Tiệc sinh nhật của mẹ Lục Gia Văn được tổ chức ở một biệt thự sườn núi vùng ngoại ô phía Đông.
Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn sống ở vùng ngoại ô phía Tây, qua đó có hơi xa.
Lúc ngồi trong xe, lỗ tai Khương Thanh Thời vẫn còn đỏ bừng.
Cô lén nhìn người đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, nhớ lại chuyện vừa rồi —— từ khi nào mà miệng Thẩm Ngạn lại ngọt ngào như vậy?
Vừa rồi ở trong nhà, khi cô hỏi Thẩm Ngạn trông cô có đẹp không, cô biết anh sẽ không nói là trông không đẹp, nhưng lại không ngờ anh sẽ khen cô xinh đẹp.
Cô vốn tưởng rằng cùng lắm thì Thẩm Ngạn sẽ nói không có.
Sau đó sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ nghiêm túc nói với cô rằng, cô rất đẹp.
Vừa nghĩ đến câu nói anh chính miệng thốt ra, Khương Thanh Thời chợt cảm thấy nhịp tim của mình khó có thể bình tĩnh lại, tốc độ đập nhanh hơn lúc bình thường rất nhiều.
Giống như….. khoảnh khắc anh hôn cô vào tối hôm qua, cơ thể tự nhiên sinh ra cảm giác rung động.
Loại cảm giác này có chút kỳ lạ.
Khương Thanh Thời muốn nắm bắt nó một cách cẩn thận, nhưng lại không có cách nào để nắm bắt.
Nghĩ tới đây, cô khẽ cau mày.
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai: “Không thoải mái sao?”
Khương Thanh Thời quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Ngạn, hơi ngẩn ra: “…Không có.”
Vừa dứt lời, Khương Thanh Thời mới phản ứng lại, mím môi dưới: “Anh chưa ngủ à?”
Nếu anh đang ngủ, anh sẽ không thể nào nhận ra sự thay đổi của cô nhanh như vậy.
Thẩm Ngạn: “Chưa.”
Cô ngồi ở bên cạnh anh, làm sao anh có thể đành lòng dành thời gian để ngủ.
Khương Thanh Thời “ừm” một tiếng, nhất thời không biết nên nói gì mới đúng.
Cô đột nhiên cảm thấy sau khi mình về nước lần này, những lúc ở bên cạnh Thẩm Ngạn cô rất hay bất giác mất tự nhiên. Lúc trước không quá quen thuộc với anh thì lại không có loại cảm giác như vậy.
Thẩm Ngạn nhìn biểu cảm biến hóa phong phú trên mặt cô, rất muốn biết lúc này cô đang suy nghĩ gì, nhưng anh lại sợ bản thân bộc lộ quá mức rõ ràng ở trước mặt cô.
Anh chỉ có thể kiềm chế bản thân.
–
Suốt quãng đường hai người đều im lặng.
Đến sân biệt thự ở sườn núi, Khương Thanh Thời nghiêng đầu nhìn căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng và các loại xe hơi sang trọng đậu trong sân, nhẹ nhàng mím môi dưới.
Cửa xe được tài xế mở ra, Khương Thanh Thời cúi người xuống xe.
Đôi giày cao gót của cô vừa chạm xuống đất, Thẩm Ngạn đã từ bên cạnh đi qua, đưa tay về phía cô.
Nhìn thấy lòng bàn tay rộng lớn trước mặt, Khương Thanh Thời do dự vài giây rồi vươn bàn tay ra.
Trên mặt Thẩm Ngạn lộ ra chút cảm xúc kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc anh đã nắm lấy tay cô rồi giữ chặt trong lòng bàn tay mình.
Thời điểm xe của hai người chạy tới, Lục Gia Văn đã nhận được tin tức.
Anh ta kiếm cớ rời khỏi phòng tiệc nơi mọi người đang ăn uống linh đình, đi ra ngoài đón người. Từ xa xa anh ta đã nhìn thấy hai người đang đi về phía này.
Trước đó Thẩm Ngạn không đề cập đến chuyện sẽ dẫn theo Khương Thanh Thời đến đây, cho nên lúc nhìn thấy hai người sóng vai nhau đi tới, anh ta không khỏi nhướng mày.
