[Đm] Hey Stupid! Do You Love Me!?

Chương 89

“A!?!?”. Trong lúc Tử Dạ đang đau đớn khóc thầm thì nghe thấy giọng nói vốn ồm ồm của ‘ác ma’ bỗng lên cao như lợn bị chọc tiết lợn thì liền hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhìn ông ta. 

Ôi cha mẹ ơi, có cái gì mà nhìn mặt ông ta sung sướng chưa kìa?

Nhìn theo hướng của ông ta thì…

Ông trời của con ơi!!!

Kia chẳng phải là anh Thần với Vương Hàn sao?

Sao hai người họ lại đứng ở cửa phòng học của cậu cơ chứ?

À không, không phải của cậu. Của nhà trường, của thầy cô, của các bạn mới đúng!

Với lại họ đứng đấy cũng đâu có lạ. Ở đây có Lạc Hy mà.

Nhưng mà… ác ma kia có cần trưng bộ mặt ‘phởn’ đó ra không?

Cơ mà đúng là thầy nào trò nấy thật, sau khi ác ma trưng ra bộ mặt đó cùng điệu cười ‘ghê rợn’ của mình thì tất cả các học sinh khác trong lớp, đặc biệt là những bạn nữ, mắt bắn trái tim tung tóe rồi.

“Các em, trật tự làm bài!”. Thấy lớp học đang giờ kiểm tra có xu hướng trở thành cái rổ tôm tươi thì ác ma ác liệt gõ bàn một cái rồi tươi cười nhìn Black. “Hai em có chuyện gì không?”.

Tươi cười??? 

Ò, đúng rồi. Ác ma tươi cười kìa! Thật lóa mắt mà.

Cơ mà không trách ông ta được, ‘mị lực’của Black quá cao mà, cả nam nữ đều thu hút!

“À, không có chuyện gì đâu ạ. Bọn em chỉ đi ngang qua thôi ạ, tiện thể xem Lạc Hy học hành thế nào thôi ạ.”. Lạc Thần cười cười rồi gãi gãi đầu. Hành động tự nhiên đó làm biết bao em say đắm, kể cả Tử Dạ và Lãng Du.

But! Lạc Hy thì không nha! Cô vừa làm bài vừa nghĩ. “Gớm! Ông anh tôi hôm nay lại quan tâm tôi thế!? Anh nói là anh đến xem Tử Dạ luôn đi, có chết ai đâu mà phải lấy em làm bia đỡ!”.

“Thế hai em vào đây đi, ttiện thể thầy muốn thảo luận với hai em về luận án mới của thầy.”. Úi giời! Nhìn khuôn mặt hớn hở như nhặt được tiền của ác ma kìa! Chói mù mắt con dân rồi.

Mà sao ác mà lại bảo 2 người họ vào lớp nhỉ?

Because! Một là vì ông ta không lo Black sẽ bị ảnh hưởng đến việc học, dù gì họ cũng là sinh viên rồi, bỏ một tiết cũng chẳng sao. =.=||| Với lại rất hiếm khi ông ta được gặp được hai thiên tài với chỉ số IQ cao như hai người này nên tất nhiên là không bỏ lỡ cơ hội để kéo họ vào để làm hoàn thiện đề án của mình cho được rồi.

Lạc Thần cười cười, tỏ vẻ ngại ngần nói. “Thế đâu có được ạ, đề án của thầy quan trọng biết chừng nào, chúng em đâu dám thảo luận gì ạ.”.

“Ấy, sao lại nói thế chứ? Thầy đâu phải không biết sức học thật sự của hai em.”. Nói không phải quá chứ nếu hai người này mà đi theo con đường trí thức thì chắc chắn bây giờ đã đạt được thành tựu thật lớn rồi. 

Haizzz! Ai ngờ hai người này lại đi theo con đường nghệ thuật cơ chứ? Thật đáng tiếc mà!

