bàn vừa hỏi Tiểu Tà ở phía sau.

“Người thống trị tối cao của Ma giới?” Phượng Lại Tà nhíu mày. Không phải Ma giới được chia thành Đông phương Ma giới và Tây phương Ma giới sao? Tại Đông Tây phương Ma giới cũng đều có các tộc khác nhau, mỗi tộc lại có một vị vương thống trị. Lẽ nào ngoài vương của các tộc ra thì còn có người khác nữa sao?

Khó hiểu nhìn về phía Phượng Lại, nhìn hắn tra chiếc chìa khóa vào trong hòm, trong miệng truyền ra một chuỗi chú ngữ tối nghĩa khó hiểu. Chiếc hòm không biến thành một quả cầu ngân sắc như trước mà hoàn toàn bị mở ra.

Trong cái hòm là một bình thủy tinh nho nhỏ. Trong bình thủy tinh màu bạc bán trong suốt chứa một chất lỏng màu đỏ. Cảm giác đầu tiên của Phượng Lại Tà khi nhìn thấy chất lỏng màu đỏ này thì đây chính là… máu!!

“Tiểu Tà, từ rất lâu tại Thiên giới đã xảy ra một cuộc thánh chiến, Thiên sứ mà Thiên Đế sủng ái nhất – Lucifer đã phản bội Thiên giới, tiến vào Ma giới xưng Vương. Chuyện này khi em còn ở Nhân giới đã gặp qua rất nhiều trong sách.” Phượng Lại ngừng đọc chú ngữ chậm rãi nói.

“Đúng vậy.” Phượng Lại Tà ngoan ngoãn gật đầu. Cô không biết chuyện này là thật hay giả. Trong truyền thuyết, sau khi Lucifer rời khỏi Thiên giới thì mang theo một nhóm Thiên sứ tiến vào Ma giới, chính thức trở thành “Thiên sứ đọa lạc”. Thậm chí còn nói Lucifer chính là Quỷ Sa Tăng. Thế nhưng cô thấy Ma giới hình như cũng không có người thống trị thực sự tồn tại. Mỗi tộc đều là độc lập không bị bất kỳ kẻ nào khống chế.

Phượng Lại lấy chiếc bình thủy tinh ra, xoay người nhìn về phía Phượng Lại Tà, môi hắn khẽ động.

“Đây là máu của Lucifer…”
Bình Luận (0)
Comment