Giữa lúc Phượng Lại
Tà đang đăm chiêu suy nghĩ, yến hội lại một lần nữa im lặng trở lại.
Phượng Lại Tà ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của mọi người, vừa nhìn thấy,
cô bé liền cảm thấy chấn động, vô thức dịch sát vào người Phượng Tê.
Phượng Tê nhíu mày, cảm giác được sự khẩn trương của Phượng Lại Tà. Hắn ngẩng
đầu nhìn về phía bậc thang. Nơi đó, cha của hắn – Phượng Ngâm – vừa xuất hiện.
Phượng Ngâm đại diện cho huyết tộc phát biểu đôi lời, đưa
tới một tràng pháo tay rộn rã. Trong lúc đó, vẻ mặt tươi cười của hắn
lướt qua Phượng Lại Tà trong nháy mắt, thế nhưng hắn chỉ tùy ý đảo qua,
cũng không hề dừng lại lâu.
“Già Duệ, ngài vẫn giống như trước.”
Sau khi Phượng Ngâm nói xong, yến hội trở lại với sự huyên náo ban đầu,
còn Phượng Ngâm mang theo hai ly rượu đi tới góc phòng, trò chuyện cùng
Già Duệ.
“Ngài cũng vậy.” Già Duệ cười cười, tiếp lấy ly rượu của Phượng Ngâm, sau đó phất tay với Li Mạt: “Lại chỗ Phượng Tê công chúa
đi.”
“Vâng ạ.” Li Mạt ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt đầy vẻ vui
sướng. Nó sớm đã muốn chạy tới chỗ chị Tiểu Tà rồi, nhưng chỉ vì e ngại
phụ hoàng cho nên mới không dám lỗ mãng.
“Bá tước phu nhân tương lai rất là khả ái.” Phượng Ngâm nhìn Li Mạt, lên tiếng khen ngợi.
“Vậy sao? Đây là lần đầu tiên ngài nhìn thấy Li Mạt?” Già Duệ nhướn mày,
theo giọng điệu của Phượng Ngâm mà đoán được điều này. Lẽ ra hắn phải
gặp Li Mạt trước rồi mới đúng.
Phượng Ngâm uống một ngụm rượu,
cười nhạt nói: “Công tác chuẩn bị cho Võ đạo đại hội bận rộn quá, công
chúa Li Mạt lại sống ở phủ bá tước, ta làm sao mà gặp cho được.”
“Ngài đúng là bận rộn mà.” Già Duệ vừa cười vừa nói, nhưng giọng điệu chẳng hề có chút ý cười nào.
“Có điều ngài yên tâm, chỉ cần Li Mạt công chúa gả cho Phượng Lại bá tước,
ta nhất định sẽ để tâm chiếu cố nhiều hơn.” Phượng Ngâm cười, dường như
không nghe ra vẻ thiếu thiện cảm trong giọng nói của Già Duệ.
“Vậy thì ta phải tạ ơn ngài rồi.” Già Duệ nhướn mày, có chút xem thường.
“Tạ ơn? Vậy thì không cần. Chí ít cũng đừng nên để Li Mạt công chúa chết
quá sớm, không phải sao? Nếu không thì ta cũng sẽ thấy rất khổ não.”
Phượng Ngâm cười giả lả, nhưng lời nói lại làm cho người khác cảm thấy
lạnh lẽo.
Hắn vừa nói xong, Già Duệ liền lạnh lùng quét mắt về phía hắn.
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói cái gì, chẳng lẽ ngài không biết sao?” Phượng Ngâm cười, hoàn toàn
không có vẻ lo lắng. Hắn nhìn về phía những vị vương tôn quý tộc khác,
rồi quay đầu nhìn Già Duệ.
“Được rồi, Già Duệ, xin thứ lỗi ta
không thể tiếp ngài được nữa, ta phải đi rồi.” Nói xong, Phượng Ngâm
liền xoay người, đi về phía những vị khách khác, để lại một mình Già Duệ ở chỗ cũ. Gương mặt của hắn đã hơi tái đi, ánh mắt nhìn Phượng Ngâm
cũng trở nên đặc biệt sắc lạnh.
*****
“Chị Tiểu Tà.” Li Mạt rất vất vả mới chen được vào lòng Phượng Lại Tà, không ngừng làm nũng, cọ tới cọ lui.
