Nhân ngư ma hóa nhằm phía Phượng Lại Tà xông tới.
Không vui, không vui chút nào hết, nhân loại ở Ma giới đều là thức ăn cho các loại động thực vật khác hay sao? Tại sao ai nhìn thấy người cũng nhào
tới?
Phượng Lại Tà dĩ nhiên không chịu ngồi chờ chết, thân thể
mềm mại lăn qua bên trái, dưỡng khí cầu cũng theo đó mà dịch chuyển,
tránh được cú công kích của nhân ngư. Thế nhưng, cái đuôi to của nhân
ngư lại chạm vào được tầng ngoài của dưỡng khí cầu, trong nháy mắt, trái cầu to lớn “bang” một tiếng vỡ tan.
Nước hồ màu tím tràn vào,
trong nháy bắt bao lấy Phượng Lại Tà cùng tiểu tuyết cầu. Lần này,
Phượng Lại Tà nín thở, một tay ôm tiểu tuyết cầu, một tay bơi lên trên
mặt nước.
Nó tình nguyện bị “điểu nhân” đại thúc truy đuổi ở trên mặt đất, còn hơn là bị một sinh vật nửa người nửa cá đuổi bắt dưới nước.
Nhưng tốc độ của Phượng Lại Tà không thể là đối thủ của nhân ngư. Hắn xoay
người, đuôi cá hoạt động như cánh quạt, thẳng hướng Phượng Lại Tà bơi
tới.
Phượng Lại Tà một bên liều mạng rẽ nước, một bên thầm than
phiền, lúc trước tại sao lại không hỏi sư phụ cách sử dụng vòng tay ở
dưới nước. Bây giờ phải làm sao đây? Chỉ cần mở miệng ra là nước đã tràn vào rồi, đừng nói tới đọc khẩu lệnh, đến một tiếng nói cũng không thốt
ra được nữa.
Lúc Phượng Lại Tà bơi gần tới mặt hồ, mắt cá chân bị nhân ngư bắt lấy. Nó quay đầu nhìn lại, khuôn mặt nhân ngư bây giờ cực
kỳ dữ tợn, không còn dáng vẻ tươi cười xinh đẹp như lúc ban đầu nữa.
Phượng Lại Tà rùng mình, bất chấp tất cả, đưa chân tự do còn lại đá vào
đầu của nhân ngư.
Hai tay Phượng Lại Tà đã đến được mặt nước,
vươn ra ngoài không khí. Phượng Lại Tà vừa định thò đầu ra thì hai chân
lại bị nhân ngư bắt lấy. Vừa bị ăn một cú đá, nhân ngư thẹn quá hóa
giận, liền mở miệng thật to, cắn vào mắt cá chân mảnh khảnh của Phượng
Lại Tà, đau đớn cũng theo đó tràn ra.
“A!”
Đột nhiên, trên vai truyền đến một lực kéo thật lớn, Phượng Lại Tà còn chưa kịp phản
ứng, cả người đã bị lôi ra khỏi hồ, mắt cá chân bị thương cũng nhờ đó mà giải phóng.
“Nhân loại đáng chết, ta biết ngay nhóc là thứ phiền toái mà.” Vũ Linh dang rộng hai cánh, trừng mắt nhìn nhân ngư đang nhô
đầu ra trên mặt nước, dưới chân quặp lấy Phượng Lại Tà.
“’Điểu nhân’ đại thúc!” Phượng Lại Tà ngước đầu nhìn lên, thấy được kẻ trước đó tức giận đến mức muốn bóp chết nó.
“Con nhóc đần độn, chẳng lẽ nhóc không biết ở hồ nước này có dị nhân ngư
hung tàn sinh sống à, không ngờ lại nhảy xuống đó, quả thật là không
biết sống chết.” Vũ Linh thấy Phượng Lại Tà vẫn còn gọi mình là “điểu
nhân”, cũng không muốn để ý so đo cùng một cô nhóc nữa. Hắn dang cánh
bay cao, đảm bảo khoảng cách nhất định giữa mình và hồ nước.