Sau đó, ánh mắt của anh ta lại dời xuống, rơi vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Những người khác đưa bạn gái đi cùng chỉ lịch sự khoác tay, cách nhau một lớp trang phục.
Nhưng Thẩm Ngạn và Khương Thanh Thời lại rất đặc biệt.
Đây là lần đầu tiên Lục Gia Văn nhìn thấy một cặp vợ chồng như hai người họ nắm tay nhau tham dự một bữa tiệc.
“Anh Ngạn, chị dâu.” Đợi hai người đến gần hơn một chút, Lục Gia Văn ngừng oán thầm trong lòng mỉm cười rạng rời chào hỏi hai người, vừa ngọt ngào lại hào sảng nói: “Chị dâu vẫn cứ là xinh đẹp.”
Không có ai lại không thích nghe người khác khen mình, Khương Thanh Thời chỉ là một người phàm tục, đương nhiên cũng rất thích.
Nghe thấy Lục Gia Văn nói như vậy, cô khẽ cong môi, hai mắt sáng ngời: “Sếp Lục cũng rất đẹp trai.”
Lục Gia Văn nghe cô nói câu này thì có chút ngại ngùng: “Chị dâu quá khen rồi.”
Hai người thân thiết nói chuyện với nhau, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của người bên cạnh đã trở nên tối sầm.
Khen qua khen lại vài câu, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn được Lục Gia Văn dẫn vào trong phòng tiệc.
Ba người vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người trong phòng tiệc.
Đã một khoảng thời gian rồi Khương Thanh Thời không xuất hiện trước mặt công chúng, ban đầu còn có một số người không nhận ra cô.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Ngạn hiếm khi đưa một cô gái đi cùng, hơn nữa còn có cử chỉ vô cùng thân mật với anh, có người thắc mắc hỏi: “Cô gái xinh đẹp bên cạnh tổng giám đốc Thẩm là ai vậy? Trợ lý sao?”
“Anh chưa từng gặp qua à? Đó là cô vợ ương ngạnh của anh ta đấy.”
“Là cô chủ nhà họ Khương?”
“Đúng vậy.”
“Cô ta về nước khi nào vậy?”
“Ai mà biết.”
“…”
Khương Thanh Thời không nghe thấy những lời bàn tán đó, nhưng cô có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, có đánh giá có tìm tòi nghiên cứu, còn có….. căm ghét.
Cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt đó, Khương Thanh Thời ngước mắt lên theo cảm giác, bắt gặp ánh mắt của một người mặc váy dài màu đỏ tía đang cầm ly rượu đứng cách đó không xa.
Chỉ trong một giây Khương Thanh Thời đã quay đi.
Cô không quen cô gái ở cách đó không xa, cũng không có hứng thú với cô ta. Hơn nữa trong phòng tiệc có rất nhiều người đang nhìn cô, cô cũng không có ý định sẽ làm quen với tất cả bọn họ.
Sau khi chào hỏi vài người đi ngang qua, Thẩm Ngạn dẫn Khương Thanh Thời đến chỗ mẹ của Lục Gia Văn.
Mối quan hệ của anh và nhà họ Lục rất tốt, thái độ đối với mẹ của Lục Gia Văn cũng vô cùng tôn trọng.
“Tiểu Ngạn đến rồi à.” Hai người vừa đi tới, mẹ Lục đã mỉm cười nhìn về phía bọn họ: “Cả Thanh Thời nữa này.”
Bà ấy mỉm cười rạng rỡ, vội vàng kéo tay Khương Thanh Thời rồi vỗ nhẹ lên tay cô, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cháu gầy đi rồi, ở nước ngoài không chăm sóc tốt cho bản thân đúng không?”
Khương Thanh Thời hơi ngẩn ra, kinh ngạc trước thái độ của mẹ Lục đối với mình.
Nếu như cô nhớ không lầm thì cô chỉ gặp mẹ Lục một lần vào lúc kết hôn với Thẩm Ngạn. Cô cũng chưa từng nghĩ rằng mẹ Lục sẽ thân thiết với cô như vậy.
Khương Thanh Thời còn chưa kịp lên tiếng, mẹ Lục đã mỉm cười quan sát Thẩm Ngạn rồi hỏi anh: “Cháu không sắp xếp người chăm sóc cho Thanh Thời ở bên đó à?”
