Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 214

Phượng Lại Tà chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu ra, đôi mắt mang vẻ chua xót một cách khác thường, rung động nhè nhẹ theo lông mi của cô, hai mắt của cô chậm rãi mở ra, con ngươi '' long lanh nhìn một bóng dáng quen thuộc ngồi ở bên giường.

Con ngươi Phượng Lại khép chặt, trên dung nhan tuấn mỹ, lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Lại."

Muốn nhẹ giọng gọi hắn, Phượng Lại Tà lại phát hiện cổ họng của mình khô khốc, cô hoàn toàn không phát ra được âm thanh. Chớp con ngươi long lanh một hồi, cô mím mím môi, im lặng nhìn Phượng Lại khó khăn ngủ.

Trong cuộc sống khi trước, Lại luôn luôn dậy sớm hơn cô, đợi đến thời điểm cô mở mắt ra, sớm đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lần đầu tiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lúc ngủ say của hắn, trước sau như một đều rất đẹp trai.

Thế nhưng, chỉ nhìn như vậy thôi, thế nhưng cô lại cảm thấy cảm động, sự cảm động đó không khỏi bùng lên ở trong lòng.

"Ư.." Khẽ cau mày, Phượng Lại khẽ mở mắt, mới mở mắt ra hắn đã đối mặt với đôi mắt to ngập nước kia.

"Tiểu Tà, em đã tỉnh lại." Khóe miệng của hắn không kìm nhếch lên nụ cười như có như không, không kìm được vươn tay, vuốt ve trên gương mặt mềm mại của cô, đáy mắt chứa đựng vẻ dịu dàng và si mê quyến luyến.

"Ừ." Không nói được, Tiểu Tà chỉ có thể gật đầu một cái. Ánh mắt dừng lại ở trên gương mặt của Phượng Lại.

"Để anh lấy cho em ly nước." Phượng Lại nghiêng người hôn lên trán của cô, nhẹ nhàng vuốt tóc của cô rồi đứng dậy.

Phượng Lại bưng cái ly ngồi trở lại bên giường, một tay đỡ Tiểu Tà từ trên giường ngồi dậy, đưa chén nước cho cô.

Nhìn cô ngoan ngoãn ôm chăn uống nước, đáy lòng của Phượng Lại, mới được thở phào nhẹ nhõm.

Mười ngày sau khi lời nguyền của Phượng Lại Tà được tháo bỏ, hắn đưa cô trở lại Nhân giới, cô đã ngủ mê tất cả là mười ngày.

Trong mười ngày này, hắn một tấc cũng không rời canh giữ ở bên giường của cô, im lặng nhìn cô ngủ.

Không phải vì cái gì khác, chỉ là hắn muốn, khi cô mở mắt ra, có thể thấy được hắn đầu tiên.

"Em đã trở lại." Cổ họng khô khốc được nước làm dịu, Phượng Lại Tà thỏa mãn thở dài, cười híp mắt trả lại chăn cho Phượng Lại, ngay sau đó, nhào cả người vào trong ngực của hắn.

"Em bị sao vậy?" Vừa mới tỉnh lại, trí nhớ vẫn còn hỗn loạn, cô chỉ bắt được ngắn ngủi mảnh vụn, trí nhớ vẫn kéo dài đến'' lúc cô và Đại Bạch, Phượng Tê cùng nhau đối phó với thiên sứ Trưởng Michael, sau đó, như bị cắt đứt, là một vùng trống rỗng tăm tối.

"Lúc chiến đấu em không cẩn thận bộc phát toàn bộ năng lượng, thân thể của em không thể chịu đựng được." Phượng Lại thản nhiên nói xong, đôi tay không khỏi ôm cô bé trong ngực mình thật chặt.

