“Ngươi nói gì?”
Trên Thiên giới, Micheal nheo mắt lại nghe tin tức được truyền đến từ Ma giới, trong ánh mắt tràn ngập xem thường.
“Bọn họ muốn liên hợp lực lượng đúng không. Tốt, ra lệnh để cho bọn họ bắt đầu động thủ trước thời gian dự tính đi. Ta muốn nhìn xem bọn chúng làm thế nào để tập kết đại quân.” Micheal lạnh lùng mở miệng.
Gabriel đứng ở phía sau hắn âm thầm nhíu mày, trong lòng cảm thấy lo lắng cho hai tiểu tử kia, không biết hiện giờ có bình an hay không.
“Ngươi đang nghĩ đến Hàn Ngự và Long Toa Toa??” Micheal bất chợt xoay người bắt được lo lắng trong đáy mắt Gabriel. Hắn cười lạnh một tiếng nhìn gương mặt mỹ lệ của Gabriel, tàn nhẫn cao ngạo mở miệng: “Nếu Ma giời bị diệt, bọn họ hẳn phải chết.”
Người có gan phản bội Thiên giới, không cần thiết phải sống, nhất là… người kia.
“Micheal, bọn chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ.” Gabriel không đành lòng mở miệng nói đỡ cho hai người, trong lòng không khỏi lo lắng cho số phận của hai tiểu tử kia.
“Ở đây không có những đứa trẻ, chỉ có đồng bạn và địch nhân.” Micheal lạnh lùng nhìn Gabriel: “Lấy lại lòng nhân từ của ngươi, nếu ngươi muốn xuất thủ trợ giúp hai kẻ phản bội kia ta sẽ sai người nhốt ngươi lại.” Lời nói của hắn băng lãnh đáng sợ, không có ý vị đùa giỡn.
Gabriel nhíu mày cắn môi, dưới những ánh mắt ám hiệu của các đại Thiên Sứ khác chỉ có thể gật đầu.
“Ta hiểu.”
Micheal thấy Gbriel thuận theo liền thoả mãn nhếch khoé miệng lên.
“Lần này ta không chỉ muốn khiến Ma giới từ nay về sau thần phục dưới chân Thiên giới, ta còn muốn bắt kẻ đã phản bội Thiên giới về để cho hắn chịu sự trừng phạt của Thần.” Nói xong, Micheal thâm ý nhìn thoáng qua Gabriel.
Gabriel cúi đầu che lấp toàn bộ biểu cảm, nhưng bàn tay cô đã âm thầm nắm chặt đã tiết lộ tâm tình của cô vào giờ phút này. Cô biết rõ “kẻ” trong miệng Micheal là ai… Lucifer.
Mí mắt rũ xuống, biểu cảm phức tạp hiện lên…
* * *
Ma giới – “Võ đạo đại hội”
Thời gian thi đấu trôi qua chậm rãi.
Phi Vũ đối chiến với Phượng Lại đã cố hết sức. Hắn biết Phượng Lại đến giờ chủ yếu vẫn là phòng thủ, công kích sắc bén của bản thân hắn giống như ngăn chặn công kích của hắn. Thế nhưng, thực ra Phượng Lại vẫn không thật sự ra tay.
Trong lòng căng thẳng, nhắn nhìu mày nhìn người đàn ông ưu nhã đứng giữa gió lốc.
“Bá Tước Phượng Lại, ngài có còn nhớ lời ta đã nói hay không??” Mãi không thấy Phượng Lại xuất thủ, Phi Vũ không khỏi nóng nảy.
Phượng Lại khẽ nheo mắt lại nhìn Phi Vũ không còn kiên nhẫn. Dưới chân khẽ nhún bay về phía Phi Vũ.
Phi Vũ vội vàng dùng toàn lực dựng lên vòng bảo hộ, muốn chống lại công kích của Phượng Lại.
Nhưng….
Tiếng vỡ thanh thuý vang lên, ngực cảm thấy đau đớn kịch liệt, Phi Vũ căn bản chưa kịp phản ứng đã bị Phượng Lại đánh thẳng vào ngực…
Một kích kia nhìn như gió mưa nhẹ nhàng, thế nhưng lại mang theo sức mạnh tuyệt đối. Một kích vô cùng đơn giản lại khiến Phi Vũ gãy xương sườn.
Từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, đau đớn kịch liệt khiến hắn trong nháy mắt mất đi tri giác, từ trên cao rơi xuống, nặng nề rơi xuống đài tỷ võ.
Mà Phượng Lại thì đứng thẳng giữa không trung, hắn lạnh lùng nhìn Phi Vũ gục trên đài tỷ võ không ngừng nôn ra máu tươi, đáy mắt không chút cảm xúc.
Một khắc kia, tất cả đều trở nên yên tĩnh.
Không ai cười nhạo thiếu niên đang nôn ra máu trên đài tỷ võ kia, mọi người chỉ dùng ánh mắt kính nể và sùng bái nhìn Phượng Lại cao cao tại thượng.
Tất cả mọi người ai cũng biết thiếu niên của bộ tộc Vũ Linh kia rất cường đại, cho dù là bọn họ cũng không phải đối thủ của hắn. Thế nhưng Phượng Lại lại càng cường đại.
Như kỳ tích trở về sau ba năm mang theo sức mạnh toàn thắng, không ai có thể ngăn trở Phượng Lại được nữa.
Trọng tài sửng sốt hồi lâu mới hắng giọng: “Người thắng là Đông phương Huyết tộc – Phượng Lại.”
Tuyên bố của trọng tài rơi xuống, khán phòng vang lên những tiếng reo hò.
Hoả Đề và Sí Viêm ở bên kia không lâu sau cũng kết thúc trận đấu. Hoả Đề thắng, Sí Viêm bị thương không nặng không nhẹ, thở dài đi xuống đài.
Trận đầu tiếp theo là Hoả Đề đấu vời Phượng Lại, Sí Viêm đấu với Sóc Ẩn. Mà Phi Vũ bị đánh gãy xương sườn đã được an bài nghỉ ngơi.
Sau khi Phượng Tê nở một nụ cười với Phượng Lại Tà liền bay về phía đài tỷ võ. Phượng Lại Tà thấy Phi Vũ ở phía xa được người dùng cáng cứu thương khiêng xuống. Hai mắt hắn nhắm nghiền, hai tay nắm chặt. Sau khi Phượng Lại Tà nhìn thoáng qua Phượng Lại liền phi người xuống chạy tới bên người Phi Vũ.
“Tiểu Vũ.” Cô nhẹ giọng kêu.
“Anh thua, em muốn anh đáp ứng yêu cầu gì, cứ nói đi.” Từ trong miệng Phi Vũ truyền đến thanh âm có chút nặng nề.
Phượng Lại Tà mím môi.
“Em chỉ muốn nói rằng anh rất tuyệt, anh đã cố hết sức.”
“Em…” Hai mắt hoảng hốt, hắn vốn tưởng rằng cô nhóc sẽ đòi lời hứa của bản thân hắn trước, không nghĩ rằng cô nhóc lại tới an ủi hắn.
“Dưỡng thương thật tốt, tiếp theo vẫn còn trận đấu, anh nhất định phải đứng trên đài tỷ võ nha.” Phượng Lại Tà cười hì hì nhìn Phi Vũ, cũng không vội muốn hắn thực hiện lời hứa. Sau khi đánh trận này với Lại, cô tin rằng hắn sẽ buông gánh nặng trong lòng xuống.
Phi Vũ thần sắc phức tạp nhìn Phượng Lại Tà, trong mắt có rất nhiều cảm xúc. Cuối cùng hắn chỉ mấp máy miệng không nói lời nào. Hắn nhắm hai mắt lại để cho người đưa hắn đi.
Trong không trung giữa thính phòng bỗng truyền đến nhưng tiếng thét chói tai, hiển nhiên có cái gì đó khiến khán giả sôi trào. Phượng Lại Tà cũng không trì hoãn nữa, dưới chân khẽ đạp bay nhanh về phía khán phòng. Khi bay tới nơi, trong nháy mắt khi xoay người cô bất chợt thấy được cả người Hoả Đề bùng lên ngọn hoả diễm hừng hực, nhiệt độ nóng cháy, cho dù là cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ này nóng đến mức nào. Cuối cùng cô đã hiểu vì sao khán phòng lại sôi trào như vậy.
