[Đn Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 42

Ngày hôm sau, Nagini ngủ đến 9 giờ sáng mới dậy. Rửa mặt rồi tùy tiện ăn sáng, sau đó cầm một tấm bản đồ thành phố, bắt đầu chuyến thăm nước Đức của mình.

Trong lúc đó, Bộ Pháp Thuật Đức đã bị vây trong cảnh nước sôi lửa bỏng từ sáng sớm. Nurmengard, nơi giam cầm Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất Gellert Grindelwald, bị san bằng trong một đêm, kiêu ngạo hơn, kẻ đó còn dám tạo ra một đồ án dấu hiệu của Thánh đồ trôi nổi trên không, dòng chữ [Vương giả trở về] bên cạnh càng làm lòng người run sợ!

Dân chúng hoảng sợ dùng ánh mắt chất vấn nhìn vào Bộ Pháp Thuật Đức, từ sáng sớm hôm nay, văn phòng Bộ Pháp Thuật Đức đã nhận được đủ loại thư khiếu nại, trong đó trưởng phòng Bộ Pháp Thuật và văn phòng Thần Sáng bị oanh tạc nặng nề nhất!

Các tờ báo lớn luôn phản ứng nhanh chóng, xuất quỷ nhập thần, am hiểu đào móc tin tức đã ngay lập tức trao đổi tài liệu, ở ngay trang đầu, một tấm ảnh không rõ lai lịch đã chễm chễ trên một nửa trang báo, trong ảnh là kí hiệu của Thánh đồ chiếu sáng nửa bầu trời và tuyên ngôn kiêu ngạo kia, còn ở phía dưới có thể loáng thoáng thấy bóng dáng của mười bóng người mặc áp choàng màu bạc và hai người đứng song song trước mặt bọn họ. Một hàng chữ to mang màu đỏ bắt mắt được đặt trên đầu tờ báo: Vương giả trở về vs Hắc ám trọng lâm!

Nagini hạ thuốc an thần cùng thuốc mê có hơi nhiều, hơn nữa thân thể của Grindelwald hơi yếu nên đến tận buổi sáng hôm nay, nhân vật chính trong sự kiện kia vẫn chưa tỉnh lại. Christian cùng vài người khác trông coi đến tận nửa đêm đến sáng sớm hôm nay lại nhận được đủ loại tin tức kiểu dáng trên báo chí đầu tiên.

“Chậc chậc, xem này, ‘Daily Prophet’ nói: “Chưa tới ngày cá tháng tư, trò đùa này quả thực là vừa điên cuồng vừa buồn cười!” ” Nicklaus khinh thường phất tay, dùng sức vỗ tờ báo trong tay, “Buổi chiều có ai rỗi không? Chúng ta cùng đi hỏi thăm vị phóng viên ngu ngốc này một chút!”

“Được rồi, đồ ngốc, đừng xúc động! Đợi bệ hạ tỉnh lại có lẽ sẽ có mệnh lênh, giờ thì ai nỡ rời khỏi đây?” Judith cười nhạo nói.

“A, xem này, viết cũng rất được nha, ha, Thánh đồ có người viết lách tốt thế này sao, đúng là hiếm có Thánh đồ hiểu biết như thế!” Michel lật mấy tờ báo khác, sau đó hứng thú rút ra một tờ, lớn tiếng đọc: ” ‘Thánh đồ dưới trướng của Gellert Grindelwald có độ trung thành làm người ta kính nể… ‘ ha ha, khó có kử sáng suốt thê này nha, để ta nhìn tên tờ báo, à, là tờ ‘Phù thủy quyến rũ kinh điển’?” Michel trêu ghẹo nói, sau đó lại đọc: ” ‘…Đối với sự kiện lần này, người viết suy đoán, người tạo ra là một phần tử Thánh đồ cuồng nhiệt, mục đích là để giải cứu… ‘ “

“Được rồi, thôi đi!” Judith lấy tay hất tờ báo trong tay Michel sang một bên, tức giận oán trách nói: “Đừng lải nhải nữa, điều này đúng là sự sỉ nhục của Thánh đồ! Merlin ơi! Một đám đàn ông thế này mà lại để một cô bé đưa bệ hạ ra khỏi Nurmengard! Nhiều năm qua chúng ta lại không nghĩ ra biện pháp này, để cho bệ hạ phải chịu khổ… “

“Bộp!” Một tập báo chí vô cùng dày nện lên đầu của Judith, mỹ nữ tóc đỏ quyến rũ Sabina đá Judith đang chiếm chỗ trên salon xuống đất, sau đó vô cùng khí phách ngồi xuống, vắt chéo hai chân, tựa lưng vào ghế sofa mềm mại, “Cút sang một bên! Anh dám khinh thường phụ nữ hả?”

