[Đm] Hey Stupid! Do You Love Me!?

Chương 55

Chứng kiến từ đầu đến cuối, Vương Hàn khẽ nhíu mày.

« Chết tiệt! ». Hắn khẽ lẩm bẩm.

Con mụ đàn bà chết tiệt này! Sao chị ta dám chạm đến giới hạn cuối cùng của Lạc Thần cơ chứ!? Chị ta có biết chị ta vừa làm cái quái gì không hả!? Chị ta có biết là chị ta đã phá vỡ vỏ bọc mà phải khó khắn lắm hắn với gia đình của Lạc Thần mới tạo nên được để bao che cho Lạc Thần không hả!?

…Thật ra… Vương Hàn hắn ngoài là bạn thân từ trong trứng chui ra kiêm người ‘em trai’ ngoan của Lạc Thần ra thì còn là người bảo vệ vỏ bọc cho Lạc Thần nữa.

Vỏ bọc gì? Nói là vỏ bọc thì chưa chắc đã đúng. Phải nói là mặt nạ mới đúng…

Mọi người nghĩ Lạc Thần là người như thế nào? Ôn nhu? Lịch lãm? Bình tĩnh? Hào phóng? Hiền lành? Tốt bụng? Lãng tử? Hào hoa phong nhã? Hoàng tử trong truyện cổ tích? Soái ca trong ngôn tình?

No no no! Tất cả đều sai hết rồi. Tất cả những thứ đó chỉ là lớp mặt nạ hoàn hảo của Lạc Thần mà thôi. Con người thực chất của Lạc Thần không hề như vậy, trái ngước hoàn toàn là đằng khác!

Lạnh lùng.

Lãnh đạm. Vô tâm. Bá đạo.

Kiêu ngạo. Hung tàn. Bạo lực.

Không chỉ vậy đâu. Lạc Thần còn có rất nhiều mặt mà mọi người không hề biết.

Và đang lẽ Lạc Thần bây giờ phải là người mà ai cũng phải sợ hãi, nhìn thấy bóng là phải run rẩy mà nẹp lại trong góc hoặc chạy thật xa.

Nhưng thật may mắn khi gia đình Lạc Thần phát hiện ra con người thật của Lạc Thần từ bé nên đã giúp Thần tự điều chỉnh những mặt xấu trong cơ thể mình.

Chính vì thế mà qua thời gian, có thể nói là trính độ diễn xuất của Lạc Thần quá tốt mà cả lớp mặt nạ gia đình Thần cùng Vương Hàn tạo nên quá hoàn mỹ nên không ai có thể biết được sự thật. Mà dù có biết thì họ cũng chỉ nghĩ Thần là người 2 nhân cách chứ không hề biết đấy mới là nhân cách thật sự của Thần.

Vậy mà xem xem bây giờ người đàn bà ngu ngốc kia đã làm gì? Chị ta đã đập nát cái mặt nạ đó. Lớp mặt nạ đó chỉ được tháo ra khi có người chạm vào điều cấm kị của Lạc Thần là gia đình mình và Vương Hàn. Và bây giờ chị ta đã chạm vào điều cấm kị mà Lạc Thần vừa mới đưa vào tâm trí là Tử Dạ.

Aizzz~ Tạo một chiếc mặt nạ mới thì dễ thôi. Có khi còn tốt hớn, hoàn mĩ, tuyệt vời hơn ấy chứ. Nhưng để dừng lại sự ‘bạo phát’ của Lạc Thần sau bao nhiêu ngày ‘kìm nén’ của Lạc Thần thì rất khó.

Vậy nên chị ta ‘chịu khổ’ rồi.

Không có ý định ngăn chặn Lạc Thần, Vương Hàn vẫn đứng đó nhìn 2 người họ.

Lúc này chưa đến lúc thuốc phát tác nên chị ta chưa có biểu hiện gì mà chỉ có co quắp nằm ôm bụng với một vũng máu lênh láng xung quanh.

