[Đn Attack On Titan] Mắt Tím Và Tóc Đen

Chương 27.2

"Hôm nay là ngày đầu tiên tôi viết nhật kí. Nhưng tôi cũng không chắc nó có phải là nhật kí không. Tôi nghĩ đây là lời tự truyện. Và tôi ước người đó sẽ đọc được những dòng chữ này."

...

"Ngày 25/12/1883.

Buổi sáng hôm nay thời tiết rất đẹp, có nắng nhẹ và gió phảng phất. Nhưng không khí thì lạnh như sắp chết cóng đến nơi. Tôi ước trời ấm lên đôi chút, vậy thì sẽ rất tuyệt vời.

Đã gần 1000 năm kể từ ngày trận thảm họa do Eren Jeager gây nên kết thúc, sau trận chiến ấy, suốt 500 năm kế tiếp, Paradis và phần còn lại của thế giới vẫn tiếp tục chiến tranh với nhau. Và may mắn làm sao, 500 năm trước đây, tất cả đã đi đến quyết định đình chiến và kí kết hiệp ước hòa bình vào ngày 09/01/1483.

Dẫu cho thế giới này vẫn còn tan hoang và chết chóc, nhưng ít nhất thì nó cũng đang trở về với quỹ đạo vốn có của nó. Ít nhất thì ở cái thời mà tôi sinh ra cũng chẳng còn nghe thấy tiếng bom đạn nổ đùng đoàng, mùi khói nồng của thuốc súng hay những cột khói đen hỏa thiêu xác người chết chất thành núi.


Những thứ đó giờ chỉ có thể thấy trong những bức ảnh đen trắng đã cũ mèm hiếm hoi trong bảo tàng lịch sử nơi tôi sống mà thôi, trong đó có nhiều tư liệu về thời chiến tranh ấy lắm.

Có chút hơi lan man rồi nhỉ.

Tựu chung lại thì do sắp đến ngày kỉ niệm hiệp ước hòa bình rồi, vậy nên, tôi – Ailynn Canda đã được ngài tổng biên giao cho nhiệm vụ viết một bài báo nói về ngày kí kết hiệp ước và quá trình đi đến đó.

Lão già đó thật đáng ghét, sắp sang năm mới rồi mà vẫn phải tăng ca.

Vậy nên vào 5 giờ sáng nay, tôi đã bắt chuyến xe lửa sớm nhất để tới quận Shiganshina. Với cá nhân tôi mà nói, để viết một bài báo thật hay và sâu sắc về vấn đề này, có lẽ tôi nên bắt đầu từ Eren Jeager, người khởi đầu cho tất cả mọi chuyện. Vậy nên trong cái trời giá rét thế này, tôi mới lặn lội từ tận Stohess đến đó khi trời còn chưa có nổi một tia sáng từ mặt trời. Tôi đang mặc khoảng 4 cái áo, cái áo ngoài còn là áo lông, nhưng cái lạnh cắt da cắt thịt vẫn như đang thấm vào xương tủy tôi. Thật sự rất khó chịu.


...

Tôi đã đặt chân đến Shiganshina vào 12 giờ trưa cùng ngày. Việc đầu tiên mà tôi làm sau khi xuống xe lửa là mua một ổ bánh mì kẹp trứng cùng một cốc sữa từ người bán hàng gần đó rồi nhanh chóng bước đi đến bảo tàng Jeager. Bảo tàng thường mở cửa vào 12 rưỡi trưa, tôi muốn được đến đó trong thời điểm mọi người đang nghỉ ngơi, bởi sự yên tĩnh vào lúc đấy sẽ khiến tôi có thể tập trung công việc hơn.

Bảo tàng Jeager thực ra một khu kiến trúc cổ, nói chính xác hơn thì đó đã từng là nhà của Eren Jeager - người anh hùng của Paradis, vậy nên nó hút một lượng lớn khách du lịch đến thăm hàng năm, cả trên đảo và phía bên kia đại dương, người ta đến đây để nhìn xem nơi mà người anh hùng kia đã lớn lên và tìm thấy sự thật. Đây là lần thứ 2 tôi đến bảo tàng Jeager, lần trước tôi có đến cùng với một người bạn, tất nhiên là chỉ đến để chơi thôi, vậy nên rất nhiều chi tiết tôi không chú ý. Nhưng lần này đến đây với tư cách là nhà báo đang tìm kiếm thông tin, vậy nên tất nhiên là không thể qua loa nổi rồi.


