Chương 3: “Em vẫn chưa muốn ngủ đúng không?”
Phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Khương Thanh Thời còn tưởng mình cách xa Thẩm Ngạn một chút sẽ bỏ qua được mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi, lại quên mất thói quen của đại đa số mọi người và bao gồm cả cô là mỗi khi muốn xem nhẹ một việc hoặc một mùi hương nào đó thì kiểu gì cũng phản tác dụng.
Sau khi nhận thấy mùi hương dịu nhẹ mát lạnh kia không ngừng bay vào mũi, Khương Thanh Thời tức giận kéo chăn lên che đầu. Cô vô thức lật người sang bên cạnh, ngón tay vô tình đâm vào cạnh tay của Thẩm Ngạn.
Khương Thanh Thời bất giác nín thở, lén mở mắt nhìn người vẫn không hề động đậy từ khi nằm xuống bên cạnh mình, thậm chí có thể còn đang ngủ. Chắc cô vẫn chưa quấy rầy tới giấc ngủ của Thẩm Ngạn đâu nhỉ.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu.
Thậm chí Khương Thanh Thời còn không kịp thuyết phục bản thân là có quấy rầy tới anh thì đã sao, chẳng lẽ Thẩm Ngạn lại có ý kiến, thì bỗng anh mở mắt nhìn về phía cô, đôi mắt trầm tĩnh tựa như nước mực không tan.
Không hiểu sao, hơi thở của Khương Thanh Thời trở nên căng thẳng.
“Anh… tôi…” Đêm hôm khuya khoắt, sau khi uống chút rượu, suy nghĩ của Khương Thanh Thời trở nên không quá tỉnh táo, cô cảm thấy hơi áy náy: “Tôi đánh thức anh rồi à?”
Thẩm Ngạn cụp mắt nhìn chằm chằm vào hàng mi đang run rẩy của cô, chậm rãi hỏi: “Em không ngủ được à?”
Khương Thanh Thời: “…Có hơi mất ngủ.”
Ngồi máy bay mười mấy tiếng để về nước, sau đó lại đến quán bar chơi thêm mấy tiếng, theo thói quen thường ngày của Khương Thanh Thời thì cô đã mệt và buồn ngủ từ lâu rồi, thế nhưng bây giờ cô lại chẳng ngủ được.
Thẩm Ngạn ừ một tiếng.
Khương Thanh Thời vốn tưởng anh sẽ nói gì đó, không ngờ anh ừ một tiếng rồi rơi vào im lặng. Trong lúc nhất thời, cô vẫn có chút không phục: “Chẳng phải anh cũng không ngủ được đó sao?”
Thẩm Ngạn nhìn cô, bình tĩnh nói: “Tại ai mà tôi không ngủ được?”
“?”
Khương Thanh Thời sửng sốt mất mấy giây, sau đó chỉ vào bản thân: “Ý anh là tôi thật sự đánh thức anh?”
Thẩm Ngạn không nói gì, nhưng ý của anh rất rõ ràng.
Khương Thanh Thời hơi nghẹn lời, không nhịn được liếc anh một cái: “Anh Thẩm, tôi chỉ trở mình thôi mà, sao lại quấy rầy tới giấc ngủ của anh được?”
Thẩm Ngạn: “Em nghĩ sao?”
Khương Thanh Thời: “Tôi nghĩ là tự anh…”
Còn chưa kịp nói ra, Thẩm Ngạn đột nhiên đến gần cô, trầm giọng nói: “Tôi làm sao?”
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng thu hẹp, cảm giác áp bức trên người Thẩm Ngạn cũng đè ép Khương Thanh Thời, hô hấp của cô trở nên hỗn loạn: “Không… không có gì.”
Vào thời khắc quan trọng cô vẫn biết cách nhượng bộ.
Nghe thấy câu trả lời này, Thẩm Ngạn như đột nhiên cười khẽ, quan sát phản ứng của cô rồi chậm rãi hỏi: “Em vẫn chưa muốn ngủ đúng không?”
Đèn đã tắt, phòng ngủ trở nên tối om, Khương Thanh Thời không nhìn rõ biểu cảm lúc này của Thẩm Ngạn, nhưng giác quan của cô lại được phóng đại, có thể cảm nhận được Thẩm Ngạn đang nhìn mình chăm chú.
Ý thức được điểm này, Khương Thanh Thời không khỏi căng thẳng: “Tôi không…”
Chữ “có” còn chưa kịp ra khỏi miệng, sự kiên nhẫn của Thẩm Ngạn đã biến mất. Anh xoay người đè lên người đang không an phận ở bên cạnh, khóa môi cô một cách chuẩn xác.
