Lúc Phượng Lại Tà
diện một bộ lễ phục màu tuyết trắng xuất hiện trước mặt Già Duệ và Li
Mạt, ánh mắt Già Duệ không thể giấu nổi sự ngạc nhiên, thậm chí, hắn ta
còn hoài nghi mở mắt thật to, dường như để xác nhận rằng cô gái trước
mặt mình chỉ là một nhân loại bình thường chứ không phải cô em gái Liên
Kiều của hắn.
“Già Duệ bệ hạ.” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, cố
gắng học tập động tác hành lễ của Phượng Tê, ưu nhã cao quý giống như
một công chúa mà vẫn không đánh mất vẻ mỹ lệ của mình, làm cho Già Duệ
sửng sốt trong nháy mắt.
“Chị Tiểu Tà, chị xinh đẹp quá hà.” Li
Mạt vô cùng kinh ngạc. Lúc diễn ra buổi tiệc lần trước, nó không đi cùng Phượng Lại Tà, cũng không nhìn thấy diện mạo của Phượng Lại Tà lúc diện lễ phục.
Phượng Lại Tà le lưỡi vẻ tinh nghịch.
“Đi thôi.” Già Duệ là người đầu tiên bước ra ngoài.
Ngồi trên xe ngựa, ba người đi tới hoàng cung.
Phượng Tê xuất hiện trước cổng hoàng cung từ sớm. Vì vết thương trên người
chưa lành, hắn cố ý diện một bộ lễ phục cổ cao, tay dài, che lại toàn bộ da thịt trên người mình. Dù vậy, vẻ quyến rũ của hắn vẫn không hề giảm
sút một chút nào. Đại đa số vương tôn quý tộc ra vào hoàng cung đều lưu
luyến dừng lại để ngắm nhìn vẻ đẹp của Phượng Tê – nàng công chúa huyết
tộc và là hòn ngọc quý trên tay của Đông phương huyết chủ.
Nhưng
mà, trong mắt của mỹ nhân được mọi người chú ý này lại không hề có sự
tồn tại của bất kì ai, hắn chỉ đứng nhìn về phía xa, chờ mong một bóng
dáng xinh đẹp xuất hiện trước mặt mình.
Lúc xe ngựa có kí hiệu của phủ bá tước dừng lại trước cửa, vẻ mặt của Phượng Tê cũng trở nên thư giãn hơn.
Người đầu tiên bước xuống xe chính là Già Duệ, hai người hàn huyên đơn giản
vài ba câu, sau đó Già Duệ liền đưa Li Mạt vào trong. Cuối cùng, Phượng
Lại Tà mới ló đầu ra, cười tủm tỉm nhìn Phượng Tê – lúc này đang đứng
chờ trước cửa xe.
“Mau xuống đây đi.” Phượng Tê nhìn thấy gương
mặt quen thuộc của Tiểu Tà, trong mắt vô thức xuất hiện ý cười. Vẻ ôn
hòa quyện vào nét kiêu kì lạnh lùng thường thấy càng làm cho nhiều người chú ý. Bọn họ đứng xa xa nhìn nàng công chúa huyết tộc đang đỡ một cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn ra từ cửa xe. Không lâu sau đó, một cô gái
xinh đẹp khả ái trong bộ lễ phục màu trắng nhanh nhẹn nhảy xuống. Cô gái giống như một chú thỏ hoạt bát, giương đôi mắt ướt át nhìn xung quanh,
làm cho người khác cảm thấy buồn cười.
“Rất xinh đẹp.” Phượng Tê
vui vẻ nhìn Phượng Lại Tà. Bộ lễ phục màu tuyết trắng tôn lên vóc người
lanh lợi của cô bé, đồng thời lại không để lộ quá nhiều phần da thịt.
“Đó là đương nhiên, là daddy chuẩn bị cho em mà.” Phượng Lại Tà đắc ý hất
cằm. Lúc nó biết bộ lễ phục này là do daddy bảo ông Hồ Tư chuẩn bị thì
đã hết sức kinh ngạc, đồng thời có chút chờ mong đến lúc được mặc lên
người.
Nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của Phượng Lại Tà cùng với vẻ
mặt e thẹn khi nhắc tới Phượng Lại, đáy mắt của Phượng Tê lướt qua chút
lo lắng nhưng liền nhanh chóng biến mất. Hắn cười nói rằng phải mau vào
đi thôi, bên ngoài gió lớn.
“Ừ.” Phượng Lại Tà gật đầu, rất tự nhiên kéo tay Phượng Tê.
Phượng Tê sững sờ nhìn cánh tay bị lôi kéo của mình, trong lòng nổi lên một loại cảm xúc phức tạp.