"Em không nhớ rõ." Khẽ cau mày, một chút ấn tượng cô cũng không có, khổ não chu cái miệng nhỏ nhắn, cô tiếp tục hỏi: "Việc săn bắn thiên sứ, đã kết thúc rồi sao?" Được rồi,''

nếu cô không ngất đi, thì cô nên xác định lại tình huống bây giờ thì tốt hơn, nếu như thời gian cô hôn mê không phải quá lâu, có lẽ cô vẫn có thể đi ra ngoài đánh một trận.

"Đã kết thúc rồi." Phượng Lại cười nhạt.

"A! Không phải chứ? Em hôn mê lâu như vậy!!" Phượng Lại Tà rất buồn bực, còn chuẩn bị cho việc đó nhiều như vậy, đó là thời điểm để thể hiện tài năng của cô, để cô có thể giúp Lại, kết quả: "Bực mình quá đi." Cô tự khí dễ mình trong ba giây.

Nhìn vẻ mặt buồn bực của Tiểu Tà, Phượng Lại âm thầm đè nén thở dài trong lòng xuống.

Hắn tin tưởng Đệ Nhị đã đánh lạc hướng của mọi người, ngày đó mấy người biết được sự bùng nổ của Tiểu Tà, ngày đó, vĩnh viễn đã biến thành bí mật, tận cho đến lúc chết đi.

"Vậy kết quả thế nào? Chúng ta thắng sao?" Nỗi ân hận cùng mong đợi chiếm hết tâm trí của Phượng Lại Tà, nếu như thất bại, cô sẽ tự trách mình, cô hấp ta hấp tấp vì Phượng Lại nhận nhiệm vụ dẫn đầu, kết quả nhiệm vụ không hoàn thành mà cô lại '' ngất đi, thật là nhục nhã. Nếu là vì cô mà việc săn bắn thiên sứ thất bại, cho dù nguyên nhân cũng không phải vì cô, cô cũng sẽ vì chưa hoàn thành nhiệm vụ mà cảm thấy đau lòng.

Nếu thật là thua, cô dứt khoát mổ bụng của mình.

Phượng Lại chậm rãi gật đầu một cái, nhìn thấy tia lóng lánh sáng rực rỡ ở đáy mắt cô toát ra, trong lòng hắn tràn ngập sự cưng chiều.

"Chúng ta đã thắng, ta cũng đã khôi phục được sự tự do." Ôm thật chặt người trong ngực, nghe được cô phát ra giọng nói dễ nghe, tâm tình Phượng Lại cũng thoải mái theo.

"Hì hì, em biết ngay, anh là giỏi nhất, cho dù không có em, cũng có thể thắng." Trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Phượng Lại Tà lúc này đang làm nũng, giống như con mèo con cứ cọ đầu ở trong ngực Phượng Lại, cảm nhận thắng lợi vui sướng này.

Nếu như không có cô, cuộc chiến tranh này, không thể nào kết thúc trong vòng một ngày, Ma giới càng không thể nào sẽ thắng lợi dễ dàng như thế.

Trong lòng Phượng Lại khẽ thở dài.

Đột nhiên, Phượng Lại Tà chú ý tới sợi tóc rũ xuống bộ ngực của mình, lại có thể có màu đen nhánh, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Phượng Lại.

"Anh? Lại, anh cho em nhuộm tóc rồi hả ?" Được rồi, mặc dù cô cũng cảm thấy mình để tóc đen khá là đẹp, Lại hẳn là cũng thích, thế nhưng hắn cũng nên cho cô lý do vì sao lại nhộm tóc của cô chứ??

Khóe miệng Phượng Lại khẽ nhếch lên, bất đắc dĩ cười khẽ.

"Không có, là do em tự biến thành như vậy." Mặc dù sau khi giải trừ ma chú, con ngươi Tiểu Tà đã trở về màu tím vốn có, '''nhưng, tóc của cô vẫn là màu đen, cái này so với màu bạc thì tốt hơn nhiều, có trời mới biết, mỗi lần thấy tóc bạch kim của cô thì hắn đều vô cùng áp lực.

Bởi vì, do hắn đã phạm sai lầm.