Hơi thở của Thẩm Ngạn nóng bỏng, nhưng nụ hôn của anh lại khá kiềm chế.
Có lẽ anh đang chờ đợi phản ứng của Khương Thanh Thời. Lúc phát hiện cô không kháng cự, thậm chí còn chủ động ngẩng đầu lên, Thẩm Ngận lập tức m út lấy môi lưỡi cô, triền miên quấn quýt. Chăn cũng bị xốc lên, bàn tay to của anh lần mò tìm chỗ cởi váy ngủ rồi lột nó ra khỏi người cô.
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng trao đổi nước bọt đầy mập mờ.
Khương Thanh Thời đã đánh răng và tắm rửa hơn một tiếng đồng hồ nên mùi rượu trên người đã không còn.
Nhưng khi Thẩm Ngạn hôn cô, trong miệng anh vẫn cảm nhận được vị rượu thơm ngọt êm dịu. Nó khiến anh mất lý trí, thậm chí là vượt quá chừng mực…
…..
Vận động trước khi đi ngủ có tác dụng k1ch thích giấc ngủ rất tốt, Khương Thanh Thời ngủ một giấc tới tận trưa ngày hôm sau.
Lúc Khương Thanh Thời thức dậy, trong gian phòng chỉ còn lại mình cô.
Rèm cửa vẫn chưa được kéo ra, ngăn ánh sáng bên ngoài lọt vào làm phiền giấc ngủ của cô.
Khương Thanh Thời nằm trên giường thư giãn, kéo rèm ra, cầm điện thoại lên xem, đã gần 12 giờ trưa.
Trong điện thoại nhận được rất nhiều tin nhắn của bạn bè. Khương Thanh Thời bỏ qua những tin nhắn không quan trọng, trả lời tin nhắn của Tư Niệm, báo với cô ấy buổi chiều cô sẽ đến quán cà phê tìm cô ấy.
Tin nhắn vừa gửi đi, Tư Niệm lập tức gửi lại cho cô một câu hỏi: [Không phải cậu vừa mới thức dậy đấy chứ?]
Nhìn thấy tin nhắn này, một số cảnh tượng ướt át đêm qua lại xuất hiện trong đầu Khương Thanh Thời.
Mặt cô lập tức nóng bừng.
Khương Thanh Thời cưỡng ép cắt đứt dòng hồi ức, giả vờ bình tĩnh trả lời cô ấy: [Tớ đang bị chênh lệch múi giờ thôi.]
Theo giờ Paris thì lúc này cô dậy vẫn còn quá sớm.
Tư Niệm nhướng mày: [Ồ~]
Khương Thanh Thời nhìn ký tự lượn sóng phía sau, cảm thấy cô ấy đang trêu chọc mình. Cô hít sâu một hơi rồi quả quyết nói: [Tớ đói bụng rồi, rời giường đi ăn cơm đây, tối gặp nhé.]
Tư Niệm ngầm hiểu, cũng không vội hỏi chuyện của vợ chồng cô: [Chiều gặp lại.]
Đặt điện thoại xuống, Khương Thanh Thời đứng dậy đi tắm.
Lúc cô đi xuống tầng dưới thì mùi thức ăn đã bay từ trong bếp ra. Khương Thanh Thời còn chưa kịp xuống tới nơi, Trình Lan Hinh đang bận rộn trong bếp đã nghe thấy tiếng động đi ra ngoài, nhìn cô nói: “Cô chủ dậy rồi à?”
Trình Lan Hinh là dì giúp việc tới lo liệu việc trong nhà kể từ khi Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn kết hôn. Thẩm Ngạn là người thuê dì ấy, Khương Thanh Thời chưa ở chung với dì ấy lâu nên cũng không hiểu rõ dì ấy lắm. Nhưng cô có thể cảm nhận được sự yêu mến của đối phương dành cho mình.
Đối diện với ánh mắt trìu mến của dì ấy, Khương Thanh Thời ngẩn người giây lát, tựa như bản thân không hề đi du học nước ngoài mà luôn ở trong nhà vậy.
“Cô chủ?” Trình Lan Hinh gọi cô.
Khương Thanh Thời hoàn hồn, đáp lại một tiếng rồi cười nói: “Dì Trình, lâu quá không gặp. Dì cứ gọi cháu là Thanh Thời như trước là được.”
Lúc Trình Lan Hinh mới tới giúp việc cho nhà họ, Khương Thanh Thời đã nhắc đến chuyện xưng hô.
