Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 187

Phượng Lại dùng tốc độ nhanh nhất đưa Phi Mặc về Vương cung Đông phương Ma tộc, sau đó dùng ma pháp nhẹ nhàng đặt hắn ở trên giường. Dù hắn đang mê man, nhưng do vết thương quá nặng chạm vào trên giường nên hắn đau phát ra từng tiếng rên rỉ.

Sí Viêm bước lên phía trước kiểm tra thương tích cho hắn. Hai tay Sí Viêm xé quần áo của Phi Mặc, cau mày nhìn vết thương bị cháy đen đang chảy rất nhiều máu của hắn.

“Lại, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” l.q.đ Tiểu Tà nhìn Phi Mặc đang nằm trên giường thống khổ, cô quay đầu hỏi Phượng Lại đang đứng phía sau mình.

Cô có thể hiểu Sóc Ngôn sau ba năm đã trở nên cường đại không gì sánh được, vì cô cũng đã có sự thay đổi rõ rệt. Thế nhưng vết thương trên người Phi Mặc không thể tạo thành một cách đơn giản như vậy.

Còn có Công chúa mỹ nhân ngư Mễ Hiết Nhĩ đột nhiên xuất hiện kia, cô ta không những có thể nói chuyện mà dường như đã quen biết Sóc Ngôn từ lâu. Bỗng nghĩ đến việc Sóc Ngôn thay mặt bộ tộc mỹ nhân ngư thi đấu, đáy lòng Phượng Lại Tà cảm thấy bất ổn.

Đáy mắt Phượng Lại ngưng trọng, hắn vuốt tóc Tiểu Tà để cô có thể bình tĩnh lại.

“Ta cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng hiện tại ta có thể khẳng định, sự thay đổi của Mễ Hiết Nhĩ và Sóc Ngôn không tránh khỏi có liên quan đến Thiên Sứ.” Đôi mắt tím khẽ nheo lại, l-q4đ Sóc Ngôn và Mễ Hiết Nhĩ phát ra thánh quang khiến cho người khác sợ hãi, đồng thời đã bại lộ bản chất của họ. Sức mạnh này vốn là của Thiên Sứ, hai người bọn họ làm cách nào mà có được?

Phượng Lại biết, mặc kệ là Sóc Ngôn hay Mễ Hiết Nhĩ, cả hai người họ đều có người mình yêu chết dưới tay Tiểu Tà, mặc dù chết chưa hết tội, thế nhưng đối với hai người bị tình yêu khống chế mà nói thì việc phải mở to hai mắt nhìn người mình yêu chết trước mặt tất sẽ nảy sinh bi thống và thù hận.

Hắn có lý do để hoàn toàn tin tưởng hai người kia vì lấy được sức mạnh có thể giết hắn mà thực hiện giao dịch với Thiên Sứ.

“Thiên Sứ?” Cô vô thức nhăn mày lại, nói thật, l0q.đ cái từ “Thánh Thần” nguyên bản tốt đẹp này hiện tại trong lòng của cô còn không sạch sẽ bằng cứt chó. Cô chán ghét đám Thiên Sứ tự cho là thanh cao kia, chán ghét bọn họ đã từng thương tổn Lại.

Một việc cũng không thể tha thứ.

“Lại, em hối hận rồi.” Phượng Lại Tà cắn môi rối rắm nhìn Phượng Lại.

“Hối hận??” Phượng Lại nhìn đôi mắt ngưng trọng của cô bé.

“Em muốn tham gia trận đấu này, em muốn đạt được vị trí trong top 3, cùng tham gia “đại chiến Thiên - Ma” với anh.” Hận đến mức hàm răng cũng ngứa lên, giờ khắc này Phượng Lại Tà hận không thể đánh rơi đám người chim bay trên trời kia.