“Là lỗi của cháu.” Thẩm Ngạn tự nhận lỗi về mình, nghiêng đầu nhìn Khương Thanh Thời, ánh mắt nặng nề: “Đúng là đã gầy đi rất nhiều.”
Khương Thanh Thời hoàn hồn, lắc đầu mỉm cười với mẹ Lục: “Bác gái, cháu không gầy đi nhiều đâu ạ.”
Cô dừng lại một chút, nhìn Thẩm Ngạn: “Thẩm Ngạn cũng có chăm sóc cho cháu.”
Những lời này là sự thật, số lần Thẩm Ngạn đến Paris trong hơn một năm qua không nhiều, nhưng mỗi lần đến anh đều mang cho cô rất nhiều món mà cô đã nói muốn ăn với dì Trình.
Hơn nữa Thẩm Ngạn hoàn toàn không bạc đãi cô về mặt vật chất.
Bản thân anh luôn khiêm tốn tiết kiệm, nhưng anh chưa bao giờ có chút phản đối về việc Khương Thanh Thời tiêu xài như nước. Sau khi hai người kết hôn, Khương Thanh Thời không chỉ nhận được thẻ phụ không có hạn mức từ Thẩm Ngạn mà còn nhận được số tiền tiết kiệm ở tài khoản đứng tên cô.
Cô tạm thời không có nhu cầu sử dụng số tiền tiết kiệm đó, nhưng cô từng kiểm tra số tiền tiết kiệm mà Thẩm Ngạn đã đơn phương gửi vào đó, con số lớn đến mức một cô chủ nhà họ Khương chưa từng phải lo lắng về chuyện từ bạc như cô cũng phải bất ngờ.
Hơn nữa trong một năm qua, thỉnh thoảng cô vẫn nhận được tin nhắn số dư được thêm vào.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Ngạn lại quan tâm cô chu đáo như vậy, còn cho cô nhiều tiền đến thế.
Nghe được lời hai người nói, mẹ Lục mới yên tâm một chút, bà ấy nói với Khương Thanh Thời: “Nếu Tiểu Ngạn đối xử không tốt với cháu thì cháu cứ nói cho bác gái biết, bác gái sẽ làm chỗ dựa cho cháu.”
Khương Thanh Thời khẽ chớp mắt nói: “Vâng ạ.”
Hai người ở lại cùng với mẹ Lục một lúc, trò chuyện rồi tặng quà cho bà ấy, sau đó có người tới gọi Thẩm Ngạn, hỏi có thể nói chuyện được không.
Thẩm Ngạn nghiêng đầu nhìn Khương Thanh Thời: “Em có muốn ăn chút gì không?”
Khương Thanh Thời biết ý của anh, khéo léo nói: “Không cần, anh đi làm việc của mình đi.”
Thẩm Ngạn hơi do dự, chậm rãi nói: “Em ở đây một mình có được không?”
Vừa mới dứt lời, Khương Thanh Thời còn chưa kịp hé răng thì mẹ Lục đã dùng ánh mắt dò xét nhìn anh, xuyên tạc lời nói của anh: “Không phải Tiểu Ngạn sợ bác gái sẽ bắt nạt Thanh Thời đó chứ?”
Thẩm Ngạn mỉm cười: “Bác sẽ không làm vậy đâu.”
Giọng điệu của anh rất chắc chắn, khiến người ta nghe ra được mối quan hệ thân thiết của anh và nhà họ Lục, cũng nghe ra được sự tin tưởng của anh đối với mẹ Lục.
“Biết bác gái sẽ không thì đi làm việc của cháu đi.” Bà ấy kéo tay Khương Thanh Thời, dáng vẻ dịu dàng nói: “Bác sẽ chăm sóc Thanh Thời thay cho cháu.”
Thẩm Ngạn dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến của Khương Thanh Thời, Khương Thanh Thời gật đầu: “Anh đi đi, em nói chuyện với bác gái một lát.”
“Được.” Trước khi rời đi, Thẩm Ngạn còn không quên dặn dò cô: “Nếu chán thì cứ đi tìm anh.”
Khương Thanh Thời: “…Em biết rồi.”
