Dịu Dàng Yêu Em

Chương 254

254.

ĐỘT NHẬP

Trong sảnh náo loạn.

Mặt ai nấy đều khiếp sợ và lo lắng cho Kiều An Kỳ, cũng có người mặt nghiêm nghị không dám lên tiếng, hướng ánh mắt về phía chủ tịch uy quyền Mộc Thận.

Thái độ Mộc Thân không thay đổi, trông ông ta khá dửng dưng nhưng ẩn sâu trong đôi mắt là sự tức giận. Anh ta nhìn Kiều An Kỳ xô Mộc Duệ Thần chạy về phía mình ra lệnh. “Bắt nó lại”.

Ngay lập tức tốp người mặc đồ đen xông ra chặn Kiều An Kỳ lại, có người định túm cổ Kiều An Kỳ thì có cánh tay giơ ra.

“Cậu chủ”

Một người trong số đó hô to, vội thả Kiều An Kỳ lùi ra sau, quay mặt khó xử nhìn Mộc Thận.

Một Thận nhìn Mộc Duệ Thần che chở cho Kiều An Kỳ, cau mày, nhưng vẫn duy trì vẻ điềm đạm vốn có không lộ vẻ tức giận, quay mặt với người phụ nữ ngồi cách đó không xa bằng ánh mắt lạnh băng khiến bà ấy run lẩy bẩy.

“Thu Ninh”

Vệ Thu Ninh hai tay run run, mặt không thay đổi ngẩng đầu lên máy móc trả lời. “Chủ tịch bảo gì ạ?”

“Có chuyện gì?”. Mộc Thận dồn ép. “Cô hãy giải thích rõ cho tôi”.

Ánh mắt hoảng loạn từ từ quay sang gương mặt hy vọng của Kiều An Kỳ, có chút thay đổi, Vệ Thu Ninh đưa tay sờ búi tóc, lạnh nhạt. “Mới đính hôn mà đã gọi mẹ, mặc dù còn sớm nhưng ta không phản đối, nếu đã làm chủ tịch không vui thì tiểu thư hãy chỉnh lại đi”.

Mộc Thận nhìn Mộc Duệ Thần đang giữ Kiều An Kỳ: “Duệ Thần, dạy dỗ vợ cháu cho tốt, đừng làm mất mặt Mộc gia”.

“Vâng, thưa ông nội”.

Mộc Duệ Thần trả lời, ánh mắt liếc về phía Vệ Thu Ninh đang ngồi trên cao, mày cau lại, thầm nghi ngờ.

Kiều An Kỳ vốn yếu đuối, nhát gian không giống như đang cố tình gây chuyện…

Anh phần nào tìm ra được đáp án. “Kiều An Kỳ, muốn sống thì lui xuống”.

Nghe giọng nói trầm thấp cảnh cáo mình, Kiều An Kỳ sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Mộc Duệ Thần, môi tái đi. “Cậu chủ… Tôi…”

Anh nắm tay cô, ánh mắt âm u. “Angel, bây giờ chỉ cần cô giúp tôi hoàn thành nghi thức này, sau đó, tôi sẽ giúp cô thực hiện ý muốn của mình”.

“Cậu chủ…”. Kiều An Kỳ trừng mắt. “Tôi muốn gặp…”

“Im…”

Mộc Duệ Thần ghé sát vào tai cô, dặn dò. “Hãy tin tôi…”

Kiều An Kỳ sửng sốt nhìn cậu chủ người mà cô rất sợ khi đến gần, cả người anh tản mác ra mùi hương nhàn nhạt, tạo cảm giác vô cùng thân thiết.

Cô giơ ngón tay ra, để Mộc Duệ Thần đeo nhẫn vào rồi hôn lên má anh.

Sau đó Mộc Duệ Thần nắm tay cô tới trước mặt Mộc Thận, thả cô ra, lẳng lặng nói:

“Angel, gọi ông nội”.

