Phượng Lại Tà vừa hát vừa nhảy tung tăng về nhà, lại ngoài ý muốn phát hiện Phượng Lại không
có ở phòng khách. Vài ngày qua, đại khái là nó cũng hiểu rõ lịch làm
việc và nghỉ ngơi hàng ngày của daddy. Hầu như mỗi lần nó về đến nhà,
đều thấy daddy ngồi ở sô pha uống trà, đọc báo, cực kì thảnh thơi.
Nhìn một vòng quanh phòng, nó cũng chưa biết được điều gì. Nghĩ tới túi đồ
vật vừa mới lấy từ Long Toa Toa cùng Hàn Ngự ngày hôm nay, gương mặt của Phượng Lại Tà không khỏi nở một nụ cười. Nhớ tới lần trước đã dùng tất
cả số “dự trữ” trên giường của Ai Phil, vì vậy hôm qua nó đã gọi điện
tới cho Long Toa Toa và Hàn Ngự để thu hoạch “nguồn cung” mới.
Chẳng qua, nhìn dáng vẻ của Ai Phil ngày đó thì hẳn là cô nàng chưa được
“hưởng thụ” sự “kinh ngạc” mà nó đã chuẩn bị sẵn trên giường rồi. Nói
vậy, chẳng phải là lãng phí mất tài nguyên bảo bối của nó hay sao?
Len lén bước tới trước phòng Ai Phil, vừa đưa tay định đẩy cửa ra, Tiểu K
lại thình lình xuất hiện trước mặt nó, chắn giữa nó và căn phòng.
“Oa! A! A! Anh trai Tiểu K, ngươi làm cái gì đó, dọa chết người bây giờ, có
biết không đó?” Giả vờ kinh sợ, Phượng Lại Tà ôm ngực, giọng điệu chỉ
trích.
“Ta tới là để báo cho nhóc biết, chủ nhân đã quay về Ma
giới rồi.” Đôi mắt xanh biếc của Tiểu K nhìn Phượng Lại Tà. Ngay lúc lời nói của nó vừa ra khỏi miệng, ý cười trong mắt của Phượng Lại Tà cũng
theo đó biến mất triệt để, trên gương mặt chỉ còn một nụ cười cứng nhắc.
“Có ý gì?” Có phải tai nó nghe nhầm không, daddy làm sao cơ? Quay về Ma giới?
Vì sao?
“Lúc sáng, nhóc vừa đi thì có mệnh lệnh truyền tới từ Ma giới, gọi chủ nhân
lập tức trở về. Vì sự việc quá đột ngột nên chủ nhân chưa kịp nói cho
nhóc biết.” Tiểu K thấy bộ dạng tươi cười của Phượng Lại Tà trong nháy
mắt sụp đổ, trong lòng vốn là muốn mượn cơ hội làm cho nhóc con kiêu
ngạo này phiền muộn một lần. Kết quả vừa thấy vẻ mặt tối tăm của cô bé
thì tâm tình xem cuộc vui vốn đã chuẩn bị tốt của Tiểu K trong khoảnh
khắc liền biến mất.
Cô bé không hề thích hợp với bộ dạng này.
Cắn cắn môi, đôi mắt thật to của Phượng Lại Tà phủ một màng nước, khiến cho Tiểu K cảm thấy lúng túng.
“Nhóc…”
“Anh trai Tiểu K, có phải daddy không thích ta, cho nên mới lặng lẽ bỏ đi
không nói với ta một tiếng nào hay không?” Giọng nói càng lúc càng nhỏ,
đầu cũng càng cúi càng thấp, dáng vẻ của Phượng Lại Tà trở nên thật
thương cảm.
“Không phải!” Đầu của Tiểu K còn chưa kịp phản ứng, lời nói đã chạy ra khỏi miệng.
“Chắc chắn là ngươi gạt ta, ta biết là ta làm cho người khác rất chán ghét,
daddy nhất định là ghét ta, cho nên mới không nói câu nào mà bỏ lại ta.” Tiếng nói trầm thấp mang theo sự nức nở. Bờ vai nhỏ bé của Phượng Lại
Tà cũng rung lên nhè nhẹ, cơ hồ nghe được tiếng khóc.