Đợi anh rời đi, mẹ Lục lại quay sang nhìn Khương Thanh Thời, trong mắt tràn đầy ý cười: “Nhìn thấy quan hệ của cháu và Tiểu Ngạn tốt như vậy, bác gái cũng yên tâm.”
Khương Thanh Thời giật mình: “Bác gái, bọn cháu…”
Cô vô thức muốn phản bác lại lời nói của mẹ Lục, quan hệ của cô và Thẩm Ngạn làm gì đã tốt như thế.
Nhưng nói được một nửa, Khương Thanh Thời mới chợt nhận ra cô và Thẩm Ngạn đã sớm có giao ước phải cư xử thân mật một chút trước mặt người ngoài, để tránh bị người khác chê cười.
Cô đoán có lẽ hai người đã biểu diễn khá đạt nên mẹ Lục mới nói như vậy.
Nghĩ tới đây, Khương Thanh Thời xấu hổ cười: “Bác gái, bác đừng trêu cháu mà.”
Mẹ Lục khẽ mỉm cười, lông mày nhướng lên: “Đúng là cháu rất giống những gì Tiểu Ngạn nói, rất dễ xấu hổ.”
Khương Thanh Thời: “Sao ạ?”
Thẩm Ngạn nói cô rất dễ xấu hổ?
Mẹ Lục không để ý đến sự ngạc nhiên của cô, cười hỏi: “Lần này cháu sẽ ở đây bao lâu? Khi nào thì tốt nghiệp bên đó?”
Chủ đề được thay đổi, Khương Thanh Thời không có cơ hội để hỏi mẹ Lục xem Thẩm Ngạn đã miêu tả cô như thế nào trước mặt người ngoài, cô trả lời câu hỏi của mẹ Lục rồi mỉm cười trò chuyện cùng bà ấy.
Trò chuyện một lúc lại có người đến nói chuyện với mẹ Lục, Khương Thanh Thời hiểu ý, thuận thế nói bản thân muốn đi dạo rồi đứng dậy rời đi.
–
Mọi người vẫn chưa đến đông đủ, cũng chưa đến thời gian bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Khương Thanh Thời tiện tay cầm lấy một ly nước trái cây, chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc. Cô không thích sự xô bồ náo nhiệt trong phòng tiệc, ai cũng có mục đích riêng của mình.
Vừa mới quay người, còn chưa đi được hai bước đã có người chặn cô lại: “Yo, đây không phải cô chủ Khương của chúng ta sao?”
Khương Thanh Thời ngước mắt lên, lúc nhìn thấy người vừa tới, lông mày lập tức nhíu lại: “Có chuyện gì không?”
Người vừa tới nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô thì có chút tức giận: “Cậu nhìn thấy tôi cũng không có chút ngạc nhiên nào sao?”
“Cậu quên trước kia cậu từng khoe khoang với tôi là cậu có một người mẹ nuôi dịu dàng, một người anh trai ruột và hai người anh trai không có quan hệ huyết thống rất đẹp trai rồi sao?” Khương Thanh Thời lạnh lùng nhắc nhở.
Người vừa đến là Cố Tuệ An, bạn từ thời mẫu giáo của Khương Thanh Thời, nhưng quan hệ của hai người không phải là bạn thân mà ngược lại có chút mâu thuẫn.
Ngặt nỗi hai người lại học chung từ mẫu giáo cho đến khi vào đại học, Cố Tuệ An ra nước ngoài đi học, còn Khương Thanh Thời ở lại trong nước học đại học, hai người mới không oan gia ngõ hẹp nữa.
Nghe Khương Thanh Thời kể lại những chuyện ấu trĩ mình đã làm khi còn bé, Cố Tuệ An nghẹn lời: “Khương Thanh Thời, mấy chuyện đó đã qua lâu lắm rồi, cậu cũng thù dai quá rồi đấy?”
Khương Thanh Thời khẽ thở dài: “Tôi chỉ đang nói cho cậu biết là vì sao gặp được cậu ở đây mà tôi không ngạc nhiên thôi.”
Bởi vì hai người anh trai mà Cố Tuệ An luôn miệng nhắc đến khi còn nhỏ chính là hai anh em nhà họ Lục.