“Hu
hu, đại thúc, người ta hiểu lầm người, người xem người ta trẻ người non
dạ mà bỏ qua nha, tha thứ người ta nha.” Phượng Lại Tà chu miệng nói,
không thể trách nó phán đoán sai lầm, ai biểu “điểu nhân” đại thúc vừa
gặp nó liền đòi đánh đòi giết, làm cho trái tim nhỏ bé nhút nhát của nó
nhảy loạn. Còn nhân ngư tiên sinh vừa lên sân khấu đã có hình tượng hoa
lệ rồi, lại là lấy thân phận anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện. Sự tương
phản giữa hai bên rất dễ đổi trắng thay đen nha.
“Cẩn thận!” Vũ Linh đang định nói gì đó, kết quả lại nhạy cảm phát hiện hành động dị thường của dị nhân ngư.
Quả nhiên, ngay khi vũ linh vừa nói xong, dị nhân ngư cuộn thân thể lại,
dùng đuôi cá công kích Vũ Linh cùng Phượng Lại Tà. Những vẩy cá xinh đẹp kia giờ đây trở thành lưỡi dao bay lên không trung. Điều này làm cho Vũ Linh kinh sợ, tuy rằng hắn biết rằng dị nhân ngư này khó đối phó, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn một cô bé nhân loại chết trước mặt mình. Vì vậy, hắn mới miễn cưỡng ra tay cứu giúp. Hắn vốn tưởng rằng chỉ là cướp mất một bữa ăn của dị nhân ngư, hẳn là tên kia không đến mức liều mạng
như vậy chứ.
Không nghĩ tới hắn lại dùng chiêu này, phải biết
rằng, vẩy cá của dị ngân ngư là hết sức trân quý, lực sát thương đương
nhiên cũng cực kì mạnh mẽ.
Vũ Linh không thể giải thích được tại sao một cô gái nhân loại nho nhỏ lại đáng giá cho nhân ngư liều mạng như vậy.
Những chiếc vẩy cá kia nhanh chóng bay vút vào không trung, mà Vũ Linh cùng
Phượng Lại Tà là hai mục tiêu quá to lớn, muốn tránh né là điều không
thể.
Đang lúc Vũ Linh cảm thấy tình thế không ổn thì Phượng Lại Tà đột nhiên cong môi lên.
“Phá phong!”
Giọng nói trong trẻo dễ nghe phát ra, một luồng sáng màu xanh xuất hiện từ
vòng tay biến thành cơn lốc xoáy đánh vẩy cá ngược trở lại mặt hồ, găm
vào thân thể của nhân ngư.
“A! A! A!” Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
“Gậy ông đập lưng ông!” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm, nhìn dị nhân ngư đang vùng vẫy trên mặt nước, rồi từ từ lặn xuống đáy hồ.
Vũ Linh kinh ngạc nhìn Phượng Lại Tà, ngàn lần không thể giải thích được
tại sao một nhân loại nho nhỏ lại có đồ vật thần kì như vậy, có thể đảo
ngược chiến cuộc, đẩy lùi dị nhân ngư đang khí thế hừng hực.
“Đại thúc! Người có thể đặt con xuống đất không?” Phượng Lại Tà ngẩng đầu, híp mắt cười nói.
“À… Được.” Phục hồi tinh thần, Vũ Linh đang chuẩn bị đưa Phượng Lại Tà tới
một vùng đất an toàn thì bỗng nhiên cảm thấy một cơn gió mạnh nổi lên,
ngày càng đến gần. Sau đó, hắn cảm nhận được luồng ma pháp cường đại đảo qua, trong lòng không khỏi sợ hãi.
“Tiểu Tà! Ta tới đón con về nhà.”
Gió bão rút đi, dáng vẻ thon dài của Phượng Lại xuất hiện giữa trận gió,
trên mặt mang theo nụ cười như có như không giống mọi lần.