Phượng Ca nhìn cảnh tượng trước mắt, trong bụng cảm thấy buồn cười. Nếu như
hắn nhớ không lầm, khi Li Mạt đủ tuổi cử hành hôn lễ thì sẽ phải gả cho
daddy của Phượng Lại Tà, cũng tức là trở thành mẹ kế của cô bé, nhưng mà xét theo tình huống hiện tại thì Phượng Lại Tà càng giống mẹ kế hơn là
Li Mạt.
“Anh cười cái gì?” Phượng Lại Tà trừng mắt với Phượng Ca, bất mãn hỏi.
“Không, không có gì.” Phượng Ca cảm thấy không nên nói chuyện này với Phượng Lại Tà thì tốt hơn.
“Chị Tiểu Tà, chút nữa chị làm bạn nhảy của em có được không?” Li Mạt ngẩng đầu, vẻ mặt đầy chờ mong.
“Hả?” Nó có nghe lầm hay không? Nhóc con đòi nó làm bạn nhảy? Nhưng cả hai đều là nữ mà.
“Ra đó nhảy với em.” Li Mạt lặp lại lần nữa.
“Chuyện này…” Phượng Lại Tà nhăn mặt, nó không rành lắm với mấy động tác vũ đạo của nam giới. Tuy vậy, khi nhìn thấy vẻ mặt chờ mong rất tội nghiệp của Li Mạt, Phượng Lại Tà lập tức quyết định sẽ thử một lần, dù sao cũng
đều là khiêu vũ, nhảy thế nào mà chả xong.
“Hì hì, thật tốt quá,
chúng ta nhảy ngay bây giờ đi.” Li Mạt hài lòng cười toe toét, lập tức
lôi kéo Phượng Lại Tà ra ngoài sàn nhảy.
Bất đắc dĩ, Phượng Lại Tà chỉ đành quay đầu, dùng ánh mắt đau thương ai oán nhìn Phượng Tê.
Bảo mẫu không dễ làm mà.
Sau khi cả hai đã rời khỏi, Phượng Ca mới quay lại hỏi Phượng Tê: “Tiểu Tà có biết chuyện em bị phạt không?”
“Không biết, em không có nói.” Phượng Tê lắc đầu, dĩ nhiên là hắn không thể nói ra chuyện như vậy.
“Nếu vậy, tốt nhất là em nên cẩn thận một chút. Anh cảm thấy Tiểu Tà có lẽ
đã chú ý tới vết thương trên người em.” Cô bé tuy còn nhỏ nhưng đầu óc
lại rất lanh lợi, ban nãy còn ngầm quan sát phản ứng của Phượng Tê, chỉ
sợ bản thân Phượng Tê còn chưa phát hiện được điều gì lạ thường. Để đề
phòng rủi ro, hắn vẫn nên nhắc nhở Phượng Tê một câu.
“Ý của anh là…” Tiểu Tà biết rằng hắn bị trừng phạt? Điều này hoàn toàn không thể xảy ra.
“Anh chỉ nói là có thể Tiểu Tà biết rằng trên người em có thương tích, ngoài ra không có gì cả.” Phượng Ca nhún vai.
“Em hiểu rồi, em về phòng một lát, anh giúp em…” Phượng Tê suy tư trong chốc lát rồi nói.
“Em yên tâm, phụ vương đang bận tiếp khách, tạm thời không thể tiếp cận
Tiểu Tà đâu.” Phượng Ca tiếp lời, hắn biết rõ nỗi lo lắng của Phượng Tê
là gì.
“Cảm ơn.” Phượng Tê gật đầu, sau đó rời khỏi. Hắn muốn xử
lý vết thương trong khoảng thời gian ngắn nhất. Vốn dĩ, hắn tưởng rằng
Phượng Lại Tà không phát hiện chuyện này, thế nhưng lời cảnh báo của
Phượng Ca lại làm cho hắn cảm thấy lo lắng. Tuy rằng Phượng Ca có vẻ rất lông bông, tùy tiện, nhưng hắn ta làm việc còn cẩn thận hơn cả hắn. Nếu như Phượng Ca đã nhắc nhở như vậy thì hẳn là phải có cơ sở. Dù sao,
không có lửa thì làm sao có khói, cho dù khả năng vết thương bị phát
hiện là rất nhỏ, hắn cũng muốn che giấu triệt để.
Nhìn Phượng Tê
rời khỏi, Phượng Ca thở dài một hơi, hai tay khoanh trước ngực, mắt dõi
theo cặp đôi nhỏ nhắn trên sàn nhảy, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Li Mạt chỉ cao ngang ngực Phượng Lại Tà, cho nên tỉ lệ chiều cao giữa hai
người hoàn toàn trùng khớp với một đôi nam nữ. Ở trong mắt những người
xung quanh, hình ảnh hai người nhảy với nhau chẳng những không trở nên
kì quặc mà ngược lại còn tạo cảm giác khả ái, đầy sức sống, làm cho một
số người nhịn không được mà dừng chân lại ngắm nhìn.