Nhưng chẳng ai quan tâm vũng máu đó cả. Là Lạc Thần thì càng không.

Lúc này Lạc Thần đã lấy ra một con dao khác, cắm thằng vào vai chị ta làm chị ta hét to. Nhưng càng chẳng ai quan tâm.

“Chị biết không, nửa tháng trước, em gái chị đã làm vậy với Tiểu Dạ đấy.”. Đã không còn là giọng nói trong và cao như thanh âm của thiên nhiên nữa mà đã là giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ và mị lực, Lạc Thần khẽ di chuyển con dao trong tay.

Khỏi phải nói chị ta đau như thế nào. Chị ta sợ hãi, run rẩy vươn tay muốn cầu xin Lạc Thần:“… X…in cậu… d…ừng… lại…”. Chị ta quá đau để nói lên lời.

“Xin tôi? Chị thử về hỏi em gái chị xem lúc đó cô ta làm vậy với Dạ em ấy có xin dừng lại không?”. Muốn xin ư? Với người khác thì có lẽ sẽ động lòng nhưng Thần thì không. Chị ta dám động đến Tử Dạ thì dù có thế nào đi nữa Thần cũng sẽ không dừng lại đâu.

“… Tôi… biết lỗi rồi mà… Tha cho tôi đi…”. Không hiểu sao lúc này chị ta lại có sức mạnh phi thường mà vươn tay với lấy áo củaa Lạc Thần mà mở miệng nói. Có lẽ chị ta đã không còn muốn chết nữa rồi, chị ta đã biết sợ rồi.

“Haha, chị biết lỗi rồi? Chị đâu có lỗi gì? Lỗi của tôi mới đùng. Đáng lẽ tôi không nên tha cho mấy người mà phải giết luôn mới phải!”. Nói rồi Thần đâm thật mạnh vào lòng bàn tay chị ta.

Không hề quan tâm đến tiếng kêu của chị ta mà Lạc Thần chỉ thấy hối hận. Thần hối hận tại sao lúc xử lý gia đình kia Thần không xử lý luôn tất cả mà tha cho chị ta để bây giờ chị ta quay lại hại Tử Dạ.

Thật sai lầm mà!

“Hàn.”. Lý Minh từ cầu thang đi xuống đến cạnh Vương Hàn gọi nhỏ. Hàn thấy vậy thì khẽ gật rồi ra hiệu Lý Minh lên trước rồi hắn mới thong dong đi đến cạnh Lạc Thần.

“Thần, đi thôi.”. Vươn tya vỗ nhẹ vào vai Lạc Thần rồi nói.

Lời nói của Vương Hàn như thức tỉnh Lạc Thần khỏi cơn mê. Thần liền vứt con dao trong tay đi rồi đứng dậy cùng Vương Hàn đi lên lầu mà chả thèm để ý đến thứ ‘đồ chơi’ đang run rẩy do thuốc đã phát tác kia.

“Sao rồi?”. Lạc Thần và Vương Hàn đi lên tầng ba rồi bước vào một căn phòng rộng rãi. Lý Minh và một vài người đã đứng sẵn trong này rồi.

“Bọn anh đã lục tung căn nhà này rồi mà không thấy dấu vết nào cả.”. Lý Minh và một vài người khác trong Black cũng biết con người thật của Lạc Thần nên anh ta không ngại nói sự thật với Lạc Thần. Bởi vì Thần chỉ độc ác với tàn bạo với người ngoài còn anh em trong bang thì vẫn đối xử rất tốt.

“Vậy anh nghĩ trong căn phòng này sẽ có dấu vết của Tiểu Dạ?”. Lạc Thần không để ý xung quanh mà chỉ đi vòng vòng.

“Đúng vậy.”. Nghĩ thôi chứ họ không thể làm gì được cả.

“Được rồi, mọi người ra ngoài đi.”.