Lạc Thần đang định lên tiếng từ chối tiếp thì có mấy học sinh nam trong lớp chắc vì ghen tỵ với Lạc Thần và Vương Hàn nên đã lên tiếng thúc giục ác ma, nói là tốn thời gian thi. 

Thế là Lạc Thần và Vương Hàn đành (???) nghe theo lời ác ma vào lớp còn ác ma thì phải thêm giờ cho bài kiểm tra này.

Đối với một người nghiêm túc, luôn tuân thủ mọi nội quy như ác ma mà nói thì việc cho thêm giờ này thật hiếm nhưng ông ta vẫn đồng ý bởi vì nếu có 2 ‘cộng sự’ là Lạc Thần và Vương Hàn đây thì đề án của ông chắc chắc sẽ hoàn mỹ hơn rất nhiều.

Sau khi 2 người kia vào, ác ma liền nghiêm khắc lấy đồng hồ ra để đếm ngược thời gian. Để đồng hồ ở góc bàn rồi lấy laptop ra, mở chuyên đề của mình, nhỏ giọng nói với Lạc Thần và Vương Hàn đang đứng bên cạnh. “Hai em xem thử đi, xem có cần chỉnh sửa gì không?”. Nói rồi ông ta hướng ánh mắt chăm chú của mình vào nhìn Lạc Thần và Vương Hàn đang mỉm cười lễ phép.

Tử Dạ ngồi nhìn ánh mắt đó của ác ma mà nổi hết cả da gà da vịt.

Ôi cha mẹ của con ơi!

Nhờ nụ cười này của ác ma mà cậu đã mở ra một thế giới quan mới?

Nhưng Tử Dạ cũng chẳng để ý đến nụ cười ‘kinh dị’ của ác ma cho lắm mà cậu thích đặt sự chú ý của mình lên Lạc Thần và Vương Hàn hơn.

Từ lúc cậu đi học đến giờ, rất ít khi cậu được nhìn thấy họ mặc đồng phục của khu Đại học như này. 

Hai màu đen trắng đơn giản của bộ đồng phục không hiểu sao khi được họ mặc lên người trông thật nổi bật.

Người ta hay nói lụa là làm nên vẻ đẹp của con người nhưng trong trường hợp này thì ngược lại rồi, hai người này đã làm tôn nên vẻ đẹp của lụa là.

Hai người họ lúc này với bộ đồng phục đen trắng trên người được ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào thật giống như đang phát ra ánh sáng lấp lánh vậy.

Ánh sáng đó làm Tử Dạ say đắm, mê muội, làm cho cậu không để ý xung quanh mà ngắm nhìn họ. (Nhóc này không định làm bài kiểm tra à???)

Không chỉ Tử Dạ bị say đắm ánh sáng của họ mà còn rất nhiều bạn cả nam lẫn nữ khác trong lớp học nữa. Học đều gác bút, chống cằm, mắt sáng lấp lánh nhìn hai người con trai hoàn mỹ trên bục giảng kia.

Họ không chỉ ngắm nhìn mà còn khẽ lẩm bẩm, bàn tán với nhau. “Sao hai anh ấy lại đẹp trai như thế chứ?”, “Hai anh ấy giỏi thật.”, “Tớ cũng muốn được ngồi ở vị trí của ác ma!”,…

Chính vì những lời rì rầm đó mà ác ma vốn tai thính mắt tinh từ bé đã dễ dàng nghe thấy. Ông ta khẽ hắng giọng:“Mau làm bài đi!”. Thế là tất cả học sinh liền ngoan ngoãn chú tâm vào bài kiểm tra.

Ờ thì ngắm giai đẹp thì sướng thật đấy nhưng mà bị ác ma phạt với bài kiểm tra thấp điểm thì không sướng chút nào đâu.

Trong lúc ác ma lên tiếng kia thì Tử Dạ không hề nói câu nào bỗng trở lên chột dạ, liền loay hoay cúi đầu nhìn bài kiểm tra trên bàn.

