“A, cẩn thận!” Trên máy bay, người phục vụ không cẩn thận làm nghiêng khay, đồ uống trong khay theo quán tính đổ ra ngoài.
Nagini ngồi phía ngoài mở to ánh mắt, theo bản năng lùi lại phía trong, mà bên cạnh cô, một người quý ông phong độ nhanh chóng vươn tay ra chặn cốc nước trái cây kia khiến cho tay áo âu phục của anh ta bị dính đầy nước trái cây.
“Rất xin lỗi!” Người phục vụ đỏ mặt, vội vã buông cái khay trong tay ra nhưng Nagini và người đàn ông kia lại không để ý đến cô.
“Cám ơn ngài!” Nhìn thấy cái đồng hồ trên tay người đàn ông kia, mắt Nagini lập tức sáng ngời, lập tức lấy ra khăn giấy định giúp người đàn ông kia lau tay áo.
“Không có gì!” Người đàn ông kia dường như bài xích sự tiếp xúc của người khác nên giọng điệu có chút đông cứng, anh ta nhận lấy khăn giấy từ tay người phục vụ, tự mình lau vết bẩn mà nước trái cây dính vào.
Cho dù bị từ chối nhưng Nagini vẫn lơ đễnh, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng một tay vẫn giữ chặt lấy tay giữ tay áo anh ta, tay kia thì lau hộ anh ta, “Đồng hồ của ngài thực đặc biệt, đặc biệt là họa tiết trang trí, thưa ngài.” Nagini cười nhẹ, dùng tiếng Đức nói một câu đơn giản đã người kia dừng lại động tác muốn đẩy tay của cô ra.
“Tôi là Lin, đến từ Anh.” Nagini tiếp tục dùng tiếng Đức giới thiệu, đồng thời lau đi chỗ nước trái cây đọng trên tay áo của anh ta, sau đó để khăn giấy vào khay của người phục vụ, để cô ấy vứt chúng đi.
Ngay từ lúc đăng kí cô đã loáng thoáng cảm nhận được dao động ma pháp mỏng manh được che giấu, không phải là do ma lực quá yếu ớt mà do ma lực đã bị che dấu bởi cái gì đó.
Vốn đang cảm thấy thú vị, hóa ra không phải tất cả người ở giới pháp thuật đều bảo thủ, ít nhất còn có người ăn mặc bình thường, ngồi máy bay, tốt hơn nhiều so với kiểu ăn mặc bình thường của mấy người tham gia Quidditich World Cup. Nhưng chỉ vì một hành động quý ông mà người này lại để lộ cho cô thấy đồng hồ của mình, đồng thời cũng lộ ra hơi thở Hắc ám mỏng manh rất khó phát hiện, nhưng tình cờ huyết mạch của cô lại rất đặc biệt nên phát hiện ra. Mà cái đồng hồ kia, thực rõ ràng là một sản phẩm luyện kim mang dáng vẻ khiêm tốn, có lẽ có tác dụng che giấu ma lực của người này, hơn nữa hoạ tiết hình học trên đó: một hình tròn, một tam giác, một đường thẳng đứng, đúng là khiến người ta suy nghĩ sâu xa nha!
“Tên tôi là Christian Heinrich, thưa quý cô xinh đẹp!” Christian cũng chuyển sang dùng tiếng Đức, hơn nữa còn nhấn mạnh dòng họ ‘Heinrich’ của mình, đôi mắt màu hổ phách trong suốt lại chăm chú nhìn từng biến hóa nhỏ trên mặt Nagini.
Nhưng khiến cho anh ta thất vọng rồi, Nagini vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, biểu cảm cũng không xảy ra bất kỳ biến hóa nào, dù là nhỏ nhất. “Heinrich”? Căn cứ vào ngữ điệu của anh ta, đây hẳn là một dòng họ quý tộc ở Giới pháp thuật Đức, hơn nữa, có lẽ là dòng họ quý tộc thuần huyết thanh danh hiển hách, tiếc là, cô căn bản không biết, ok!
Ấn tượng sâu săc nhất của cô về Giới pháp thuật Đức là vị chúa tể Hắc ám đời thứ nhất với phong cách bi tình – Gellert Grindelwald và tổ chức Thánh đồ của ông ấy, sau đó là ấn tượng về Thầy chế tạo Gregorovitch – người chế tạo đũa phép đại tài, ừ, đương nhiên còn có hiệu trưởng Karkaroff của Durmstrang, người vô cùng tôn trọng phép thuật Hắc ám, và vận động viên Quidditich xuất sắc – Victor Krum, còn những cái khác phải dùng từ một hoàn toàn không biết mới thỏa đáng!
Mà người đàn ông đẹp trai nhìn qua rất ‘Muggle’ này có 90% là người của Thánh đồ, hoặc, ít nhất cũng có chút quan hệ với người của Thánh đồ, tất nhiên cũng không thể loại trừ khả năng đây là một người ngoài biên chế có nhiều hiểu biết về Bảo bối Tử Thần, mặc dù khả năng này thấp đến mức gần như không cần nói tới.