Nói rồi Lạc Thần không để ý ai nữa mà vẫn tiếp tục đi vòng vòng quanh căn phòng như để tìm kiếm thứ gì đó.

Lúc này nhìn Lạc Thần rất thảnh thơi như đang đi dạo công viên vậy. Không giống như đang vội vàng tìm kiếm người chút nào.

Tại sao lại vậy ư? Vì Lạc Thần không tin những lời chị ta vừa nói. Tử Dạ chưa hề chết! Cậu vẫn sống!

Còn tại sao Thần chắc chắn như vậy ư? Vì Thần biết đối với loại người sẵn sàng hy sinh vì tất cả để đạt được mục đích như chị ta thì không thể dễ dàng để cho Tử Dạ chết thế được. Chắc chắn chị ta đã nhốt Tử Dạ ở một nơi nào đó rồi đợi một trong hai người họ mất mạng rồi mới giết Tử Dạ.

Thần chắc chắn là như vậy!

Mọi người cũng không ý kiến gì mà kéo nhau ra ngoài. Có Lạc Thần với Vương Hàn rồi thì họ lo cái gì chứ?

Thấy mọi người đã đi hết thì Vương Hàn mới lên tiếng “Cậu có thấy có gì đó là lạ không Thần?”.

“Có. Trong này rất mát.”. Có thể khi sống với con người thật của mình, Lạc Thần rất thờ ơ lãnh đạm với mọi người xung quanh nhưng đối với gia đình và Vương Hàn thì Thần vẫn vậy, không thay đổi.

“Đúng vậy. Tuy bây giờ là cuối thu đầu đông nhưng căn phòng này có phải là mát hơn so với nhiệt độ bên ngoài không?”. Tuy là một câu nghi vấn nhưng không phải là để hỏi mà là để khẳng định.

“Nhưng mà nếu như vậy thì…”.

“Trong này không có điều hòa hay bất cứ thứ gì để làm lạnh vậy mà nó lại mát thế này thì chỉ có thể là…”. Cùng lúc Vương Hàn nói, Lạc Thần cũng vừa đi vừa nói những gì mình đang nghĩ.

“Có căn phòng khác trong này!”. Lạc Thần và Vương Hàn cùng nói lên suy nghĩ của mình. Nói rồi hay người họ bỗng giật mình, họ nhìn nhau rồi bật cười. Cũng có rất nhiều lúc họ ăn ý tuyệt đối với nhau như vậy!

“Vậy thì tìm thôi.”. Vương Hàn nhăn răng cười vài cái rồi cùng Lạc Thần tìm xung quanh căn phòng

Căn phòng này đã bị người của Black lục qua rồi nên nhìn khá hỗn loạn. Chắc cũng vì tìm rồi nên Lý Minh mới nghi ngờ căn phòng này có manh mối. Mà Lý Minh như đã biết là rất thông minh, nếu anh ta đã nghi ngờ thì dù thế nào cũng vẫn sẽ đúng.

Nhưng mà ông trời rất thích trêu ngươi bọn họ, họ đã tìm kiếm lâu rồi mà vẫn không thấy dấu hiệu gì của một căn phòng khác cả.

Mà bới đi bới lại gian phòng rộng này làm cho Vương Hàn cũng như Lạc Thần khá mệt mỏi. Thế là Vương Hàn vươn một tay chống tay vào một bức tranh lớn trong phòng, một tay chống hông thở từng hơi.

“Đúng là đàn bà, có mỗi cái phòng mà rõ lớn.”. Có khi còn phải lớn gấp đôi phòng hắn ấy chứ.

Lạc Thần thì không có than thở giống ông cụ non như Vương Hàn mà chỉ ngồi cạnh mép giường, mắt vẫn thủy chung nhìn xung quanh.

Rồi bỗng nhiên Thần nhìn về khung ảnh mà Vương Hàn đang chống tay vào.

Có gì đó rất lạ! Thần cảm thấy khung ảnh này có gì đó rất vô lý. Có gì rất sai.

