Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 179

Ngay khi Lucifer chuẩn bị ra tay với hai tiểu Thiên Sứ đáng ghét trước mặt thì Long Toa Toa vẫn cuộn trong lòng Hàn Ngự cuối cùng cũng lấy lại sức, nhìn y thét chói tai.

“Cái gì mà Thiên Sứ vĩ đại nhất, cái gì Thiên Sứ đáng được kiêu ngạo nhất. Ngươi căn bản không xứng với những điều tốt đẹp mà đại nhân Gabriel đã nói về ngươi. Vừa nhấc tay đã muốn giết người, ngươi cho rằng ngươi là cỗ mãy giết người sao? Thực sự cho rằng mình rất cường đại nên có thể tùy tiện giết người sao?” Long Toa Toa thở hổn hển dựa vào trong ngực Hàn Ngự, trừng mắt nhìn Lucifer dừng động tác.

Cô biết lời nói của mình sẽ kích động đến y, rất có thể khiến cho bọn họ tiến tới cái chết nhanh hơn. Thế nhưng tính cô ngay thẳng nên không thể kiềm chế kích động trong nội tâm.

Long Toa Toa thét lên khiến tất cả mọi người sững sờ, ngay cả Phượng Lại cũng ngẩn ra. Hắn không ngờ có người dám cả gan làm càn trước mặt Lucifer, chỉ vào mũi y mắng y.

Lucifer nheo hai mắt lại đầy nguy hiểm, y nhìn tiểu Thiên sứ trước mắt nói ra những lời ngông cuồng, những lời cô vừa nói quanh quẩn trong đầu y.

Y thả tay xuống trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, khóe miệng y nhếch lên thành một nụ cười phóng túng.

“Ta đổi ý.” Y cười, nhưng nụ cười của y tạo cho người khác cảm giác có mà như không. Nụ cười lãnh khốc kia khiến người khác sợ hãi hơn cả con người hắn.

Lucifer liếc mắt đảo qua Phượng Lại đang ở một bên: “Ta cho ngươi một cơ hội, sau khi giết chết sáu đại Thiên sứ thì đưa Gabriel đến toà thành băng, đến lúc đó ta sẽ thả bọn họ.”

Một tay đảo qua, Long Toa Toa và Hàn Ngự bỗng nhiên bị nhốt trong lồng giam làm từ băng lơ lửng giữa không trung.

Lucifer lấy ra một bình thủy tinh có máu của mình ném vào trong tay Phượng Lại.

“Toa Toa! A Ngự!” Phượng Lại Tà muốn bay lên bắt lấy lồng giam thì bị Phượng Lại ôm chặt eo nhỏ, cô chỉ có thể nhìn cái lồng nhốt hai người bay về phía toà thành băng.

Lucifer cười liếc mắt nhìn hai người, không chút lưu luyến xoay người rời đi.

“Lại..” Vòng eo bị hai tay Phượng Lại ôm chặt, Phượng Lại Tà không hiểu, vì sao Lại không cho cô đi cứu bọn họ?

“Em có thể ra tay với Thiên Sứ trưởng Micheal, nhưng ngàn vạn lần không được tấn công Thiên Sứ đọa lạc Lucifer.” Có chút bất đắc dĩ khẽ trấn an, Phượng Lại ôm cô bé khẽ run vào lòng thật chặt.

“Vì sao?”

“Bời vì y khiến người khác cảm thấy sợ hãi hơn cả Thượng Đế.” Phượng Lại nheo mắt. Từ nhỏ đến lớn trưởng thành bên người Lucifer nên hắn và Đệ Nhị hiểu rất rõ tâm tình bất định của y.

Y dùng nửa cuộc đời của mình để trả thù Thiên giới thì người nào có thể chống đỡ được sự trả thù của y?

“Nhưng Toa Toa và A Ngự…” Mày khẽ nhíu lại. Cô không thể mặc kệ hai người họ, nhất là sau khi cô đã tận mắt chứng kiến dòng sông băng kia.