“Lâu quá không gặp.” Trình Lan Hinh cười nhìn cô, quan tâm hỏi: “Xem trí nhớ của dì này.” Dì ấy hối hận, nhanh chóng đổi lời: “Thanh Thời, trông cháu hơi gầy đấy, ở bên ngoài ăn uống không đàng hoàng đúng không?”
Khương Thanh Thời đến gần dì ấy, ngọt ngào nói: “Đồ ăn ở ngoài không ngon bằng đồ ăn do dì Trình nấu ạ.”
Nghe cô nói vậy, Trình Lan Hinh mừng rỡ bảo: “Vậy trưa nay cháu phải ăn nhiều chút nhé.”
Khương Thanh Thời: “Vâng.”
Sau khi ngồi vào bàn ăn, Trình Lan Hinh rót cho Khương Thanh Thời một cốc nước ấm.
Khương Thanh Thời cầm uống.
Uống một cốc nước ấm sau khi thức dậy là thói quen nhiều năm của Khương Thanh Thời.
Một lúc sau, Trình Lan Hinh bưng bữa trưa lên bàn.
Người làm trong hoa viên Hải Đường cũng không nhiều. Tuy Khương Thanh Thời là hòn ngọc quý trong tay nhà họ Khương nhưng cô không thích trong nhà có quá nhiều người ngoài, lúc kết hôn cô đã đề cập qua chuyện này với Thẩm Ngạn, cô hy vọng trong nhà không có quá nhiều người lạ.
Về phần Thẩm Ngạn thì anh đã tự lập từ nhỏ. Nếu không phải bây giờ quá bận rộn không có thời gian, có lẽ anh cũng chẳng cần tới người nấu ăn ba bữa cho mình.
Vì vậy, hai người có cùng quan điểm về vấn đề này.
Ăn trưa xong, Khương Thanh Thời trở về phòng nghỉ ngơi.
Đêm qua cô quá mệt, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn hồi máu. Sau khi hóng gió ở ban công một lúc, Khương Thanh Thời đi tới nằm co chân trên ghế sofa nghịch điện thoại.
Trong lúc lướt điện thoại, Khương Thanh Thời chợt nhớ đến điều mà dì Trình nói với cô lúc ăn cơm. Dì ấy bảo sáng nay Thẩm Ngạn thức dậy lúc bảy giờ, dặn dì ấy là đừng lên phòng quét dọn vệ sinh, sợ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của cô.
Lời trong lời ngoài đều muốn để Khương Thanh Thời biết Thẩm Ngạn rất quan tâm đ ến cảm nhận của cô, cũng rất tôn trọng cô.
Cuối cùng, dì ấy thăm dò Khương Thanh Thời, hỏi cô lần này về nước ở lại bao lâu, có ra nước ngoài nữa không?
Khương Thanh Thời lờ mờ biết tại sao dì Trình lại hỏi như vậy. Trước đây cô có nghe Thẩm Ngạn nhắc đến chuyện Trình Lan Hinh từng là hàng xóm của nhà anh. Dì ấy đã nhìn anh lớn lên, chăm sóc anh rất chu đáo, vì thế cũng rất hy vọng Thẩm Ngạn có một cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc.
Sau khi hai người kết hôn không lâu thì Khương Thanh Thời ra nước ngoài, hơn một năm không quay về lần nào, cho dù Thẩm Ngạn không nhắc tới, nhưng Trình Lan Hinh cũng có thể cảm giác được quan hệ của hai vợ chồng không tốt lắm.
Nếu không phải như vậy, dì ấy cũng chẳng rỗi hơi mà nói tốt cho Thẩm Ngạn trước mặt Khương Thanh Thời.
Nghĩ đến đây, Khương Thanh Thời cụp mắt nhìn điện thoại, cảm thấy dì Trình đang cường điệu hóa.
Thẩm Ngạn đâu có quan tâm đ ến cô, nếu có thì tối hôm qua anh đã không giày vò cô như vậy. Hơn nữa anh còn là một tên tra nam chính hiệu, ngủ xong xách quần bỏ đi, hơn nửa ngày rồi vẫn chưa thấy anh gửi tin nhắn hỏi tới sự sống chết của cô.
Nghĩ đến đây, Khương Thanh Thời vẫn hơi tức giận.
–
Cùng lúc đó, Thẩm Ngạn vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng bước ra khỏi văn phòng.
Phùng Hạng Minh đi theo vào văn phòng, đặt bữa trưa lên bàn, nghiêng đầu gọi người đang xem văn kiện: “Tổng giám đốc Thẩm, ăn cơm trước đi.”