Nghĩ rồi Thần lại lần nữa nhìn xung quanh căn phòng.

À, đúng rồi! Trong bản thông tin điều tra về chị ta thì có ghi chị ta là người yêu hoàn mỹ, là người đòi hỏi rất cao về tính hoàn mỹ. Những đồ vật trong căn phòng này cũng đã một phần nói lên sự thật đó.

Vậy mà…

Bức tranh này… thật sự là rất… ngứa mắt!

Nếu là với người bình thường thì nó rất bình thường hoặc là hoàn mĩ, nhưng mà với chị ta và Lạc Thần thì nó rất ngứa mắt.

Với chị ta thì ngứa mắt vì nó phá hủy sự hoàn mĩ của căn phòng này.

Còn Lạc Thần thấy ngứa mắt vì Thần thấy ghét chủ nó nên ghét luôn nó. (Đúng là ghét nhau ghét cả đường đi lối về mà!)

Còn về phía Vương Hàn, hắn đang tự ‘điều hòa thân thể’ để lấy lại ‘sức sống’ thì tự nhiên thấy lạnh lạnh. Thế là hắn liền đưa mắt nhìn xung quanh.

Thế quái nào!?

Sao Lạc Thần lại nhìn hắn chằm chằm thế kia!?

“Này… Thần. Sao cậu nhìn tớ kinh vậy?”. Nói thật thì hơi mất mặt nhưng thật sự thì khi đối mặt với Thần ‘xấu’ hắn thấy áp lực hơn khi đối mặt với Thần ‘xinh’ nhiều.

Đã nhìn thấy và nghe thấy sự hoảng sợ nhẹ của Vương Hàn, Lạc Thần khẽ cười khổ trong lòng. Vương Hàn ơi là Vương Hàn! Cậu lại nghĩ đi đâu vậy?

Không nói ra suy nghĩ của mình, Thần vẫn nhìn bức tranh và nói:“Cậu có thấy bức tranh này rất lạ không?”.

“Bức tranh này?”. Lúc này Vương Hàn mới bình tĩnh lại vì biết Thần không ‘quan tâm’ mình mà chỉ ‘quan tâm’ bức tranh này

“Ừ, cậu có thấy rất lạ không?”.

“Hmm…”. Vương Hàn vân vê cằm rồi ngắm nghía bức tranh thật kỹ càng. Ừ, cũng đẹp đấy. Nhưng mà…

“Có phải là nó to quá mức rồi không?”. Bức tranh này quá to. Nói quá to thì hơn sai nhưng đối với căn phòng này thì quá to thật. Rất không hợp thẩm mĩ.

“Đúng vậy. Bởi vì bức tranh này lại vừa đúng to bằng một cánh cửa.” Nói rồi Lạc Thần bước đến trước bức tranh để nhìn nó. Khi Thần đứng gần thế này mới thấy thật sự bức tranh rất lớn, cao hơn cả một người 1m8 như Thần.

“…Nếu vậy thì… Chẳng lẽ Cừu Ngốc bị nhốt trong này!?”. Vương Hàn kinh ngạc nhìn bức tranh cũng như nhìn Lạc Thần để xác định lại suy nghĩ của mình.

“...”. Thần không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

“Vậy thì phải nhanh lên, Cừu Ngốc sẽ đóng băng trong ý mất.” Thấy sự xác nhận của Lạc Thần thì Vương Hàn liền hoảng hốt chạy lại gần, tìm cách đẩy bức tranh ra.

Lạc Thần thấy hành động lạ lùng của bạn mình thì nghi hoặc hỏi:“Cái gì? Sao Dạ lại đóng băng trong đó?”.

Thần vừa hỏi xong thì Vương Hàn liền vươn tay cầm lấy tay Thần, chạm vào khung ảnh. “Cậu thử xem, rất lạnh đúng không?”.

Khi chạm tay vào khung ảnh thì Lạc Thần liền nhăn mày.

