Dưới sự điều trị của Sí Viêm, có thể nói Đại Bạch đã hoàn toàn thoát
khỏi nguy hiểm. Nhưng do mất máu quá nhiều khiến thân thể nó vẫn còn suy yếu. Nhiều ngày nay nó chỉ có thể nằm trên giường Phượng Lại Tà điều
dưỡng. Vì mất đi Đại Bạch làm bạn bên người nên Tiểu Bạch lại quay trở
về bên người Phượng Lại Tà. l,q/đ Điều này khiến cô hoảng hốt nhớ lại ba năm trước, khi đó Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch cả ngày đánh lộn ở bên
người cô, lúc đó cô lại quanh quẩn cả ngày bên người daddy.
Thế nhưng bây giờ, cô đã không còn gọi Phượng Lại là “daddy” nữa rồi.
“Lại”, cái từ này dần dần đã trở thành thói quen của cô, cô tiếp nhận,
thậm chí còn hơn cả yêu thích.
Có điều….
Từ sau khi Sóc Ngôn xuất hiện, Lại dường như lo lắng cô gặp nguy hiểm,
mỗi ngày đều thân cận với cô khiến cô không khỏi cười trộm trong lòng.
Đây có được gọi là “trong họa có phúc” không?
Lúc Tiểu Bạch phải tham gia trận đấu, Phượng Lại Tà không chịu được
khoảng thời gian buồn chán này liền quấn quýt Phượng Lại đòi hắn đưa
mình đi xem “võ đạo đại hội”. Hơn nữa hôm nay Tiểu Bạch có trận đấu,
Phượng Lại Tà tất nhiên sẽ không ngừng cố gắng năn nỉ. Một đôi mắt to
thật tội nghiệp nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Phượng Lại, ủy
khuất và chờ mong được cô nhóc diễn vô cùng nhuần nhuyễn.
“Làm ơn…” Chu cái miệng nhỏ nhắn ra, cô rất ủ khuất nói.
“Được rồi.” Cuối cùng không cách nào bỏ qua khẩn cầu cùng hy vọng trong
đôi tử mâu kia, Phượng Lại đành phải gật đầu. Trên thực tế, với sức mạnh hiện tại của Tiểu Tà hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có người làm hại
cô. Thế nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, cô nhóc này nhìn
như quỷ tinh linh, tuy rằng thông minh nhưng lại không hề có tâm cơ, đối với âm mưu quỷ kế ngầm, một chút cũng không cảm nhận được.
“Lại, ngài tốt nhất!!” Nhón chân kéo cổ hắn xuống, Tiểu Tà rất chân chó
dâng lên môi thơm của mình, muốn tách ra lại bị bàn tay hắn kìm lại cái
ót.
“Nếu đây là tạ lễ của em, vậy hẳn nên thành tâm thêm chút.” Ngữ khí
Phượng Lại thản nhiên khiến mặt Tiểu Tà đỏ lên, câu nói mập mờ mà phiến
tình khiến tim cô đập nhanh hơn. L.Q;Đ Chưa kịp hỏi cái khác, môi hắn
một lần nữa phủ lên môi cô. Không giống với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước của cô, nụ hôn của hắn như cuồng phong bão táp mà không mất dịu dàng,
nụ hôn của hắn khiến hai chân cô như nhũn ra tựa vào trong ngực hắn, hai tay vô lực vòng qua cổ hắn.
Giống như đã qua cả một Thế kỷ Phượng Lại mới rời khỏi môi cô, sau đó tiếp tục liếm liêm cánh môi sưng đỏ.
“Đi thay quần áo, chúng ta đến hội trường.”
Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, Phượng Lại Tà gật đầu chạy về phòng
mình thay quần áo. Vỗ vỗ đầu Đại Bạch đang nằm trên giường để nó ngoan
ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, sau đó vui vẻ rời khỏi phòng.
Phượng Lại dùng gió lốc thay cho đi bộ, hai người rất nhanh đã đi đến
đài thi đấu của “võ đạo đại hội”. Quả nhiên rất nhiều người, chật như
nêm cối, Phượng Lại bay giữa không trung ôm Phượng Lại Tà trong lòng.
Trận đấu ngày hôm nay là để chọn ra top 20 người mạnh nhất, qua trận đấu hôm nay top 20 sẽ xuất hiện. Sóc Ẩn, Sóc Ngôn, Hỏa Đề, Phi Vũ, Phi Mặc
đều không lo lắng tiến vào trận tranh tài này. Trên cơ bản, những trận
đấu trước vẫn là bị vây trong trạng thái không sợ sóng to gió lớn, chưa
tiến vào trạng thái chiến đấu ngoạn mục, cũng không có tuyển thủ có thực lực mạnh đến dọa người.
Những khán giả xem trận thi đấu đều đặt hy vọng của mình vào trong top
10. Bọn họ tin rằng đó mới chính là tinh hoa của “võ đạo đại hội”. Những trận đấu trước cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo mà thôi.