Vũ
Linh mở to mắt nhìn người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này, không tự chủ được nuốt nước miếng. Trên người hắn phát ra áp khí mạnh mẽ khiến cho
Vũ Linh cảm thấy không thoải mái, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng toát ra, móng vuốt quắp lấy Phượng Lại Tà cũng vô thức buông lỏng.
Phượng Lại Tà lập tức rơi vào tình trạng không trọng lực, nhưng trước khi nó
kịp la toáng lên thì đã có một vòng tay ấm áp bao lấy nó.
“Daddy…” Đôi mắt to ngập nước của Phượng Lại Tà nhìn chăm chú vào khuôn mặt quen thuộc, nhẹ nhàng kêu.
“Tiểu Tà, không sao nữa rồi.” Phượng Lại lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, trấn an nói.
“Daddy, người là người xấu.” Lời an ủi của Phượng Lại khiến cho Phượng Lại Tà cảm thấy ấm ức, nước mắt bắt đầu tràn ra.
Phượng Lại phát ra một tiếng thở dài yếu ớt, không còn gì để nói với cô bé tùy hứng này.
“Không khóc.” Giọng điệu tuy rằng không thể gọi là dịu dàng, nhưng đã có một
tia thương tiếc, Phượng Lại vỗ vỗ đầu Phượng Lại Tà, nói.
“Hu hu… Daddy… Người bỏ mặc…” Phượng Lại Tà vùi đầu nhỏ vào lồng ngực Phượng
Lại, bắt đầu khóc nháo, rất tự nhiên chùi hết nước mắt nước mũi của mình vào chiếc áo trắng tinh của daddy. Chỉ có điều, khóe miệng hơi hơi cong làm cho vẻ oan ức của Phượng Lại Tà có chút sơ hở. Nhưng, Phượng Lại
không nhìn thấy.
“Con bị thương?” Phượng Lại nhìn thấy vết thương trên chân Phượng Lại Tà, lông mày hơi nhăn lại. Bởi vì hồ nước này
thường xuyên tản ra mùi máu của những loại thủy sản làm thức ăn cho nhân ngư, trong lúc nhất thời, hắn cũng không chú ý tới việc Phượng Lại Tà
chảy máu.
“Hu hu, đều là tại cái tên nhân ngư biến thái kia.” Phượng Lại Tà ngước đầu lên, cái mũi hồng hồng rất khả ái.
“Con bị dị nhân ngư cắn?” Giọng điệu của Phượng Lại tuy rằng trầm tĩnh,
nhưng nếu chú ý kĩ thì sẽ mơ hồ nhận ra sự tức giận trong đó.
“Vâng.” Phượng Lại Tà ra sức gật đầu, nước mắt cũng chảy ra như bão táp.
Nó tin rằng, daddy sẽ báo thù cho nó, tuy rằng vừa rồi nó cũng đã báo thù, nhưng nó vẫn luôn là người lòng dạ hẹp hòi, bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ.
“Chết tiệt!” Phượng Lại thấp giọng nguyền rủa một tiếng, rồi dùng tốc độ nhanh nhất ôm Phượng Lại Tà rời đi.
Một cơn gió xoáy lại đảo qua, chỉ để lại Vũ Linh vẫn đang ngơ ngác.
Nếu như hắn không lầm, người đàn ông tuấn tú dị thường kia hẳn là…
Không ai chú ý tới, khi Vũ Linh quắp lấy Phượng Lại Tà tránh né vẩy cá của
nhân ngư, tiểu tuyết cầu trong lòng Phượng Lại Tà đã bị rơi ra ngoài.
Lúc này, nó đang đứng một mình trên nhánh cây, nhìn Phượng Lại Tà cùng
Phượng Lại rời đi, trong đôi mắt to trong veo như nước kia xuất hiện một tia phức tạp khiến người khác đoán không ra.