Ma giới – Ma lang bảo.
Nguyệt Quang nằm mệt mỏi trên giường, muốn cử động tay chân nhưng lại cảm thấy vô lực.
Nguyệt Quang tức giận chau mày lại, việc mất máu làm cho hắn bị thương còn
nặng hơn dự tính, mặc dù được viên huyết hoàn kia kịp thời chữa trị
nhưng cũng không thể phục hồi sức khỏe chỉ trong một thời gian ngắn.
Theo tình hình hiện tại, chỉ sợ rằng hắn sẽ không thể tự do hoạt động ít nhất là trong vòng một tuần tới.
“Nguyệt Quang.” Cửa phòng bị
đẩy ra một cách thô bạo, Nguyệt Quang thậm chí có cảm giác là khói trắng đang bốc ra trên đỉnh đầu kẻ vừa bước vào.
“Ai chọc giận ngươi
rồi?” Nguyệt Quang lắc đầu nhìn vẻ mặt lộ rõ sự tức giận của Sài. Khả
năng chiến đấu của hắn ta rất tốt, nhưng lại không học được cách che
giấu cảm xúc của mình.
“Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là cái
tên khốn kiếp kia.” Sài đang định mắng to một trận thì bị ánh mắt của
Nguyệt Quang chặn lại.
“Đóng cửa kĩ lại đã. Tai vách mạch rừng, dù sao thì nơi này cũng là địa phận của bọn họ, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Sài nhanh chóng đóng cửa phòng lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh
giường, miệng oang oang mắng: “Tên Mục Đồ khốn nạn, chết tiệt kia, chúng ta vì hắn mà chật vật như bây giờ, không có lấy một tiếng cảm ơn còn
chưa nói, bây giờ còn dám châm chọc, cạnh khóe, ta thấy Lang Vương chắc
là điên rồi mới có thể hợp tác cùng với một tên tiểu nhân như vậy. Ta
nhìn ngang nhìn dọc cũng chả thấy hắn có chút gì giống với Đông phương
Lang Vương hết.” Hắn tức chết mất, nếu như không phải lo nghĩ cho sự hòa bình giữa hai tộc, hắn đã sớm nhào lên vặn gãy cổ Mục Đồ rồi.
“Quên đi, Lang Vương tự có quyết định của mình, chúng ta chỉ cần hành động
theo mệnh lệnh là được rồi.” Với tính tình của Sài, sớm muộn gì cũng
phải xảy ra xung đột với Mục Đồ. Bình thường, có hắn ở cạnh, Sài cũng
bớt nóng nảy, nhưng hôm nay hắn lại nằm liệt giường, một mình Sài đối
diện với Mục Đồ, chỉ sợ lửa giận này khó có thể dập tắt.
“Sài,
nếu không muốn khơi mào chiến tranh giữa phương tây và phương đông lang
tộc thì ngươi không nên lặp lại những lời ban nãy với người khác, chỉ có thể nói riêng ở đây thôi.” Nguyệt Quang nghiêm túc mở miệng, tính tình
của Sài vốn ngay thẳng, nếu bất cẩn một chút thì có thể phạm phải sai
lầm lớn.
“Nguyệt Quang, chúng ta trở về đi, ta thật sự không muốn tiếp tục ở đây nữa.” Khổ sở bán mạng vì Mục Đồ, kết quả còn không nhận
được lấy một chữ “cảm ơn”, dường như bọn họ bị tổn thất lực lượng như
thế này vốn là đáng đời vậy.
Nguyệt Quang nhẹ nhàng lắc đầu, ánh
mắt trầm xuống, dĩ nhiên là hắn cũng muốn sớm quay về, chỉ là, những
việc mà Lang vương dặn dò vẫn còn chưa làm xong, hắn không thể trở về
tay không được.
Nguyệt Quang thở dài, chỉ hi vọng sẽ không có
chuyện gì xảy ra trước khi hắn khỏe lại, nếu được, Mục Đồ tốt nhất là tự mình bắt được anh em Sóc Li. Khi đó, hắn sẽ không cần phải đối đầu với
bọn họ nữa.
Còn có, Phượng Lại Tà và người đàn ông kì quái kia – kẻ đã làm sụp đổ sự tự tin của hắn chỉ trong nháy mắt.
*****
Sự hiện diện của Sóc Li và Sóc Ngôn dĩ nhiên đã làm tâm trạng của Phượng
Lại Tà tốt lên không ít. Có điều, cô bé cũng không chút bận tâm tới việc Sóc Li là anh trai của Tiểu Bạch mà ra tay “dạy dỗ” nó ngay trước mặt
Sóc Li, không chỉ nhuộm bộ lông trắng muốt của Tiểu Bạch thành màu hồng
mà còn thắt một cái nơ thật to vào đuôi nó.