“Hân hạnh được gặp mặt, ngài Heinrich! Cho phép tôi thể hiện lòng biết ơn về hành động giúp đỡ vô tư vừa rồi của ngài!” Nagini cười gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó dùng một câu thần chú vô trượng xử lý sạch sẽ vết bẩn trên tay áo âu phục của Christian.
Mắt Christian sáng rực lên, con ngươi màu hổ phách lướt qua tay áo của mình, sau đó lại nhìn Nagini, tuy là ánh mắt đánh giá nhưng lại chứa sự bình tĩnh cùng sự thưởng thức nhàn nhạt nên ánh mắt đó không làm người ta có cảm giác không thoải mái.
Rất nhanh, Christian thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nói, “Tôi nhớ hình như trong Giới pháp thuật Anh không có người trẻ tuổi nào xuất sắc như tiểu thư, mà trong giới quý tộc, tôi cũng chưa nghe về dòng họ Lin.”
Nagini lơ đễnh cười cười, dù là ở Trung Quốc, trong thế giới bình thường, dòng họ Lin (Lâm) này cũng không phải thế gia vọng tộc, càng đừng nói đến Anh, một đất nước có dân cư ít, nhất là trong thế giới Pháp thuật. Nói không chừng ở đây chỉ có mình cô họ Lâm ấy chứ!
“Dòng họ cũng không đại diện tất cả, đồng thời, cũng không phải tất cả mọi người đều lập hồ sơ tỉ mỉ kĩ càng ở Bộ Pháp Thuật, thưa quý ngài!” Chỉ là, cô không ngờ Christian hỏi trực tiếp như vậy.
Nghe đáp án ba phải mập mờ của Nagini, Christian thức thời không tiếp tục vấn đề này nữa, “Tiểu thư Lin cũng đến Đức sao?”
“Phải.” Nagini cười nhẹ, gật đầu, “Tôi luôn muốn đến Đức ngắm cảnh, nhà thờ Đức Bà, thành phố cảng Harmbug, cả những hồ nước xinh đẹp nữa, thật là chờ mong!”
Christian vô cùng hợp tác kéo dài câu chuyện, vì thế, một “quý cô Anh quốc đi ngắm cảnh” đàm luận rất hăng say với một “quý ông người Đức” về các danh thắng ở Đức, Christian không đề cập đến câu thần chú vô trượng vừa rồi của Nagini, Nagini cũng không nhắc đến cái đồng hồ có họa tiết Bảo bối Tử Thần quý báu của Christian.
Đến tận khi may bay hạ cánh, Nagini và Christian cũng chưa kết thúc câu chuyện, đương nhiên, trong lúc nói chuyện phiếm cũng không thể thiếu những câu nói bóng nói gió. Lúc hai người sóng vai ra sân bay, khi chuẩn bị chào tạm biệt thì Christian đột nhiên nói: “Có lẽ, tiểu thư Lin sẽ cần một hướng dẫn viên du lịch?”
Cùng cô ấy nói chuyện lâu như vậy nhưng mình cũng không tìm được tin tức hữu dụng gì, chỉ biết cô ấy là một phù thủy Anh quốc trẻ tuổi xinh đẹp, hình như còn rất nhỏ tuổi, thậm chí có chút giống học sinh, hiểu biết về thế giới Muggle, hơn nữa còn thuần thục đến mức ngồi máy bay, vô cùng tự tin về trình độ dùng thần chú của mình, đến mức không cần đũa phép. Thần chú vô trượng có yêu cầu rất cao đối với việc sử dụng chuẩn xác và điều chỉnh ma lực, hiếm có người thuần thực nắm giữ nó, dù là phù thủy kiệt xuất cũng không có mấy người không có thói quen đũa phép theo. Huống chi lúc cô ấy đọc thần chú làm sạch, trang sức phòng ngự trên người mình cũng có phản ứng rất nhẹ, ngay cả một câu ‘Scourgify’ bình thường cũng mang theo dao động ma pháp Hắc ám, hiển nhiên, có thể đoán được vị tiểu thư Lin này là một Hắc phù thủy, hơn nữa còn là huyết thống có độ thuần cao…
Nagini nghe lời mời, cười cười, nhún nhún vai, “Đương nhiên, ngoại trừ trấn nhỏ Hogsmeade ở Anh quốc, tôi vẫn luôn muốn tham quan nét đẹp ở trấn nhỏ ở Đức!” Tuy muốn tìm đến thế giới pháp thuật ở Đức không khó nhưng có người tình nguyện dẫn đường vẫn tốt hơn. Đặc biệt, người dẫn đường này có khả năng có quan hệ sâu xa với Thánh đồ…
“Không biết tôi có vinh hạnh phục vụ quý cô xinh đẹp này không?” Christian nở nụ cười tao nhã, cúi người dịu dàng mời.
“Đương nhiên! Thật là một niềm vui ngoài ý muốn!”
Hai người đi đến một góc không người, Christian liền vươn tay, Nagin sửng sốt, nghĩ anh ta chắc muốn sử dụng ‘ảo ảnh di hình’ liền vươn tay đặt lên tay Christian.
