[Đm] Hey Stupid! Do You Love Me!?

Chương 79

H&H là khu nghỉ dưỡng tập hợp những tòa nhà cao tầng xen kẽ nhau, cao nhất chính là tòa nhà cậu và Vương Hàn đang đứng-30 tầng. Mỗi tòa nhà đều có tầng hầm để xe, ít nhất cũng phải 3 tầng hầm bởi vì lượng khách ra vào mỗi ngày rất nhiều. Nhưng ít ai biết dưới 3 tầng hầm đó còn có một tầng nữa chính là ‘trụ sở’ của Black-chiếm riêng hẳn 2 tầng hầm.

Nói hai tầng thì cũng không phải bởi vì hai tầng này làm thành một nên ở trong đó rất cao và thực rộng rãi.

Ít người biết điều này vì không phải thang máy nào cũng có nút xuống tầng -5 mà chỉ có những thang máy đi riêng của Black mới có thôi. Những thang máy đó điều mang màu đen, khác với những thang máy khác màu inox. Không chỉ vậy, khi vào trong đó thì ai cũng phải quét vân tay và võng mạc như Vương Hàn để xác định xem có phải người của Black hay không thì mới được đi vào. Chính vì thế nên có nhiều khách hàng đi nhầm vào liền bị đuổi ra.

-Tinh- 

Thang máy dừng lại, Tử Dạ cùng Vương Hàn bước vào một nơi rộng rãi thoáng mát, với rất nhiều người cậu không quen đi lại, họ đi qua Vương Hàn và cậu thì lập tức cúi chào, rất giống ở trong phim khoa học viễn tưởng.

Nơi này chính là nơi làm việc chính của Black.

Có thể nói đây mới chính là nơi điều hành H&H còn trên kia chỉ là ngụy trang mà thôi.

“Này, anh đi đâu vậy?”. Lúc ở trong thang máy, Vương Hàn kêu cậu xuống đây rồi thì muốn đi đâu chơi thì chơi, đến chơi với mấy con thú của hắn cũng được nhưng cậu thấy cậu vẫn chưa quen hết những người ở đây nên tốt nhất cứ đi theo hắn. Với lại cậu xem phim với đọc truyện thấy thường thì những boss ‘hoàn mỹ’ như Vương Hàn với Lạc Thần thường có những người đàn em cuồng tín, họ thường coi boss của mình là trên hết, coi boss của mình như thần thánh vậy nên khi thấy ai không vừa mắt đến gần boss của mình thì sẽ ra tay với người đó luôn. Thế nên Tiểu Dạ chưa bao giờ tự cho mình là người mà người gặp người thích, hoa gặp hoa nở cả nên cậu rất biết điều mà đi theo Vương Hàn.

“Đi xem xem Lý Minh xử lý chuyện này thế nào.”. Vương Hàn thong dong đút tay túi quần đi về phía trước.

“Chẳng phải đuổi việc chị ta sao?”. Tiểu Dạ khó khăn đuổi theo sau Vương Hàn.

Chưa bao giờ cậu thấy ghét những người cao như này cả. Cao thì thôi đi, sao lại còn cậy mình chân dài bước nhanh cơ chứ? Ghét thế!

“Như thế thôi chưa đủ đâu.”. Vương Hàn biết Tiểu Dạ bé bỏng đang cố đuổi theo mình nên thích thú cười cười, thật giống một chú mèo con đang khó chịu. Nhưng hắn không hề có ý định đi chậm lại mà chỉ giảm tốc độ để Tiểu Dạ vừa đuổi kịp nhưng cũng không thể đuổi kịp. (@.@)

“Thế thì như nào mới đủ?”. 

“Cái này thì cậu phải hỏi Lý Minh.”

Nói rồi hắn dừng ở một căn phòng với cánh cửa kim loại lớn. Đưa tay đẩy cửa, cánh cửa tưởng trừng nặng nề khó mở nhưng thật chất lại mở ra rất nhanh.

Nhìn những thứ trong căn phòng này thì Tử Dạ giật mình.

Oa! Thật hoành tráng nha!

Căn phòng này rất rộng, có thể to gấp đôi phòng tổng thống luôn rồi. Ở trong này, khắp nơi đều là những màn hình to nhỏ khác nhau, mỗi màn hình là một khung cảnh khác nhau. Điều hành dàn máy tính khổng lồ này hoặc chính là những con người đang chạy đi chạy lại hoặc chăm chú gõ lách cách vào bàn phím kia.

Nhìn thật giống những thiên tài máy tính trên thế giới này đang tập trung lại để xử lý một vấn đề nào đó như trong phim.