Tiểu Bạch đáng thương chỉ có thể rít gào phẫn nộ, nhe răng đuổi theo truy sát Phượng Lại Tà.
“Hống.”
“Không được chạy, ngươi đứng lại đó cho ta.” Nó nhất định phải làm thịt Phượng Lại Tà.
“Tiểu Bạch, chỉ số thông minh của ngươi rất kém nha, ngươi bảo ta dừng lại
thì ta dừng lại, thế thì mất mặt chết.” Phượng Lại Tà một bên co giò
chạy, một bên quay đầu làm mặt quỷ.
“Đáng chết, ta muốn làm thịt ngươi.” Nó tức chết mất, tức chết mất.
“Tiểu Bạch, ngươi bình tĩnh một chút đi. Ngươi muốn giết ta, chẳng khác nào
là tự sát, ngươi không cần nghĩ quẫn như vậy, có cái gì không vui thì cứ nói ra, ta sẽ giúp cho ngươi mà.” Phượng Lại Tà nói xong thì cười tủm
tỉm, làm cho Tiểu Bạch tức đến nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa đã bốc khói lên tận đỉnh đầu.
“Tiểu Tà.” Sóc Li bỗng nhiên mở miệng gọi.
Phượng Lại Tà lập tức dừng lại, quay đầu chạy về hướng ngược lại, cũng chính là hướng mà Tiểu Bạch đang phóng tới.
Tiểu Bạch phản ứng không kịp, mắt thấy Phượng Lại Tà đã gần đập vào người
mình, nó lại bỗng nhiên cảm giác đầu của mình rất nặng, hóa ra Phượng
Lại Tà đã chống hai tay lên đầu nó, xem nó giống như ngựa gỗ mà nhảy
qua.
Nhưng mà, khi Phượng Lại Tà giang chân ra, lướt qua đỉnh đầu Tiểu Bạch, chiếc quần hồng nhạt nhỏ nhắn bên trong váy đã lơ đãng rơi
vào mắt Tiểu Bạch. Hồn vía lập tức bay mất, Tiểu Bạch hóa đá.
Phượng Lại Tà không chú ý tới chuyện đó, hồn nhiên nhảy tới cạnh Sóc Li, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Sư phụ, có chuyện gì tìm người ta vậy?”
Sóc Li nhìn nụ cười tươi như hoa của Phượng Lại Tà, trong đầu suy tính tìm từ để nói.
“Tiểu Tà, Sóc Ẩn là khế ước thú của con, đúng không?”
“Ừ, không sai.” Phượng Lại Tà thành thật gật đầu. Thông qua Sóc Li, nó đã
biết “Sóc Ẩn” là tên thật của Tiểu Bạch, nhưng xét thấy cái tên này
không êm tai bằng “Tiểu Bạch”, cho nên nó lựa chọn làm lơ, tiếp tục gọi
như cũ.
“Việc này…” Sóc Li không biết phải làm thế nào, quay đầu
lại nhìn Sóc Ẩn thì thấy đứa em của hắn không biết tại sao mà vẫn đang
đứng đờ người ở chỗ cũ.
“Tại sao nó lại trở thành khế ước thú của con?” Sóc Ẩn luôn luôn kiêu ngạo, chưa bao giờ để người khác vào mắt,
cũng bởi vì tư chất của nó ưu việt hơn người, lại có tài năng thiên phú. Chính vì vậy, Mục Đồ mới xem Sóc Ẩn như là cái đinh trong mắt, việc đầu tiên hắn ta thực hiện khi tạo phản chính là sử dụng hơn một nghìn dã
lang chiến sĩ chỉ để bắt giữ Sóc Ẩn. Sóc Li thật sự không hiểu tại sao
Sóc Ẩn lại cam tâm trở thành khế ước thú của người khác, điều này không
hề hợp với cá tính của hắn.
Phượng Lại Tà len lén liếc mắt nhìn
Tiểu Bạch, thấy nó vẫn còn hóa đá tại chỗ cũ, trong lòng thầm nở một nụ
cười, sau đó lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt vô tội nhìn Sóc Li.