“Nếu y đã nói ra điều kiện trao đổi của mình thì trừ khi ta chết trước khi hoàn thành, nếu không y sẽ không làm hại bọn họ.” Phượng Lại đặt cằm trên đỉnh đầu cô nhẹ giọng trấn an.

“Giết sáu đại Thiên Sứ? Đưa Gabriel đến toà thành băng?” Đừng tưởng rằng cô chưa từng đối chiến với Thiên Sứ thì sẽ không biết thực lực của bọn họ. Trong ba năm qua, nhờ Tiểu K mà côđã hiểu rõ thêm về bảy đại Thiên Sứ. Bất kỳ là ai trong đó cũng không phải là người dễđối phó.

Lại… Phải làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này?

Trong phút chốc cô có ý niệm muốn anh từ bỏ chuyện này. Chỉ cần có thể ở bên anh, cô nguyện ý gánh chịu tất cả trách nhiệm của Đông phương Ma tộc cùng anh. Thế nhưng…

Ánh mắt kiên định của anh khiến cô phải đè ép lời nói đã đến bên miệng trở về.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Lại kiên quyết như vậy nên cô không cách nào nói được một câu phản đối. Huống chi Lại làm tất cả những chuyện này cũng chỉ vì cô.

“Tiểu Tà…” Cảm nhận được ý chí của cô có chút sa sút, Phượng Lại xoay người cô lại, nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình. Bốn mắt giao nhau, ánh mắt hắn khẽ chớp động, hắn gằn từng tiếng chậm rãi nói:

“Tin tưởng ta.”

Tin tưởng hắn,

Tin tưởng hắn vì tương lai mà làm chuyện không có khả năng.

Tin tưởng hắn,

Tin tưởng hắn sẽ không để cô phải chịu tổn thương thêm một lần nữa.

Tin tưởng hắn,

Tin tưởng lần đánh cược duy nhất trong kiếp này của hắn sẽ thắng.

Đôi môi khẽ run, Phượng Lại Tà nhìn đôi mắt ôn nhu mà kiên định của hắn.

Đáy mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng, cảm động nói không nên lời. Hai môi cô mím chặt vào nhau, cô bực tức nhào vào ngực hắn, cả người dính thật chặt trên người hắn.

Thượng cùng bích lạc hạ Hoàng tuyền, sợ gì chứ.

“Em tin anh.” Mỗi một câu một chữ của anh côđều không chút nghi ngờ. Đây làđiều duy nhất mà cô giữ vững, anh là tín ngưỡng duy nhất của cô.

Trong cuộc đời này cô chỉ có anh, không thể thiếu…

“Trở về thôi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.” Khẽ híp mắt lại, Phượng Lại tạo ra một cơn lốc, nháy mắt hai người đã trở về Ma giới.

Nếu đã đáp ứng điều kiện của Lucifer thì hắn nhất định phải tụ tập được đại quân của Ma giới.

Chuyện đầu tiên Phượng Lại muốn làm khi trở lại Ma giới chính là quyết định tham gia “võ đạo đại hội”.

“Lại, anh muốn thay em xuất chiến?” Phượng Lại Tà sửng sốt, cô thật không ngờ mới trở lại Ma giới Lại đã để cô từ bỏ quyền thi đấu, chính anh sẽ thay thế vị trí của cô. Cô hiểu rõ ý của anh, thế nhưng cô cũng không muốn bỏ qua trận đấu này. Cô muốn chứng minh cho anh biết hiện tại côđã không còn là một cô nhóc cần anh bảo vệ, cô có khả năng tự bảo vệ mình. Không những có thể bảo vệ chính mình mà cô còn có thể bảo vệ anh.

Nhìn Tiểu Tà có chút rối rắm, lại có chút không tình nguyện, đáy mắt Phượng Lại hiện lên nét vui mừng. Nhưng…

“Có phải hôn ước giữa em và Hỏa Đề vẫn tồn tại?”