Thẩm Ngạn ký xong hai văn kiện quan trọng, đưa cho Phùng Hạng Minh: “Ăn cơm xong thì đưa qua đó.”
Phùng Hạng Minh nhận lấy: “Vâng, tổng giám đốc Thẩm.”
Ngồi xuống bàn, Thẩm Ngạn uống một ngụm nước, liếc nhìn người vẫn đứng bên cạnh: “Còn gì nữa không?”
Phùng Hạng Minh im lặng, sau đó thấp giọng nói: “Tối nay anh vẫn đi dự bữa tiệc bên chỗ sếp Ngụy chứ?”
“?”
Thẩm Ngạn ngước mắt, khó hiểu hỏi: “Còn lịch trình nào gấp hơn nữa à?”
“Không.” Phùng Hạng Minh do dự nhắc nhở: “Cô chủ đã về rồi, anh không ở bên cô ấy à?”
Bữa tiệc bên sếp Nguỵ cũng không quan trọng lắm, không đi cũng chẳng sao. . Truyện Teen Hay
Thẩm Ngạn sửng sốt giây lát, lạnh lùng nhìn anh ấy: “Mọi chuyện cứ tiến hành như cũ.”
Phùng Hạng Minh: “…Tôi hiểu rồi.”
Sau khi Phùng Hạng Minh bước ra khỏi văn phòng, căn phòng lại chìm trong im lặng.
Thẩm Ngạn cúi đầu ăn cơm, vừa ăn được hai miếng thì điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn của dì Trình: [Thanh Thời vừa ăn trưa xong, về phòng nghỉ ngơi rồi.]
Thẩm Ngạn còn chưa kịp trả lời, dì Trình lại gửi một tin nhắn khác: [Hình như cô ấy gầy đi rất nhiều, chắc chắn ở nước ngoài không chăm sóc tốt cho bản thân.]
Nhìn những lời này, Thẩm Ngạn nghĩ đến vòng eo thon thả tối qua bị anh giam cầm trong lòng.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, anh hơi ngẩng đầu lên, đưa tay nới lỏng cà vạt, yết hầu di chuyển lên xuống. Đè nén những suy nghĩ không đứng đắn xuống, Thẩm Ngạn uống cạn cốc nước lạnh, hỏi Trình Lan Hinh: [Mấy giờ cô ấy mới dậy?]
Trình Lan Hinh: [Hình như là 12 giờ.]
Thẩm Ngạn cũng không ngạc nhiên, mỉm cười hỏi Trình Lan Hinh mấy vấn đề liên quan đến Khương Thanh Thời.
Trình Lan Hinh lần lượt trả lời anh, sau khi nói xong, dì ấy chợt nhớ tới một điều: [Đúng rồi, Tiểu Ngạn, Thanh Thời nói chiều nay có hẹn với bạn nên không ăn cơm ở nhà. Tối cháu có về ăn cơm không?]
Nhìn chằm chằm dòng chữ “hẹn với bạn” giây lát, Thẩm Ngạn trả lời dì ấy: [Cháu không ăn cơm ở nhà, dì làm xong việc thì cứ về trước đi.]
Trình Lan Hinh bất đắc dĩ thở dài nói: [Được rồi, vậy trưa mai dì sẽ làm thêm món Thanh Thời thích để bổ sung dinh dưỡng cho cô ấy.]
Nói chuyện với Trình Lan Hinh xong, tầm mắt Thẩm Ngạn hơi dời lên trên, dừng lại ở trên giao diệnWechat một lúc rồi mới tắt màn hình, tập trung ăn cơm.
–
Bốn giờ chiều, Khương Thanh Thời đã lấy lại sức lực, xuất hiện ở quán cà phê.
Tư Niệm vẫn đang bận rộn, Khương Thanh Thời tìm chỗ ngồi xuống chờ đợi.
Một lúc sau, Tư Niệm đặt cốc cà phê trước mặt cô, cười nửa miệng nói: “Nhìn sắc mặt cậu tốt hơn hôm qua nhiều đấy.”
Khương Thanh Thời đang đưa tay cầm cốc cà phê, nghe thấy lời này thì không còn hứng uống cà phê nữa: “… Lúc uống cà phê xin cậu đừng nhắc tới chuyện này được không?”
“Hả?” Tư Niệm nhướng mày: “Vì sao lại không được nhắc tới?”
Cô ấy chống cằm nhìn cô với vẻ tò mò: “Cậu ghét chồng mình đến vậy sao?”
Nghe vậy, Khương Thanh Thời im lặng vài giây rồi nói: “Không phải là ghét.”