Sao lại lạnh thế này?

Khung ảnh này thật sự rất lạnh.

Cứ như một cục đá già vừa lấy trong tủ lạnh ra vậy.

Lạnh buốt!

Khung ảnh này là khung kim loại vì thế dẫn nhiệt rất tốt. Mà trong phòng này không hề lạnh, có khi còn hơi nóng. Vậy mà khung tranh này lại lạnh buốt như này là sao chứ?

Chỉ có thể là do có cái gì đó phía bên trong bức tranh này quá lạnh nên mới làm nó lạnh như thế này thôi.

Nếu thế thì… Nếu Tử Dạ bị nhốt trong này thì em ấy sẽ bị lạnh chết mất!

Hoảng sợ trước chính suy nghĩ của mình nên Lạc Thần liền lập tức cùng Vương Hàn tìm cách đẩy bức tranh này ra.

Vừa đẩy Thần vừa gọi:“Dạ! Dạ! Em nghe thấy tiếng anh không? Dạ! Trả lời anh đi! Dạ!”.

Thần gọi rất to, tiếng đập bức ảnh cũng rất lớn làm nhóm người Lý Minh bên ngoài cũng phải giật mình mà chạy vào.

Khi chạy vào thì họ thấy Vương Hàn đang lấy 2 tay khống chế Lạc Thần:“Thần, bình tĩnh lại đi. Cừu Ngốc ở trong chỗ lạnh như vậy thì làm sao trả lời cậu được.”.

Mọi người nhìn thấy vậy thì rất ngạc nhiên. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Sao Lạc Thần lại có vẻ vội vàng gấp rút thế kia? Chuyện gì có thể cho Thần mất khống chế như vậy? Lạc Thần là người dù có quay trở lại với con người thật của mình thì vẫn có thể khống chế được bản thân cơ mà.

“…”. Lạc Thần nghe Vương Hàn nhắc nhở thì mới dần dần lấy lại được bình tĩnh. “Được rồi, được rồi. Tớ ổn rồi.”. Lạc Thần một tay đỡ trán rồi giơ tay lên ra hiệu mình đã ổn với mọi người.

Đợi một lát sau khi thực sự lấy lại được bình tĩnh Thần mới lên tiếng. “Một vài người ở lại tìm cách cậy bức tranh này ra còn những người còn lại mau chia nhau đi tìm xem có thứ gì có thể mở được bức tranh này không.”.

“Vâng!”. Sau đó Lý Minh cùng vài người nữa ở lại trong căn phòng còn đâu tất cả đều tản ra ngoài.

Rồi sau đó vài người bước lên tìm cách để cạy bức tranh ra nhưng đều vô dụng. Bức tranh này như gắn liền với bức tường lại vậy. Nếu muốn tháo nó ra thì phải đập cả bức tường này đi mới được.

Có vẻ như có người đã nghĩ đến phương pháp này nên đã lên tiếng:“Sao chúng ta không cho nổ bức tường này?”.

Nhưng vừa nói xong Lý Minh đã cắt đứt ý tưởng đó. “Không được! Như thế rất nguy hiểm, có thể làm sập căn nhà. Nếu không cũng sẽ làm Tử Dạ ở bên trong gặp nguy hiểm.”. Không phải là Lý Minh chưa nghĩ đến phương pháp này, nhưng khi nó vừa lóe lên trong đầu Lý Minh đã dập tắt nó ngay. Qúa nguy hiểm! Lúc này mạng sống của Tử Dạ đang rất quan trọng, không thể làm liều được. Vì thế nếu thật sự hết cách thì mới được dùng cách này.

Câu nói của Lý Minh làm mọi người rơi vào trầm mặc. Làm vậy thật sự rất nguy hiểm. Nhưng mà nếu không làm vậy thì thật sự rất khó để rời bức tranh này.