Bỗng nhiên bị Phượng Lại hỏi như vậy, tâm tư Phượng Lại Tà hoàn toàn trở nên lộn xộn. Cô có chút kinh ngạc, lại có chút luống cuống, đầu cúi thật thấp không dám nhìn vào mắt hắn.

Sự thực đúng như lời anh nói, đáy lòng cô cảm thấy bất an.

Anh có tức giận không?

Tuy rằng anh chưa từng tức giận với cô, thế nhưng cô vẫn sợ.

Thấy đầu Tiểu Tà càng cúi càng thấp, Phượng Lại biết rất có thể cái đầu nhỏ kia đã hiểu sai vấn đề.

Hắn vươn một tay kéo cô bé đang trong tình trạng bất an vào ngực mình, một nụ hôn bá đạo mà dịu dàng phủ lên môi cô. Thừa dịp cô vì kinh ngạc mà hé miệng ra, hắn giảo hoạt tiến vào trong miệng cô, đầu lưỡi thành thạo liếm qua hàm răng trắng noãn, lưỡi hắn bỗng đụng đến chiếc răng vừa mới mọc dài ra của cô.

Răng nanh của Quỷ Hấp Huyết.

Sự đụng chạm nhẹ nhàng của hắn khiến toàn thân Phượng Lại Tà tê dại như bị điện giật. Cả người cô xụi lơ trong ngực hắn, tử mâu mê man nhìn hắn, lòng cô chợt trở nên xôn xao.

Đây là có chuyện gì? Cô không hiểu nhìn hắn.

“Tôi cần hoàn thành ước định vào ba năm trước.” Phượng Lại buông cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, mỉm cười nhìn hai gò má ửng hồng. Đáy mắt có ý cười thản nhiên.

“A?” Cô cảm thấy kinh ngạc, anh còn nhớ rõ ước định giữa cô và Hỏa Đề? Lúc trước anh đã vì cô mà bỏ qua danh hiệu đệ nhất nên ước định vẫn còn kéo dài đến bây giờ.

Thì ra là cô hiểu lầm tâm ý của anh.

Phượng Lại Tà cảm động, cô bất giác nở một nụ cười ngọt ngào, e thẹn rúc vào trong ngực hắn, nhu thuận gật đầu.

Tuy rằng lời Lại nói khác xa suy nghĩ của cô, nhưng cô vẫn không thể cự tuyệt.

Thậm chí cô còn thấy vui mừng trong lòng.

Phượng Lại dịu dàng ôm Tiểu Tà ở trong lòng, hắn biết sở dĩ bản thân muốn thay Tiểu Tà tham gia thi đấu ngoại trừ hoàn thành ước định giữa hắn và Hỏa Đề thì còn có một việc khác.

Đó chính là…

Hắn lo lắng cho cô. Mặc dù hắn biết cô đã hoàn toàn có được sức mạnh của “đứa con cấm kỵ”, thế nhưng hắn vẫn lo lắng. Đây không phải vấn đề lý trí hay không, mà là sau khi yêu thương một người thì sẽ cảm thấy lo lắng cho người đó, muốn loại bỏ tất cả khả năng gây thương tổn cho người đó.

“Võ đạo đại hội” rất nguy hiểm, hắn không muốn cô bị thương tổn dù chỉ một chút.

Nhưng hắn sẽ không nói ra điều này, bởi vì hắn biết Tiểu Tà của hắn đã trưởng thành, hắn không cần biểu hiện niềm yêu thích và mong muốn bảo hộ cô, vì như vậy sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô.

Vì vậy…

Cứ để cô sa vào hạnh phúc đi.

Nhìn nụ cười thật tươi của cô, hắn cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được.

“Bá Tước Phượng Lại?!”

Trong vương cung Đông phương Ma tộc, Phi Mặc được gọi đến căn phòng của Phượng Lại Tà. Vừa mở cửa hắn liền thấy Phượng Lại đứng bên cạnh Phượng Lại Tà, hai tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.