“Đồ ngốc, cho dù không có xếp hạng em cũng có thể đi.” Bất đắc dĩ cười một tiếng, Phượng Lại vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Hắn cũng không bài xích việc cô bé tham gia thi đấu. Thắng bại ở trong lần này, cho dù chiến bại thì Tiểu Tà cũng không tránh được kết quả bị Thiên giới truy bắt. Cho dù cô bé có cường đại cỡ nào thì người mà cô bé phải đối mặt cũng là toàn bộ Thiên giới.

Nếu như trong “đại chiến Thiên - Ma” lần này có sức mạnh của cô bé thì đại quân Ma giới không khác gì hổ thêm cánh, thắng lợi đã nắm chắc thêm một chút.

“Thật??” Hưng phấn chớp hai mắt to, Phượng Lại Tà gần như thét chói tai. Hôm nay Lại cực dễ nói chuyện, l=13đ nếu như là ngày xưa hắn nhất định sẽ để bản thân mình cách xa chiến trường, không ngờ ngày hôm nay lại đồng ý.

Vậy mà Phượng Lại Tà đâu biết rằng trong lòng Phượng Lại đang bách chuyển thiên hồi.

“Chủ nhân.” Trong lúc Phượng Lại Tà đang vui vẻ không ngớt thì Sí Viêm đi tới trước mặt hai người, sắc mặt có vẻ khó coi, hắn cau mày nói: “Thương thế của Phi Mặc xem như đã ổn định không còn nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua…”

“Chẳng qua cái gì?” Phượng Lại Tà thấy Sí Viêm muốn nói lại thôi không khỏi mở miệng hỏi.

Sí Viêm thở dài, giọng điệu nặng nề: “Chẳng qua cánh tay phải của Phi Mặc đã bị phế, về sau… Hắn không thể dùng kiếm nữa.”

Một chiến sĩ mất đi cánh tay cầm kiếm, đó là chuyện đáng sợ cỡ nào??!!

Phượng Lại Tà hít vào một ngụm khí lạnh, l.q.đ đôi tay nhỏ bé nắm thật chặt bàn tay to lớn của Phượng Lại.

“Anh Phi Mặc, không bao giờ… có thể dùng kiếm nữa.”

Trong ngực có chút chua xót, Phi Mặc yên tĩnh lại ổn trọng, Phi Mặc chăm sóc phủ Bá Tước, có thể nói Phượng Lại Tà đã xem hắn như một nửa anh trai mình. Nhưng hôm nay hắn lại trở thành như vậy, đáy lòng Phượng Lại Tà cảm thấy đau nhức.

“Không có biện pháp khác sao?” Phượng Lại bình tĩnh mở miệng hỏi, thế nhưng đáy mắt khép hờ lại lóe lên ánh sáng tiếc nuối và đồng tình.

Phi Mặc là một người tận tâm đáng tin cậy, l/q,đ tại thời điểm Đông phương Huyết tộc rung chuyển có rất ít người có lòng trung thành như hắn.

“Không có.” Sí Viêm vô lực lắc đầu, có thể bảo toàn tính mạng của Phi Mặc đã là điều không dễ dàng, vết thương nơi bả vai hắn quá nghiêm trọng, thánh quang đã thiêu cháy một mảng lớn da thịt, dây thần kinh hoàn toàn không còn. Cánh tay kia từ nay về sau cũng không thể cử động được nữa.

“Sóc Ngôn…” Cắn chặt cánh môi, Phượng Lại Tà bị tin tức này làm cho chấn động muốn ngất đi. l-q.đ Đầu tiên là giam cầm hành hạ Đại Bạch, tiếp theo lại hạ độc thủ với anh Phi Mặc, cô không biết rốt cuộc có bao nhiêu hận mới có thể khiến một thiếu niên lạnh lùng thiện lương trở nên hung ác như vậy. Vì để trả thù cô mà cậu ta không tiếc tổn thương những người vô tội.