Tôi quan sát tất cả mọi thứ trong căn nhà cổ này, từ những bộ chén đĩa bị vỡ đã được lồng trong tủ kính đến những bộ quần áo cũ mèm được trưng bày trong hộc tủ, và rồi là những thứ quan trọng hơn như những cuốn sách y khoa, những bản báo cáo y học đã cũ mèm trên giấy, đó là đồ nghề của Grisha Jeager – cha của Eren Jeager.

Tôi chụp vài bức ảnh và trầm ngâm suy nghĩ một chút. Theo thông tin sử liệu, Eren Jeager là con một trong gia đình Jeager, nhưng rõ ràng là trong bảo tàng này còn có kha khá quần áo của một cô bé tầm hơn 10 tuổi gì đó, và vô số bằng chứng chứng minh ngôi nhà này đã từng có 4 người sinh sống. Việc này cũng là một trong số những vấn đề gây tranh cãi rất lâu trong giới sử học, có người nói thực ra Eren Jeager có một người chị hoặc em gái nhưng đã chết sớm, có người nói đó là con gái người bạn nào đó của Grisha Jeager, cũng có người nói đó là trẻ mồ côi được nhà Jeager nhận nuôi,... tóm lại là cũng lắm tam sao thất bản lắm. Và giả thuyết đáng cười (nhưng cũng có khả năng xảy ra) đã từng được nêu : rằng đó là hiện thân của Ymir sống với Eren Jeager từ nhỏ.
Tôi nghĩ ngợi một chút, thực ra trước đây lúc uống đến say mèm, chủ biên chỗ tôi đã từng mở mồm rằng thực ra bảo tàng Jeager trước đó là tài sản cá nhân của gia tộc Kirschtein, mãi đến năm 1654 họ mới tặng lại nó cho chính phủ và có bảo tàng Jeager ngày nay, trước lúc đó thì gia tộc Kirschtein có động cái gì vào bảo tàng Jeager không thì ai mà biết được, có khi mấy bộ quần áo con gái kia là đứa trẻ nào đó trong tộc Kirschtein nghịch ngợm rồi để vào đó cũng nên. Tất nhiên là lão chỉ nói đùa thế thôi, chứ niên đại từ mấy bộ quần áo đó đã được các nhà khảo cổ học kiểm tra năm lần bảy lượt rồi, làm gì có chuyện đó. Nhưng thực ra tôi cũng khá thắc mắc tại sao nhà của Eren Jeager lại thuộc quyền quản lí của gia tộc Kirschtein nên nhân lúc lão chủ biên vẫn đang say mèm tôi gặng hỏi, nhưng lão cũng chỉ lầm bầm "thật ra trước đó là của nhà Ackerman..." rồi câm như hến luôn, tôi hỏi gì lão cũng không nói. Tiếc thật đấy...
Đồng hồ điểm 15 giờ tròn, tôi đã ở trong bảo tàng 2 tiếng rưỡi, cũng đã thu thập xong hình ảnh và ghi chép những điều cần chú ý. Tôi bước ra khỏi bảo tàng, tuyết đã rơi từ lúc nào mà tôi không hay, đường phố đã có vài chỗ được phủ màu trắng xóa. Tôi tính đi dạo một lúc rồi mới đến nhà trọ đã đặt trước, nhưng có vẻ phải thay đổi kế hoạch thôi, tôi không thích hành hạ mình trong cái lạnh này, lát nữa tuyết mà dày lên thì có lẽ chân tôi sẽ cóng lúc bước đi mất. Tôi thật sự rất ghét cái lạnh cắt da cắt thịt thế này, nhẹ nhàng như mùa thu đẹp hơn nhiều... Tôi phải đi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đến tường thành Shiganshina để chụp ảnh làm tư liệu nữa.

...

Tuy nói vậy đấy, nhưng rốt cuộc thì tôi đã không đến nhà trọ sau đó, bởi có một thứ đã hấp dẫn sự chú ý của tôi.
Đó là một quán trà nhỏ nằm ở góc phố, khác với phố phường nhộn nhịp ở ngoài kia, cái quán trà này ngay cả cái cửa vào cũng toát lên cảm giác thật yên tĩnh. Và ngay trước cửa quán thì trồng đầy hoa oải hương. À, đến cả cái tên của quán cũng thật đặc biệt.

"Tím và đen".