Gặp quỷ?!! Không phải Bá Tước Phượng Lại đã chết trong “cuộc chiến Thiên – Ma” vào ba năm trước rồi sao? Chính hắn đã thấy tận mắt hình ảnh Phượng Lại biến mất vô tung vôảnh dưới thánh quang của Micheal.

Nhưng…. Bá Tước Phượng Lại đang đứng trước mặt hắn, đây là có chuyện gì?

“Anh Phi Mặc, cằm của anh rớt xuống rồi kìa.” Phượng Lại Tà cười hì hì nhìn biểu tình thất kinh của Phi Mặc, giả vờ nhắc nhở hắn.

“A!!” Phi Mặc vội vàng thu lại biểu tình kinh ngạc của bản thân, nuốt nuốt nước miếng nhìn Phượng Lại đang đứng ở đó, trong mắt vẫn là không tin.

Là ảo thuật của Phượng Lại Tà tiểu thư, hay là người khác dịch dung? Cho dù thế nào đi nữa thì Phi Mặc cũng không tin Phượng Lại trước mắt là người thật.

“Lại, Phi Mặc cũng hoài nghi anh.” Thông minh như Tiểu Tà sao có thể không nhìn ra dưới biểu tình trầm mặc của Phi Mặc là gì. Có ý xấu vươn bàn tay nhỏ bé ra kéo kéo góc áo Phượng Lại, cô không khách khí mách lẻo hắn.

“Phi Mặc, ta không chết.” Phượng Lại thở dài nhìn bộ dạng xem kịch vui của Tiểu Tà, hắn không muốn gây ra sức ép với Phi Mặc trung hậu này. Phi Mặc để lại cho hắn ấn tượng không tồi nên hắn sẽ không giúp cô trêu chọc hắn ta.

“Bá Tước Phượng Lại, thật là ngài sao?” Thanh âm này thật quen thuộc, tuy rằng số lần hắn nghe được thanh âm này có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng nó đã ghi tạc trong đầu Phi Mặc. Một tiếng đáp lại quen thuộc kia tạo nên từng gợn sóng tại đáy lòng hắn. Chỉ là thanh âm mà hắn đã trở nên kích động như vậy, dường như hắn đã vất sự không tin kia lên chín tầng mây rồi.

Phượng Lại gật đầu.

Phượng Lại Tà không vui chu cái miệng nhỏ nhắn, cả người bám trên thân Phượng Lại như gấu trúc.

“Lại, anh không phối hợp với em.” Khó có khi cô bắt được nhược điểm của Phi Mặc, vậy mà anh lại không phối hợp với cô.

Phượng Lại thản nhiên nở nụ cười, bàn tay sờ đầu cô, dáng vẻ vô cùng cưng chiều.

“Phi Mặc, ta muốn thay thế Tiểu Tà tham gia trận đấu lần này.” Phượng Lại nhìn về phía Phi Mặc nói ra mục đích của mình. Đội trưởng lần này của Đông phương Huyết tộc là Phi Mặc, chuyện này vẫn nên tìm hắn nói rõ thì hơn.

“Cái gì?” Một việc lại tiếp một việc kích thích khiến đầu óc Phi Mặc hoàn toàn tê liệt. Sau khi nghe thấy yêu cầu của Phượng Lại, hắn không khỏi ngẩn ngơ, nhưng phút chốc liền hiểu được, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Thực ra hắn tin tưởng Phượng Lại hơn là cô nhóc Phượng Lại Tà không biết chừng mực này.

Dù sao Phượng Lại có sức mạnh cường đại là một điều đã quá rõ ràng. Lúc trước nếu không phải hắn bỏ quyền thi đấu giữa chừng thì danh hiệu đệ nhất đã sớm là của hắn.

“Tốt.” Phi Mặc vội vàng gật đầu, nét kinh ngạc vẫn còn trong đáy mắt.

Dáng vẻ mừng như điên của hắn khiến Phượng Lại Tà rất khó chịu. Chẳng lẽ Phi Mặc không an tâm về cô sao? Vì sao một chút do dự cũng không có đã đồng ý yêu cầu của Lại?