“Nhóc… Đừng khóc mà.” Tiểu K cuối cùng hiểu rõ tại sao chủ nhân anh minh thần võ
của mình cũng trở nên dịu dàng một chút trước nước mắt của Phượng Lại
Tà. Ngay cả chính nó đây, vừa thấy Phượng Lại Tà nức nở thì ý thức cũng
trở nên mơ hồ, chỉ hận bản thân không thể hóa thành hình người ôm cô bé
vào lòng, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt trên mặt cô bé.
“Chủ nhân rời khỏi tuyệt đối không phải là vì nhóc, thật sự là vì quân mệnh không thể trái.”
“Ngươi không cần an ủi ta.” Phượng Lại Tà khóc òa lên. Tiểu K lúc này cảm thấy hoảng hốt, không biết phải làm sao bây giờ.
Nó hối hận cực kỳ, lẽ ra không nên nói cho Phượng Lại Tà biết sớm như vậy, cứ để cho chính cô bé nhận ra đi.
Nhưng… Bất kể thế nào thì kết quả vẫn như bây giờ thôi, Phượng Lại Tà trông
như một con mèo nhỏ bị người vứt bỏ, hết sức đáng thương.
“Ta
không có an ủi nhóc.” Tiểu K quả thật muốn phát điên lên rồi, cuối cùng
là phải làm gì mới có thể khiến Phượng Lại Tà ngừng khóc đây?
“Trừ khi ngươi tìm daddy về cho ta, để daddy tự mình nói cho ta biết, lúc đó ta mới tin được.” Phượng Lại Tà thút tha thút thít trả lời, ngẩng khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên, chóp mũi hồng hồng đáng yêu tựa như mũi của
con tuần lộc vào lễ Noel.
“Cái này…” Tiểu K do dự, không phải là nó không thể liên hệ chủ nhân, nhưng việc này phải là do chủ nhân dặn trước thì mới được.
Lần này, nếu như tự tiện liên lạc tức là đã vi phạm tới quy củ của chủ nhân, lỡ mà chủ nhân trách tội thì…
“Hu hu, người ta biết ngay là ngươi đang gạt người ta mà. Hu hu…” Phượng
Lại Tà thấy Tiểu K lộ vẻ khó xử thì càng ra sức khóc, rất có phong cách mưa cuồng gió loạn.
“Nhóc.... Nhócđừng khóc nữa, ta nghĩ biện
pháp để chủ nhân nói với nhóc là được mà.” Tiểu K bị nước mắt của Phượng Lại Tà làm cho đau đầu, thật sự không biết làm thế nào, đành phải nói
ra lời đồng ý.
Vừa nói xong, Phượng Lại Tà liền đình chỉ việc khóc kinh thiên động địa của mình.
“Thật không?” Phượng Lại Tà mở to mắt, nghẹn ngào hỏi. Nếu như Tiểu K dám lắc đầu thì nó sẽ khóc đến lũ lụt cho mà xem.
Tiểu K bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, trong lòng sợ hãi, chỉ có thể gật đầu một cách máy móc.
“Ôi! Anh trai Tiểu K, người ta biết là ngươi tốt nhất mà.” Một tay ôm Tiểu K vào trong ngực, quay vòng vòng, “bẹp” một cái hôn lên khuôn mặt nhỏ
nhắn, làm cho hồn phách của Tiểu K bị hù dọa đến bay đi ngàn dặm.
Đặt Tiểu K trở lại mặt đất, Phượng Lại Tà dùng đôi mắt đẫm lệ mông lung
nhìn Tiểu K, cười hì hì để lộ ra hàm răng trắng sáng, chờ đợi nó liên hệ với Phượng Lại.
Dưới cái nhìn chăm chú của cô nhóc, Tiểu K chỉ
có thể cắn răng hạ quyết tâm, móng vuốt nhẹ nhàng giẫm lên sàn nhà.
Trong nháy mắt, một vòng ánh sáng màu vàng xuất hiện giữa không trung,
một lúc sau, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lại xuất hiện bên trong vòng
sáng.
“Tiểu K, có chuyện gì?” Tâm trạng của Phượng Lại rõ ràng không tốt, vẻ mặt lạnh lùng làm cho người khác run sợ.
Tiểu K không khỏi rùng mình một cái, vừa định mở miệng lại bị Phượng Lại Tà chen lên ném qua một bên.
“Hu hu! Daddy, người vứt bỏ con.” Phượng Lại Tà trực tiếp nhào tới trước
mặt Phượng Lại, bộ dạng bị vứt bỏ đáng thương, giọng điệu chỉ trích, nức nở nói.
Bang!!!