Tôi đứng nhìn cái biển đó đúng ba phút rồi bước vào quán.

Đúng như tôi suy nghĩ, bên trong quán được bày biện với phong cách cổ điển, có cảm giác rất hoài niệm và xưa cũ. Nhưng khác với suy nghĩ của tôi về một ông chú già đeo kính gọng, đội mũ beret, để râu ria xồm xoàm và cả người toát lên cảm giác nghệ sĩ thế kỉ trước, chủ quán trà lại là một người đàn ông còn khá trẻ, rất lùn, có lẽ chỉ khoảng một mét sáu. Khuôn mặt cực kì sắc lạnh và rõ nét với đôi mắt xanh lá và mái tóc được rẽ ngôi gọn gàng. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần âu màu đen, đeo một chiếc tạp dề chuyện dụng, đưa cho tôi menu và hỏi tôi cần dùng gì.
Tôi gọi một tách trà đen, và anh ta bảo xin quý khách hãy đợi chút. Tôi ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ, lẳng lặng nhìn khung cảnh bên ngoài trong cơn mưa tuyết. Chẳng hiểu sao không khí trong quán trà này ấm áp đến lạ kì. Tôi nhận tách trà từ tay người chủ quán, nhấp từng ngụm, và giờ thì cả tâm hồn tôi cũng thấy thật ấm áp.

Tôi ngồi trong quán tầm 30 phút thì ra về. Tôi đi đến quầy thanh toán, trả tiền và đợi tiền thối lại.

Lúc đó tôi cũng không hiểu mình bị gì nữa, tôi đã rất ngu ngốc mà hỏi :

"Anh đang chờ đợi ai sao?"

Lời vừa thốt ra thì tôi đã hối hận rồi. Người chủ quán nhìn tôi, tôi cười ngượng :

"Tại tôi thấy anh cứ ngắm bó hoa oải hương trên bàn suốt ấy mà."

Đúng thật là từ khi tôi vào quán, trừ lúc pha trà cho tôi, anh ta chẳng làm gì ngoài việc đứng im và ngắm bó hoa oải hương trên quầy pha chế cả, thỉnh thoảng anh ta còn lấy tay chạm nhẹ vào nó nữa chứ. Tôi không hiểu ánh mắt anh ta lắm, nó khá bình thản, nhưng tôi lại nghĩ là anh ta đang buồn.
Bởi hoa oải hương còn có nghĩa là khắc khoải chờ đợi.

Tôi mím môi :

"Xin lỗi anh nhé, anh cứ coi như tôi chưa..."

"Vâng, tôi đang chờ một người." Tôi còn chưa nói xong thì anh ta đã ngắt lời tôi.

Tôi ngẩn người, không nhịn được hỏi :

"Vậy nếu người đó không đến thì sao?"

"Vậy thì tôi sẽ tiếp tục đợi..." Anh ta ngừng một lát "...cho đến khi cô ấy đến."

Tôi không còn nhớ mình đã về nhà trọ ra sao, làm việc ở Shiganshina như thế nào hay lên xe lửa trở về nhà ra sao. Những điều duy nhất còn đọng lại trong đầu tôi là lời nói của người đàn ông đó.

...

Bây giờ đã là ngày 08/01/1854. Một năm mới đã đến, và tôi đã hoàn thành bài báo của mình từ mấy ngày trước rồi, ngày mai nó được in trên trang hai của tờ báo chỗ tòa soạn tôi.

Tôi nhâm nhi cốc cà phê trong tay, lật giở từng trang của một tập ảnh đã cũ mèm. Và cuối cùng tôi cũng tìm thấy tấm ảnh mà tôi muốn tìm. Tôi nghĩ ai mà nhìn thấy tấm này chắc sẽ lác mắt mất, bởi bức ảnh mà tôi đang cầm trên tay là ảnh chụp từ 1000 năm trước, tức là một tài liệu sử thi quý giá, thứ mà đáng lẽ một người bình thường như tôi không thể có nổi.
Tôi mân mê tấm ảnh trên tay. Đó là tấm ảnh chụp tập thể, nhưng không đông lắm, người trong ảnh đều mặc những chiếc áo khoác dài màu xanh quân đội, và tầm mắt của tôi chỉ chú ý đến người đàn ông ở ngoài cùng bức ảnh. Ngạc nhiên làm sao, dù tấm ảnh đã mờ đi nhiều, nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn người đàn ông đó và chủ quán trà kia có khuôn mặt giống hệt nhau.