Và Tử Dạ thấy được Lý Minh đang đứng trong những con người đang bận rộn đó.

Trong những người bận rộn đó có người nhìn thấy Vương Hàn với Tử Dạ nên liền mở miệng chào. “Anh Hàn, Tiểu Dạ.”. Sau hai lần đi cứu Tiểu Dạ, đã có khá nhiều người biết Tử Dạ, thậm chí còn gọi cậu bằng cái tên gần gũi thân mật đó.

Những người khác đều nghe thấy nên nhanh chóng ngẩng đầu lên, rồi chào Vương Hàn và Tử Dạ.

Lý Minh thì không cần phải như vậy, anh chỉ cần gật đầu nhẹ một cái rồi đi đến gần hai người họ. 

“Sao? Không tin tưởng hiệu suất làm việc của anh ư?”. Chẳng hiểu sao Lý Minh lại rất thích nói đùa với Vương Hàn mà không phải Lạc Thần hay Tử Dạ.

Vương Hàn nghe vậy thì nhún vai. “Sao em dám, chỉ là em muốn xem ai dám đưa cô ta vào đây thôi.”. Người đó thật chán sống rồi mà.

“Ồ, vậy thì có tin vui cho em đây.”. Khẽ đẩy gộng kính màu bạc lên, Lý Minh đi về phía màn hình to nhất ở giữa vô vàn màn hình kia.

Bây giờ cậu mới để ý thấy những màn hình ở đây đều đang hiện lên cảnh ở trên kia. Hóa ra là cameras giám sát. Nhiều thật!

Lý Minh gõ vài cái lên bàn phím siêu mỏng rồi enter một cái, một khung hình chữ nhật hiện lên.

Thứ đầu tiên cậu thấy chính là ảnh hồ sơ của chị nhân viên vừa rồi, bên cạnh là những thông tin khác nhau. Hóa ra đây là những thông tin của chị ta được nhập vào máy chủ của H&H khi vào làm.

Xem nào, họ và tên: Nguyễn Thị A, giới tính: Nữ, Ngày sinh:1-5-1985,… Thêm mấy dòng thông tin cần thiết khác nữa rồi đến phần thông tin khi chị ta vào H&H làm. Ngày vào làm: 3-6-201X. Ồ, chưa lâu lắm nha! Cậu cứ tưởng chị ta phải là tay ‘lão luyện’ rồi nên mới dám làm vậy, ai ngờ là chị ta mới chỉ làm được có mấy tháng. Và thêm mấy dòng nữa chính là ngày đuổi việc: 23-11-201X- chính hôm nay chứ đâu.

Đọc xong cậu rất muốn nói gì đó để phát biểu cảm nhận nhưng cậu lại chẳng biết nói gì cả nên im lặng đứng cạnh Vương Hàn để nghe hắn và Lý Minh nói chuyện.

“Còn gì nữa không?”. Có vẻ Vương Hàn chưa thỏa mãn với những gì Lý Minh cho mình xem thì phải? Nhưng mà chị ta bị đuổi rồi mà, có gì mà không thỏa mãn.

“Còn.”. Nói rồi Lý Minh gõ enter lần nữa, khung thông tin của chị ta liền thu nhỏ lại, di chuyển về một góc màn hình rồi sau đó có rất nhiều khung thông tin khác hiện lên màn hình. Tử Dạ thấy những người đó rất đa dạng, có già, có trẻ, có nam, có nữ. Cơ mà mấy cái này để làm gì?

Chưa đợi Tử Dạ thắc mắc xong, Lý Minh lại gõ mấy cái nữa, một phần nhỏ trong các khung thông tin đó liền đậm lên rồi như ‘bay’ lên, ‘bay’ về chính giữa màn hình, nhập lại làm một. 

Và dòng thông tin đó chính là, người tiếp nhận: Mr.Baron.

Điều này nghĩa là gì? Là tất cả những người này đều là do ông ta nhận vào công ty sao?

Tử Dạ quay mặt nhìn Vương Hàn để xem hắn có nói gì không nhưng mà hắn không nói gì, ý như hắn đang đợi Lý Minh giải thích chuyện này.

Lý Minh thấy vậy thì chỉ biết thở dài trong lòng. Haizzz! Lần này anh đã gây ra lỗi lầm lớn khi kiểm soát nhân viên không tốt rồi. Chắc chắn Vương Hàn sẽ phạt nặng cho coi. “Sau khi nghe em nói với anh chuyện của cô ta, anh đã xuống đây điều tra thì mới biết những người này, xem qua những hành xử của họ thì thấy quả thật cũng không tốt cho lắm, nếu tốt thì cũng rất ít.”.