Hiển nhiên cô đã bị xem thường.

Chu cái miệng nhỏ nhắn, Phượng Lại Tà quyết định nếu có cơ hội cô nhất định phải để Phi Mặc “hiểu rõ” thực lực của cô.

“Bá Tước, ngay bây giờ ta sẽ đi nói tin tức tốt này cho mọi người biết.” Phi Mặc vội vã xoay người rời đi, bây giờ hắn đang rất vui vẻ. Ngay khi bàn tay chạm vào nắm cửa, hắn liền xoay người cúi chào Phượng Lại.

“Bá Tước Phượng Lại, ta rất vui khi thấy ngài quay trở về.” Nói xong liền mở cửa rời đi.

Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to nhìn Phi Mặc, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì bị bóng dáng bỗng xuất hiện ở cửa làm câu nói đang định thốt ra tắc nghẹn trong cổ.

“Ngài tìm ta?” Hỏa Đề mang theo nét mặt âm trầm tiến vào phòng, khi thấy Tiểu Tà bám trên người Phượng Lại thì đáy mắt hiện vẻ tối tăm. Hắn biết Phượng Lại rất quan trọng với Tiểu Tà, thế nhưng khi thấy hình ảnh hai người thân mật hắn vẫn cảm thấy vô cùng chói mắt.

Phượng Lại gật đầu. Sau khi trở lại vương cung Ma tộc, chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là sai người mời Phi Mặc và Hỏa Đề đến phòng Tiểu Tà. Bởi vì hắn cần an bài ổn thỏa tất cả mọi chuyện trong thời gian ngắn nhất.

“Có chuyện gì sao?” Không được tự nhiên tựa ở cạnh cửa, Hỏa Đề trừng mắt nhìn hai cánh tay Phượng Lại Tà vòng quanh cổ Phượng Lại, đáy mắt sự đau đớn. Hắn nhớ rằng hôn ước giữa hắn và cô vẫn còn hiệu lực.

“Không biết Hoàng tử Hỏa Đề còn nhớ ước định vào ba năm trước?” Phượng Lại đi thẳng vào vấn đề.

Hỏa Đề sửng sốt, ánh mắt hắn trở nên căng thẳng, đầu quay sang hướng khác.

“Nhớ kỹ.” Hắn biết Phượng Lại nói đến chuyện gì, khi nghe thấy những lời này thì hắn đã hiểu phần nào ý tứ của Phượng Lại. Hơn nữa trước khi đến đây hắn đã thấy được nét mặt mừng rỡ của Phi Mặc, nhất định là đã có chuyện gì đó đã xảy ra.

Mà đối với Phi Mặc thì đây là chuyên tốt, còn đối với hắn thì lại không phải vậy.

“Vậy có phải vẫn còn hiệu lực?” Phượng Lại lạnh nhạt nhìn vẻ mặt tối tăm của Hỏa Đề.

Hỏa Đề thích Tiểu Tà, hắn biết. Vị Hoàng tử Ma tộc còn chưa hoàn toàn trưởng thành này có rất cố chấp và kiên định. Có thể ngay từ lúc đầu hắn ta không yêu thích Tiểu Tà, có lẽ là trả thù hoặc có nguyên nhân khác. Thế nhưng hắn tin rằng chỉ cần tiếp xúc với Tiểu Tà trong thời gian lâu dài thì hắn ta rất khó không động tâm với cô. Bởi vì cô đáng yêu như vậy, cô khiến người khác vừa yêu lại vừa hận.

Hắn đã lĩnh hội đủ sức quyến rũ của Tiểu Tà.

Hỏa Đề âm thầm cắn chặt răng. Vì hiểu rõ ý tứ của Phượng Lại nên hắn cảm thấy áp lực.

“Còn.” Từ kẽ răng bật ra một chữ, Hỏa Đề hít vào thở ra một hơi thật sâu, nỗ lực để cho bản thân mình bình tĩnh lại. Hắn đã không phải hắn ba năm trước, hắn hiểu được phải biết kiềm chế.