...

Thật ra tôi có một bí mật.

Tôi – Ailynn Canda là một người chuyển kiếp.

Thật ra bất cứ ai trên đời này cũng đều chuyển kiếp, chúng ta sống hết kiếp này rồi lại bắt đầu một kiếp khác. Và tất nhiên những kí ức về kiếp trước cũng sẽ biến mất sạch sẽ như chưa từng tồn tại, rồi chúng ta sẽ lại là những cá thể mới sống trên đời.

Nhưng có lẽ khi làm nhiệm vụ, Thần Chết đã phạm lỗi ở một chỗ nào đó, vậy nên một người mang kí ức của kiếp trước như tôi vẫn đang tồn tại.
Kiếp trước của tôi thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một con nhỏ ngốc nghếch muốn hiến dâng mạng sống nên gia nhập vào quân Trinh Sát rồi lại chết một cách lãng xẹt vì cơn sốt cao đến mức nổ đầu.

Lẽ ra cuộc sống của tôi phải bình thường như thế, và rồi tôi sẽ tạm biệt nó, bắt đầu một kiếp sống tầm thường tiếp theo.

Nhưng Thần Chết đã bỏ quên tôi, ông ta không nhớ phải đến đón tôi đi, vậy nên linh hồn tôi vẫn ở lại, quanh quẩn bên thân xác.

Và rồi chuyện kì lạ đã xảy ra.

Tôi nhìn thấy cái cơ thể vốn đã chết của mình mở mắt rồi ngồi dậy, cử động một chút như đang làm quen thân thể.

Nếu linh hồn có mắt, vậy thì chắc lúc này tôi đang trố mắt nhìn như con dở rồi. Và tôi để ý rằng, đôi mắt của cái thân xác mà tôi đang nhìn có màu tím, trong khi rõ ràng mắt tôi có màu đen.
Tôi trơ mắt nhìn mẹ tôi gọi cô gái đó ăn cơm, trơ mắt nhìn cô gái đó cầm kéo cắt một bộ tóc mái che khuất đi đôi mắt, trơ mắt nhìn cô gái đó sống cuộc đời của tôi.

Tôi thừa nhận, tôi đã từng rất ghét cô gái đó, cô ta là con tu hú chiếm tổ, đó là cơ thể của tôi, là của tôi mà.

Nhưng tôi cũng giật mình nhận ra, tôi đã chết rồi.

Tôi ước mình có thể khóc.

...

Tôi như một cô linh tối ngày quanh quẩn bên cô gái đó, nhìn cô ấy sống cuộc đời tầm thường của tôi. Nhưng tôi rất ngưỡng mộ cô ấy, bởi cho dù có đang cố sống thật bình thường, thì cũng có vô số người nhận ra và chú ý đến tài năng của cô ấy. Tôi cũng đã từng mong ước mình sẽ trở thành một người như thế.

Nhưng tôi cảm thấy cô gái này thật khó hiểu, cô ta có tài, nhưng lại không muốn bộc lộ. Tôi từng nghĩ cô ta là kiểu người lạnh lùng, cái kiểu mà quanh năm suốt tháng trên người tỏa ra khí lạnh "người lạ chớ gần" ấy. Nhưng cô ta không phải, tôi không rõ phải diễn tả thế nào, cô gái đó tạo cho người khác một cảm giác rất bình thản và thờ ơ, giống như tất cả mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến cô ta ấy. Cô ta cũng có bạn, tên là Hanjii Zoe, và mặc dù người bạn đó có giở thói điên hay làm gì đó rất bất lịch sự với cô ta, cô ta cũng chẳng tỏ thái độ bao giờ, lúc nào cũng cứ như kiểu hồn vía lên mây ấy.
Cuộc sống của cô ta lúc nào cũng lặp đi lặp lại, nhà ở, trụ sở quân Trinh Sát, chợ sớm, cánh rừng, quán trà, và cả căn nhà của một lão già gàn dở nào đó chuyên nướng vịt quay, cuộc sống của cô ta cứ lặp đi lặp lại ở những nơi như thế, một mình.

Cho đến một ngày, có một người đã xuất hiện, xen vào cuộc sống của cô ta.

Người đó tên là Levi Ackerman.

Anh ta thâm nhập vào cuộc sống của cô ta, rất từ từ, nhẹ nhàng và tự nhiên. Và rồi vào một luc nào đó, anh ta dường như đã bước vào cuộc sống của cô gái đó.