“Ông…”. Kiều An Kỳ đối diện với đôi mắt âm u băng lạnh, run lẩy bẩy, rất lâu sau mới nói ra được hai tiếng hoàn chỉnh. “Ông nội…”

“Ừm”

Mộc Thân không liếc cô mà quét ánh mắt lạnh lẽo về phía Vệ Thu Ninh. “Thu Ninh, cô đi theo tôi”.

“Vâng, thưa chủ tịch”.

Vệ Thu Ninh đứng dậy, vội vàng cung kính đi theo Mộc Thận.

Lúc đi ngang qua người Mộc Duệ Thần, bà đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi khô mỉm cười, nụ cười vô cùng đáng sợ.

****************

Ngải Ái đi cùng với Bắc Hàn băng qua những hàng cây um tùm, từ từ đi về phía khu biệt thự đồ sộ, cô bước chân theo anh, nhìn lưng anh không nói gì.

Trong đám lá cây lao xao thỉnh thoảng phát ra tiếng gió xôn xao hoặc cũng có thể là tiếng của những con thú dữ, Ngải Ái hoảng sợ nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Bắc Minh Hàn.

Cô không hỏi nguyên nhân mà Bắc Hàn đang giấu diếm cô, không muốn hỏi mục đích Bắc Hàn đến đây… Như lời Mộc Dịch Triệt đã nói, mỗi người đều có mục đích cho nên không thể tin bất kỳ ai. Cô bây giờ chỉ muốn được gặp Mộc Duệ Thần, nghĩ thầm muốn xác định chắc chắn một điều rằng, người đó vừa mới quay mặt đi liền muốn cưới người khác thật sao?

“Bé”. Bắc Minh Hàn đột nhiên dừng lại. “Phía trước có những tiếng động bất thường”.

Ngải Ái nhìn theo tầm mắt của anh thấy phía xa xa bên trong hồ có hai con cái sấu đang nhàn nhã nằm phơi nắng, chúng nó ngâm toàn thân trong nước khi ngửi thấy mùi con người lập tức nhe răng và chiếc mồm rộng như bồn máu quay đầu về phía họ.

“Chúng ta phải làm sao đây?”. Ngải Ái cố giữ bình tĩnh, không hét lên, thấp giọng hỏi Bắc Minh Hàn. “Còn đường nào khác để đi không?”

Bắc Minh Hàn nhìn bản đồ, lắc đầu. “Không, băng qua hồ nước này chúng ta sẽ tiến vào vào khu biệt thư”.

Cô hít sâu, mấp máy môi, đang nghĩ làm thế nào để an toàn đi qua đây…

“Bắc Hàn anh…”

Khi cô chưa nghĩ ra được cách gì thì đã thấy Bắc Hàn cất tấm bản đồ bước thật nhanh tới gần mấy con cá sấu, hai tay anh đút vào túi quần, khóe miệng nhếch lên cười dịu dàng.

Vị trí của anh hiện tại cách lũ cá sấu không đến hai thước.

Ngải Ái thấy mấy con cái sấu đang ngâm mình trong hồ nước thấy anh liền háo hức bò lên bờ kéo theo tiếng nước bì bõm, lê tấm thân nặng nề về phía Bắc Minh Hàn, há chiếc miệng dữ tợn, lộ ra những chiếc răng nanh…

“Bắc Hàn, anh định làm gì vậy”.

Cô hét lên khi thấy Bắc Hàn không hề lùi lại, không chạy trốn ngược lại còn đi thẳng về phía mấy con cá sấu.

Cho dù là người khỏe mạnh tới đâu thì không cầm vũ khí trong tay khó bề có thể đối mặt được với loài động vật ăn thịt người to lớn như vậy, cơ bản không có cách nào có thể đánh được chúng.

Trống ngực Ngải Ái đập nhanh, cúi người cầm mấy cục đá, định bụng sẽ ném vào bọn cá sấu.