Nhưng trước đây nhà họ Khương và nhà họ Lục không có quan hệ làm ăn qua lại, nhà của Khương Thanh Thời lại ở phía Nam, cách rất xa nơi nhà họ Lục sống, cô và mấy người Lục Gia Văn cũng học ở hai trường hoàn toàn khác nhau, cho nên cô chưa bao giờ gặp bọn họ, cũng chỉ nghe thấy tên bọn họ qua miệng của Cố Tuệ An và những người khác mà thôi.
Lần đầu tiên cô gặp Lục Gia Văn là khi cô kết hôn với Thẩm Ngạn.
Nếu không có chuyện này, cô sẽ không có chút ấn tượng nào về Lục Gia Văn.
Cố Tuệ An nghe lời Khương Thanh Thời nói xong thì khẽ hừ một tiếng: “Cậu về nước từ khi nào?”
Khương Thanh Thời: “Triệu Tích chưa nói à?”
“…”
Cố Tuệ An trợn mắt nhìn cô: “Nói rồi, nhưng tôi không thể xác nhận lại với cậu sao?”
Khương Thanh Thời lạnh lùng nói: “Xác nhận cái gì?”
Cố Tuệ An nghẹn ngào không nói nên lời, cô ta nhìn Khương Thanh Thời hồi lâu mới nói: “Cậu bây giờ thật đúng là không có chút thú vị nào.”
Khương Thanh Thời “ồ” một tiếng, hoàn toàn không để cô ta vào mắt: “Tôi cũng không sống cùng với cậu, tôi có thú vị hay không cũng đâu liên quan gì đến cậu, đúng không?”
Hai người không hợp ý với nhau được nửa câu.
Cố Tuệ An bị cô chặn họng mấy lần, không nhịn được dùng ánh mắt dò xét liếc cô một cái, kiêu ngạo nói: “Tôi thấy cậu đứng đây lẻ loi một mình nên mới qua đây trò chuyện với cậu một lúc, cậu đừng vô lý như thế.”
Khương Thanh Thời nở nụ cười giả lả: “Vậy tôi cảm ơn cậu trước nhé?”
Cố Tuệ An: “Không cần đâu.”
Cô ta khựng lại giây lát, đụng nhẹ vào cánh tay của cô: “Giúp tôi một chuyện là được.”
Khương Thanh Thời: “Không giúp.”
Cố Tuệ An: “Cậu còn chưa hỏi là chuyện gì đã từ chối tôi?”
Khương Thanh Thời liếc nhìn cô ta, sau đó cầm ly nước trái cây đi đến ghế sô pha cách đó không xa. Hôm nay cô mang một đôi giày cao gót rất cao, đứng lâu chân lại đau nhức: “Bởi vì tôi không thấy tò mò với chuyện cậu muốn tôi giúp.”
“…”
Cố Tuệ An chớp mắt, nhìn theo bóng dáng Khương Thanh Thời đi xa, trong lòng tự an ủi bản thân rằng muốn nhờ người khác giúp đỡ phải hạ mình một chút, nhất định phải nhẫn nại, nhẫn nại.
Hơn nữa, thái độ hiện tại của Khương Thanh Thời đối với cô ta đã là rất tốt rồi, có lẽ cô ta nên cảm thấy đủ.
Tự thuyết phục bản thân một lúc, Cố Tuệ An cũng đi theo: “Khương Thanh Thời.”
Khương Thanh Thời cũng không thèm nhìn cô ta, chậm rãi uống một ngụm nước trái cây, khẽ cau mày.
“Uống không ngon à?” Cố Tuệ An hỏi.
Khương Thanh Thời: “Cậu thử xem.”
Cố Tuệ An: “Tôi không có hứng thú với nước trái cây.” Cô ta nhìn thẳng vào Khương Thanh Thời: “Tôi muốn nhờ cậu một chuyện rất nhỏ, chỉ muốn cậu lấy giúp tôi hai tấm vé thôi.”
Khương Thanh Thời khựng lại: “Của Mạnh Tấn?”
Mạnh Tấn là hàng xóm cũ của Khương Thanh Thời, đồng thời cũng là đàn anh có bàn tay đẹp đã thúc đẩy cô đi học đàn piano kia. Trước đây cô rất thích anh ta, Cố Tuệ An cũng vậy.