Vương Hàn không phản ứng gì mà chỉ chậm rãi nói:“Vậy anh muốn xử lý thế nào?”.

“Anh cho đuổi việc hết rồi, còn ông ta thì sao sẽ tra xét xem sao đã.”. Đáng lẽ theo lý thì ông ta sẽ bị đuổi việc ngay nhưng ông ta cũng được coi là nguyên lão ở đây, có công với khu nghỉ dưỡng này. Với lại ông ta cũng là người của cha nuôi Vương Hàn và Lạc Thần nên không thể tùy tiện nói đuổi là đuổi được.

Biết Lý Minh khó xử vì ông ta là người của lão già (tên Vương Hàn gọi cha nuôi) nên Vương Hàn nói luôn. “Anh cứ đuổi việc ông ta đi, nếu ông ta có vấn đề gì thì bảo ông ta cứ liên lạc với em.”. Đừng tưởng ông ta là người của lão già thì hắn không sợ. Mơ đi rồi hắn sợ cho nhé! Càng là người của lão già thì hắn càng không sợ. Không phải vì hắn khinh thường lão già, hắn ngưỡng mộ còn chưa hết cơ mà. Chỉ là khi hắn và Lạc Thần được nhận làm con nuôi của lão già thì có mấy tên không thích, phản đối, rồi đến khi họ được nhận trách nhiệm điều hành phần ‘bạch’ của bang thì họ càng phản đối dữ dội hơn. 

Hừ! Nếu đã thế thì hắn cũng chẳng cần nể tình gì cả. Đuổi hết!

Với lại hắn cũng không sợ lão già sẽ trách mắng gì hắn đâu bởi vì lão già rất ‘nuông chiều’ hắn và Lạc Thần, luôn để hắn và Thần muốn làm gì thì làm, thậm chí còn ra tay giúp đỡ nên hắn chẳng cần phải lo.

“Anh biết rồi, anh sẽ xử lý ngay.”. Xong Tử Dạ cứ nghĩ Lý Minh sẽ chạy đi xử lý như lời anh ấy nói nhưng ai ngờ anh ấy lại vẫn đứng đó. 

Tử Dạ thắc mắc, đang định nói gì đó thì thấy Lý Minh im lặng cúi đầu như đang đợi Vương Hàn ra lệnh gì đó.

Vương Hàn thì cười cười. “Sao hả? Anh muốn bị phạt?”.

Hả? Phạt á? Sao lại phạt Lý Minh? Anh ấy có lỗi gì đâu cơ chứ? “Sao lại phạt anh ấy? Anh ấy đâu có lỗi gì?”.

Vương Hàn thì vẫn cười cười. “Cậu hỏi thử anh ấy xem anh ấy lỗi gì.”.

Lý Minh nghe Vương Hàn nói vậy thì chỉ biết cười khổ. Boss này của anh làm việc rất công minh nha, công ra công, tư ra tư. Nếu xét theo phương diện nào đó thì Lý Minh không hề có lỗi gì trong chuyện này nhưng cũng xét theo phương diện nào đó thì có liên quan đến Lý Minh thật nên chắc chắn anh sẽ bị chịu phạt. “Là anh quản lý nhân viên không tốt, để bị lọt vào những người có tư chất không tốt, làm ảnh hưởng tới bộ mặt của khu nghỉ dưỡng.”.

Ể? Sao lại thế? “Đâu thể trách anh được, là do ông Mr gì gì đó cơ mà. Với lại H&H lớn như vậy, có biết bao nhiêu người, làm sao anh quản lý được hết cơ chứ?”. Mỗi vì thế thôi mà bị phạt thì có phải hơi quá rồi không?

Vương Hàn nghe Tử Dạ nói như vậy thì thấy thật buồn cười. Con cừu ngu ngốc này trong não chưa cái gì mà đến mỗi cái tên mà nhớ cũng không xong vậy? “Nhưng mà Lý Minh vẫn là muốn chịu phạt nha, tôi đâu biết làm gì khác là thuận theo anh ấy.”. Nói rồi hắn nhìn Lý Minh. “Cắt một tháng lương.”. 

Rồi sau đó không đợi Lý Minh hay những người khác có phản ứng gì, hắn kéo Tử Dạ ra ngoài. Không, phải nói là đi về mới đúng, muộn rồi.

Phải đưa Cừu Ngốc về ngủ không thì Lạc Thần nói chết hắn mất!