Lúc này, điều cô nhìn thấy quả thực khiến cố không thể tin vào mắt mình.

Khi Bắc Minh Hàn tiếp cận hai con cá sấu gần trong gang tấc, khi bọn chúng sắp tới được chân anh liền khựng lại, đứng im một chỗ nhắm hai mắt không nhúc nhích.

Ngải Ái kinh hãi, giọng nói run run. “Chúng nó bị sao thế”.

“Ngủ đấy”

Bắc Minh Hàn quay sang mỉm cười, Ngải Ái nhìn gương mặt hiền hòa của anh, đôi mắt màu xanh lam có thể khiến người khác hoảng loạn, giống như bầu trời xanh ngắt, một khi đã nhìn vào đó thì cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa vẫn không thể dời mắt khỏi đó được.

Không được nhìn vào mắt anh ta.

Cô tự nhủ với bản thân nhưng làm thế nào cũng không khống chế được… Có vẻ như, đôi mắt này khả năng nhìn thấu được tất cả mọi thứ, kể cả suy nghĩ của người khác.

“Bé ơi?”

Bên tai phát ra tiếng anh gọi, Ngải Ái mới hoàn hồn, chăm chú nhìn qua thì thấy Bắc Hàn đã bế cô đi rất xa, bỏ hai con cá sấu lại phía sau.

“Bắc Hàn, anh đã làm gì vậy?”. Cô la lên. “Sao chúng ta có thể thoát được?”

“Để chúng nó ngủ một giấc”. Bắc Mình Hàn cười. “Đó là thuật thôi miên bình thường, tôi chỉ thử nghiệm không ngờ cũng áp dụng thành công với động vật”.

Ngải Ái nhìn nụ cười trên môi anh, nhẹ nhõm thở ra. “Thả tôi xuống, tôi muốn tự đi”.

Bắc Hàn thả cô xuống, hỏi:

“Tiểu Ái, sao cô cứ giữ khoảng cách với tôi? Thự c thế nếu nắm tay tôi sẽ an toàn hơn”.

Ngải Ái muốn từ chối, trực giác mách bảo cô không nên tiếp xúc quá thân mật với Bắc Minh Hàn.

Nhưng cả người bất giác lại nhích vào anh, vươn cánh tay chủ động nắm tay anh còn nắm thật chặt.

******************

Mộc Dịch Triệt sau khi đưa Thanh Dạ trở về hòn đảo gần đó, lúc hai người xuống ca nô, đi vào lùm cây um tùm. Anh dẫn cô tới một địa điểm tương đối bằng phẳng, ở đó có một chiếc lều màu trắng vững chãi cứ như không lâu trước đó đã từng có người ở đó.

“Có người hả?”. Thanh Dạ cảnh giác rút súng ra.

“Ngoài chúng ta ra, ở đây không có ai khác”. Mộc Dịch Triệt ngăn hành động của cô lại, chỉ vào lều. “Ở đây có bản đồ và dụng cụ và một ít lương thực…”

“Sao thế?”. Thanh Dạ lạnh lùng nhìn anh, cáu bẳn. “Anh muốn đi à?”

Mộc Dịch Triệt trầm ngâm. “Ừ”

Thanh Dạ không lên tiếng, bước chân vào trong lều.

“Tạm biệt”. Giọng nói của cô kiên quyết nhưng vẫn có hơi khó chịu.

Mộc Dịch Triệt thở dài. “Đây là nơi ẩn náu của tôi, cô ở đây là an toàn nhất. Tiểu Dạ, lần này phải nghe lời sư phụ, không được đi đâu nhớ chưa?”

“Anh không còn là sư phụ của tôi nữa”. Cô chối phăng.

Mộc Dịch Triệt lắc đầu, quay người đi tới bờ biển.

“Mộc Dịch Triệt”.

Đằng sau có tiếng Thanh Dạ gọi lớn. Mộc Dịch Triệt quay đầu, cười tươi:

“Sao nào đồ đệ?”