Mà cũng trong khắc cúi đầu đó của cậu, ánh mắt của cậu vô tình chạm vào ánh mắt Lạc Thần đang ngẩng đầu lên.

Nhưng vì hai ánh mắt lướt qua khá nhanh nên Tử Dạ không kịp để ý, cúi đầu xuống rồi cậu mới ngẩng đầu lên nhìn lại. Lần này thì ánh mắt cậu không vô tình nữa mà trực tiếp chạm váo ánh mắt của Lạc Thần.

Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau thì không hiểu sao Tử Dạ lại hơi lúng túng, còn Lạc Thần thì không, Thần khẽ mỉm cười với Tử Dạ. 

Nụ cười đó, như mọi lần vẫn thật đẹp.

Nhưng…

Nụ cười hôm nay làm Tử Dạ thật ngại nha!

Cậu vừa xấu hổ và ngại ngùng, nhanh nhanh chóng chóng, vội vội vàng vàng cúi đầu xuống.

Tránh đi ánh mắt của Lạc Thần thì Tiểu Dạ mới thở phù một cái. 

Ai ya! Sao mà hồi hộp cứ như hai người đang bí mật hẹn hò giữ chốn đông người vậy chứ? 

Ấy ấy! Sao lại hẹn hò gì chứ? Vớ vẩn! Tử Dạ mày ngắm họ nhiều quá nên não bị hư rồi à!? Nghĩ linh tinh! Mau làm bài đi!

Chắc chắn mày bị như vậy chỉ là vì có người quen ‘ngắm nhìn’ khi làm bài kiểm tra nên mới như vậy thôi.

Vì thế hãy ngưng ảo tưởng đi đồng chí cách mạng Tử Dạ!

Tự khinh bỉ bản thân rồi Tử Dạ mới chú tâm vào bài kiểm tra ‘đáng yêu ghê gớm’ kia.

Cơ mà Tử Dạ thật lòng yêu thương bài kiểm tra này nhưng nó lại không yêu thương cậu nha!

Cậu đọc sơ qua đề bài rồi chọn mấy bài có dạng giống với những bài hôm qua Vương Hàn dạy mình để làm.

Nhưng số bài Vương Hàn dạy cậu hôm qua chỉ chiếm hơn nửa số bài kiểm tra này thôi, số còn lại thì cậu không biết làm.

Trong vỗ thức, theo thói quen, Tử Dạ khẽ căn cắn đầu bút.

Thật khó a!

Nếu hôm qua không có Vương Hàn giúp cậu thì chắc hôm nay chưa chắc cậu đã làm được một nửa.

Mà nói đi cũng phải nói lại là tại sao cậu lại có thể kém môn này kinh khủng như vậy cơ chứ? Những môn khác của cậu có thể xem là tốt, có khi là suất sắc nhưng tại sao mỗi mình môn này là cậu lại yếu đến thê thảm như vậy cơ chứ?

Cái này nên nói là do cậu với môn này vô duyên hay là nói cậu với nó không thuộc về nhau?

Đang đau đầu vò tai bứt óc thì điện thoại trong túi Tử Dạ khẽ rung.

Cẩn thận liếc mắt nhìn về phía bục giảng, ác ma lúc này đang ‘được’ Lạc Thần và Vương Hàn chỉ ra những điểm không thích hợp trong luận án của ông. 

Khi đó ác ma phải nói là vui sướng thôi rồi, nhanh nhanh chóng chóng sửa lại những điểm đó, làm gì có thời gian để ý đến xung quanh.

Thế là Tử Dạ liền cúi thấp đầu xuống, lấy điện thoại ra xem.

Là tin nhắn!?

Lại còn là của Lạc Thần nữa?

Dư này là dư lào?

Rõ ràng Lạc Thần đang đứng trên kia mà?

Nghi hoặc ngước đầu lên nhìn, vừa đúng lúc Lạc Thần quay đầu ra nhìn cậu. Ánh mắt hai người lần nữa chạm nhau.