Christian nắm lấy tay của Nagini, để ngón tay thon dài lạnh lẽo nằm gọn trong lòng bàn tay của mình, cảm giác được cảm giác mềm mại lạnh lẽo hơn người bình thường, Christian cảm xúc hơi đổi, mang theo cô ‘ảo ảnh di hình’ đến phố ma pháp ở Đức.
Hai người cùng đi dạo một lát, Nagini luôn nghiêm túc nghe Christian giới thiệu, thỉnh thoảng hỏi một vài vấn đề nhỏ. Đợi đến khi cùng Christian ‘lưu luyến không rời’ tạm biệt nhau, Nagini lại tìm mấy cái bản đồ cùng một ít giới thiệu, sau đó xoay người ra khỏi phố ma pháp, trở lại thế giới người thường, tìm đến khách sạn mà mình đặt trước, tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, ăn một ít đồ rồi nằm lên giường, xem tư liệu tìm được.
Hôm nay, sau khi trở về nhất định vị hướng dẫn viên du lịch Christian Heinrich không tốn tiền thuê kia nhất định sẽ đi điều tra mình, nhưng mình chưa từng xuất hiện ở thế giới Pháp thuật Anh, anh ta chắn chắn sẽ không tra được gì, như vậy dù vì nguyên nhân là gì, mượn sức hay là muốn điều tra rõ ràng, anh ta chắn chắn sẽ dương cờ đường đường chính chính đến tìm mình, như vậy đối với mong muốn đi dạo Nurmengard của bản thân, tối nay là thời cơ tốt nhất.
Nagini khóa cửa phòng, treo lên bảng hiệu ‘không làm phiền’, lấy bản đồ và mấy thứ linh tinh nhét vào túi áo, sau đó ‘ảo ảnh di hình’ đến chỗ gần Nurmengard.
Người thường không nhìn thấy tòa kiến trúc này.
Nagini nhét hai tay vào túi áo, nhàn nhã tản bộ ở sân vắng.
Vách tường mang sắc xám, cổ điển mà nặng nề, xung quanh không có một hạt tuyết nào đọng lại, trên vách tường cũng chỉ có cây mây và dây leo ma pháp héo rũ thành các bụi đen u ám, nhìn khá thiếu sự sống nhưng xung quanh tòa kiến trúc này lại có phảng phất mùi máu như ở chiến trường.
It would dall be for the greater good!
Tất cả vì lợi ích vĩ đại hơn!Lại liên tưởng đến câu chuyện của Dumbledore với Gellert Grindelwald, khóe miệng Nagini khẽ nhếch lên, thật sự là, châm chọc a!
Nurmengard giống như một tòa thành bị lãng quên, ngủ say trong dòng thời gian khiến nơi đây càng thêm tang thương.
Nghe nói Bộ Pháp thuật Đức từng phái Thần Sáng tới đây trông coi, nhưng cuối cùng bị Thánh đồ điên cuồng tấn công mà đành phải hủy bỏ kế hoạch. Nagini nhìn Nurmengard cười cười, nghĩ thầm, những Thánh đồ trung thành không chỉ một lần liều mạng tiến công vào trong Nurmengard, kết quả là Điện hạ của bọn họ lại từ chối rời đi. Không biết, cảm thụ của Thánh đồ khi đó thế nào nhỉ…
Gellert Grindelwald, quả không hổ danh là nhân vật bi tình nhất trong “Harry Potter”!
Nagini nhẹ nhàng lắc lắc đầu, khẽ thở dài. Theo ý kiến nhiều người, Gellert Grindelwald thật khiến người khác đau lòng. Nhưng nó có quan hệ gì với cô đâu! Tuy cô tán thưởng tài hoa của ông ấy, dù sao có thể dứt khoát làm nổ tung một nửa Durmstrang, trong lịch sử cũng chỉ có mình ông ấy! Ừ, có lẽ cặp song sinh Weasley cũng có thể nhưng hai anh chàng nà lại không si mê Hắc ma pháp, chỉ cải tạo hành lang thành đầm lầy linh tinh tuy nhiên lại bị áp lực to lớn của con cóc màu hồng nhạt đánh bại…
Để cam đoan hành động của mình không bị phát hiện, đương nhiên cũng để tránh cho những vị Thánh đồ trung tâm kia tìm đến cửa, Nagini cũng không định xúc phạm gì Gellert Gridelwald, ừ, đợi đến khi nổ tung Nurmengard, sẽ biến ông ta thành người mất tích là được. Đến lúc đó nét mặt của Dumbeldore nhất định sẽ rất phấn khích…
Hạ quyết tâm, Nagini lại kiểm tra chỗ thuốc nổ C4 lấy từ chỗ Samuel, trang bị phát nổ, ừm, ngòi nổ ok!
Trên lý thuyết, cô chắc có thể dùng ‘ảo ảnh di hình’ trong Nurmengard nhưng cô muốn làm Gellert Grindelwald ngất đi, sau đó ‘ảo ảnh di hình’ đưa ra ngoài, chỉ mong cô có thể mang người đi…
Một tòa kiến trúc có ý nghĩa lịch sử như vậy sẽ bị mình hủy đi, thật có chút không nỡ…