Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Chương 7

“Con đến đây!” Cửa quán café Thương Nguyệt bị đẩy ra một cách thô lỗ, Phượng Lại Tà cười hì hì nói to.

“Tiểu Tà đến rồi à?” Trong quầy bar, một thiếu niên tuấn tú khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi nhìn thấy Phượng Lại Tà đến thì liền buông ly café đang rửa xuống.

“Cái gì mà Tiểu Tà, phải gọi là chị Tiểu Tà mới đúng.” Rõ ràng là nó nhiều tuổi hơn, vậy mà tiểu quỷ này suốt ngày gọi thẳng tên của nó, hoàn toàn chẳng đem tuổi 15 của nó để vào trong mắt, quả thật là không lễ phép chút nào. Phượng Lại Tà gõ gõ lên trán của thiếu niên, vẻ mặt rất bất mãn.

“A… rõ ràng tớ nhiều tuổi hơn mà…” Xoa xoa cái trán, thiếu niên buồn bực lầm bầm.

“Cậu nói cái gì?” Phượng Lại Tà híp mắt nhìn hắn, bộ dáng hùng hùng hổ hổ.

“Không có không có, cái gì cũng không có.” Uy hiếp! Hắn nhìn thấy trong mắt Phượng Lại Tà lóe ra uy hiếp nha, thiếu niên rất thức thời mà lắc lắc đầu.

“Hừ.” Phượng Lại Tà vừa lòng gật gật đầu, đôi mắt hổ phách mở to đảo một vòng quanh quán, sau đó nghi hoặc bĩu môi hỏi: “Sư phụ đâu?”

Thiếu niên nhún nhún vai, vừa tiếp tục rửa ly, vừa trả lời: “Anh tớ tối hôm qua đã ra ngoài, nói là đi thử mấy loại cà phê mới.”

“Sư phụ thật siêng năng nha.” Ngồi xuống chiếc ghế ở quầy bar, Phượng Lại Tà chống cằm nói.

“Hôm nay cậu tới hơi trễ đó.” Thiếu niên đặt một ly hồng trà trước mặt Phượng Lại Tà, nói.

“Ôi…”

Phượng Lại Tà không khỏi nhớ lại màn lộn xộn ở trường học, bất đắc dĩ khoát khoát tay: “Đừng nói nữa, tớ trở lại trường học, kết quả đến cái cửa phòng học cũng chưa đi vào, cứ thế mà phí mất hai giờ.” Lãng phí thời gian chẳng khác nào lãng phí sinh mệnh nha.

“Chuyện lạ, cậu vậy mà chủ động trở về trường học.” Giọng điệu của thiếu niên chứa đựng ý cười không hề che giấu. Mọi khi đại tiểu thư này chịu tới trường học là nhờ anh trai nó uy hiếp, dụ dỗ đủ thứ, lần này bỗng nhiên tự mình phá lệ đến đó, quả thật là một kì tích.

“Cậu không phải là phơi nắng quá mức nên hồ đồ rồi chứ?” Nói xong, thiếu niên còn đưa tay ra đặt lên trán Phượng Lại Tà: “Cũng không có nóng.”

“Tránh ra!” Phất tay, Phượng Lại Tà trợn mắt nhìn hắn.

Thiếu niên cười cười, cũng không tiếp tục trêu chọc nó, chuyên tâm vào việc của mình. Buổi sáng ở quán rất vắng vẻ, chỉ có lưa thưa vài vị khách, cho nên cũng cực kỳ yên tĩnh. Cô gái xinh xắn ngồi ở quầy bar làm cho những người ở quán đều chú ý: khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn mỹ, vẻ mặt đáng yêu tựa như một con mèo nhỏ nhàm chán nằm ở quầy bar tự chơi đùa với móng vuốt của mình.

Trong lúc đó, ở cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, đồng thời một giọng nam dễ nghe vang lên: “Ra ngoài mang cà phê vào đi.”

“Vâng!” Sóc Ngôn nghe lời từ trong quầy bar đi ra cửa, Phượng Lại Tà đang đứng một bên lộ ra một nụ cười ngọt ngào, rồi nhảy đến bên cạnh Sóc Ly.

“Sư phụ!” Hai tay nhanh nhẹn ôm lấy người Sóc Ly, Phượng Lại Tà cười hì hì nói.

“Tiểu Tà?” Cả người bị ôm lấy, Sóc Li đầu tiên là sửng sốt một chút, tập trung nhìn, hóa ra là đứa nhóc Phượng Lại Tà. Vẻ kinh ngạc trên mặt lập tức bị nụ cười rực rỡ kia dập tắt, hắn đưa tay ra thân thiết vuốt tóc Phượng Lại Tà.

“Con đến khi nào?”

“Mới tới một lúc thôi, không biết hôm nay sư phụ có việc phải làm, nếu không con sẽ không đến quấy rầy người.” Phượng Lại Tà le le lưỡi, bộ mặt đáng yêu.

“Không quấy rầy, việc đã xong rồi.” Sóc Li cười sang sảng.

“Hì hì, sư phụ tốt nhất.” Phượng Lại Tà gật gật đầu, cười hì hì nhìn khuôn mặt anh tuấn của Sóc Ly.