Đồng hoàn cảnh với những người kia là Vương Hàn và Lạc Thần. Họ cũng đang rơi vào trầm mặc. Chỉ khác là họ không lo lắng như những người kia mà họ rất im lặng. Im lặng nhìn vào bức tranh.

Họ nhìn như họ đang muốn hòa vào với bức tranh đó vậy.

Họ nhìn như thể họ muốn nhìn thấy tất cả những thứ bên trong bức tranh này.

Họ nhìn như họ chính là chị ta, đang đứng trước ‘cánh cửa’ này, chuẩn bị mở ra vậy.

Họ nhìn như thể…

“A!”. “Tìm thấy rồi!”. Rồi tự nhiên từ trong im lặng, Lạc Thần và Vương Hàn bỗng lên tiếng. Trong giọng nói của họ có gì đó vui mừng, kiêu ngạo và vội vàng.

Chẳng lẽ họ tìm được cách mở cánh cửa này rồi?

“Tìm thấy gì ư?”. Lý Minh tiến lại gần rồi học theo 2 người họ, nhìn vào bức tranh.

“Vâng. Là chỗ này.”. Lạc Thần khẽ gật đầu. Giọng của Thần khá vui. Rồi Thần chỉ vào bức tranh đó. Vừa đúng mà chỗ đó là hình của một bàn tay. Chính xác là bàn tay của chị ta.

Bức tranh này vốn dĩ là một bức tranh sơn dầu vẽ hình chị ta đang ôm cổ một người đàn ông. Người đàn ông này tầm gần 30 tuổi. Nhìn khuôn mặt ông ta có vẻ dữ tợn. Chắc ông ta là người chống lưng cho chị ta để chị ta làm chuyện này.

Hừ, thật là nực cười. Là dân anh chị mà muốn vẽ tranh sơn dầu. Thú vui tao nhã gớm nhể?

Hay là phải nói là vẽ tranh sơn dầu để che đi nơi mở khóa được để trong bức tranh này.

Nghĩ đến đó thì Vương Hàn khẽ nhếch môi cười. “Cũng thông minh gớm!”. Trong lòng hắn không tiếc lời mà khen người tạo ra bức tranh này một câu. Nhưng hắn cũng không tiếc cho một lời chê. “Thực nhàm chán!”.

Có thể bức tranh này thật ‘khó’ khi vào tay người khác. Nhưng đã vào tay người có IQ cao và sở thích chơi những trò chơi cần có tư duy logic cao như Lạc Thần và Vương Hàn thì bức tranh này chẳng là cái ‘đinh’!

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”. Bàn tay đó thì làm sao?

“Còn sao nữa, anh mau cho người chặt tay của chị ta rồi mang lên đây.”. Vương Hàn chẳng chần chừ mà lên tiếng. Hắn nói một câu chặt tay người ta mà thản nhiên như đi chặt củi vậy.

Lý Minh nghe vậy thì không có phản ứng gì, nhanh chóng phân phó người đi chặt tay chị ta.

Một lát sau thì người đó mang một bàn tay trắng nón đi lên, máu từ vết thương vẫn còn đang đỏ tươi, tí tách chảy xuống mặt thảm nhung. Rất nhanh mùi máu liền lan tỏa khắp căn phòng.

Nhưng đó chưa là gì cả, điều làm mọi người quan tâm lúc này chính là khuôn mặt xám ngoét của người đang cầm bàn tay toàn máu kia kìa.

Mặt anh ta lúc này trắng bệch không một giọt máu. Mồ hôi mẹ lẫn mồ hôi con thi nhau chảy trên trán, má, cằm. Đôi môi cũng không còn huyết sắc. Nhìn anh ta chẳng khác nào vừa gặp một thứ gì đó kinh khủng lắm vậy.

Mọi người xung quanh nhìn vậy thì trong lòng thầm tiếc thương cho người đó. Chắc chắn là anh ta vừa nhìn thấy ‘thảm cảnh’ ở dưới lầu.
Bình Luận (0)
Comment