Trên đài tỷ võ của Lại và Hoả Đề, bao trùm đài tỷ võ là một tầng hàn băng trong suốt, trên đỉnh hàn băng bỗng nhiên nhô lên nhũ băng cao mấy thước, so với nhũ băng cô đã thấy ở trong phòng Ma vương thì còn cao hơn.
Băng đấu hoả, Phượng Lại và Hoả Đề, lần đầu tiên hai người cùng đứng trên một đài tỷ võ.
Phượng Lại Tà nhìn hai người trên đài tỷ võ, cô cảm nhận được trận đấu này tản ra cảm giác bị áp bách càng thêm mạnh mẽ, mặc kệ là đến từ Hoả Đề hay Phượng Lại.
Hai người kia đều hoàn toàn nghiêm túc với trận đấu này.
Hai tay Hoả Đề lửa cháy hừng hực, nắm tay thả ra, hắn quát một tiếng một con rồng lửa bay lên mang theo tiếng gầm chói tai bay về phía Phượng Lại.
Tim Phượng Lại Tà trong nháy mắt nhảy lên.
Phượng Lại nhanh chóng lắc mình thoát khỏi công kích của rồng lửa, rất nhanh rồng lửa lại tiếp tục công kích về phía hắn.
Phượng Lại lật người trên không, động tác nhảy lên hoa lệ, hai tay giao trước ngực tạo ra một cơn lốc. Một cơn lốc thật lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất hung hăng xé nát rồng lửa.
Động tác của hai người cũng không nhanh đến mức mọi người không nhìn thấy như trận đấu trước. Động tác của họ không nhiều nhưng lại khiến khán giả nhìn đến hãi hùng khiếp vía. Nhìn trận đấu vô cùng tuyệt vời diễn ra ngay trước mắt, tất cả mọi người như lâm vào trầm mê, trong lòng khát vọng trận đấu này vĩnh viễn không kết thúc.
Hoả Đề hít vào một hơi thật sâu, hắn biết sức mạnh của Phượng Lại cường đại, nếu như cứ tiếp tục dông dài đôi với hắn rất không có lợi. Thay vì tiếp tục giăng co với hắn không bằng tốc chiến tốc thắng, một kích giết chết thì bản thân hắn có lẽ còn có một tia hy vọng.
Sau khi quyết tâm, Hoả Đề không nhịn được nhìn về phía khán phòng tìm kiếm bóng dáng cô nhóc trong biển người.
Trong nháy mắt khi bốn mắt chạm vào nhau, hắn đột nhiên cười tươi. Hắn nhìn thấy ánh mắt của cô, đôi mắt to xinh đẹp. Hắn biết, cho dù hắn thắng hay thua đều phải vẽ một dấu chấm tròn kết thúc mọi việc tại đây.
Tập trung toàn bộ khí lực của bản thân lại, hai tay hắn tạo ra một quả cầu lửa thật lớn, dùng hết sức ném về phía Phượng Lại.
Tim mọi người cũng nảy lên theo quả cầu lửa, bọn họ mở to hai mắt nhìn quả cầu lửa bay về phía Phượng Lại.
Mà Phượng Lại thì không có bất kỳ động tác nào, nháy mắt bóng dáng thon dài bị hoả diễm nuốt chửng vô tung vô ảnh.
Mọi người hít vào một hơi khí lạnh, chỉ có Phượng Lại Tà là cong môi cười. Mọi người đều cho rằng Phượng Lại đã bị đánh bại, nhưng bất chợt có một bóng dáng từ trong quả cầu lửa bay ra như tia chớp, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tấn công Hoả Đề. Hai bóng người nhanh chóng dây dưa trên không trung.
Rầm!!
Hoả Đề bị đánh gục, lưng hắn đụng vào sàn tỷ võ , mạnh đến mức đài tỷ võ cứng rắn cũng bị lõm xuống.
Hoả Đề nằm rạp trên sàn, bên tai là truyền đến những tiếng ồn áo. Khoảnh khắc kia tim của hắn lại bình tĩnh đến kỳ lạ. Nam nhân đứng trên không trung kia, hắn giống như thiên thần.