Đây là sư phụ của Phượng Lại Tà, ông chủ của quán café Thương Nguyệt – Sóc Ly. Sóc Ly khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, trông rất tuấn tú. Thiếu niên vừa rồi là em ruột của hắn: Sóc Ngôn. Hai người kinh doanh một tiệm cà phê đơn giản nằm không xa trường học lắm. Ba năm trước đây, do một lần ngoài ý muốn nên nó quen biết hai người bọn họ, hơn nữa còn nhận Sóc Ly làm sư phụ.

“Nói nghe coi, nhóc con có phải là muốn ta hạ thủ lưu tình không?” Sóc Ly cười cười nhéo cái mũi của Phượng Lại Tà.

“Dĩ nhiên là không có. Sư phụ cứ việc hung hăng mà dạy dỗ con, ngàn vạn lần không cần hạ thủ lưu tình nha.” Mở to mắt, Phượng Lại Tà cười hì hì nói, nhưng giọng điệu nghe ra rất nghiêm túc.

Sóc Ly nhẹ nhàng thở dài, sau đó liền tươi cười vỗ vỗ đầu Phượng Lại Tà: “Ta biết.” Thật sự là một đứa nhóc quật cường.

“Anh, hai người nói cái gì đó?” Vừa trở về từ bên ngoài, Sóc Ngôn nhìn thấy vẻ mặt Sóc Ly có chút quái dị, còn Phượng Lại Tà thì cười cười, liền trêu ghẹo hỏi.

“Không có gì, em đi chuẩn bị, mang Tiểu Tà vào trong đi, một lát nữa anh sẽ tới.” Sóc Ly sắp xếp.

“Vâng!” Sóc Ngôn gật gật đầu, cũng như mọi ngày mang Phượng Lại Tà đi vào trong.

Xuyên ra một hành lang thật dài, cuối cùng đi tới trước một cánh cửa hình dáng cổ đại. Sóc Ngôn khẽ động tay một chút, không nhìn được hắn đang làm cái gì, cánh cửa liền mở ra.

Phượng Lại Tà đi theo Sóc Ngôn vào bên trong, phía sau lối vào khẽ truyền lại âm thanh ở bên ngoài, ánh sáng rất nhanh biến mất, hai người vẫn tiếp tục đi tới trong bóng tối.

Rất nhanh, Sóc Ngôn cùng Phượng Lại Tà đi đến căn hầm bí mật của Thương Nguyệt, Sóc Ngôn mở đèn, mọi thứ trước mắt nhanh chóng sáng sủa trở lại. Căn hầm này rất rộng, trên vách tường bốn phía treo nhiều loại binh khí từ đơn giản đến phức tạp, từ cổ xưa đến hiện đại.

“Bắt lấy!” Sóc Ngôn cầm một thanh vũ khí ném về phía Phượng Lại Tà. Phượng Lại Tà dễ dàng chụp được, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Sóc Ngôn.

“Cậu muốn giết tớ hả?” Thanh vũ khí này rất nặng, có khi phải đến bốn mươi cân, nếu rơi xuống đầu nó, hoàn toàn có thể nghiền nát não nó. Nó bắt đầu hoài nghi tiểu quỷ không biết phép tắc này có ý đồ hãm hại nó hay không.

“Nếu cái việc cỏn con ấy mà cậu cũng không làm được, thì ba năm qua, anh của tớ vất vả đều là uổng phí rồi.” Sóc Ngôn nhún nhún vai, không để ý tới sự kháng nghị của Phượng Lại Tà, tùy ý nói ra giống như đây là chuyện đương nhiên.

“Hừ! Cậu là cái tiểu quỷ hay nói nhảm.” Tuy rằng lời hắn nói đều là sự thật, nhưng Phượng Lại Tà vẫn ghi thù, hướng về phía Sóc Ngôn làm một cái mặt quỷ.

“Tốt thôi. Bây giờ cậu khởi động một lát đi, tớ đi gọi anh tới.” Dám gọi hắn là tiểu quỷ, không biết ai mới là người ham chơi ngây thơ?

Sóc Ngôn hoàn toàn không để ý đến sự bất mãn của Phượng Lại Tà, khuôn mặt tuấn tú chẳng có biểu hiện gì, nhàn nhã đi ra ngoài.

“Đi nhanh lên! Tiểu quỷ đáng ghét!” Phượng Lại Tà không khách khí hô to, hiện tại tiểu quỷ này càng ngày càng xấu tính.

Sóc Ngôn đi ra ngoài, phát hiện Sóc Ly đang ngồi ở quầy ba, trên tay cầm một ly rượu màu lam.

“Không ngờ có người lại dùng ‘ma nhãn’.” Sóc Ly dường như đã biết Sóc Ngôn trở về, mắt vẫn nhìn vào ly rượu nói.

“Anh, ý anh là…” Sóc Ngôn ngạc nhiên nhìn vẻ mặt Sóc Ly, khuôn mặt lạnh lùng khẽ thay đổi.

“Không có gì, anh đi xuống đây.” Sóc Ly buông ly rượu, đứng dậy.

Đối phương cũng có chút bản lĩnh, có thể hạ “ma nhãn” trên người Tiểu Tà, loại ma pháp giám thị này có thể xuyên thấu qua tầng bảo vệ bên ngoài. Có điều, đối phương cũng quá xem thường hắn, chút vấn đề đó, từ lúc Tiểu Tà bổ nhào vào người hắn, hắn đã phát hiện, lúc vuốt tóc Tiểu Tà đã bắt lấy “ma nhãn”, không khách khí tiêu diệt nó.

Hắn luôn không thích bị người khác theo dõi.
Bình Luận (0)
Comment