"Khi nào thì em thành Tắc Kè Hoa?" Phượng Lại Tà chớp chớp đôi mắt to, cầm lên một nắm tóc để nghiên cứu, hình như đôi mắt của cô đã đổi màu ba lần, tóc đổi hai lần, chẳng lẽ, nguyên hình của đứa con cấm kỵ là Tắc Kè Hoa?

Không biết sau này có biến thành màu khác nữa hay không, tốt nhất không nên kì quái quá, cô thì không sao, chỉ sợ Lại sẽ không chịu nổi, dù sao, vể bản chất, hắn là một người cổ hủ.

Phượng Lại bị bộ dạng đáng yêu của cô trêu chọc cười khẽ, véo cái mũi nhỏ của cô. Hắn cởi nút áo của mình ra, lộ ra làn da sáng bóng.

"Ơ." Không phải chứ, cô vừa mới tỉnh dậy, Lại chẳng lẽ lại muốn vận động với cô. Nhưng tại sao đáy lòng của cô lại có chút mong đợi.

Nhìn bộ mặt biểu tình kỳ lạ của Tiểu Tà, Phượng Lại hướng đôi môi của mình tiến đến bên cạnh cổ của cô.

"Em cần phải ăn uống." Hôn mê đến tận mười ngày, cô không hề có một giọt máu nào.

"Ăn cơm." Bờ môi khẽ run lên, nhìn bữa tiệc lớn gần ngay trước mắt Phượng Lại Tà thầm mắng mình không thuần khiết, mới tỉnh lại đầu óc đã suy nghĩ bậy bạ.

Chậm rãi mở cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra răng nanh nho nhỏ, cô ôm hắn, dịu dàng cắn.

"Tiểu k, chủ nhân nhà ngươi có ở đây không?" Mấy người ngồi ở trong phòng khách, con mèo màu đen mang bộ mặt trịnh trọng ngồi ở đó, con ngươi màu xanh lá có vẻ ''

xa cách, khiến mọi người không khỏi nhớ lại, ngày săn bắn thiên sứ, lúc Phượng Lại cưỡi con huy thú khổng lồ kia, con ngươi màu xanh lá cũng giống như vậy, làm cho người ta kính sợ, cho dù là ai cũng không thể nào hiểu được, con ma thú hung hãn như vậy, tại sao lại chọn ẩn nấp dưới hình dáng của một con mèo.

"Bệ hạ Phượng Ca, tiểu thư Tiểu Tà vừa mới tỉnh lại, chủ nhân lúc này không tiện rời đi." Tiểu k ưu nhã trả lời, lời nói đó ý là nếu bọn hắn đến không đúng lúc, Tiểu Tà mới vừa tỉnh dậy, bọn họ liền xuất hiện, tốt nhất không nên quấy rầy chủ nhân và Tiểu Tà, để tránh bị chủ nhân vứt ra lần nữa.

"Vậy chờ một chút đi." Xưng Quân ngồi một bên gật gật đầu, nhìn Phượng Ca ở bên cạnh, sau khi ngày săn sắn thiên sứ kết thúc, Phượng Ca đã ngay lập tức tiếp nhận ngôi vị của Phượng Tê, trở thành máu chủ mới của Đông Phương Huyết Tộc, cho nên tiểu k vừa rồi mới có thể gọi hắn là bệ hạ Phượng Ca, mà không phải hoàng tử.

Phượng Ca nhún nhún vai, nhìn Sóc Ẩn ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, im lặng chờ đợi, đáy mắt hắn có chút ý cười.

Cuối cùng cũng chịu tỉnh ngộ rồi.

"Xèo xèo, meo meo." Ở trong đại sảnh đang yên tĩnh, thì bỗng một đoàn bóng dáng nho nhỏ lao ra trước tầm mắt của mọi người, trực tiếp làm cho Hắc Miêu bổ nhào trên mặt đất.

Tiểu K cảm thấy trời đất quay cuồng một lúc, đầu lưỡi ấm áp, ngay lập tức liếm trên mặt của nó.