“Dòng họ Bắc Minh gia sinh ra đã có đôi mắt màu xanh lam, có khả năng thôi miên được người khác, anh ta có thể phong tỏa được trí nhớ, dùng thuật thôi miên để khống chế người khác hoặc cũng có thể làm người bị thôi miên bất tỉnh suốt đời nhưng anh ta không hề có khả năng chiến đấu, đây là đòn trí mạng của họ. Tôi đoán Bắc Minh Hàn lần này đến khu biệt thự của Mộc gia để thăm dò năng lực chiến đầu và phòng ngực mà nhiều người khao khát của Mộc gia”.

Ánh mắt Mộc Dịch Triệt trầm xuống. “Tôi hiểu rồi”

Anh quay người đi tiếp.

“Cẩn thận nhé”. Thanh Dạ lại hét lên đằng sau lưng anh.

Mộc Dịch Triệt không quay đầu lại nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được ánh mắt của Thanh Dạ, mỗi lần anh rời xa cô bé để đi làm nhiêm vụ, cô bé đều hét lên đằng sau với anh như thế, ánh mắt lưu luyến yêu thương

Nếu anh đoán không sai…

“Mộc Dịch Triệt, anh mà dám can đảm không sống sót trở về, tôi sẽ giết anh…” [Chết rồi thì sao mà giết được nữa trời]

Quả nhiên, cô bé đó một chút cũng không thay đổi.

Anh giơ tay lên, vẫy vẫy, sau dó ngồi vào cano lái đi trong gió.

Thanh Dạ đứng trên bờ biển không muốn quay mặt đi, dõi theo chiếc ca no màu trắng dần dần biến mất, biến mất thành một dấu chấm nhỏ xíu mới không nhìn nữa, quay về lều.

**************************

Khi họ tiếp cận khi biệt thự thì đã là đêm tối.

Cửa chính dĩ nhiên không thể dễ dàng tới gần, cho nên Ngải Ái và Bắc Minh Hàn dựa vào những chỉ dẫn trong bản đồ, dừng chân tại của sau cùng của tòa nhà.

Mặc dù cửa sau canh gác lỏng lẻo nhưng vẫn có những người mặc đồ đen qua lại, cả hai đều không dám manh động.

“Bé, tôi cần sự trợ giúp của cô”.

Bắc Hàn ghé vào tai cô nói nhỏ. “Tôi không muốn hao tổn sức lực, chúng ta hãy vào trong một cách an toàn, biết chứ?”

Ngải Ái không biết phải làm thế nào.

“Tôi phải làm gì?”

Bắc Minh Hàn không nói gì nhân lúc Ngải Ái còn đang sững sờ, đẩy cô ra.

Ngải Ái còn chưa kịp gật đầu, chân đã bước ra ngoài, giờ cô mới hiểu ra rằng, Bắc Hàn dùng cô làm mồi nhử.

Vừa mới ra ngoài, trong màn đêm yên tĩnh chợt nghe có tiếng bước chân lạo xạo, hai vệ sĩ tay cầm súng đi tới nhắm vào Ngải Ái.

Ngải Ái nín thở, nhận ra Bắc Hàn đã rời khỏi đó, đi về phía cách đó không xa nhìn được nhất cử nhất động của Ngải Ái.

“Ai đấy?”

Hai vệ sĩ lên tiếng tra hỏi, khẩu súng lạnh lẽo trong tay lóe sáng dưới ánh trăng, Ngải Ái ôm đầu không dám nhúc nhích, ồm ồm giọng như đàn ông. “Là tôi”.

“Ở đội nào? Trình thẻ ra”.

Giọng nói càng lúc càng gần, Ngải Ái hấp tấp muốn lùi ra sau vì cô nhìn thấy hai người đàn ông đó cao lớn, trong tay đều trang bị súng.

