Sài vừa nói xong, Tiểu Bạch đã bắt đầu gầm rít, hai mắt dán vào người hắn.
Phượng Lại Tà thông qua cảm ứng tâm linh cảm thụ được sự xúc động trong lòng
Tiểu Bạch. Điều này làm cho cô bé cảm thấy hơi kinh ngạc.
“Hoàng tử điện hạ?” Là nó nghe lầm, hay là Sài đại thúc đang đùa giỡn?
Tiểu Bạch không hề đáp lại mà chỉ đứng hung hăng nhìn Sài.
“A? Hoàng tử điện hạ, sao ngươi không biến trở về cơ thể người? Hay là…”
Hai mắt khẽ giật, cả người lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, Sài cười nói: “Hay là, ngài đã không thể khôi phục thân thể nữa rồi?”
“Hống, hống.” Lời nói của Sài vừa ra khỏi miệng, Tiểu Bạch liền không nhịn được mà
đánh tới, móng vuốt hung ác không ngừng bay về phía hắn.
“Ha ha,
xem ra ta đã nói đúng, hoàng tử điện hạ vĩ đại của chúng ta thật sự mất
đi khả năng biến ảo.” Sài một bên né tránh, một bên cười nhạo, ý cười
trên miệng làm cho kẻ khác cảm thấy chói mắt.
“Hống.” Tiểu Bạch
tức giận đến run rẩy cả người. Nó nghiến răng nghiến lợi, trợn to mắt,
thở dốc, hận không thể lập tức xé nát Sài.
“Tiểu Bạch.” Phượng
Lại Tà đứng một bên nhìn thấy công kích của Tiểu Bạch ngày càng hung ác, độc địa. Cô bé đưa tay ôm ngực, rõ ràng cảm nhận được sự đau đớn trong
lòng Tiểu Bạch – một sự đau đớn làm cho người ta hít thở không thông.
“Không nên thẹn quá hóa giận, chí ít thì lang thân của ngươi rất đẹp, đúng
không?” Sài cười, cố ý đâm vào vết thương của Tiểu Bạch. Hắn thoải mái
nhìn vẻ tức giận điên cuồng của đối thủ, trong mắt tràn ngập ý cười.
Thình lình, hắn rút từ trong tay áo ra một thanh trường kiếm để chống đỡ công kích của Tiểu Bạch.
“Đại thúc, không lẽ ngươi không biết câu “đánh chó phải ngó mặt chủ” sao?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Sau đó, sự đau đớn từ cánh tay làm cho Sài giật mình nhìn xuống, trên tay
hắn bây giờ là một vết thương rất sâu, trường kiếm trên tay cũng do vậy
mà rơi xuống đất.
“Chết tiệt!” Sài nhìn chằm chằm vào nụ cười
ngọt ngào trên khuôn mặt Phượng Lại Tà cùng với quang tiên không biết
xuất hiện từ bao giờ, thấp giọng nguyền rủa.
“Sài đại thúc, người có thể bắt nạt Tiểu Bạch chỉ có mình ta, ngoại trừ ta ra, không ai được phép tổn thương nó.”
Phượng Lại Tà xoay tay, quang tiên trong tay nhanh chóng đánh về phía Sài.
Sài hít một hơi thật sâu, chật vật né tránh quang tiên trong tay Phượng Lại Tà. Vừa rồi, người thiếu nữ này dùng nó để cắt ngang ma pháp của hắn,
còn bây giờ, quang tiên lại mang một màu sắc khác, tản ra không khí loại khí thế làm cho người khác sợ hãi.
“Thất sắc thủ hoàn.” Trong chớp mắt, Sài liền liên tưởng đến bảo khí của Đông phương lang tộc, hai mắt mở lớn đầy kinh ngạc.
“Hoàng tử điện hạ, là ngươi đưa thứ đó cho con nhóc này?” Sài rên lên một
tiếng. Thất sắc thủ hoàn chỉ được phép truyền lại cho hoàng thất, người
ngoài làm sao có được?
“Sài đại thúc, ngươi không tập trung nha.” Phượng Lại Tà nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Sài, lập tức hô lớn “Phá kim”, thừa dịp hắn lộ ra sơ hở liền phóng quang tiên tới, buộc chặt lấy hắn.
“Đáng chết.” Sài không thể tin nổi rằng mình lại bại dưới tay một thiếu nữ
nhân loại. Hắn nguyền rủa một tiếng, sau đó liền bị Phượng Lại Tà đẩy
tới, nằm sấp trên mặt đất.
Một chân của Phượng Lại Tà đặt lên lưng hắn không hề khách khí.