Cô không hẳn là ghét Thẩm Ngạn, chỉ là cô không hiểu rõ về anh mà thôi.
Quan trọng hơn là hiện giờ Khương Thanh Thời vẫn còn sự bài xích, cô thừa nhận gả cho Thẩm Ngạn vẫn tốt hơn là gả cho người khác, ít nhất vóc dáng và ngoại hình của anh cũng có thể khiến cô ấn tượng, nếu không cô cũng sẽ không ngủ với anh…
Chẳng qua là cô chưa bao giờ nói với ai rằng cô phản cảm với những cuộc hôn nhân thương mại, ghét cuộc sống bị sắp đặt.
Nhưng cô không có năng lực chống lại bậc bề trên của nhà họ Khương, nên chỉ có thể thỏa hiệp và chấp nhận.
Nghe Khương Thanh Thời nói xong, Tư Niệm tỏ vẻ thông cảm với cô, sau đó nhận xét: “Nhưng cậu giận chó đánh mèo thế này chẳng phải hơi quá đáng sao?”
Suy cho cùng Thẩm Ngạn cũng là một trong những nạn nhân của hôn nhân thương mại mà.
“Tớ mặc kệ.” Khương Thanh Thời nhìn cô ấy bằng ánh mắt vô lý: “Cậu theo phe nào?”
Tại sao cậu lại nói đỡ cho Thẩm Ngạn?
Tư Niệm khẽ cười, dỗ dành cô: “Đương nhiên là tớ đứng về phía cậu.”
Khương Thanh Thời kiêu ngạo nói: “Thế còn tạm chấp nhận được.”
Cô nhấp một ngụm cà phê, xua tay nói: “Đừng nói tới những chuyện không vui này nữa, tối nay đi ăn lẩu nhé?”
Ở nước ngoài lâu như vậy nhưng Khương Thanh Thời vẫn thích món ngon trong nước nhất. Nếu không phải giữ dáng, cô hận không thể ăn một ngày tám mươi bữa, dùng một ngày ăn hết những món mình muốn ăn.
Tư Niệm: “Được, thế sáu giờ chúng ta đi đón Huỳnh Huỳnh.”
Khương Thanh Thời: “Không thành vấn đề.”
Tên đầy đủ của Huỳnh Huỳnh trong miệng hai người là Nguyễn Huỳnh, là bạn thân của bọn họ.
Đáng tiếc tối nay Nguyễn Huỳnh phải tăng ca, thế là buổi liên hoan của ba người đành phải gác lại.
Về phần Tư Niệm, cô ấy cũng tạm thời có việc gấp phải về nhà một chuyến.
Cuối cùng, Khương Thanh Thời vẫn chưa báo cho ai biết chuyện cô về nước bị bỏ lại, không biết nên về nhà hay đi ăn lẩu một mình.
Rối rắm một lúc, Khương Thanh Thời nhắn vào nhóm ba người Tư Niệm và Nguyễn Huỳnh hỏi thăm ý kiến.
Cả hai đều đồng thanh trả lời: [Tìm chồng cậu đi! Chắc chồng cậu tan làm rồi đó.]
Dường như biết cô sẽ nói gì, Tư Niệm nói thêm: [Mặc dù hôn nhân của hai người là hôn nhân thương mại, nhưng khó khăn lắm cậu mới về nước một chuyến. Cậu muốn ăn lẩu, chẳng lẽ chồng cậu lại từ chối?]
Khương Thanh Thời cử động ngón tay, trả lời: [Có khả năng.]
Tư Niệm: [?]
Nguyễn Huỳnh: [Hỏi thử xem, hai người các cậu cũng không thể ‘coi nhau như khách’ mãi chứ.]
Tư Niệm: [Đúng vậy.]
Được hai người nhắc nhở, Khương Thanh Thời do dự gửi tin nhắn cho Thẩm Ngạn: [Anh tan làm chưa?]
Gửi tin nhắn xong, đợi thêm ba phút mà bên kia vẫn không có phản hồi nào.
Khương Thanh Thời không hề ngạc nhiên, nhưng cũng không được vui lắm.
Cô thầm “hừ” hai tiếng trong lòng, lúc quyết định quay về hoa viên Hải Đường Viên thì điện thoại di động bỗng đổ chuông. Khương Thanh Thời nhìn xuống, thấy chữ “Chồng” trên phần tên người gọi.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Ngạn: Ghi chú rất hay
Khương Thanh Thời: Nhà tư bản, có cần tôi nhắc anh xem cái ghi chú này từ đâu mà có không?