“Hãy chăm sóc cho hắn thật tốt. Tiểu Tà, em đi theo ta.” Ngữ khí Phượng Lại rất là bình tĩnh, thế nhưng Sí Viêm và Tiểu Tà hiểu rõ con người hắn, vào giờ khắc này, tâm tình Phượng Lại còn áp lực hơn so với bọn họ.

Đi theo Phượng Lại trở về phòng hắn, Phượng Lại đóng cửa lại, một tay ôm Phượng Lại Tà vào ngực thật chặt.

“Lại??!!” Kinh ngạc mà luống cuống mặc cho Phượng Lại ôm chặt lấy mình, trong nhất thời Phượng Lại Tà không biết nên phản ứng như nào.

“Ta buồn cho Phi Mặc, l;q,đ nhưng ta lại cảm thấy vui mừng…” Thanh âm Phượng Lại truyền ra có chút khàn khàn. Phượng Lại Tà hơi sửng sốt, chờ câu nói kế tiếp của hắn.

“Nếu như... Ngày hôm nay người Sóc Ngôn công kích là em…” Hắn không thể tưởng tượng được lúc đó hắn sẽ thế nào. Có thể sẽ sụp đổ, có thể không kiềm chế được giết chết Sóc Ngôn, hắn không cách nào tưởng tượng được tình huống cô bé bị thương.

Thế nhưng mục tiêu của Sóc Ngôn và Mễ Hiết Nhĩ là cô bé, môt ngày nào đó bọn họ sẽ tự tìm tới cô.

“Lại…” Kinh ngạc kêu lên một tiếng, hắn là đang lo lắng cho mình? Trong lòng có một dòng suối ấm áp chảy qua. Phượng Lại Tà vươn hai tay ôm Phượng Lại.

“Hiện tại em rất mạnh, l;q'đ em có thể tự bảo vệ mình.” Cô dùng thanh âm mềm nhẹ nhất thấp giọng giải thích bên tai hắn. Cô hiểu rõ sự quan tâm của Lại đối với mình, điều này khiến cô vui mừng không gì sánh được. Thế nhưng, xin hãy tin tưởng năng lực của cô, cô đã trưởng thành, cô không còn là con nhóc chỉ biết run rẩy trốn sau cánh chim bảo vệ của hắn nữa.

“Ta biết.” Thanh âm Phượng Lại chậm rãi truyền đến, hắn biết rõ sức mạnh của “đứa con cấm kỵ” sao có thể không biết sức mạnh lúc này của Phượng Lại Tà đã cường đại hơn rất nhiều. thế nhưng, mặc cho cô là người cực mạnh hắn vẫn lo lắng. Bởi vì hắn yêu cô, hắn không hy vọng cô sẽ bị thương tổn dù chỉ một chút.

Cảm xúc xa lạ này khiến hắn cảm thấy mình là chuyện bé xé ra to, l.q,đ mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cô bé thì hắn lại cảm thấy vui mừng không gì sánh được. Có thể nói, đời này kiếp này người duy nhất hắn muốn bảo vệ chỉ có cô – Tiểu Tà của hắn.

“Sức mạnh mà bọn họ dùng là Thánh quang, đây là một trong số ít sức mạnh có khả năng có lực sát thương trực tiếp đến ‘đứa con cấm kỵ’.” Giọng nói trầm xuống, Phượng Lại kéo giãn khoảng cách giữa hai người, dùng đôi mắt cực kỳ lí trí nhìn cô, phân tích tất cả cho cô nghe.

Cô bé cần biết tình trạng hiện giờ, cần phải biết được sự nghiêm trọng của chuyện này.

“Chỉ cơ thể Thiên Sứ mới có thể sản sinh thánh quang, l-q,đ đó là vũ khí lợi hại nhất để Thiên giới đối phó với Ma giới.”

“Nhưng Sóc Ngôn và Mễ Hiết Nhĩ không phải Thiên Sứ.” Phượng Lại Tà nhăn mày, tuy rằng cô không hiểu rõ Mễ Hiết Nhĩ, thế nhưng Sóc Ngôn nói như thế nào thì bản thân cô cũng đã tiếp xúc với cậu ấy một thời gian ngắn, cô biết rõ cậu ấy thật sự là người sói.