“Sư phụ, thật ra thì con cũng không biết vì sao Tiểu Bạch lại tự nguyện trở thành khế ước thú. Daddy nói, lúc đầu Tiểu Bạch coi daddy là người xấu, tưởng daddy muốn hại con cho nên mới đưa thân ra bảo vệ con, chống lại
daddy. Daddy thấy nó có ý muốn che chở con, liền hỏi nó có đồng ý trở
thành khế ước thú của con hay không, sau đó thì Tiểu Bạch cùng con định
ra khế ước.” Phượng Lại Tà bắt đầu kể lại mọi chuyện, chỉ có điều, nó đã quên nói cho sư phụ biết rằng tất cả những chuyện này đều là do daddy
hiểu lầm mà thôi, Tiểu Bạch là bị hại bởi một sự hiểu lầm vô cùng lớn.
“Không ngờ lại có chuyện như vậy.” Sóc Li kinh ngạc nhìn bóng lưng của Sóc Ẩn, trong lòng là sự khó tin và kinh ngạc. Đứa em trai không xem ai vừa mắt này của hắn không ngờ lại chủ động định khế ước cùng người khác.
Tiểu Bạch từ trạng thái hóa đá chậm rãi phục hồi tinh thần. Lúc này, nó cảm
thấy có một ánh mắt nóng cháy đang dõi theo nó. Quay đầu lại, Tiểu Bạch
tìm kiếm nguồn gốc của ánh mắt đó.
Kỳ lạ, thái độ của anh hai tại sao lại kinh ngạc như vậy, không lẽ hắn biết rằng mình vừa bất cẩn nhìn thấy bên trong chiếc váy của Phượng Lại Tà? Nó không có cố ý, nó thật
sự không có cố ý, nó có thể dùng lang cách cam đoan: tất cả chỉ là sự
trùng hợp. Tuy rằng trong chốc lát, nó đã thất thần vì việc đó, nhưng dù sao thì cũng đâu đáng là gì.
“Ẩn, em lớn rồi.” Sóc Li thu lại vẻ kinh ngạc, than nhẹ một tiếng. Nếu đây là lựa chọn của Sóc Ẩn, vậy thì
cứ để như vậy đi, chỉ cần Tiểu Tà xóa bỏ khế ước này trong kì hạn trăm
năm là được rồi. Từ giờ cho tới lúc đó, cứ làm theo mong muốn của Ẩn đi.
“Đương nhiên rồi.” Tiểu Bạch không biết chuyện gì đang xảy ra. Về sau này, lúc nó biết những việc ngày hôm nay thì cũng đành cảm thán tạo hóa trêu
ngươi.
Phượng Lại Tà ngồi trên sô pha nhìn Sóc Li và Tiểu Bạch
đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên: sư phụ
cùng Tiểu Bạch cũng có khả năng tâm linh tương thông sao? Còn nữa, tại
sao nó lại cảm thấy Tiểu Bạch đang chột dạ? Nó chột dạ chuyện gì chứ?
Phượng Lại Tà buồn chán ngáp một cái, sau đó mở TV lên xem.
Daddy ăn điểm tâm xong liền trở về ma giới, nhưng mà daddy đã hứa với nó là
sẽ trở về trước bữa trưa. Tiểu K thì đang ở cạnh chăm sóc cho Tiểu Tiểu
Bạch, cũng vì vậy cho nên nó mới tốt bụng buông tha cho Tiểu K mà đi
chơi với Tiểu Bạch.
Nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, trên bầu
trời không có lấy một gợn mây, Phượng Lại Tà bắt đầu mong chờ tới khi
màn đêm buông xuống, mong chờ vòng ôm lạnh lẽo mà lại an toàn kia.
Sau khi Sóc Li mang Tiểu Bạch đi rửa sạch màu hồng trên bộ lông, Tiểu Tà chịu không nổi buồn chán nên cuộn mình ngủ trên sô pha.
Trong lúc đó, một cánh cửa dị giới mở ra trước mặt cô bé, Phượng Lại bước ra
từ đó, nhìn thấy Tiểu Tà đang ngủ say, khóe miệng của hắn lộ ra nét dịu
dàng. Hắn phủ lên cơ thể Tiểu Tà một cái áo choàng, rồi khom người ôm
lấy cô bé. Tuy động tác rất nhỏ nhưng vẫn làm cho Tiểu Tà giật mình tỉnh giấc, mở to mắt mông lung nhìn phía trước, rồi nở một nụ cười ngu ngơ
khả ái.
“Daddy, hoan nghênh về nhà.”
“Ta về rồi.” Phượng Lại nửa cười nửa không nhìn Tiểu Tà, nhưng trong đáy mắt lại cất giấu vẻ nghiêm túc không dễ bị phát hiện.