Tuy vậy, ánh mắt của Phượng Lại Tà lại lơ đãng nhìn về phía Phượng Ngâm. Hắn ta đang đứng cách vị trí mà hai người khiêu vũ không xa, thậm chí, cô bé còn
nhìn thấy được nụ cười của hắn – một nụ cười vừa thân thiết lại vừa
đáng sợ.
Bởi vì quá chú ý Phượng Ngâm cho nên Phượng Lại Tà không để ý tới bước chân. Hơn nữa, cô bé cũng chưa quen với vũ đạo của nam
tính, bước sai một nhịp liền đạp lên chân Li Mạt, cả hai đồng thời ngã
xuống đất.
“A…” Li Mạt kêu lên sợ hãi.
Ngay lúc Phượng Lại Tà cho rằng mình sắp sửa “thân mật tiếp xúc” với mặt đất thì đột nhiên
lại có một cánh tay vươn ra ôm lấy cô bé, kịp thời ngăn chặn thảm kịch
xảy ra.
Phượng Lại Tà thở dốc, vừa ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy đôi mắt màu vàng và màu tím đang nhìn chằm chằm mình.
Là Hỏa Đề.
Sai lầm của Phượng Lại Tà gây rối loạn cả sàn nhảy. Không biết từ lúc nào,
Già Duệ đã đi tới, ôm Li Mạt ra chỗ khác. Vì vậy, ánh mắt của mọi người
tập trung hết vào Phượng Lại Tà.
“Đồ ngốc, ngẩn người như vậy làm cái gì, tới đây khiêu vũ.” Hỏa Đề vô cùng bất mãn với ánh mắt thăm dò
của người khác. Hắn vươn một tay ôm Phượng Lại Tà vào lòng, bàn tay đặt
lên vòng eo của cô bé, dùng dáng người cao lớn của mình cản lại những
ánh mắt nóng bỏng xung quanh.
“A…” Phượng Lại Tà chỉ kịp thét lên một tiếng sợ hãi, sau đó đã bị Hỏa Đề lôi kéo tới khiêu vũ.
“Đừng quên tại lần vũ hội trước, chúng ta còn một điệu nhảy chưa thể hoàn thành.” Hỏa Đề cúi đầu, nói khẽ bên tai Phượng Lại Tà.
“Không phải ngươi đã đi rồi sao?” Nếu như nó nhớ không lầm thì hẳn là hắn đã
đi nghỉ ngơi cùng với hai ông anh của mình rồi chứ, tại sao bây giờ lại
xuất hiện ở đây?
“Cưng à, anh có thể giải nghĩa lời nói vừa rồi
của em là em rất chú ý tới nhất cử nhất động của anh hay không?” Hỏa Đề
nhếch môi mỉm cười.
“Hỏa Đề hoàng tử, giữa nơi đông người thế
này, mong anh đừng nên đùa giỡn em.” Phượng Lại Tà nheo mắt lại, nhìn
gương mặt gần trong gang tấc.
“Anh có sao?” Hỏa Đề cười một
tiếng, khẽ dùng lực đẩy Phượng Lại Tà ngã vào cánh tay của mình, từ trên cao nhìn xuống gương mặt đã làm cho hắn tức tới nghiến răng nghiến lợi. Những “việc tốt” mà Phượng Lại Tà từng làm, hắn đều nhớ rõ mồn một.
“Người ta rất muốn biết, nếu như hiện tại người ta la toáng lên rằng anh sàm
sỡ người ta, vậy thì sẽ có cái gì phiền phức hay không?” Phượng Lại Tà
giả vờ vô tội chớp chớp mắt. Tam hoàng tử ma tộc trước mặt mọi người đùa giỡn dưỡng nữ của quý tộc huyết tộc, tin này truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ
chẳng hay ho gì.
Nó cũng chẳng phải là con cừu ngây ngô gì, nếu như bị uy hiếp, nó nhất định sẽ dùng móng vuốt tự bảo vệ mình.
“Vậy sao? Nếu như vậy thì…” Ánh mắt của Hỏa Đề chợt sáng lên. Hắn cúi đầu,
ngang ngược hôn lên đôi môi đang mở ra của Phượng Lại Tà.
Đôi mắt màu hổ phách vốn đang đắc ý đột ngột trừng lớn, nhìn chằm chằm cặp mắt có hai màu gần mình trong gang tấc.