Hắn biết, hắn đã thua, thua triệt để.
Sau ba năm nỗ lục hắn vẫn không đạt được trình độ mà bản thân mong muốn, hắn vẫn bại bởi người đàn ông này.
Không cam lòng ư??
Không hề!!
Có lẽ trước khi thi đấu hắn đã biết kết quả của trận đấu này rồi, nhưng hắn vẫn kiên định bước lên đài tỷ võ, hắn chỉ muốn đấu một trận nghiêm túc với hắn ta, như vậy sau này hắn mới không hối hận.
Hắn đã không còn gì để tiếc nuối, hắn đã nỗ lực thì sẽ khôgn hối hận.
Từ giờ khắc này, hắn vĩnh viễn mất Phượng Lại Tà, không còn cơ hội đứng bên cạnh cô. Cô thuộc về nam nhân này, người đàn ông mạnh mẽ đủ để Ma giời thần phục dưới chân hắn. Ngay cả đại ca hắn – Minh Hoàng cũng thua bởi hắn ta.
Đối với cô mà nói, như vậy mới là lựa chọn tốt nhất. Chỉ có cường giả chân chính mới có tư cách ở bên cô, bảo hộ cô.
Tiểu Tà… Tạm biệt…
Mặc dù trong lòng không muốn, giống như bị bóc mất một lớp thịt, máu tươi đầm đìa….
Nhưng Hoả Đề vẫn cười tươi, bàn tay hắn che trên đôi mắt của mình, khoé môi cũng lộ ra ý cười.
Nụ cười kia khiến Phượng Lại Tà khẽ thở dài.
Không chút chần chờ, ánh mắt cô nhìn vào người chiến thắng đang đứng giữa không trung.
Lại – người duy nhất cô yêu.
Cô mỉm cười nhìn đôi tử mâu của hắn, nhìn đáy mắt hắn hiện lên ý cười với cô, chỉ có cô mới có thể hiểu được ý cười ấy.
Tiếng reo hò, tuyên bố của trọng tài bên tai cô đã không nghe rõ. Cô đứng im tại chỗ cùng hắn nhìn nhau.
Giờ khắc này, trong thế giới chỉ còn hai người họ. Thắng lợi của hắn chỉ vì một mình cô, mà hắn cần chính là sự ủng hộ của cô.
Ngoài ra, không còn gì khác…
“Tiểu Tà…” Hắn không tiếng động mấp máy đôi môi gọi tên của cô. Cô nở một nụ cười ngọt ngào, dang rộng hai tay với hắn.
Phượng Lại vốn nên ở trên không trung tiếp nhận ánh mắt sùng bái của mọi người chợt phi thân đến ôm cô vào trong lòng. Hôn ước giữa cô và Hoả Đề đã được huỷ bỏ trong khoảnh khắc thắng lợi này.
Từ giờ khắc này, tất cả của cô chỉ thuộc về hắn.
Không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, Phượng Lại cúi đầu cố định đôi môi kiều diễm của cô, trong tiếng kinh hô của mọi người để nụ hôn này càng thêm sâu.
Hai người ôm nhau thật chặt, nụ hôn thân mật, toàn bộ trói buộc đã được rũ bỏ. Từ đây bọn họ chỉ thuộc về nhau.
Hoả Đề từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, hắn nhìn chăm chú vào hai người đang ôm hôn nhau kia, đáy mắt tràn ngập cay đắng. Hắn hít vào một hơi thật sâu, xoay người, tiêu sái nhảy từ trên đài xuống.
Trọng tài kinh ngạc hô: “Hoàng tử Hoả Đề, tiếp theo vẫn còn trận đấu.” Sao hắn lại rời đi…
Hoả Đề quay đầu nhìn trọng tài, lại nhìn Phượng Lại, mở miệng nói: “Mục đích ta tham gia lần thi đấu này đã đạt được, trận đấu còn lại, ta bỏ cuộc.” Nói xong hắn không quay đầu lại ly khai.
Hiện tại hắn muốn đi thực hiện lời hứa của hắn với Phượng Lại, nói việc huỷ bỏ hôn ước với phụ vương.
Tim đau nhức khiến hắn hít thở không thông, nhưng cước bộ lại rất kiên định.