Lúc này, bầu trời tối đi, họ đồng thời ngẩng lên, Ngải Ái thấy sau thân cây to có một ánh sáng xanh, làm hai người kia ngừng mọi động tác, sửng sốt trong giây lát.

Một giây, hai giây, ba giây,… năm giây trôi qua.

Ngải Ái nghe “bịch bịch” hai tiếng, hai người kia xụi lơ, ngã xuống đất.

“Sao… sao lại?”

Cô kinh ngạc, cảm giác phía sau có hơi thở quen thuộc, nhìn thấy Bắc Minh Hàn đứng phía sau, đôi mắt xanh lóe sáng như ngọc bích dưới ánh trăng.

“Bắc Hàn, mắt của anh…”

“Đang thôi miên, đừng sợ”. Anh vỗ đầu cô, đi lên trước, kéo hai người kia vào trong bụi cây, đôi mắt khôi phục như cũ.

Anh tháo bảng hiệu trước ngực họ, đưa cho cô một trong hai cái, nói:

“Này bé, đây là thẻ có thể xâm nhập vào Mộc gia, nếu chúng ta đã giả dạng thì dùng cái này sẽ dễ làm việc hơn”.

Ngải Ái nhìn thẻ hai người kia không hề có tên, chỉ đánh số.

Cô tròng thẻ vào người, cúi xuống nhìn hai người đang say sưa ngủ, nhỏ giọng hỏi. “Bắc Hàn, khi nào thì họ sẽ tỉnh lại?”

“Có lẽ năm ngày hoặc bảy ngày”. Bắc Minh Hàn cất súng vào người. “Để cho chúng ta có thể an toàn rời khỏi đây, yên tâm đi, họ không sau đâu”.

Ngải Ái nhẹ nhõm thở ra.

Dưới ánh trăng, ánh mắt Bắc Hàn lộ vẻ tàn nhẫn…

Tỉnh lại ử?

Trừ khi anh ta cho bọn họ tỉnh lại, người đã trúng thuật thôi miên của anh, sẽ ngủ say đến lúc chết.

Anh cúi đầu nhìn Ngải Ái đang dịch hai người bọn họ ra để họ thoải mái ngủ, cong môi cười lạnh lẽo.

“Bé, việc gì phải rách việc như thế”. Giọng nói dịu dàng như gió. “Chúng ta nhanh vào thôi”.

Ngải Ái lau mồ hôi túa ra trên trán, thở dốc:

“Nếu họ ngủ say tới năm ngày hoặc bảy ngày, khi tỉnh lại trong tư thế này chắc gãy xương mất, chúng ta không thể để người vô tội bị thương”.

“Được”

Anh giúp hai người họ nằm thẳng xuống, sau đó nhìn thấy Ngải Ái mỉm cười.

Con bé này luôn hiền lành và làm những chuyện rỗi hơi.

Bé ơi, tôi đang rất muốn biết, nếu bé trở nên ác độc sẽ trông như thế nào.

Ngải Ái đứng dậy, đang định đi thì nghe Bắc Hàn hỏi hai người kia:

“Nghi thức đính hông của Mộc Duệ Thần lúc nào cử hành?”

“Đã cử hành xong trong hôm nay”.

Cô dừng chân, nghiêng tai lắng nghe.

“Nói cụ thể”

“Hôm nay cậu chủ và tiểu thư Angel đã hoàn thành nghi thức đính hôn. Cậu chủ đã đeo nhẫn cho người mà thiếu gia luôn bảo vệ là tiểu thư Angel, ba ngày sau, cậu chủ và tiểu thư Angel sẽ cử hành hôn lễ long trọng tại New York”.

Ngải Ái nghe hết tất cả và có cảm giác lòng bàn chân càng lúc càng lạnh.

“Bé, chúng ta đi thôi”.

Bắc Minh Hàn không hỏi nữa, đi tới cạnh Ngải Ái, vẻ mặt quan tâm. “Tôi cần nắm được tình hình, cho nên…”

Ngải Ái không nói gì.