Phượng Lại híp mắt: “Thánh quang Thiên Sứ có thể truyền dẫn cho người ngoài, thế nhưng phải trả một cái giá rất lớn, ngay cả Thiên Sứ sau khi hoàn tất quá trình truyền thụ cũng sẽ chết.” l.q,đ Thánh quang là cội nguồn sinh mệnh của Thiên Sứ, giao cội nguồn cho người khác cũng đồng nghĩa với việc bọn họ sẽ chết đi, sinh mệnh sẽ nhanh chóng cạn kiệt.

“Ý anh là có Thiên Sứ truyền thụ thánh quang cho Mễ Hiết Nhĩ và Sóc Ngôn, vì vậy bọn họ mới có thể sử dụng sức mạnh này?” Hành động thật là điên cuồng. Phượng Lại Tà thở dài, đám Thiên Sứ này thực sự không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, hôm nay vì để đả kích bọn họ mà Thiên Sứ lại làm chuyện trả giá bằng cả sinh mạng, thật không ngờ bọn chúng lại có suy nghĩ động đến người của Ma giới.

“Cũng giống như vậy, người của Ma giới tiếp nhận thánh quang sẽ có một vết thương trí mạng.” Phượng Lại nhìn vào hai mắt Tiểu Tà, dừng lại một chút rồi nói tiếp.

“Bởi vì thánh quang đối với ma vật trời sinh đã có tính ăn mòn, mặc dù thánh quang được đưa vào trong cơ thể nhưng họ không thể tiếp nhận, vì vậy bọn họ chỉ được xem như cái bình chứa đựng thánh quang, trước khi thánh quang hoàn toàn cắn nuốt bọn họ, bọn họ có thể dùng sức mạnh này để công kích.”

“Cái bình?” Trời ạ, đây là một việc quá kinh khủng, không chỉ Thiên Sứ truyền thụ chết, mà ngay cả người tiếp nhận cũng sẽ tử vong. Đây quả thực là việc trăm hại không một lợi, bọn họ là lũ ngu ngốc ư.

“Lại, ý anh là Sóc Ngôn và Mễ Hiết Nhĩ sau khi biết được mình không còn sống được bao lâu nữa nên mới điên cuồng trả thù em?” Nhưng cũng không đúng nha, hiện tại bọn họ chỉ thương tổn đến những người xung quanh cô, những người đó không có quan hệ thân thiết với cô.

Phượng Lại ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

“Nếu như ta đoán không sai, hẳn bọn họ không biết.” Cho nên mới dùng chiến thuật quanh co như vậy đả kích Tiểu Tà. Thánh quang tồn tại trong cơ thể người Ma giới không lâu, tối đa là một năm. Sau một năm cái bình đựng thánh quang sẽ bị thánh quang cắn nuốt hủy diệt.

Sức mạnh thần thánh cường đại, chỉ có thời hạn một năm.

“Điên rồi, Sóc Ngôn và Mễ Hiết Nhĩ đều điên rồi.” Chết tiệt, nếu có thể cô cũng không muốn gây thù, thế nhưng lúc trước nếu cô không ra tay thì nhân cách thứ hai sẽ từ từ thay thế cô đồng thời tổn thương Lại. Mà đối với dị nhân ngư, quả thật chết cũng chưa hết tội, hắn dùng mọi thủ đoạn muốn ăn thịt cô, chẳng lẽ cô phải ngây ngô đứng im tại chỗ cho hắn ăn sao?

Hai lần cô đều là phòng vệ chính đáng, cũng không phải ác ý đi công kích người khác, kết quả lại rước lấy hai người truy sát mình.