Nhưng lần này Tử Dạ không có ngại như lần trước mà vẫn ngơ ngác khó hiểu. Mãi cho đến khi Thần cười cười lắc lắc cái điện thoại trong tay thì Tử Dạ mới ngớ ra.

Hóa ra là Lạc Thần gửi cho cậu thật!

Cơ mà Thần đứng đó thì nhắn tin lúc nào vậy chứ?

Nghi hoặc thì cứ nghi hoặc thôi chứ cậu rất biết điều cúi đầu xuống nhìn điện thoại, trượt ngang trên màn hình một cái rồi mở tin nhắn ra. Bên trong là một tin nhắn khá dài. 

“Dạ, đây là lời giải của bài kiểm tra, em làm được bài nào thì làm, nếu không biết thì chép vào. Nếu không thì chép hết vào cũng được.”

Ôi, cha mẹ ơi, cái gì thế này?

Tử Dạ vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ, vội ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thần.

Nhưng lúc này Lạc Thần lại đang nói gì đó với ác ma nên không nhìn cậu.

Thế là cậu đành cúi đầu xuống nhìn đáp án của tất cả những bài trong bài kiểm tra kia.

Tất cả các bài, cả khó lẫn dễ được được ghi ra rất rõ ràng, rất dễ hiểu, mà đáp án thì chắc chắn sẽ đúng rồi.

Cơ mà sao Lạc Thần lại gửi cho cậu đáp án chứ?

Làm như vậy thì có bị coi là gian lận trong kiểm tra không?

Mặc dù khi nhận được tin nhắn này, đọc được những đáp án kia thì cậu cậu chút vui mừng như khi gặp nạn gặp được phao cứu sinh vậy. Cơ mà, bất quá cậu cũng không phải người có ‘thâm niên trong nghề’ mà đọc tài liệu trong giờ mà không thấy chột dạ.

Vậy là cậu đành nhắn tin lại cho Lạc Thần. “Làm vậy không được đâu anh.”.

Nhắn xong, theo vô thức ngẩng mặt nhìn về phía Lạc Thần. một lúc sau Lạc Thần nhận được tin nhắn, mở ra đọc rồi nhắn lại cho cậu.

Bất ngờ là trong suốt quá trình ngắn ngủi đó thì chỉ có lúc Lạc Thần đọc tin nhắn mới nhìn vào màn hình còn đâu lúc nhắn lại Thần không hề liếc qua màn hình một chút nào.

Tử Dạ nhìn vậy mà khẽ trợn mắt há mồm không tin. Không ngờ Lạc Thần lại ‘cao siêu’ như vậy.

Không đợi Tử Dạ hết ngạc nhiên, tin nhắn của Lạc Thần đã gửi đến nói. “Không sao, em cứ chép vào đi.”.

Ây ya! Không ngờ Lạc Thần lại có thể bao che cho Tử Dạ để cậu ‘gian lận’ trong bài thi thế này nha!

Cơ mà anh hai à, Tử Dạ vốn da mặt rất mỏng nha, từ khi về ở cùng hai người thì chỉ dày thêm một chút xíu xíu thôi thì làm sao có đủ can đảm để gian lận cơ chứ?

Như hiểu được tâm tình của Tử Dạ, Lạc Thần rất nhanh gửi lại một tin nhắn nữa. “Yên tâm đi, anh nói không sao là không sao mà. Ngoan, mau chép đi. Nếu mà em không chép anh sẽ rất buồn nha, mà nếu bài kiểm tra này mà bị điểm thấp thì anh sẽ giận em lắm đó nha!”. Nói vậy thôi chứ Lạc Thần đâu có buồn hay giận Tử Dạ gì đâu. Gửi đáp án đến chỉ là để giúp Tử Dạ thôi còn Tử Dạ có muốn chép hay không là việc của cậu, Thần không thể bắt ép cậu.