“Sài đại thúc, ngươi không nên tức giận như vậy, người ta sẽ sợ đó.” Phượng
Lại Tà giả vờ sợ hãi vỗ vỗ ngực, nhưng vẻ mặt đắc ý thì không hề có chút biến đổi.
“Ngươi…” Sài muốn đứng dậy nhưng lại bị chân của
Phượng Lại Tà đè xuống, đành phải tiếp tục nằm sấp trên mặt đất, thậm
chí miệng còn dính đầy bụi đất.
“Sài đại thúc, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn một chút, nếu không thì…” Giọng nói của Phượng Lại Tà rất
nhẹ nhàng, nhưng Sài lại cảm thấy không dễ chịu một chút nào, đặc biệt
là khi lưng của hắn đang bị Phượng Lại Tà coi là giường mà đạp lên.
“Hôm nay ta lọt vào tay ngươi, coi như là bổn đại gia không may.” Sài giận
dữ hất cằm, may là hôm nay hắn chỉ đi có một mình, chứ nếu để cho người
khác nhìn thấy thì bọn họ sẽ cười đến rớt cả răng ra đất mất.
Tiểu Bạch nặng nề đi đến bên người Sài, đặt móng vuốt sát mặt hắn.
“Hống!” Tiếng kêu của Tiểu Bạch vang rõ bên tai hắn, hắn thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của bạch lang phả ra trên mặt mình.
“Hì hì, hoàng tử điện hạ, ngươi hẳn là không thích ăn thịt đồng loại chứ?”
Sài nhớ tới những câu nói vừa rồi của mình, không khỏi nuốt nước miếng.
Dân gian có câu “kẻ thức thời là trang tuấn kiệt”, hắn còn có tương lai
tươi sáng ở phía trước, hắn không muốn chết.
“Hỏi hắn xem Sóc Li và Sóc Ngôn đang ở đâu.” Tiểu Bạch dùng cảm ứng tâm linh để nói với Phượng Lại Tà.
Phượng Lại Tà dùng gót chân đè lên lưng Sài, khiến cho hắn bắt đầu vặn vẹo.
“Sóc Li và Sóc Ngôn ở đâu?”
“Ta không biết.” Sài trả lời.
“Không biết?” Phượng Lại Tà cười ngọt ngào, liếm liếm môi: “Tiểu Bạch, cho ta mượn móng vuốt của ngươi một chút.”
“Ngươi muốn làm gì?” Sài nghe thấy lời nói của Phượng Lại Tà, cả người bắt đầu đổ mồ hôi.
“Hống hống.” Tiểu Bạch rất phối hợp giơ một chân lên, ấn vào lưng Sài.
“A! A!” Sài lập tức kêu lên đau đớn.
“Sài đại thúc thân yêu, bây giờ ngươi đã biết chưa?” Phượng Lại Tà tiếp tục hỏi.
“Ta thật sự không biết.” Sài gần như phát khóc, nếu sớm biết ngày hôm nay
xui xẻo như vậy, ngay từ đầu hắn sẽ không nhìn tới sự xuất hiện của bọn
họ. Quả thật, con nhóc này còn đáng sợ hơn cả ác ma.
“Tiểu tiểu
bạch, Sài đại thúc cảm thấy phiền vì tóc mình quá dài, ngươi tới giúp
hắn một chút đi.” Phượng Lại Tà cố tình nói lớn, nó cảm thấy rõ ràng cơ
thể của Sài hơi run rẩy một chút.
“Chi chi.” Tiểu tiểu bạch vươn
đầu ra, ngửa mặt há mồm, phóng một viên lửa hình tròn về phía mái tóc
màu đỏ của Sài. Trong chớp mắt, lửa đã tràn ra khắp đầu hắn.
“A!
A!” Nhiệt độ nóng rực của lửa làm cho Sài nghĩ rằng mình sắp bị nướng
chín đến nơi rồi. Hắn điên cuồng lắc đầu, giũ tóc, la hét không ngừng.
“Ta nói, ta nói, ta nói.” Cuối cùng, chịu không nổi sức nóng của lửa, hắn đành phải mở miệng cầu xin.
“Như vậy mới ngoan chứ.” Phượng Lại Tà thỏa mãn nhếch miệng cười, sau đó dùng chân dập tắt ngọn lửa trên đầu Sài.
Sau khi lửa tắt, khuôn mặt Sài đã trở nên vô cùng méo mó.
“Sài đại thúc, bây giờ ngươi có thể nói rồi.” Dường như không hề nhìn thấy
dáng vẻ bi thảm của Sài, Phượng Lại Tà ngồi xổm xuống, miệng cười tủm
tỉm, lấy tay đâm đâm Sài.