“Vậy nếu anh và Sóc Ngôn công kích nhau, Lại, cậu ấy sẽ gây thương tổn cho anh sao?” Hiện tại người mà cô lo lắng nhất chính là Lại, người thân cận với cô nhất là hắn, người có thể ảnh hưởng đến bản thân cô nhất cũng là hắn, đối với kẻ khác thì hắn chính là thần thủ hộ của cô, nếu muốn đả kích cô vậy sẽ diệt trừ Lại đầu tiên.

“Trò xiếc này không thể gây thương tổn ta được.” An ủi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lên, khóe miệng Phượng Lại nhếch thành một nụ cười thản nhiên.

“Hiện tại em chỉ có thể cầu khẩn những tuyển thủ có quan hệ với em trong trận đấu ngàn vạn lần không gặp Sóc Ngôn.” Cô không có cách nào giết chết Sóc Ngôn, ngăn cản cậu ta trả thù, bởi vì cô còn vướng bận tình cảm với Sóc Ẩn và sư phụ. Cũng may sức mạnh Lại cường đại nên sẽ không bị Sóc Ngôn tổn thương. Bằng không cho dù có hai tầng áp lực là Tiểu Bạch và sư phụ, chỉ cần Sóc Ngôn tổn thương tới Lại cô sẽ không chút do dự giết chết cậu ta.

Tại một khía cạnh nào đó, cô và Phượng Lại đặc biệt đồng nhất.

Một khi đối phương bị thương tổn, bọn họ sẽ hóa thân thành ác quỷ đập nát những thương tổn ấy.

“Nếu em hy vọng những tuyển thủ khác không bị tổn thương, vậy em không cần đến trận đấu nữa.” Phượng Lại cười khẽ, nếu cô bé không đi xem thì những đả kích đối với cô bé sẽ giảm đi rất nhiều, hứng thú kích thích cô bé của Sóc Ngôn sẽ yếu đi.

“À… Được.” Bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn, vì an toàn của mọi người cô vẫn nên ngoan ngoãn ở trong vương cung thì hơn. Nhưng chỉ cần có Lại ở cùng với cô, cô sẽ không cảm thấy nhàm chán.

“Được rồi, Lại. Không phải anh nói muốn hút máu sao, không bằng hiện tại làm đi.” Bỗng nhiên nhớ đến câu nói lúc trước của Phượng Lại, Phượng Lại Tà nhao nhao muốn thử, bàn tay cởi nút áo để lộ ra cần cổ tuyết trắng, đầu ngẩng lên thật cao, cam tâm tình nguyện đưa lên dòng máu ngọt ngào của mình.

Nếu cô nhớ không nhầm thì hẳn đã rất lâu Lại chưa ăn cơm. Mỗi lần sau khi hút máu của hắn, cô đều cảm thấy hổ thẹn, bởi vì cô không thấy hắn đi tìm thức ăn, hoặc uống máu tươi. Mỗi ngày vào lúc dùng cơm hắn cũng chỉ dùng một chút đồ ăn dạng lỏng. Hiện tại Phượng Lại Tà đã hoàn toàn hiểu rõ về ‘đứa con cấm kỵ’, nếu thực sự quá đói thì không gì có thể thỏa mãn ngoài máu.

Nhìn cần cổ của Phượng Lại Tà, ánh mắt Phượng Lại trở nên vẩn đục.

Đầu ngón tay lành lạnh của hắn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trên cổ cô.

Cô khẩn trương cảm nhận được đụng chạm của hắn, đáy lòng có sự chờ mong, cũng có sợ hãi.

“Đừng sợ.” Cảm thấy thân thể của cô cứng ngắc, đôi môi Phượng Lại tiến tới bên tai cô nhẹ nhàng thấp giọng trấn an.

Một tay hắn ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay khác đỡ lấy cần cổ. Đôi môi khêu gợi chậm rãi trượt xuống hôn qua vành tai trơn mượt, xẹt qua làn da tinh tế tiến tới cần cổ trắng ngần.