“Thật kém!!” Phượng Lại ôm Phượng Lại Tà đi đến sân Sóc Ẩn thi đấu.
Phượng Lại Tà từ cao nhìn xuống Sóc Ẩn và một gã của tộc ba mắt đang đối chiến. Gã của tộc ba mắt bị hành động đùa giỡn của Sóc Ẩn khiến tức
giận không thôi, chỉ cần Sóc Ẩn ra tay thật sự, gã kia liền đi hóng mát ở chỗ nào rồi.
Buồn chán ngáp một cái, bởi đối thủ quá yếu nên Sóc Ẩn không dùng thực
lực chân chiến, vì vậy Phượng Lại Tà căn bản không có biện pháp nhìn ra
thực lực của Sóc Ẩn đến tột cùng mạnh đến cỡ nào.
Có chút tiếc nuối, cô lại chú ý đến Sóc Ngôn đang ngồi trong đám người phía dưới đài.
Trên mặt Sóc Ngôn mang theo nụ cười hoàn mỹ, nụ cười tinh xảo kia khiến
gương mặt vốn có chút trẻ con lãnh ngạnh của cậu ta trở nên nhu hòa.
Đáy lòng Phượng Lại Tà không khỏi mềm nhũn, tiểu quỷ này hẳn có tình cảm sâu đậm với Sóc Ẩn và Sóc Ly, l0q5đ nếu không sao cậu ta có thể cố ý
chạy tới đây xem trận đấu của Sóc Ẩn trước trận đấu của mình bắt đầu.
Sóc Ngôn trên khán phòng như cảm nhận được ánh mắt của Phượng Lại Tà
ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn chống lại cặp tử mâu của Phượng Lại Tà.
Ý cười trên môi hắn ta càng sâu thêm khiến tay chân Phượng Lại Tà cảm
thấy lạnh lẽo. Vô cùng kinh ngạc nhìn nụ cười của Sóc Ngôn, trong lòng
cô luôn cảm thấy là lạ.
“Là cậu ta.” Cánh tay đang ôm Tiểu Tà không khỏi thít chặt. Phượng Lại
híp mắt nhìn Sóc Ngôn đang cười ngồi giữa khán phòng thì trong lòng hiện lên sự đề phòng. Hắn cảm nhận được trên người thiếu niên Sóc Ngôn này
có một loại hơi thở kỳ quái khiến hắn có chút quen thuộc rồi lại không
xác định được cảm giác này. Hắn không nói cho Tiểu Tà biết, vì có một
vài việc hắn muốn đích thân đi chứng thực.
“Lại, chúng ta mặc kệ cậu ấy.” Đôi tay nhỏ bé vuốt ve gương mặt của
Phượng Lại. Hiện tại cô cảm thấy lo lắng Lại sẽ vì an nguy của mình mà
giải quyết Sóc Ngôn. Tuy rằng Sóc Ngôn đã nói rằng muốn gây phiền toái
cho mình, thế nhưng ít nhất hiện tại cậu ấy đang ngồi đàng hoàng ở phía
dưới.
Một cái liếc mắt Phượng Lại cũng không nhìn Sóc Ngôn chỉ nhìn Sóc Ẩn
đánh bay đối thủ ra ngoài dễ dàng lấy được thắng lợi trong trận đấu này. Đôi mắt Sóc Ẩn nhìn về phía vị trí của Sóc Ngôn đầu tiên, l.Q9Đsau khi
nhìn kỹ trong chốc lát hắn mới chuyển hướng đến giữa không trung, trong
thoáng chốc chống lại đôi tử mâu đang mỉm cười.
Hắn cười lộ ra hàm răng trắng noãn, lúc nhìn đến Phượng Lại đang ôm cô
thì nụ cười trở nên cứng ngắc. Thế nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Hì hì, em biết Tiểu Bạch sẽ không thua.” Nụ cười của Phượng Lại Tà cực
kỳ rực rỡ, tự hào nhìn Phượng Lại, bộ dạng như muốn nói “thế nào, không
tồi đúng không”.
“Thực lực của hắn không tầm thường.” Phượng Lại nói đúng trọng tâm gật
đầu, bằng không lúc trước hắn cũng không tìm Sóc Ẩn. Sóc Ẩn có dòng máu
của Lang tộc và Huyết tộc nên có được ưu thế khó có được.
“Hừ hừ, nếu không sao hắn có thể là sủng vật của em được.” Chí ít là
trước đây. Phượng Lại Tà hất cằm lên, có thể lý giải câu nói của cô là
vì Sóc Ẩn là sủng vật của cô cho nên sẽ không thua.
Cười thầm bộ dáng xinh đẹp của cô bé, đôi môi Phượng Lại nhẹ chạm vào trán cô.
“Tiểu Tà.”
“Hửm??” Đôi mắt của Lại thật xinh đẹp, cho dù mình và hắn đều là tử mâu, nhưng nó vẫn cảm thấy đôi mắt của Lại xinh đẹp hơn. Ánh sáng chợt lóe,
như có ánh sáng kim cương trong đó.