Vì Mạnh Tấn mà hai người các cô suýt đánh nhau.
Cố Tuệ An vội vàng gật đầu: “Đúng, là của anh ấy.”
Mạnh Tấn là một nghệ sĩ piano nổi tiếng quốc tế, qua một thời gian nữa anh ta sẽ trở về nước tổ chức buổi biểu diễn cá nhân đầu tiên của anh ta ở trong nước. Tin tức này vừa được truyền ra ngoài, đã có không ít người trong giới mong chờ.
Đương nhiên Cố Tuệ An có thể mua được vé ghế phổ thông, nhưng yêu cầu của cô ta rất cao, muốn ngồi ở hàng ghế đầu, hơn nữa còn phải là số liền kề.
Cô ta không có thông tin liên lạc của Mạnh Tấn, mấy người anh trai của cô ta cũng không giúp đỡ, Cố Tuệ An muốn được ngồi ở hàng ghế đầu tiên, còn là vị trí trung tâm, sau khi cân nhắc, cũng chỉ có thể đi tìm đường tắt bên chỗ Khương Thanh Thời.
Khương Thanh Thời không có chút ngạc nhiên nào, cô gật đầu, nói ra bốn chữ dưới cái nhìn chăm chú của Cố Tuệ An: “Cậu đừng có mơ.”
Cố Tuệ An: “…”
“Cậu đừng có quá đáng.” Cố Tuệ An có chút nghẹn ngào, hung hăng uy hiếp cô: “Chỉ cần cậu lấy giúp tôi hai vé, tôi sẽ nói cho cậu biết một…”
Cô ta suy nghĩ một lúc, thoáng trông thấy người cách đó không xa đang nhìn về phía bên này, nhướng mày nói: “Bí mật của chồng cậu.”
Khương Thanh Thời sửng sốt mấy giây, hoang mang hỏi: “Bí mật của chồng tôi?”
Cố Tuệ An: “Đúng vậy.”
“…” Khương Thanh Thời cạn lời, muốn bổ đầu cô gái này ra xem thử bên trong không có gì: “Bí mật của chồng tôi mà còn cần cậu nói cho tôi biết sao?”
Cô mỉa mai nói.
Cố Tuệ An: “Cũng chưa chắc.”
Cô ta bĩu môi: “Cậu ra nước ngoài hơn một năm, cũng không quan tâm đ ến chuyện trong nước, sao lại không cần tôi nói cho cậu biết?”
Khương Thanh Thời không nói gì.
Cố Tuệ An lại dùng cùi chỏ chạm vào cánh tay cô, hất cằm sang trái: “Cậu có biết cô gái kia là ai không?”
Khương Thanh Thời nhìn về hướng cô ta chỉ: “Người mặc váy màu đỏ tía à?”
Cố Tuệ An: “Ừm.”
Khương Thanh Thời: “Không biết.”
Cũng không quan tâm.
Cố Tuệ An nhìn vẻ mặt thờ ơ của cô, thấp giọng thì thầm vào tai cô: “Cô ta có hứng thú với chồng cậu đấy.”
“…?”
Khương Thanh Thời kinh ngạc ba giây, chậm rãi chớp mắt: “Cậu đừng có bịa chuyện.”
“Tôi không hề.” Mặc dù tính tình của Cố Tuệ An không tốt, nhưng không phải loại người đi hủy hoại danh dự của người khác sau lưng họ: “Là thật đó.”
Sở dĩ cô ta nói như vậy, đương nhiên là có căn cứ xác thực.
Cô ta nói với Khương Thanh Thời: “Tôi bắt gặp cô ta tỏ tình với chồng cậu.”
Khương Thanh Thời nhướng mày: “Thật sao?”
Cố Tuệ An: “Đương nhiên.”
Cô ta quan sát vẻ mặt của Khương Thanh Thời, vốn tưởng cô sẽ bước tới ‘hỏi thăm’ người ta, còn đang suy nghĩ nên ngăn cản thế nào thì đã nghe thấy giọng điệu tràn ngập nghi ngờ của Khương Thanh Thời: “Cô ta thích điểm nào ở Thẩm Ngạn?”
“…”
<!-- AI CONTENT END 1 -->