Hắn ta điên rồi.
Thừa dịp Phượng Lại Tà còn chưa hoàn hồn, Hỏa Đề ngang ngược mút lấy hương vị ngọt ngào trong miệng cô bé.
“Ưm.” Khi Hỏa Đề buông Phượng Lại Tà ra, khóe môi của hắn đã xuất hiện vết máu.
“Tại sao ngươi có thể hôn ta được?” Ánh mắt của Phượng Lại Tà đầy phẫn nộ, bên môi còn lưu lại vết máu của Hỏa Đề.
Tại sao hắn lại hôn nó chứ? Môi của nó chỉ có daddy mới được chạm vào.
Cơn tức giận tràn lên trong ngực Phượng Lại Tà. Đôi mắt của cô bé đã ươn ướt, gương mặt tức giận đến đỏ bừng.
Hỏa Đề sững sờ: “Em…” Cô bé khóc. Hắn thật không ngờ là cô bé lại khóc. Hắn chỉ muốn… chỉ là muốn…
“Bốp.” Âm thanh chát chúa vang lên, một cái tát dội xuống mặt Hỏa Đề. Phượng Lại Tà đẩy tay hắn ra, ôm mặt chạy ra ngoài.
“Tiểu Tà.” Hỏa Đề la lên, hắn không hề muốn chọc cho cô bé khóc.
“Hỏa Đề.” Phượng Ca đi tới cạnh Hỏa Đề. Hắn đã nhìn thấy tất cả những chuyện vừa rồi.
“Ngươi không nên làm như vậy, thật quá đáng.” Là bạn bè, hắn đứng về phía Hỏa
Đề. Thế nhưng, dù sao thì Phượng Lại Tà vẫn chỉ là một cô bé mới mười
lăm tuổi, Hỏa Đề công khai hôn cô bé trước mặt mọi người như vậy quả
thật là quá đáng. Hắn vẫn biết Hỏa Đề muốn trả đũa Phượng Lại Tà, nhưng
mà hành động vừa rồi của hắn đã đi quá giới hạn rồi.
“Không phải, ta không muốn chọc cho Tiểu Tà khóc, ta chỉ định đùa một chút mà thôi.” Hỏa Đề vò đầu ảo não, hắn căn bản không nghĩ rằng sự việc lại tiến
triển thành như vậy. Hắn đã từng hôn qua rất nhiều cô gái ở ma tộc,
không ai trong số họ lại khóc và chạy đi cả. Hắn chỉ muốn đùa giỡn, nhìn cô bé thở phì phì chịu thua. Dù sao, tất cả những cô gái mà hắn từng
tiếp xúc đều như vậy, ban đầu thì rất cao ngạo, nhưng sau khi được hắn
hôn qua lại đều ngoan ngoãn tựa vào ngực của hắn mà giả vờ hiền thục.
Hắn cho rằng Phượng Lại Tà cũng sẽ như vậy, nhưng mà…
Sự việc hoàn toàn tương phản so với dự định của hắn.
Phượng Ca thở dài một hơi, nhưng sau đó, hắn lại vô tình phát hiện một bóng người ở dưới lầu – Phượng Tê.
Phượng Ca có chút lo lắng, không biết Phượng Tê có nhìn thấy một màn vừa rồi hay không.
“Thôi bỏ đi, ta đi tìm Tiểu Tà. Con bé chạy ra như vậy, có khi lại gặp phải
nguy hiểm gì nữa.” Hỏa Đề phiền não nói, sau đó vỗ vai Phượng Ca rồi
chạy theo hướng mà Phượng Lại Tà đã rời khỏi.
“Phượng Tê.” Đợi Hỏa Đề đi rồi, Phượng Ca mới đi tới cạnh Phượng Tê, mở miệng gọi.
“Hoàng huynh, em đi xem.” Nhưng mà, Phượng Tê không nói gì nhiều. Hắn chỉ hờ hững bỏ lại một tiếng, sau đó cũng rời đi.
Phượng Tê càng như vậy, Phượng Ca càng cảm thấy đau đầu. Vừa rồi, Phượng Tê
còn nhờ hắn chiếu cố Phượng Lại Tà. Thật không ngờ, phụ vương còn chưa
làm gì, bạn bè tốt của hắn đã đâm đầu vào rồi, còn chọc cho cô bé vừa
khóc vừa bỏ chạy nữa chứ.
Chỉ cần nghĩ tới nét mặt vừa rồi của Phượng Tê, Phượng Ca đã cảm thấy đau đầu.