“Như vậy, ‘võ đạo đại hội’ này, xin được chỉ giáo.” Phượng Lại gật đầu, hắn biết Hoả Đề đang ẩn nhẫn tức giận và bất mãn. Thế nhưng điều này không chút ảnh hưởng đến hắn.

Lần này hắn sẽ không chắp tay giao cô cho người khác.

“Được.” Gần như là nghiến răng nghiến lợi thốt lên. Hỏa Đề không hiểu vì sao Phượng Lại vốn đã chết vào ba năm trước bỗng nhiên xuất hiện, càng không rõ vì sao hắn mãi quấn quýt ước định trong ba năm trước.

Ba năm qua hắn vẫn lấy Phượng Tê làm mục đích mà không ngừng nỗ lực. Sau khi đánh một trận với Phượng Tê, mặc dù đã có kinh nghiệm nhưng hắn biết giữa Phượng Tê và Phượng Lại có sự khác biệt rất lớn, đó là một hố sâu không thể vượt qua.

Lúc trước Phượng Lại đã tiêu hao hơn phân nửa sức lực trong trận đấu kịch liệt với đại ca hắn và Minh Hoàng, thế nhưng Phượng Tê vẫn suýt bại dưới tay hắn. Nếu như không phải vì Phượng Lại Tà thì chỉ sợ hắn đã lấy được danh hiệu đệ nhất “võ đạo đại hội” trong ba năm trước. Khi đó sức mạnh của hắn đã bị tổn thương, còn lúc này….

Nhìn Phượng Lại lạnh lùng tràn ngập cảm giác áp bách trước mắt, Hỏa Đề biết rõ sức mạnh của hắn là hoàn hảo vô khuyết.

Trong lòng không khỏi trầm xuống, hắn không muốn cứ như vậy mà từ bỏ.

Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, hắn cũng muốn đánh cuộc một phen.

“Còn có chuyện gì sao?” Trong lòng Hỏa Đề đã có dự định, tâm tình cũng đã bình tĩnh trở lại, hắn hỏi.

Phượng Lại lắc đầu, điều nên nói hắn cũng đã nói xong.

“Vậy… Tiểu Tà, em có thể ra ngoài một lúc không?” Hỏa Đề híp mắt nhìn Phượng Lại Tà vẫn đang bám trên người Phượng Lại, khẩu khí có chút bất đắc dĩ.

“Ặc.” Phản ứng đầu tiên của Phượng Lại Tà chính là nhìn về phía Phượng Lại. Thấy Phượng Lại gật đầu cô mới buông tay ra đi về phía Hỏa Đề.

Vườn hoa trong vương cung-----

Cô chưa từng đến vườn hoa trong vương cung Ma tộc. Vườn hoa nơi đây phong phú hơn vườn hoa của Đông phương Huyết tộc. Có điều… Hiện tại Phượng Lại Tà không có tâm tình ngắm hoa.

“Anh muốn nói gì với em?” Thấy Hỏa Đề vẫn trầm mặc không nói, Phượng Lại Tà không còn kiên nhẫn hỏi.

Hỏa Đề đi ở phía trước bỗng cứng người, hắn xoay người lại, trong mắt có sự tức giận.

“Em muốn giải trừ hôn ước với anh?” Thanh âm của hắn bao hàm lửa giận, trong mắt có sự bi thương. Hắn không tốt sao? Địa vị của hắn không cao sao? Hắn đối với cô không tốt sao? Vì sao cô lại vội vã muốn rời khỏi hắn, hắn còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui khi có cô bên cạnh, chưa kịp thể hiện con người mới của mình thì cô đã phán hắn tử hình.

“Anh bình tĩnh một chút.” Thấy vẻ điên cuồng trong đôi mắt hắn, Phượng Lại Tà cảm thấy đau đầu. Cô chưa bao giờ muốn có liên quan với Hỏa Đề. Cô thật sự không hiểu, cô và Hoả Đề luôn cãi nhau ầm ỹ, vậy vì sao hắn bỗng cầu hôn cô??