Tử Dạ thì có vẻ chưa muốn về lắm thì phải, cậu vừa để Vương Hàn cầm tay kéo cậu về vừa thắc mắc hỏi hắn. “Anh Minh đâu có lỗi gì mà anh cắt tận 1 tháng lương của anh ấy?”. Một tháng lương đó, đâu phải ít. Mà với người khác đã là không ít rồi thì đối với Lý Minh thì còn không ít hơn nhiều. Tuy không biết rõ là bao nhiêu nhưng cậu tin chắc cũng phải đến trên 6, 7 số không cho mà xem.

Như biết sự lo lắng cùng thắc mắc của Tiểu Dạ, Vương Hàn cười cười nói:“Không sao đâu, một tháng lương đối với anh ý chưa là gì đâu, tôi cắt như thế đã là ít nhất có thể rồi đấy.”. Lý Minh đâu chỉ có mỗi đó là thu nhập chính, còn có 10% lợi nhuận của H&H cùng với 5% lợi nhuận của Black nữa cơ mà, vì thế chẳng cần phải lo một tháng sau anh ta cháy túi đâu. Đấy còn chưa tính những công việc lặt vặt khác nữa chứ. Thế nên Tiểu Dạ lo bò trắng răng rồi.

“Nhưng mà tôi thấy vẫn không nên phạt anh ấy nha. Anh ấy đâu thể quản lý hết được các cấp dưới của mình cơ chứ?”. Tử Dạ vẫn thấy khó chịu thế nào ý.

“Ầy, cậu không hiểu đâu. Tôi cũng đâu muốn làm vậy nhưng mà anh ấy muốn vậy mà. Với lại…”. Với lại hắn phải làm vậy để làm gương cho cấp dưới khác nữa nên phải làm vậy thôi.

Cơ mà hắn không nói ra đâu.

“Với lại sao?”.

“…Hôn tôi cái đi rồi tôi nói cho.”. Nói rồi Vương Hàn ghé khuôn mặt lưu manh của mình lại gần Tử Dạ. Ai dè vừa nói xong liền bị Tử Dạ đấm cho một cái. “Anh bị điên à!? Ngớ ngẩn!”. Đang yên đang lành tự nhiên hôn hít gì ở đây? Tên này đúng là lên cơn mà. Mà nếu có hôn thì cậu chỉ hôn Bạch Nhiên của cậu thôi chứ hắn thì mơ đi nhé. Với lại cậu đâu có ‘thoáng’ như nhiều người, muốn hôn ai cũng được. Cậu không có phóng khoáng vậy đâu.

“Điên gì chứ. Dù gì chúng ta cũng hôn nhau rồi mà.”. Nói thì có vẻ hơi điên nhưng không hiểu sao tự nhiên khi nhìn thấy đôi môi đỏ hồng của Tiểu Dạ cứ chu chu ra thì Vương Hàn hắn lại cảm thấy cả người khó chịu như có kiến bò qua vậy. Lúc đó hắn thật muốn cúi xuống ngậm lấy đôi môi bóng loáng đó, lấy lưỡi mình chặn lại những lời nói của cậu. Hắn thật muốn cảm nhận lại vị ngọt khó quên lần đó.

“Anh nói nhăng nói cuội gì vậy!?”. Tử Dạ giật mình khi nghe Vương Hàn nói vậy, cậu nhanh chóng kiễng chân bịt miệng Vương Hàn lại rồi quay trước quay sau xem có ai ở đây không. Phù! May quá, không có ai. Không thì cậu biết đào là cái lỗ nào để chui xuống cơ chứ? 

Lúc này cậu mới đỏ mặt, lúng túng nói với Vương Hàn. “Anh hâm à!? Hai lần đó, một là do anh say, một là do vô tình, không tính!”. Gì chứ cậu vẫn chỉ là ‘trai tân’ nha, nói mấy chuyện này cậu vẫn thấy rất xấu hổ nha. Nên đỏ mặt là chuyện rất bình thường a.

Nhưng Vương Hàn đâu dễ bỏ qua như vậy cơ chứ? Nhìn mặt Tiểu Dạ lúc đỏ bừng lên như này rất đáng yêu nha! Làm hắn thật muốn ‘dày vò’ cậu chút mà. (Khụ, khụ! Nội dung hoàn toàn trong sáng nha.) Với lại, khi nghe cậu chối bỏ thẳng thừng hai lần đó như thế làm hắn thấy thật khó chịu. Đúng là hai lần đó đều như cậu nói thật nhưng hắn cũng đâu có bỏ qua như cậu. “Vậy thì lần này chúng ta sẽ tính.”. Nói rồi đẩy cậu vào tường, hai tay chống hai bên để cậu không chạy thoát rồi sau đó không nhanh không chậm đến gần cậu.
Bình Luận (0)
Comment