Phượng Lại ngây người trong ba giây, rồi mới có phản ứng, lập tức sự lạnh lùng trong mắt lặng yên rút đi.
“Tiểu Tà?”
“Hu hu… Hu hu…” Nước mắt vừa ngừng, lúc này lại bừng lên gấp bội, Phượng Lại Tà một vừa nước mắt, vừa nức nở.
“Tiểu Tà! Con làm sao vậy?” Phượng Lại thấy Phượng Lại Tà biến thành một
người đầy nước mắt, trong lòng cảm thấy tràn đầy lo lắng.
“Daddy, người xấu! Người vứt bỏ người ta, người không có trách nhiệm.” Càng nói càng thái quá, Phượng Lại Tà trực tiếp vươn tay chỉ vào Phượng Lại,
dáng vẻ thập phần tội nghiệp.
“Tiểu Tà, đừng khóc.” Phượng Lại nghe lời chỉ trích của cô nhóc, khóe miệng khẽ động.
“Hu hu, daddy, người ta muốn người trở về.” Phượng Lại Tà nghẹn ngào nói.
“Tiểu Tà ngoan, chuyện này không được.” Hắn vừa nhận được tin, hắn sắp phải vào gặp Huyết chủ, làm sao có thể về được chứ.
“Con mặc kệ!” Bĩu môi, Phượng Lại Tà không muốn daddy rời khỏi, nó còn rất
nhiều kế hoạch chưa có làm, tại sao hắn có thể vô trách nhiệm bỏ lại nó
chứ.
“Người không trở lại, vậy đến lượt con đi tìm người.” Phượng Lại Tà tiếp tục nói.
“Con không được làm bậy.” Phượng Lại không khỏi nhíu mày, rất bất mãn với quyết định của cô nhóc.
“Anh trai Tiểu K, giúp ta mở cửa.” Phượng Lại Tà xoay người sang chỗ khác tìm con mèo vừa bị nó ném đi đến cách xa vạn dặm.
Tiểu K ngơ ngác nhìn Phượng Lại Tà. Nó có mấy cái đầu? Chủ nhân hạ lệnh cũng có lá gan cãi lại? Lẽ nào ngại rằng mạng mình quá dài rồi? Tiểu K lập
tức lắc đầu liên tục, tuy rằng tiểu ác ma Phượng Lại Tà rất kinh khủng,
nhưng khi chủ nhân của nó thật sự tức giận thì sự khủng khiếp đó càng
tăng lên cấp lũy thừa, không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả rõ ràng nữa.
Phượng Lại Tà thấy vậy, tức giận chạy về phía cửa.
“Daddy, người nghĩ rằng con không có biện pháp khác để tới Ma giới sao?” Phượng Lại Tà vừa chạy, vừa cười nói.
Hình ảnh người đối diện Phượng Lại Tà lúc này đột nhiên hiện lên một dự cảm không tốt.
Phượng Lại Tà đứng lại trước mặt Tiểu K cùng hình ảnh của Phượng Lại, giơ lên
vòng tay sáng trắng trên cổ tay, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện lên
một nụ cười rực rỡ không gì sánh được.
“Daddy, anh trai Tiểu K,
các người nhìn cho rõ nha, người ta sẽ đi tìm daddy.” Cất cao giọng
tuyên bố, Phượng Lại Tà xoa vòng tay, hét một tiếng:
“Phá giới!”
Vòng tay phóng ra một luồng sáng bay thẳng vào không khí, cánh cổng dị giới
trong nháy mắt mở ra. Trong lúc Phượng Lại cùng Tiểu K còn chưa kịp mở
miệng thì Phượng Lại Tà đã nhảy vào cái thế giới hoàn toàn xa lạ kia.
“Tiểu Tà!” Phượng Lại trợn to mắt, cánh cổng dị giới đã khép lại, hình dáng
nho nhỏ cũng theo đó biến mất, khiến lòng hắn không khỏi căng thẳng.
Tiểu K lại cực kì khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào chỗ mà Phượng Lại Tà biến mất.
Trời ạ! Rốt cuộc cô nhóc có biết mình đang làm gì không? Có biết cánh cổng dị giới sẽ dẫn tới một nơi như thế nào hay không?
Ma giới to lớn như thế, trò đùa này của Phượng Lại Tà quả thật quá đà rồi.
Phượng Lại Tà lúc này đã tiến vào Ma giới, bắt đầu một giai đoạn hiểu biết mới.