Yến hội to như vậy, dĩ nhiên là vô cùng náo nhiệt. Các vương tôn quý tộc
đều tề tụ đông đủ, đứng với nhau theo từng nhóm, trò chuyện vui vẻ. Đại
đa số đang nói chuyện phiếm cùng tộc người của mình, không có nhiều
người tiến đến đối thoại với những tộc khác. Nói cho cùng, bọn họ đến
huyết tộc chẳng qua là vì Võ đạo đại hội, một phần là tuyển thủ, phần
còn lại cũng là người đi cùng, xét theo một nghĩa nào đó, các tộc khác
đều là đối thủ của bọn họ, đương nhiên không nên tiếp xúc quá thân mật.
“Tiểu điểm tâm, hôm nay em rất đẹp đó.” Phượng Ca nhìn thấy Phượng Tê đi cùng Phượng Lại Tà, không khỏi lấy làm hiếu kỳ. Trước nay hắn không hề phát
hiện rằng cô gái nhìn như nhỏ tuổi này lại đã có được vẻ lả lướt của một thiếu nữ, hơn nữa, bộ lễ phục rất hợp trên người lại càng làm nổi bật
vẻ đẹp của Phượng Lại Tà.
“Hoàng tử lưu manh.” Phượng Lại Tà quay qua làm một cái mặt quỷ.
“Có tên lưu manh nào đẹp trai như anh sao?” Phượng Ca không giận, nhoẻn
miệng cười. Hắn đưa ly rượu lên uống một hớp, rồi giả vờ không tin lắc
lắc đầu.
Phượng Lại Tà nhịn không được, ném cho hắn một cái nhìn khinh thường. Từng thấy người tự kỉ, nhưng chưa thấy ai tự kỉ như hắn.
“Hỏa Đề đâu? Tại sao không thấy hắn?” Phượng Tê bất đắc dĩ nhìn hai người,
rồi đưa mắt nhìn quanh phòng nhưng không tìm thấy cái người lâu nay như
hình với bóng với Phượng Ca ở đâu.
“Hắn nhận được tin rằng hai
người anh trai của hắn cùng với các tuyển thủ khác đã sắp tới, cho nên
dẫn đầu đoàn người đi nghênh tiếp rồi.” Phượng Ca giải thích.
“A, anh trai của Hỏa Đề có phải là cái người…” Phượng Lại Tà bỗng nhiên nhớ tới những lời daddy nói lúc trước, mở miệng hỏi.
“Ý em là Minh Hoàng?” Phượng Ca dường như đoán được ý nghĩ của Phượng Lại Tà.
“Minh Hoàng?” Phượng Lại Tà có chút kinh ngạc, Minh Hoàng không phải là boss
quản lý Minh giới sao? Thế nào lại thành hoàng tử của Đông phương ma tộc rồi?
“Chuyện này, chắc em là nhân loại cho nên không biết thôi,
người đứng đầu Minh giới chính là đại hoàng tử của Đông phương ma tộc –
Minh Hoàng, hơn nữa, hắn cũng là quán quân lâu nhất từ xưa tới nay của
Võ đạo đại hội.” Phượng Ca tốt bụng giải thích.
“Thật hoành
tráng.” Hai mắt của Phượng Lại Tà lòe lòe sáng ra, không ngờ anh trai
của mèo Ba Tư ca ca lại lợi hại như thế, nhưng tại sao hắn không nhận
được chút di truyền gì hết vậy?
“Phượng Tê, ngoại trừ cái ông
Minh Hoàng kia còn có một ông quốc sư gì đó, bọn họ thật sự đều lợi hại
hơn daddy rất nhiều sao?” Tuy rằng xét ra thì đúng như vậy, nhưng nó vẫn không thể chấp nhận rằng trên đời này còn có người mạnh hơn daddy, hơn
nữa một lần lại ra tới hai người.
Đây quả thực là một vấn đề rất có tính khiêu chiến đối với khả năng thừa nhận của nó.
“Quốc sư? Ý em là Đệ Nhị?” Phượng Tê nhíu mày hỏi.
“À, đúng là đệ nhị. Nếu người đệ nhất tên là Minh Hoàng, vậy ông đệ nhị kia tên là gì vậy?”
“A… Ha ha…” Phượng Ca đứng một bên bỗng nhiên bật cười, khoa trương đến mức nước mắt cũng chảy ra.
“Phượng Tê, anh của chị nổi điên à?” Phượng Lại Tà mặt nhăn mày nhíu nhảy ra
sau lưng Phượng Tê, bệnh điên có truyền nhiễm hay không đó?
“Cái này, Tiểu Tà, vị quốc sư kia…”
“Sao?”
“Tên của hắn chính là Đệ Nhị.”
Gì cơ? Phượng Lại Tà kinh ngạc nhìn Phượng Tê.
