Khi màn đêm buông
xuống, một tuần huấn luyện đặc biệt cuối cùng cũng kết thúc. Trong lúc
mọi người tập luyện, Phượng Lại Tà, Tiểu Bạch và Sóc Ngôn đều đứng một
bên quan sát. Mỗi khi Phượng Lại Tà có mặt, Phượng Lại đều đứng trước
mặt Phượng Lại Tà để bảo vệ cô bé.
Đêm nay, sau khi mọi người đã
tập luyện xong xuôi thì liền tụ hội trong phòng ăn để thưởng thức bữa
tối. Vì võ đạo đại hội đã gần kề, những ngày này, các tuyển thủ của Đông phương huyết tộc đều ở lại phủ bá tước để tranh thủ “chạy nước rút”
trong những ngày cuối cùng.
Vì tránh va chạm, Già Duệ và Li Mạt
đã sớm chuyển đi nơi khác, tự thân thao luyện những tuyển thủ của mình.
Bởi vì Li Mạt đi trong vội vã, cô bé vẫn chưa biết được tin tức Tiểu
Tiểu Bạch đã trở về, cho nên trước khi đi, cô bé vẫn có vẻ phụng phịu
miễn cưỡng.
Trên bàn ăn, ngoại trừ bảy người chính thức dự thi
thì còn có Phượng Lại Tà, Sóc Ngôn và Tiểu Bạch. Tiểu Bạch ngồi yên một
bên, đặc biệt ngoan ngoãn chờ đợi Hồ Tư mang thức ăn tới.
Trong
thời gian chờ đợi, bảy người lại bắt đầu thảo luận về ưu và khuyết điểm
của nhau. Đây đã là điều bình thường trong những ngày qua.
Phượng Lại Tà hai tay chống cằm nhìn bọn họ. Xét theo tình hình mấy ngày qua,
nó mơ hồ cảm giác được rằng, ngoại trừ daddy thì Phượng Ca, Phượng Tê và Sí Viêm là ba người mạnh nhất. Sóc Li và Phi Mặc thuộc nhóm thứ hai,
Nạp Hạ là người yếu nhất. Chỉ có điều, bất kể là người mạnh nhất hay yếu nhất thì cũng có thể đè chết nó chỉ với một ngón tay.
“Anh thích bỡn cợt với người khác quá, nếu như gặp phải đối thủ mạnh thì khó mà
cam đoan sẽ thắng được.” Phượng Tê ngẩng đầu nhìn Phượng Ca. Hôm nay,
bọn họ là đối thủ, cho nên Phượng Tê vạch ra khuyết điểm của Phượng Ca.
“À, chuyện này hả? Anh sẽ chú ý hơn.” Phượng Ca nhếch miệng cười, dĩ nhiên là hắn hiểu rất rõ thói xấu của hắn.
“Phượng Ca điện hạ, ta hi vọng lần này ngươi có thể nghiêm túc một chút.”
Phượng Lại bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt xẹt qua người Phượng Ca.
“Ta biết rồi.” Phượng Ca không ngờ Phượng Lại cũng có ý kiến với hắn về
việc này. Hắn dời tầm mắt sang người Phượng Lại Tà, cô bé lúc này đang
ngồi cười khúc khích.
“Tiểu điểm tâm, em coi suốt mấy ngày nay rồi, cho chút ý kiến coi.” Phượng Ca đâm đâm vào má Phượng Lại Tà, cười hỏi.
“A hu.” Phượng Lại Tà giật mình quay đầu qua. Phượng Ca cũng vội vàng rút tay về.
“Vật riêng tư xin đừng đụng chạm.” Phượng Lại Tà giương cằm, cao ngạo nói.
Không có việc gì lại động vào mặt nó, nó cũng đâu phải đồ chơi.
“Em cảm thấy các người đều không dùng toàn lực, dù sao mấy ngày qua cũng là diễn tập thôi mà, dùng nhiều sức quá cũng không tốt. Em cũng chỉ biết
nhìn chiêu thức, chứ những thứ khác thì không rõ lắm.” Phượng Lại Tà ăn
ngay nói thật, ai mà chẳng biết bọn họ đều bảo tồn thực lực, không bung
hết sức để tránh bị thương trong khoảng thời gian này, dù sao, quyền
cước không có mắt.