“Lại….”

“Hửm?”

“Anh… anh nhớ dịu dàng một chút nha.” Phượng Lại Tà nhận mệnh nhắm hai mắt lại chờ đợi thời khắc kia đến. Trong lòng thầm chửi mình vô dụng, cũng không phải XXOO với Lại, bất quá chỉ là hút máu mà thôi, mày kích động như vậy làm gì!!!

“Ta sẽ!!” Phượng Lại nhìn bộ dạng trấn định đáng yêu của cô khẽ cười.

Đôi môi mỏng khêu gợi chậm rãi mở ra để lộ hai hàm răng trắng tinh, hai chiếc răng nanh bén nhọn mọc ra chậm rãi kề sát vào da thịt nhẵn mịn của Phượng Lại Tà rồi ấn xuống thành vết lõm nhợt nhạt.

Ánh mắt hắn trầm xuống, rất nhanh cắn vào.

Trong lòng cô run rẩy mãnh liệt, nhưng đôi tay lại chủ động vươn ra vòng lên cổ hắn. Cô cảm giác được máu trong cơ thể mình chậm rãi bị rút ra từ cần cổ, có chút ngứa, nhưng không có đau đớn như trong tưởng tượng.

Xa cách dòng máu ngọt ngào mới mẻ đã lâu, giờ lại chảy vào trong miệng Phượng Lại, cơ thể hắn giống như ruộng đồng khô héo đã lâu cuối cùng cũng được làn mưa thấm ướt.

Hương vị ngọt ngào khiến dòng máu trong cơ thể hắn sục sôi, mỗi một tế bào trong cơ thể vào thời khắc này đồng loạt trỗi dậy, kêu gào muốn được nhiều hơn.

Phải biết rằng máu tươi đối với quỷ hấp huyết có bao nhiêu dụ hoặc, mà máu của Phượng Lại Tà lại là hương vị tuyệt nhất. Phượng Lại đã lâu không ăn cơm, hiện tại đang trong trạng thái quá mức đói khát.

Nhưng động tác của hắn vẫn rất dịu dàng, hắn sợ sẽ làm cô bị tổn thương. Vòng ôm của hắn thật dịu dàng, nhẹ nhàng hút lấy.

Cảm nhận tỉ mỉ từng thay đổi trong cơ thể mình, khi hắn cảm giác được năng lượng mình cần cho về sau đã đầy đủ, hắn mạnh mẽ đè lại dục vọng vô tận, kiên định buông lỏng cần cổ cô ra.

“Lại?” Nhìn ánh mắt dịu dàng của Phượng Lại, Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn hắn. Kết thúc rồi ư? Nhanh như vậy?

tốc độ ăn cơm của Lại nhanh gấp đôi cô, thường thường vào lúc này cô đang hấp thụ máu tươi của hắn không biết no bụng.

“Máu của em thật ngọt.” Cúi đầu hôn xuống đôi môi của cô, không để cô có cơ hội hỏi nhiều, Phượng Lại cậy mở hàm răng cô ra, hương vị máu tươi trong miệng giống như thuốc kích tình trượt vào khoang miệng hai người, môi lưỡi quấn lấy nhau.

Cô nếm được tư vị máu tươi của mình, ngọt như vậy….

Nụ hôn dịu dàng mà ngọt ngào. Phượng Lại đỡ lấy cần cổ cô bé, không vết tích nhẹ lướt qua nơi hắn vừa cắn, hai lỗ nhỏ rướm máu trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

Ngay lúc Tiểu Tà bị nụ hôn của Phượng Lại làm hai chân nhũn ra, ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

“Ai?” Phượng Lại buông cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, đôi mắt dịu dàng nhìn cô, âm thanh thì lạnh lùng.

“Thưa Bá Tước Phượng Lại, Huyết chủ bệ hạ Đông phương Huyết tộc Phượng Tê đã đến trong vương cung.”
Bình Luận (0)
Comment