"Á! Ngươi cho ta đứng lên!!" Mọi sợi lông trên người đều dựng đứng lên, Tiểu k nhìn chằm chằm con Cửu Vĩ Hồ nào đó vọt ra khỏi con Miêu Nhãn.

Nó rốt cuộc có biết tự giác hay không? Dẫu sao nó cũng là vua của bộ tộc yêu quái, lại còn tới quấy rầy nó, khí dễ nó, quả thật quá ghê tởm.

"Sí Viêm, ngươi đã là vua của bộ tộc yêu quái, xin hãy nhớ kỹ thân phận của ngươi." Tiểu k vất vả giãy giụa dưới bộ móng nho nhỏ đứng dậy, mặt đầy phòng bị nhìn chằm chằm con hồ ly kia.

Sau một hồi ánh sáng, Sí Viêm xuất hiện ở trước mặt mọi người, trên mặt nở nụ cười ngây thơ, nhìn Hắc Miêu thở phì phò nói: "Xin lỗi, nói cho ngươi biết, trước khi ta đến đây, đã tháo xuống thân phận vua của tộc yêu quái, thân phận của ta bây giờ ngươi có thể lý giải thành hai, một là hộ pháp chủ nhân, hai là sủng vật của tiểu thư Tiểu Tà."

"Cái gì?" Nghe Sí Viêm lạnh nhạt phát biểu, tất cả mọi người đều chấn động tại chỗ, tai của bọn họ nghe lầm hay sao? Sao lại có thể thân phận cao quý không người nào có thể sánh được, tình nguyện trở lại là một sủng vật để hộ pháp?

Nhất định là trong lúc Sí Viêm đi săn bắn thiên sứ đã bị một vật to lớn nào đó đụng phải.

Mọi người đều nhất trí với nhận định như vậy.

"Thật sao? Tiểu Bạch?" Bỗng nhiên một cô gái xuất hiện phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, Phượng Lại Tà mặc bộ đầm màu xanh da trời nhanh nhẹn đi tới trước mặt mọi người, hai mắt lấp lánh nhìn cảnh vật trước mắt.

"Đúng, anh đã quyết định lưu lại." Sí Viêm kiên định gật đầu, hắn đã biết cái mình cần chính là gì, quyền lợi, tiền bạc đều không phải là thứ hắn đang theo đuổi, sở dĩ hắn''

nắm vương quyền ba năm ở tộc yêu quái, hoàn toàn là để cho khi Phượng Lại trở lại chỉ huy sẽ cho hắn lực lượng ủng hộ tuyệt đối.

Hắn và Phượng Lại Tà đều như nhau, từ khi mới bắt đầu, chưa bao giờ tin rằng Phượng Lại đã chết.

Từ lúc hắn thề sẽ trung thành với Phượng Lại, hắn đã biết rõ, cả đời mình, sẽ không bao giờ thất hứa.

Thế nhưng, còn có một chút lưu lại trong lời nói, mặc dù chỉ có thể đứng nhìn từ xa, nhưng, ít nhất hắn có thể được ở bên cạnh cô.

Đây là nguyện vọng hèn mọn, hắn không muốn bị bất kỳ người nào biết.

"Ô ô, Tiểu Bạch, em thật sự rất cảm động." Sự cảm động khó có thể kìm nén được, Phượng Lại Tà giang hai cánh tay, chuẩn bị cho Sí Viêm một cái ôm thật chặt, kết quả người còn chưa đến gần, cô đã bị một bàn tay ôm trở về.

"Ngươi đã quyết định như vậy, tùy ngươi." Phượng Lại kéo Tiểu Tà kích động quá độ vào trong lồng ngực của mình, cô bé này thật là càng lúc càng lớn mật rồi, lại có thể đi ôm một người đàn ông khác trước mặt hắn.

"Đa tạ chủ nhân." Sí Viêm cười nhạt gật đầu một cái, quỳ một chân trên đất.