Tôi cũng mừng thầm cho cô gái đó, cuối cùng thì cô ấy cũng không cô đơn nữa rồi.

Tôi nghĩ hai người họ sẽ sống hạnh phúc trong cái cuộc sống khắc nghiệt đó. Nhưng rốt cuộc, cô gái kia lại chết.

Là tự sát.

Tôi không hiểu làm cách nào mà cô ta đã gọi cả một bầy Titan đến, nhưng cô ta đã để cho Titan ăn thịt mình. Tôi muốn ngăn cản, nhưng tôi chỉ là một linh hồn.
Và đó là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy một nụ cười hoàn toàn thanh thản nở trên môi cô gái đó. Chợt, tôi nhận ra, hóa ra linh hồn cô ta cũng đã sớm khô cạn rồi, vậy nên cô ta mới thờ ơ với thế giới này, bởi cô ta đã chẳng còn sức để quan tâm nó ra sao nữa rồi.

Rồi tôi nhìn thấy Levi chạy đến nhìn chằm chằm xác cô gái đó. Khuôn mặt của anh ta... phải nói sao đây, trông thật tuyệt vọng."

...

Ailynn cũng không còn nhớ nổi tại sao mình lại có thể chuyển kiếp, kí ức của cô cứ như một khoảng mờ vậy. Nhưng khi cô được hai tuổi, khi đã biết bò, biết đi, biết nói, cô đã có được toàn bộ kí ức của kiếp trước rồi. Cô cứ sống như bình thường như bao người thôi, bởi cô cảm thấy bình thường cũng rất tuyệt, cô không có chí hướng lớn lao gì cả. Những thứ khác thường duy nhất cô đã làm chỉ là dùng kí ức của mình để tìm lại một vài món đồ cổ mà thôi.
Ailynn xoa xoa thái dương, bây giờ là 4 giờ sáng, cô đã thức trắng cả đêm rồi, có lẽ cô cần lên giường và đi ngủ.

Ailynn thu dọn tập ảnh cũ mèm trên bàn, bỗng dưng, cô dừng tay lại, quan sát thật kĩ tập ảnh được đóng lại thành quyển sách này. Đây là quyển sách của cô gái đó, cô đã tìm thấy nó vào khoảng 7 năm trước, ở nơi đã từng là nhà cô. Bình thường Ailynn không hay lôi nó ra nhìn lắm, vì cô không muốn nó bị hỏng hay gì nó, cô cất giữ và bảo quản nó rất cẩn thận; hơn nữa từ ngày trở thành một nhà báo, cô cũng không có nổi thời gian mà mở nó ra xem nữa.

Nhưng việc làm nhà báo đã rèn luyện cho cô một con mắt và cảm nhận tinh tường, và bây giờ đây, cô phát hiện quyển sách ảnh này có gì đó không đúng lắm, điều mà trước đây cô chưa từng để ý.

Ailynn thấy bìa của quyển sách này có hơi dày một cách bất thường, cô thử kiểm tra nó một chút, và rồi cô nhận ra, bìa của quyển sách được thiết kế như một cái hộp rỗng vậy, lúc gõ tay lên bìa, Ailynn có nghe thấy tiếng vang.
Ailynn loay hoay một hồi rồi cũng có thể mở được cái nắp kín của bìa sách, cô kiếm một chiếc đèn pin soi vào trong, hình như có thứ gì đó lóe lên khi chạm phải ánh sáng của đèn. Ailynn cau mày, rồi lấy một cái que mảnh móc thứ đó lên.

Đó là một chiếc nhẫn được lồng vào sợi dây chuyền da màu đen. Một chiếc nhẫn bạc trơn bóng đính một viên đá nhỏ xíu ở trên. Ailynn ngắm nghía nó một hồi, cô chưa từng thấy cô gái kia giấu chiếc nhẫn này vào cuốn sách ảnh này bao giờ cả.

Bỗng dưng, Ailynn lờ mờ nhìn thấy một dòng chữ nhỏ xíu ở mặt trong chiếc nhẫn. Cô híp mắt nhìn cho rõ, và rồi thì cả người cứng đờ ra.

Ailynn đột nhiên bật người dậy, vớ lấy một chiếc áo khoác dày trên móc, đi đôi bốt cao cổ rồi chạy như bay khỏi nhà. Cô bắt chuyến xe lửa đầu tiên của sớm đó.
Đó là chuyến xe tiến đến Shiganshina.