“Ta sắp chết rồi.” Sài miễn cưỡng ngẩng đầu, yếu ớt nói một câu.
“Tiểu tiểu bạch, Sài đại thúc còn chưa thanh tỉnh, ngươi cho hắn thêm một liều thuốc kích thích đi.” Phượng Lại Tà gật gù nói.
“A! Được rồi, ta tỉnh, hoàn toàn tỉnh táo.” Sài vừa nghe thấy lời nói của
Phượng Lại Tà thì lập tức lên tiếng trả lời. Nếu tiếp tục như vậy một
lần nữa, hắn nhất định sẽ chết bất đắc kì tử mất.
“Ừ, vậy thì
ngươi có thể trả lời thắc mắc của ta chưa?” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm,
liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái. Tiểu Bạch hiểu ý, ngậm lấy cổ áo của
Sài, bắt hắn ngửa mặt lên.
“Ta thật sự không biết bọn họ đang ở
đâu, nếu không thì ta đã không ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, mong sẽ gặp
được người có quan hệ với bọn họ.” Sài trả lời, nhưng khi nhìn thấy vẻ
không hài lòng hiện lên trong mắt Phượng Lại Tà, hắn liền vội vã nói
tiếp: “Nhưng mà ta có thể nói cho các ngươi biết chuyện gì đã xảy ra với họ.”
“Ừ, nói nghe xem sao.” Hắn nói cũng không phải không có lý, hơn nữa, Phượng Lại Tà cũng rất tò mò về việc đã xảy ra với sư phụ và
Sóc Ngôn.
“Mục Đồ mang binh vây quanh quán cà phê kia suốt đêm,
nhưng khi xông vào thì bọn họ đã rời khỏi từ lối ra ở tầng hầm. Thấy
vậy, Mục Đồ thẹn quá hóa giận nên đã đốt rụi chỗ đó.”
“Mục Đồ đại thúc?” Phượng Lại Tà kêu lên kinh ngạc. Không phải hắn đã thành món
nướng rồi sao? Tại sao vẫn còn chưa chết? Mạng của hắn quả thật cũng rất lớn rồi.
“Lại là Mục Đồ.” Giọng nói của Tiểu Bạch tràn ngập thù hận, dường như hận không thể xé Mục Đồ ra thành trăm mảnh.
Lúc này, Phượng Lại Tà mới nhớ tới lần đầu tiên gặp được Tiểu Bạch. Khi ấy, nó bị nhốt trong địa lao với những con sói khác, cơ thể thì vô cùng suy yếu, làm sao có được vẻ uy phong cùng cường tráng như bây giờ.
“Ngươi biết Mục Đồ?” Sài có chút kinh ngạc. Cô nhóc này chỉ là một con người
bình thường, tại sao lại biết tới sự tồn tại của Mục Đồ.
“Không chỉ biết, Mục Đồ đại thúc còn từng mời ta tới Ma lang bảo làm khách nữa, kể ra thì hắn ta cũng “hiếu khách” lắm.”
“Từ từ, chờ một chút, ngươi tên là gì?” Sài bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng hỏi.
“Ai da, Sài đại thúc không lẽ không biết là tên của thiếu nữ không thể tùy
tiện nói cho người xa lạ sao? Có điều, nếu như ngươi thành tâm thành ý
hỏi, vậy thì người ta sẽ mở lòng từ bi nói cho ngươi biết nha: ta tên là Phượng Lại Tà.”
Sau khi Phượng Lại Tà nói xong, Sài liền mở to mắt, bày ra bộ dạng “hóa ra là ngươi”.
“Sài đại thúc biết ta sao?” Đừng nói không biết, vẻ mặt của hắn quá rõ ràng.
“Đương nhiên.” Sài cười khổ: “Lúc ta nhận được lệnh ôm cây đợi thỏ thì đồng
thời cũng phải tìm một thiếu nữ nhân loại tên là Phượng Lại Tà.” Không
nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, thỏ không đợi được, nhưng lại tìm thấy Phượng Lại Tà.
“Vậy sao? Tìm ta làm cái gì?” Phượng Lại Tà mỉm cười.
“Ngươi hủy mất một con mắt và phân nửa khuôn mặt của hắn, ngươi nghĩ xem hắn
có thể tìm ngươi làm cái gì?” Sài nhìn chằm chằm Phượng Lại Tà, nếu sớm
biết con nhóc này chính là Phượng Lại Tà, hắn sẽ hành động cẩn thận hơn
một chút, cũng không đến nỗi thất bại thảm hại như bây giờ.