Tới tận bây giờ cô vẫn không hiểu.

“Anh rất bình tĩnh, nếu như anh không đủ bình tĩnh thì hành động đầu tiên khi anh bước vào phòng chính là kéo em xuống khỏi người hắn.” Hỏa Đề gầm nhẹ một tiếng, hai tay nắm thành quả đấm.

Hắn?

“Hắn” trong miệng Hỏa Đề là Lại ư? Phượng Lại Tà nhíu mày. Xem ra trong tiềm thức của Hỏa Đề tồn tại địch ý với Lại. Cô quyết định sau khi cuộc tỷ thí giữa Lại và Hỏa Đề chấm dứt, cô sẽ không nói cho Hỏa Đề biết mình đã đáp ứng lời cầu hôn của Lại.

Dù sao Hỏa Đề cũng là Tam hoàng tử của Đông phương Ma tộc, trước đây hắn đã từng có hôn ước với cô (mặc dù không phải cô tự nguyện). Nếu làm hoàng thất Ma tộc mất mặt, cô đoán rằng đến lúc đó không chỉ mình Hỏa Đề làm khó dễ Lại. (Editor: lời trong ngoặc phía trên là của Tiểu Tà)

Bỗng nhiên Hỏa Đề thở dài, giận dữ quay đầu.

“Xin lỗi,

“anh…” Hắn cũng không muốn nổi giận với cô. Thế nhưng nghĩ tới hình ảnh vừa rồi khi cô thân mật với Phượng Lại, trong ngực hắn liền bốc lên một ngọn lửa đố kỵ.

Hắn muốn bình tĩnh nói chuyện với cô chứ không phải phát tiết lửa giận của mình lên người cô.

Trầm mặc một hồi, Hoả Đề xoay người một lần nữa. Vào lúc Phượng Lại Tà không kịp phản ứng thì hắn dùng một tay ôm cô vào lòng, đầu chôn chặt trong cổ cô.

Phản ửng đầu tiên của Phượng Lại Tà chính là giãy dụa, nhưng câu nói tiếp theo của Hoả Đề khiến tất cả phản kháng của cô bỗng đình chỉ.

“Anh biết anh không phải đối thủ của phượng lại, thế nhưng anh vẫn muốn thử một lần, anh không muốn cứ như vậy thua trận. Anh…anh thật sự, thực sự…”

Rất yêu em.

Có thể em không biết, từ tâm lý đùa giỡn đến khi lo lắng cho em, lại biết em mất tích, anh biết bản thân mình đang từ từ đắm chìm.

Là lần đầu tiên bị sủng vật của cô phá huỷ mái tóc, hay lần phát hiện cô bé chìm trong hôn mê trong mật thất Huyết tộc, hay lần đầu tiên nhìn thấy đôi tử mâu mê man ấy, hay là lúc hàm răng sắc nhọn cắm vào cổ mình, hay vào lúc cô biểu hiện bộ dáng tinh quái trước mắt….

Bất tri bất giác, hắn đã trầm luân.

Khi hắn phát hiện ra những điều này, hình như đã không còn kịp. Ánh mắt của cô chưa bao giờ dừng trên người hắn.

Bị Hoả Đề ôm vào trong ngực, toàn thân Phượng Lại Tà cứng ngắc. Cô chưa bao giờ nghĩ đồ mèo Ba Tư đáng ghét luôn thích trêu chọc sẽ nói với cô như vậy. Từ cổ truyền đến cảm giác nóng ấm khiến cô run rẩy.

Đó là cái gì?

Cô biết, nhưng cô không muốn nghĩ đến.

“Tiểu Tà, em có thể yêu anh hay không, nếu có kiếp sau, em có thể yêu anh hay không?” Tiếng nói khàn khàn khẩn cầu không còn kiêu ngạo và cuồng vọng của ngày xưa.