...

Ailynn chạy như bay trên đường, mặc kệ cái cảm giác giá lạnh mà cơn mưa tuyết cô căm ghét nhất mang đến. Cô vẫn cứ chạy, chạy mãi, cho đến khi dừng chân trước quán trà ấy.

Ailynn đẩy cửa rầm một cái, một hành động hết sức thô lỗ. Và chưa kịp để người chủ quán kia nói gì, cô đã ngay lập tức mở miệng, giọng hổn hà hổn hển :

- Levi-san!

Người đàn ông đó hình như cứng người lại trong phút chốc rồi lại trở về dáng vẻ bình thản như ngày thường. Anh ta cứ đứng im đó, như thể đang chờ người phụ nữ kì quặc này tiếp tục.

- Anh là Levi đó phải không? Levi Ackerman ấy – Ailynn nói tiếp

Người đàn ông kia chẳng nói gì.

Ailynn cũng không muốn dây dưa nhiều, cô nói thẳng :

- Tên tôi là Ailynn, là Ailynn "thật" ấy, anh hiểu chứ?

Người đàn ông kia vẫn im lặng.
- Linh hồn của tôi có ở bên cô ấy một thời gian sau khi chết nên tôi có biết một vài chuyện - Vừa nói, Ailynn vừa lấy chiếc nhẫn kia ra đưa đến trước mặt Levi :

- Tôi nghĩ cô ấy muốn đưa cho anh thứ này.

Chỉ là rốt cuộc cô ấy cũng chẳng thể làm thế.

Người đàn ông kia cứng người lại, rốt cuộc cũng chẳng thể bình thản như lúc ban đầu nữa. Anh ta đưa tay ra cầm lấy chiếc nhẫn ấy, Ailynn cảm thấy đôi tay anh ta có chút run rẩy.

- Cảm ơn cô – Mãi một lúc sau người đàn ông kia mới nói vậy

Ailynn không nói gì, một lúc lâu sau, cô xoay người bước ra khỏi quán trà. Khi bước đến cửa, cô khẽ nói :

- Tạm biệt.

Ailynn bước đi trên phố, cô quay đầu lại, nhìn quán trà chỉ còn mờ mờ trong tầm mắt mình.

Có lẽ đây sẽ là lần cuối cô nhìn thấy quán trà này.

...

"Sau lần đấy, tôi có quay lại nơi đó. Đúng như tôi nghĩ, quán trà đó đã đóng cửa rồi, một quán trà lặng lẽ biến mất, và cuộc sống thì vẫn tiếp tục trên thế gian này.
Tôi biết chuyện này sẽ đến, bởi tôi đã nhìn thấy dòng chữ trên chiếc nhẫn đó.

"Em sẽ đợi anh ở biển nhé."

Thực ra đã có một thời gian rất dài tôi thắc mắc liệu cô gái kia có yêu Levi không? Khi tìm đến cái chết, liệu cô ta có từng nghĩ đến Levi?

Và giờ tôi đã có câu trả lời rồi.

Cô ta thật sự đã yêu Levi, yêu đến một mức độ mà có một lúc nào đó, cô ta đã muốn được cùng Levi đi ngắm biển, và chẳng cần phải bận tâm mình cần chết ra sao nữa.

Có lẽ cô ta cũng đã từng rất đau khổ, chỉ là nỗi đau đó cô ta đã tự gặm nhấm một mình.

Quán trà của Levi đóng cửa rồi. Tôi nghĩ đó là điều tất nhiên thôi. Anh ta mở quán trà ấy chỉ để chờ một người, và giờ khi đã chờ được rồi, thì quán trà ấy cũng nên đóng thôi.

Lần này, tôi mong rằng, họ có thể hạnh phúc.
Dẫu cho hạnh phúc ấy đến thật muộn màng và khổ đau.

Nhưng với họ, có lẽ đó chính là kết cục tốt đẹp nhất rồi.

Tôi nghĩ bây giờ họ đang cùng nhau đứng ngắm vùng biển mà họ hằng mơ ước.

Tôi đã theo đuổi câu chuyện của họ quá lâu rồi, bây giờ, tôi nên sống cuộc đời của riêng mình thôi.

Ngoài trời tuyết vẫn trắng xóa lắm, nhưng mùa xuân đã đến rồi, mưa tuyết sẽ qua nhanh thôi..."

Bình Luận (0)
Comment