Hai người trước người hắn, là người quan trọng nhất đối với hắn, từ trong thâm tâm hắn hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc.

Mà hắn, chỉ cần đứng bên cạnh canh gác cho hạnh phúc của bọn họ, cũng đã rất mãn nguyện rồi.

"Các ngươi tới có chuyện gì không." Con ngươi đẹp đẽ của Phượng Lại quét qua đám người không mời mà đến trong đại sảnh, hỏi.

Phượng Ca đứng lên, chỉ vào Bạch Hổ đứng một bên nói: "Ta tới là để trả vật về cho chủ.

"Đại Bạch!" Phượng Lại Tà lúc này mới nhớ tới Bạch Hổ không biết bị ném đến mấy ngàn dặm ở bên ngoài, khóe miệng cong lên hướng về phía Bạch Hổ ngoắc ngoắc tay, Bạch Hổ cao lớn uy mãnh rất không có hình tượng lắc lư đi tới, cái đầu to lớn cọ xát ở trên đùi của cô, đôi mắt hổ nhìn qua Sí Viêm bên cạnh.

Khiêu khích? Sí Viêm hơi sững sờ, cảm thấy buồn cười, hắn lại có thể bị một con Bạch Hổ khiêu khích.

Không nhìn ra con Bạch Hổ này là một trong những Thượng Cổ Tử Thần, lại có thể làm sủng vật.

Hắn chỉ vừa mới nói mình muốn lưu lại làm sủng vật, vẻ mặt nó vô cùng không vui, có vẻ cuộc sống sau này khá là thú vị.

"Là cha ta bảo ta tới, ông ấy nhờ ta chuyển lời tới ngài." Xưng Quân đứng lên, đi tới trước mặt Phượng Lại, trịnh trọng nói.

"Thật xin lỗi, hắn đã từng hoài nghi tới ngươi." Khi thắng lợi tới, tất cả dị nghị đều biến thành hư vô, Phượng Lại đã dẫn dắt bọn họ lấy được thắng lợi cuối cùng.

Đó là Ma vương bệ hạ, ta không ngại." Thân là người nắm quyền một nhất, hoài nghi và dị nghị là thiên tính bẩm sinh, cũng ''

chính vì thế, bọn họ mới có thể tìm được nhân tài đích thực đáng tin cậy, cũng xây dựng đế quốc của chính mình.

"Cám ơn." Xưng Quân bật cười lớn, khí thế của Phượng Lại làm cho người ta khâm phục từ trong thâm tâm, ngay từ lúc đầu thời điểm hắn đang ở Đông Phương Huyết Tộc đã có rất nhiều người khâm phục hắn, kể từ ngày Phượng Lại dẫn dắt Ma giới đánh bại Thiên giới, danh tiếng của hắn ở huy giới có thể nói là bay vọt lên, đã trở thành một nhân vật truyền kỳ không ai có thể sánh bằng.

Trong lúc như vậy, thế nhưng hắn lại không do dự chút nào từ bỏ tất cả, quyết định ẩn cư, trải qua cuộc sống đơn giản.

Cuối cùng, tầm mắt của mọi người lại rơi vào Sóc Ẩn ngồi trên ghế sa lon trầm mặc không nói, từ khi vừa bắt đầu, hắn cũng chỉ là im lặng ngồi đó, nghe mọi người nói chuyện, mà từ khi Phượng Lại Tà xuất hiện, tầm mắt của hắn, dán chặt vào trên người của cô không hề rời đi.

"Ta tới để giải trừ khế ước." Sóc ẩn chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt của Phượng Lại và Tiểu Tà, con ngươi màu đỏ nhìn chằm chằm vào con ngươi màu tím nói.

"À, tốt thôi." Phượng Lại Tà hơi sững sờ, gật đầu một cái. Trong lòng cô buồn buồn, cô quay đầu nhìn về phía Phượng Lại.

"Lại, anh giúp bọn em giải trừ khế ước thật sao?"