“Vậy sao? Vậy em cảm thấy giữa anh, Phượng Tê và Sí Viêm thì ai lợi hại nhất?” Phượng Ca tiếp tục gặng hỏi.
“Nói thật sao?” Phượng Lại Tà nhíu mày nhìn vẻ mặt giống hệt hồ ly của Phượng Ca.
“Đương nhiên.” Phượng Ca gật đầu. Khi hắn đưa ra câu hỏi này, hai người khác
cũng được điểm danh là Phượng Tê cùng Sí Viêm cũng ngẩng đầu lên.
“Lợi hại nhất chắc là anh đó.” Phượng Lại Tà nhìn thoáng qua Phượng Tê, lại nhìn về phía Phượng Ca.
Khi cô bé trả lời xong, Phượng Ca liền cười to: “Ha ha, em thật là ngốc,
sáng hôm nay anh đánh với Phượng Tê, rõ ràng là anh thua mà.” Phượng Ca
vỗ đầu Phượng Lại Tà, có vẻ rất thất vọng.
Phượng Lại Tà ngơ ngác nhìn Phượng Ca: “Tại em thấy là anh cố ý bị Phượng Tê đánh bại.” Cô bé
cũng không có hàm ý gì, chỉ là trực giác thấy sao nói vậy thôi. Nhưng
mà, ngay khi cô bé giải thích như vậy, ánh mắt của Phượng Ca lập tức
thay đổi, nhưng sự khác biệt đó diễn ra quá nhanh cho nên không ai thấy
được.
“Em đúng là đồ ngốc.” Phượng Ca cười cười.
Lúc này,
một binh sĩ từ ngoài cửa đi vào, mang theo một phong thơ để giao cho
Phượng Lại. Phượng Lại mở ra xem, sau đó, trên ngón tay của hắn lập tức
bốc lên một ngọn lửa nhỏ, đem lá thư thiêu rụi.
“Đệ Nhị tới rồi.” Phượng Lại thấp giọng thông báo.
Mọi người đồng thời nhìn về phía Phượng Lại, động tác trên tay cũng dừng
lại. Tiểu Tà cảm thấy tò mò, không biết có vấn đề gì mà nét mặt của bọn
họ lại kỳ quái như thế. “Đệ Nhị” trong miệng daddy nhất định là quốc sư
của phương tây ma giới rồi, chính là cái người ngàn năm “đệ nhị”.
“Hồ Tư, truyền lệnh xuống, bữa cơm tạm gác lại. Đêm nay, chúng ta phải
chiêu đãi vị bằng hữu từ phương tây tới.” Phượng Lại vừa phân phó, vừa
đứng lên.
“Daddy, con có thể đi theo người xem một chút được
không?” Tiểu Tà nhìn Phượng Lại với vẻ chờ mong. Đối với người kia, nó
rất là hiếu kì.
Phượng Lại nhướn mày, khi mọi người cho rằng hắn sẽ không đồng ý thì hắn đột nhiên lại đưa tay về phía Tiểu Tà.
“Hì hì.” Tiểu Tà nắm tay hắn không một chút do dự. Sau đó, cả hai cùng nhau đi ra ngoài.
Phượng Ca đi tới cạnh Phượng Tê và Sí Viêm, vỗ vai bọn họ: “Mọi người có cảm
thấy không, bá tước đại nhân của chúng ta gần đây có chút khác thường.”
Nói “có chút” đã là giảm nhẹ lắm rồi, rõ ràng là vô cùng khác thường.
Người nào mà chẳng biết bá tước Phượng Lại tính cách lạnh lùng, chẳng
bao giờ nghe lời người khác nói. Cho dù là huyết chủ Phượng Ngâm – cha
của hắn cũng phải kiêng nể Phượng Lại ba phần. Nhưng hiện tại, hắn lại
năm lần bảy lượt vì một cô gái mà tỏ ra ôn hòa, điều này làm cho hắn
nghĩ mãi mà không hiểu.
“Không có.” Phượng Tê liếc nhìn hắn, lạnh lùng phun ra một câu rồi đi theo ra ngoài.
“Mình có nói sai cái gì sao?” Phượng Ca cảm giác được sự ác cảm tỏa ra từ
Phượng Tê, cho nên cũng không nói gì nữa. Hắn không muốn đắc tội với đứa em ngàn năm băng giá này.