Cơ mà Lạc Thần cũng tự hỏi bản thân từ bao giờ lại có thể dung túng cho Tử Dạ như vậy cơ chứ? Rõ ràng Lạc Thần một người rất nguyên tắc, ghét những người chuyên lật lọng lừa dối cơ mà. Tuy rằng nếu Tử Dạ chép đáp án của Thần thì cũng không coi là gian lận cho lắm nhưng mà đáp án lại là đáp án của Thần gửi cho cậu nha! Đậm chất vươn tay trợ giúp cậu gian lận luôn rồi!

Mà… kệ đi! Nếu là Tử Dạ thì mấy chuyện đó không quan trọng!

Tử Dạ đọc tin nhắn của Lạc Thần thì bất giác cười khổ. Từ bao giờ hình ảnh một thiếu niên anh tuấn rạng rỡ ngời ngời như cậu đây mà trở thành bé ngoan trong tâm thức của Lạc Thần vậy chứ?

Thật là…!

Tuy trong lòng cũng có chút không muốn nhưng cuối cùng khi đọc được tin nhắn của Lạc Thần thì Tử Dạ quyết định sẽ chép vậy.

Tuy cậu biết Lạc Thần nói sẽ buồn, sẽ giận cậu chỉ là giả nhưng cậu vẫn vô thức coi nó là thật.

Với lại cậu cũng chỉ chép thêm vài bài thôi nên chắc cũng… không sao nhỉ?

Nghĩ rồi Tử Dạ ngoan ngoãn chép mấy bài đó vào.

Mải chép nên cậu không để ý rằng đứng ở trên bục giảng kia, đang có người âm thầm nhìn cậu, khẽ mỉm cười thỏa mãn…



Rất nhanh, thời gian của ác ma đã kết thúc, chiếc đồng hồ ở góc bàn từ trong im lặng kêu lên. 

Căn phòng vốn im lặng, thỉnh thoảng có tiếng sột soạt của giấy và tiếng nói nhỏ nhẹ của Lạc Thần, Vương Hàn và ác ma, thì tiếng chuông báo vang lên như thức tỉnh tất cả mọi người. Tất cả học sinh thoáng giật mình, có học sinh ngoan ngoãn đặt bút xuống, có học sinh cuống quýt quay trái quay phải hỏi bài, có người cắm cúi cố sức viết nốt đáp án,…

But! Trong bất cứ trường hợp nào cũng sẽ có ngoại lệ. Và trong tình trạng hỗn loạn này thì càng không thể không có ngoại lệ.

Và ngoại lệ đó chính là Tử Dạ, Lãng Du và Lạc Hy.

Lạc Hy thì thảnh thơi để bài ra đầu bàn rồi bỏ rạp ra bàn. A!!! Buồn ngủ chết mất! Nếu không phải hôm nay có bài kiểm tra thì chắc chắn giờ này cô vẫn được ‘yên giấc’ ở nhà rồi.

Lãng Du thì hớn hở để bài ra đầu bàn rồi (lại) hớn hở nhìn Lạc Thần và Vương Hàn đứng trên bục giảng. Aiya! Nam thần có khác, soái ca có khác, idol có khác! Thật nổi bật nha!

Tử Dạ thì đẩy bài ra đầu bàn rồi hai tay chống cằm, thơ thẩn nhìn về phía ác ma đang ‘sung sướng’ cười ‘hạnh phúc’ với Lạc Thần và Vương Hàn.

Ôi, cái nụ cười ‘nghiêng thùng đổ thúng’ đó thật là ngàn chấm mà!

Sau đó cậu không có nhìn Lạc Thần và Vương Hàn mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió khẽ thổi. 

Bầu trời xám xanh nhẹ nhàng. 

Tán cây nhẹ nhàng xào xạc trong gió,…

…Những lúc thế này… cậu thật nhớ Bạch Nhiên!

Nhớ chết đi được! 

Nhớ… đến mức muốn phát điên luôn rồi…
Bình Luận (0)
Comment