“Hơn nữa, hắn thật sự rất thích hợp với cái tên này, bởi vì kể từ khi hắn
tham dự Võ đạo đại hội cho tới giờ, hắn luôn luôn đứng thứ hai, chưa bao giờ cao hơn hay thấp hơn vị trí đó.” Phượng Ca vừa giải thích, vừa đưa
tay chà sát khóe mắt.
“Ồ, một người thật là mạnh.” Phượng Lại Tà trầm trồ thán phục.
“Mạnh? Em không thấy hắn ta rất xui xẻo sao? Đệ nhị không thể nào có được ánh
hào quang như đệ nhất. Cái tên mà mọi người nhớ kỹ vĩnh viễn chỉ có đệ
nhất, còn ai đứng thứ hai, thứ ba tất nhiên là chẳng quan trọng gì.”
Phượng Ca không hiểu lắm ý tưởng của Phượng Lại Tà, vĩnh viễn xếp thứ
hai là một thành tích làm ai ai cũng cảm thấy tiếc nuối thay cho hắn.
Phượng Lại Tà chớp chớp mắt, rồi nghiêm túc nói: “Nếu như vị trí đứng đầu liên tục thay đổi, như vậy, dựa theo lẽ thường mà nói, hắn vốn đứng thứ hai
thì phải lui xuống vị trí thứ ba, còn người đứng nhất lúc đầu bây giờ
phải xuống thứ hai. Nhưng mà, anh cũng đã nói là từ đó tới nay hắn đều
không rớt xuống dưới hạng nhì, vậy nói cách khác, người đệ nhất lúc đầu
bị đánh bại không thể có được vị trí á quân. Xét theo cách nào đó, hắn
đã vượt qua kẻ đã từng đứng đầu. Có thể ổn định đứng ở vị trí thứ hai
lâu như vậy, em nghĩ, hắn nhất định phải có thực lực rất mạnh mẽ. Dù sao thì xã hội ngày ngày càng cạnh tranh khốc liệt, nhân tài xuất hiện lớp
lớp, năng lực của mỗi người phải ngày càng gia tăng, Trường Giang sóng
sau xô sóng trước, có thể bảo vệ được thứ tự của mình cũng đã thể hiện
một sự tiến bộ rồi.”
So với cái người đứng đầu kia, hứng thú của Phượng Lại Tà dành cho nhân vật đệ nhị này thậm chí còn lớn hơn.
“Em…” Phượng Ca rất ngạc nhiên khi biết được ý nghĩ đặc biệt của Phượng Lại
Tà, trong ánh nhìn ngả ngớn xuất hiện vẻ tán thưởng: “Cũng không tồi.”
Hắn thật không nhìn ra, một nhóc tì như thế lại có thể nhìn xa hơn những
lớp da bọc bên ngoài. Xem ra, hắn cần phải tìm hiểu cô bé một lần nữa.
“Hừ.” Phượng Lại Tà hất cằm, ném cho Phượng Ca một ánh nhìn khinh thường. Tên hoàng tử lông bông này làm thế nào mà hiểu được sự thông minh tài trí
của nó chứ.
“Ha ha, xem ra em với Phượng Tê quả thật cũng có chút tương đồng nha.” Phượng Ca vừa cười vừa nói.
“Nghĩa là sao?” Phượng Lại Tà nhíu mày, hết nhìn Phượng Ca lại nhìn tới Phượng Tê – lúc này chỉ đang mỉm cười không nói.
“Bởi vì người mà Phượng Tê kính trọng cũng chính là quốc sư Đệ Nhị, tuy rằng nó chưa từng mở miệng giải thích nguyên nhân, nhưng anh đoán là ý tưởng của nó cũng giống như của em thôi.” Phượng Ca như có chiều suy nghĩ,
thoáng liếc nhìn Phượng Tê, sau đó lại chậm rãi nhấm nháp ly rượu.
“Ồ, thật không?” Phượng Lại Tà cười cười, hỏi Phượng Tê.
Phượng Tê gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
“Chúng ta đúng là anh hùng gặp anh hùng mà.” Phượng Lại Tà giả vờ hào sảng vỗ
vỗ lưng Phượng Tê, hai mắt lại âm thầm quan sát phản ứng của hắn.
Quả nhiên, ngay lúc bị Phượng Lại Tà vỗ vào lưng, vẻ mặt của Phượng Tê lập
tức cứng lại, nhưng cũng may là cơn đau đớn chỉ xuất hiện trong khoảng
thời gian rất ngắn, sau đó liền biến mất.
Phượng Tê cười khẽ,
nhưng cái nhìn chăm chú của Phượng Lại Tà lại bị Phượng Ca thu hết vào
mắt. Đáy mắt của hắn khẽ biến đổi, nhưng ngay lập tức liền trở lại bình
thường.
Không ai nhận ra rằng, vẻ tàn khốc từng xuất hiện trong đôi mắt của gã hoàng tử lông bông.