Cô lấy từ trong người ra một tờ giấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, nắm cho đến khi mồ hôi thấm cả ra tay…

“Anh ta đã lừa tôi…”

Cả người Ngải Ái run bắn, môi trắng bệch, lòng nhói đau. “Mộc Duệ Thần lại lừa tôi…”

Tờ giấy bị mồ hôi thấm ra ướt nhẹp, rơi xuống đất, chỉ còn nhìn được anh chữ “chờ anh”

Bắc Hàn thích thú nhìn vẻ mặt tức giận của cô gái dưới ánh trăng, khẽ miệng cười càng lúc càng sâu.

Anh ghé vào tai Ngải Ái thì thầm.

“Cảm giác bị lừa gạt không dễ chịu chút nào, tôi hiểu… Cô bị cậu ta lừa bao nhiêu lần, chúng ta có thể nhắc lại, từ lúc bắt đầu tiếp cận cô hay từ lúc cậu ta lợi dụng tình cảm của cô, nếu không thì tại sao cậu ta lại phản bội cô để cưới Kiều An Kỳ…”

Ngải Ái đột nhiên bịt tai lại, không ngừng thở hổn hển ngồi xổm xuống. “Đừng nói gì nữa… Nói nữa tôi sẽ hận anh ấy, vô cùng hận…”

Bắc Hàn nhìn cô, dịu giọng lẳng lặng nói. “Vậy… Hãy hận đi”.

***********************

Khu biệt thự của Mộc gia.

Ngải Ái và Bắc Hàn dựa vào thẻ vệ sĩ và giả dạng an toàn xâm nhập vào bên trong, khi Ngải Ái bước vào khu biệt thự ấy, cô có cảm giác luồng không khí lạnh lẽo chạy thẳng từ chân vào người.

Ở đây đầy dẫy những đồ trang trí tối tăm, ngay cả cửa sổ lớn đến thế vẫn bị chiếc rèm cửa dày dục che ánh sáng, cả khu biệt thư âm u và sâu hun hút. Vách tường màu vàng nhạt, dưới sàn lát đá quý màu đen, chỉ cần cúi xuống có thể nhìn thấy mặt mình méo mó, nơi đây âm u, những khuôn mặt nhợt nhạt không giống người.

Cô và Bắc Hàn đi cùng với đám người mặt đồ đen đi sâu vào trong, ánh mắt Bắc Hàn không còn màu xanh lam để người khác hoài nghi, Ngải Ái cúi đầu không dám lên tiếng để không bị lộ bản thân cô là nữ, thuận lợi đi qua hành lang, qua cửa chính, băng qua vườn hoa cây cối xanh tốt, sau đó dừng lại tại trung tâm của tòa thành.

Ngải Ái đứng cùng với những người mặc đồ đen nhìn vài người đi tới trong tay họ cầm những bộ quần áo, một người có vẻ là chỉ huy chỉ vào Ngải Ái và người bên cạnh:

“Hai người đen quần áo này đến phòng cậu chủ và cô chủ”.

Ngải Ái nhận quần áo gật đầu không lên tiếng.

Người kia cũng gật đầu, sau đó cả hai đi lòng vòng trong khi biệt thự, Ngải Ái liếc mắt nhìn Bắc Hàn một cái rồi đành phải chạy đi theo.

Bắc Minh Hàn lại nghe người đó dặn. “Các người theo tôi đem bữa tối tới cho chủ tịch”.

Hắn cười mỉm, nhìn theo lưng Ngải Ái, dời bước chân đi sang hướng khác.

Này bé, hiện tại tôi muốn đi lấy thứ tôi cần… Sau bữa tiệc tối nay sẽ có người tới đón bé…

**********************

“Cậu chủ”

Kiều An Kỳ nhìn Mộc Duệ Thần đang ngồi trên ghế sofa mà không dám tới gần. “Phòng tôi… ở đâu”

Mộc Duệ Thần mở mắt ra, bình tĩnh ánh mắt.