“Hoàng tử điện hạ, chúng ta cũng mau
đi thôi.” Sí Viêm mở miệng, khóe môi vẫn là nụ cười nắng ấm thường trực. Đây hầu như đã thành chiêu bài quen thuộc của hắn.
Đôi tay nhỏ
bé của Tiểu Tà được Phượng Lại bao phủ, cô bé mỉm cười đi theo hắn tới
trước cửa. Đằng xa, một đội nhân mã đông đúc đang chỉnh tề đi tới. Những người này đều ở tại đây sao? Nghĩ vậy, trong lòng Tiểu Tà hưng phấn hẳn lên, đông người như vậy, bá tước phủ hẳn là sẽ rất náo nhiệt rồi?
Khi đoàn người đã tới gần, Phượng Lại Tà mơ hồ nhìn thấy một người đang
cưỡi con ngựa cao lớn, dáng người cao ráo nổi bật giữa đám đông. Hắn
nhất định chính là Đệ Nhị rồi.
“Phượng Lại bá tước, đã lâu không
gặp.” Một giọng nói dễ nghe vang lên. Phượng Lại Tà ngước mặt nhìn người đang cưỡi trên con ngựa kia. Sau khi hắn bỏ cái mũ ra, cô bé mới nhìn
rõ gương mặt của hắn. Vừa thấy rõ, Phượng Lại Tà liền kinh ngạc trợn to
mắt, thật lâu cũng chưa lấy lại được sự bình tĩnh.
Khuôn mặt của hắn rất tuấn tú, làn da trắng nõn làm cho người ta mê đắm, chỉ có điều…
“Đệ Nhị quốc sư, đã lâu không gặp.” Phượng Lại mở miệng đáp lại. Ngay sau
đó, người hầu của phủ bá tước rất nhanh liền đi lên nghênh tiếp.
“Đưa những người khác vào phòng nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
“Phượng Lại, cô bé bên cạnh ngươi là…?” Đệ Nhị cười ôn hòa.
“Dưỡng nữ của ta – Phượng Lại Tà.” Phượng Lại trả lời.
“À, hóa ra là vậy. Cô bé là nhân loại?” Đệ Nhị cười hỏi.
“Ừ.”
Nghe tới đây, Phượng Lại Tà mới hoàn hồn. Cô bé quay qua giật giật tay áo
Phượng Lại, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Daddy, Đệ Nhị quốc sư là người mủ
sao?”
Đôi mắt của hắn không hề có ánh sáng, không hề có tròng đen, chỉ toàn một màu trắng dã.
“Tiểu thư, hai mắt của ta đúng thật là bị mù.” Không ngờ, Đệ Nhị lại nghe
thấy lời nói của Phượng Lại Tà, nhưng hắn cũng chẳng hề tỏ vẻ buồn bực
hay là bất mãn gì, ngược lại còn trả lời rất bình thản và tự nhiên.
“A, vậy làm sao ông biết là con đứng cạnh daddy chứ?” Phượng Lại Tà há hốc
miệng kinh ngạc. Nó rõ ràng nghe thấy ông ta hỏi daddy coi nó là ai, nếu như hắn thật sự mù thì làm sao biết được chứ?
“Tiểu Tà tiểu thư, chúng ta dùng tâm để nhìn, chứ không cần dùng mắt.” Đệ Nhị thản nhiên trả lời.
“Đệ Nhị quốc sư, mời ngài vào dùng bữa, tính thời gian thì chắc là ngài cũng chưa ăn tối.” Phượng Tê đi tới, mở miệng mời.
“Đúng vậy, Phượng Tê công chúa dạo này thế nào? Lâu rồi cũng không gặp công
chúa.” Đệ Nhị một lần nữa nhận được chính xác giọng nói của Phượng Tê.
“Cảm ơn quốc sư quan tâm, Phượng Tê vẫn mạnh khỏe.”
Đệ Nhị gật đầu, xoay người xuống ngựa rồi đi thẳng vào trong. Trong suốt
quá trình Đệ Nhị bước vào phủ bá tước, ánh mắt của Phượng Lại Tà chưa
bao giờ dời khỏi người hắn. Nó thật sự rất muốn biết làm thế nào mà một
người khiếm thị có thể đi lại thoải mái giữa một nơi xa lạ như vậy. Nếu
không phải tận mắt nhìn thấy đôi mắt của hắn thì nó không đời nào tin
rằng hắn lại là người khiếm thị.