“Ta muốn hút máu em…” Giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn vang lên bên tai cô,
âm thanh này cũng chỉ có hai người nghe được, hơi thở nóng ấm phả vào
cần cổ cô khiến cô khẽ run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên nhìn
hắn.
“Được!!” Lúc trước cô và hắn lập khế ước chính là trở thành huyết nô của hắn, thế nhưng thân phận của cô lại phá hủy tất cả. Cô vẫn cho rằng bản thân mình không thể cung cấp máu tươi cho hắn, thế nhưng sau khi bản
thân uống máu của hắn thì cô biết hai người có thân phận “đứa con cấm
kỵ” có thể uống được máu của nhau. Thế nhưng cô thấy Phượng Lại vẫn chậm chạp không có hành động gì, cô cho rằng Lại ưa thích uống máu của nhân
loại và máu của quỷ hấp huyết hơn, đối với đồng loại là cô, Lại không
muốn uống.
Vấn đề này vẫn luôn rối rắm trong đầu nó.
“Em sợ ngài uống không quen.” Giọng nói nho nhỏ, cô nói ra rối rắm trong lòng mình.
“Không quen?” Lẽ nào sau khi cô bé uống máu của mình cảm thấy không quen ư? Phượng Lại cảm thấy đau đầu, nếu là thật như vậy hắn cũng chỉ có thể để Tiểu Tà uống máu của nhân loại hoặc máu của quỷ hấp huyết. Có điều
hắn sẽ tự đi lấy máu, sau đó dùng môi đút cho cô.
“Đúng vậy, trước kia không phải Lại đều uống máu tươi của nhân loại và
quỷ hấp huyết sao, nếu như là máu của em, ngài có thể sẽ không thích
không?” Nếu bởi vì mùi vị máu tươi không hợp khẩu vị của hắn, cô có thể
sẽ bị vứt bỏ hay không? Cô biết suy nghĩ này của mình là rất ngốc, thế
nhưng thứ lỗi cho cô gái nhỏ lần đầu tiên rơi vào ái tình là cô đi.
“Sẽ không.” Nhìn gương mặt chân thật của cô nhóc, Phượng Lại cảm thấy
buồn cười. Tiểu Tà của hắn vì sao luôn khả ái như vậy, luôn nói ra lời
nói khiến người khác phải mỉm cười.
“Chỉ cần là máu của em, ta đều thích.” Hương vị ngọt ngào trong máu của
cô bé giống như hai tay ác ma dụ dỗ hắn. Nếu trước đây không phải lo
lắng cho thân thể cô bé thì hắn đã sớm nhịn không được ra tay.
Chờ đợi vài ngày là do hắn hy vọng cho cô nhóc có thời gian quen với hình thức hút màu này.
“Vậy… Vậy được rồi, ngài hút đi, nhớ phải dịu dàng một chút nha.” Phượng Lại Tà ngượng ngùng gật đầu, vươn tay chuẩn bị cởi ra cổ áo của mình
lại bị Phượng Lại ngăn lại.
“Tiểu Tà, em đang làm gì?”
“Hút máu không phải ở cổ sao?” Chớp chớp hai mắt, cô không hiểu vì sao hắn lại ngăn cản mình, lẽ nào có cái gì không đúng sao?
Đáy mắt Phượng Lại hiện lên một nụ cười, lại bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tiểu Tà, em cho rằng hiện tại chúng ta đang ở đâu?”
Lời nói của Phượng Lại giống như gõ một gậy vào đầu đánh thức thần chí
của Phượng Lại Tà. Lúc này nó mới nhớ tới hiện tại hai người không ở
trong phòng Phượng Lại, mà là trên đỉnh đầu của khán giả trong hội
trường “võ đạo đại hội.”
“Nhưng… Là ngài nói muốn uống mà?” Cho dù da mặt dày như Phượng Lại Tà
cũng bị ý nghĩ đen tối của mình làm cho xấu hổ. Cô trừng mắt nhìn đáy
mắt tràn ngập ý cười của Phượng Lại.
Cười cái mông, rõ ràng là hắn trêu chọc mình, thực sự là hồng nhan họa thủy.
“Ta là nói muốn.” Hắn cũng không nói là hiện tại, không phải sao? Phượng Lại ung dung đáp trả.
Tự biết đuối lý, Phượng Lại Tà ngoan ngoãn ngậm miệng, chu cái miệng nhỏ nhắn biểu đạt sự bất mãn của mình.
Trận thi đấu kế tiếp.
Phượng Lại Tà thây Sóc Ngôn chậm rãi lên sân thi đấu, chẳng lẽ không
phải cậu ấy đến xem Sóc Ẩn thi đấu mà là tới để chuẩn bị cho trận đấu
của mình?
Mang theo vô hạn hiếu kỳ, Phượng Lại Tà bắt đầu quan tâm đến trận thi
đấu này. Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, Sóc Ngôn biến mất ba năm đến tột
cùng đã phát sinh chuyện gì.