“Lại đây”. Anh mở miệng dịu giọng lên tiếng, có hơi ra lệnh. “Tôi có chuyện muốn hỏi cô”.

Kiều An Kỳ ngoan ngoãn bước lên, đi tới trước mặt anh, nhìn vào vị trí anh chỉ rồi ngập ngừng ngồi xuống.

“Cậu chủ muốn hỏi Angel điều gì?”. Cô ngước mát lên, nhìn một bên má của Mộc Duệ Thần.

Mộc Duệ Thần nhìn đôi mắt sợ hãi của cô, mày cau lại, cố nói chuyện một cách dịu dàng nhất có thể:

“Angel, nói cho tôi biết, năm nay cô bao nhiêu tuổi”.

“Mười tám”

Anh gật đầu, trầm ngâm. “Khớp thật”.

“Cậu chủ”. Kiều An Kỳ đột nhiên xoay người lại, nắm lấy tay Mộc Duệ Thần. “Theo yêu cầu của cậu chủ tôi đã cùng cậu hoàn thành nghi thức, cho nên tôi muốn cậu chủ thực hiện yêu cầu của tôi…”

“Cô muốn gì tôi biết”. Mộc Duệ Thần nhàn nhạt, nắm tay cô. “Ngày mai, tôi sẽ đưa cô đi gặp bà ấy”.

“Thật chứ?”. Vẻ mặt Kiều An Kỳ vui sướng. “Cảm ơn, cảm ơn cậu chủ”.

Mộc Duệ Thần nhìn Kiều An Kỳ có nhiều nét giống mẹ, cười hiền. “Mệt rồi thì đi ngủ đi”.

“Nhưng”. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ hoảng hốt. “Tôi rất sợ, ở đây thật đáng sợ, ngoài cậu chủ ra… những người khác… đều…”

Mộc Duệ Thần không nói gì ôm vai Kiều An Ky, Kiều An Kỳ dựa vào người Mộc Dịch Triệt nói nhỏ. “Cậu chủ, chị Tiểu Ái vẫn còn…”

“Ừ”.Mộc Duệ Thần lên tiếng. “Angel, ở đây đừng xưng hô như vậy, nhớ chứ?”

“Vâng ạ, Angel hiểu”.

Kiều An Kỳ sau đó được Mộc Duệ Thầm ôm vào người, có cảm giác thật ấm áp, cậu chủ trong tưởng tượng của cô lạnh lùng tàn ác và vô tình cơ mà, điều này khiến cô thấy vui và yên tâm.

Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Mộc Duệ Thần ngước mắt trả lời gượng gạo, sau đó thấy có hai người đàn ông mặc đồ đen đi vào, một người cao lớn ánh mắt tôn kính còn người kia nhỏ con hơn, mắt nhìn chằm chằm về phía ghế nệm.

“Cậu chủ, cô chủ, đây là trang phục để dự tiệc cưới tôi nay, chủ tịch đang đợi ở sảnh”.

Mộc Duệ Thần có thể cảm nhận được lúc Kiều An Kỳ nghe thấy hai chữ chủ tịch, cả người run bắn, ánh mắt hoảng hốt. Anh nói. “Hãy báo lại với chủ tịch cô chủ không khỏe, tôi lát nữa sẽ đến”.

Người đàn ông cao lớn đặt quần áo xuống rồi gật đầu đi ra ngoài.

Người đàn ông nhỏ con cũng quay đầu định ra ngoài, lại nghe tiếng Mộc Duệ Thần gọi giật lại:

“Anh ở lại, tôi có việc cần anh”.

Ngải Ái dừng bước chân, quay người đối mặt với Mộc Duệ Thần.

Lời tác giả: … Đêm nay hạ quyết tâm liều mạng viết, tranh thủ viết đến chương cuối luôn… Fighting~

 
Bình Luận (0)
Comment