Phượng Lại gật đầu một cái, nhìn về phía Sóc Ẩn đang trầm mặc, trong nháy mắt Sóc Ẩn hóa thành Nhất Lang, oai phong lẫm lẫm.

Tay Phượng Lại, chia ra đặt ở trán của Tiểu Tà và Sóc Ẩn.

Một người một sói chậm rãi nhắm mắt lại, Phượng Lại khe khẽ mở miệng, theo đó thần chú hiện lên, Sóc Ẩn cảm thấy thần kinh trong người đang bị hút ra.

Lúc thần kinh sắp bị hút ra, nó nghe được lời nói đến từ đáy lòng của cô, giọng nói đó.

"Cám ơn anh Tiểu Bạch, có anh làm bạn với em, em rất vui."

Sau khi dòng chữ biến mất, khế ước hoàn toàn được giải trừ, Ngân Lang mở đôi mắt màu đỏ ra, đáy mắt tràn ngập sự đau xót.

Chỉ là rất nhanh hắn đã biến trở về hình người, xoay người che đậy cảm xúc trong đáy mắt.

"Lần sau Phi Vũ đến, cũng giải trừ khế ước cho anh ấy đi." Phượng Lại Tà sờ sờ ngực, cảm giác thiếu cái gì đó, có chút không thích ứng, nhưng cô tôn trọng lựa chọn của Tiểu Bạch, cô biết hắn bây giờ đã là Lang Vương của Lang tộc, thân phận to lớn, không thể trở về khi là Ngân Lang nữa rồi.

Tiểu Bạch lưu lại cũng là vì Lại, ít nhất hắn vẫn ở lại không phải sao.

Không để lại dấu vết ôm Phượng Lại Tà vào lòng, đáy mắt Phượng Lại chứa sự cưng chiều nồng đậm.

Quả nhiên Tiểu Tà Nhi không nhạy bén không biết nguyên nhân Sóc Ẩn làm tất cả những chuyện này là vì cái gì, nhưng nếu không biết, thì vĩnh viễn cũng không nên biết, dù sao, tất cả mọi chuyện đã qua, Sóc Ẩn ''

cũng đã nói ra quyết định của mình.

"Đúng rồi, Tê Tê. Tại sao em không nhìn thấy anh ấy?" Phượng Lại Tà chợt nhớ đến Phượng Tê, kí ức cuối cùng mà cô nhớ được là, cô và Phượng Tê cưỡi Bạch Hổ cùng đối chiến với Michael, vậy nên Phượng Tê hiện tại như thế nào, bị thương sao?

"Hắn rời đi rồi, rất không có trách nhiệm chạy đi, ném cái cục diện rối rắm của Huyết tộc cho anh." Phượng Ca khẽ cười một tiếng, có chút buồn bực thở dài, bất đắc dĩ nói.

À? Anh ấy đi rồi hả?" Phượng Lại Tà cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ người quy củ như Phượng Tê lại có thể bỏ lại ngôi vương của Huyết tộc mà rời đi, hắn chuyên làm người khác bất ngờ đến bể cả mắt kính, không nói thì thôi mà đã nói thì luôn làm người khác kinh ngạc?

"Không biết, hắn nếu đi, sao có thể nói cho anh biết đi chỗ nào đây? Nếu anh biết bây giờ hắn đang ở đâu, anh nhất định sẽ bắt hắn trở lại, hung hăng đánh cho một trận." Phượng Ca tức giận mở miệng, đáy mắt tràn đầy bi thương lòng đầy căm phẫn, Phượng Lại Tà cười thầm trong lòng, người đã quen làm hoảng tử rảnh rang bỗng nhiên lại phải đảm đương trách nhiệm nặng nề như vậy, thật đúng là giày vò người khác.

Thế nhưng cô không quan tâm lắm, cho nên, cô vẫn rất vui vẻ.

Chỉ là.

Rốt cuộc Phượng Tê đi đâu vậy?
Bình Luận (0)
Comment