Khẩn cầu một cách hèn mọn, đó là ngữ khí mà Hoàng tử Ma tộc cao cao tại tại thượng chưa bao giờ dùng.

Nhưng nó lại được thốt ra khỏi miệng hắn bằng cách rất đơn giản.

Phượng Lại Tà ngây ngốc tại chỗ, không biết làm sao tuỳ hắn ôm chta85 bản thân mình hơn.

Bỗng nhiên được hắn thổ lộ khiến cô cảm thấy như bị sét đánh.

Khi hai mắt cô chạm đến cửa sổ sát đất thì thấy Phượng Lại đang đứng đó. Đáy mắt cô trầm xuống khi thấy hắn xuyên qua khoảng không nhìn cô bị Hoả Đề ôm vào lòng.

Trái tim run lên, cô đẩy Hoả Đề ra, dùng hai tay gỡ hai cánh tay của hoà đề đang ôm chặt mình, tạo một khoảng cách với hắn. Cô cúi đầu thật thấp, ngữ khí bị đè nén:

“Thực xin lỗi.”

Thực xin lỗi, cô chỉ có thể nói xin lỗi với hắn. Tình cảm của hắn, tâm ý của hắn, cô không thể đáp trả, cũng không nguyện đáp trả.

Bởi vì,

Bởi vì từ rất lâu về trước, tim của cô đã thuộc về một người khác, nó sớm đã không thuộc về bản thân cô nữa rồi,

“Anh biết em sẽ nói như vậy.” Hoả Đề ngẩng đầu nhìn cô, không khó để nghe ra trong giọng nói có nét bi thương và tự giễu.

Nhưng…

Quay đầu nhìn về phía thân ảnh thon dài đang đứng sau cửa sổ sát đất trong căn phòng của cô, đáy mắt Hoả Đề một mảnh hỗn loạn.

“Tiểu Tà…” Hắn bỗng gọi cô.

Phượng Lại Tà đang định ngẩng đầu nhìn về phía Hoả Đề thì bị hắn dùng sức ôm vào ngực thật chặt, một nụ hôn điên cuồng bá đạo phủ xuống, mạnh mẽ chiếm hữu đôi môi cô.

Anh ta làm gì vậy!!

Phượng Lại Tà bị hành động đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ. Hai Tay đang muốn đẩy Hoả Đề ra thì bỗng có một trận cuồng phong thổi qua, nháy mắt cô đã rời vào trong vòng ôm của một người.

Hoả Đề bị đánh bay ra xa. Hắn đứng vững trên mặt đất, đôi mắt dị sắc nhìn về phía người đang ôm Phượng Lại Tà.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy ngài tức giận.” Hoả Đề lau vết máu nơi khoé miệng, vừa cười vừa nói.

Ôm Phượng Lại Tà đang ngây người vì kinh ngạc vào lòng, đáy mắt Phượng Lại có điềm báo nổi giận. Hắn cho bọn họ thời gian gặp riêng nhưng hắn thật sự không yên lòng. Hắn đứng cạnh cửa sổ thấy Hoả Đề ôm cô mà cô lại không đẩy hắn ra.

Vốn định cho bọn họ một khoảng thời gian nói chuyện, nhưng hành động tiếp theo của Hoả Đề khiến hắn hoàn toàn mất đi lí trí.

“Nếu như còn tiếp tục như vậy, ta sẽ giết chết ngươi.” Thanh âm Phượng Lại mềm nhẹ nhưng âm lãnh đến doạ người. Không khó để nghe ra ý tứ uy hiếp trong đó.

Cho dù là Hoả Đề cũng bị ngữ khí của hắn làm cho sửng sốt.

Vị Bá Tước có vẻ lạnh lùng này quả nhiên không lạnh nhạt như những gì hắn vẫn luôn biểu hiện, hiện giờ toàn bộ tâm tình của hắn đều đặt tại một người.

Ánh mắt không tự chủ rơi vào trên người Phượng Lại Tà, trong mắt hảo đề có sự bất đắc dĩ.
Bình Luận (0)
Comment