Judith đột nhiên bị nện vào đầu rồi lại dính một cước, vô càng tội nghiệp nằm cạnh salon nhấc tay đầu hàng: “Không, tuyệt đối không! Nữ vương Sabina thân ái, hãy cho phép anh trở thành kỵ sĩ… “

Sabina cuộn tròn một tờ báo khác, lưu loát nện vào gáy Judith, “Đừng lảm nhảm vô nghĩa nữa, cô bé kia, các anh có thông tin gì không? “

Nicklaus và Michel thành thật lắc đầu, “Lúc trước anh chưa từng gặp cô bé kia bao giờ, nhưng tối hôm qua Christian gọi cô bé ấy là ‘Lin’ nên chắc là cậu ấy mới biết cô bé ấy là ai!” Judith chống eo đứng lên cạnh sofa, tặng hết cái ghế cho vị nữ vương – Sabina, còn mình thì ngồi trong góc xó của một cái ghế sofa khác.

Đúng lúc này, Christian cùng bác sĩ Adolf bước ra từ phòng ngủ, “Bệ hạ không sao, chỉ cần ngủ thêm một lúc nữa!” Một tay Adolf cầm một quyển sách thật dày, tay kia thì tiếp tục lật sách, vừa lật vừa nói: “Cô gái kia hạ không ít thuốc an thần và thuốc mê vào trong đồ uống của bệ hạ, trong bệnh viện giới Muggle, thuốc an thần là thuốc giúp tâm trạng người uống ổn định, cải thiện giấc ngủ, rất có lợi cho thân thể của bệ hạ. Hơn nữa, liều thuốc an thần vừa phải tránh nguy hại của việc mất ngủ trầm trọng, đề cao chất lượng giấc ngủ, giúp người tức giận bình tĩnh lại, rất thích hợp cho tâm trạng của bệ hạ lúc đó, xem ra cô gái kia chắc có chút hiểu biết về y học. Này, đừng nhìn tôi kiểu đấy, trong sách viết như vậy đó!” Adolf cảm thấy không thích hợp, ngẩng nhìn về mấy người đang ngồi trên sofa nhìn anh.

“Xì, y thuật Muggle nực cười!” Nicklaus khinh thường hừ lạnh.

Người có tinh thần chuyên nghiệp, Adolf, trong nháy mắt tức giận hóa thân thành bạo long, cười nhạo anh thì được, nhưng tuyệt đối không thể cười nhạo chuyên môn của anh! Quyển sách dược liệu đầy hơn mười phân bị Adolf ném đi một cách phẫn nộ, đập trúng gáy Nicklaus, hơn nữa, bị bìa sách vừa cứng vừa dày theo quán tính đập trúng, Nicklaus không phòng bị bất hạnh bị đập ngã khỏi salon.

Adolf đi về phía trước, ánh sáng quỷ dị lạnh như băng lóe qua cặp kính, vừa kéo cổ áo túm Nicklaus từ dưới đất lên, Adolf âm trầm phun ra vài chữ, “Không – được – nghi – ngờ – chuyên – môn – của – tôi!”

Nicklaus bị đập đến mức đầu váng mắt hoa, chỉ có thể vội vàng gật đầu.

“Coi như cậu biết điều!” Adolf bỏ tay khỏi Nicklaus, trong nháy mắt lại khôi phục hình tượng bác sĩ tao nhã, nở nụ cười ấm áp, vô cùng chuyên nghiệp tiếp tục nói: “Còn thuốc mê có thể làm người ta tạm thời mất đi cảm giác, mát tri giác, không cảm nhận được đau đớn, thường được dùng trong phẫu thuật hoặc chữa trị. Vị tiểu thư kia sử dụng thuốc mê chắc là để làm cho bệ hạ ngủ say, dù sao tình trạng thân thể của bệ hạ rất không tốt, giờ nghĩ ngơi mấy ngày sẽ khá hơn!”

Nếu Nagini nghe được lời giải thích hoàn hảo này của Adolf nhất định sẽ tặc lưỡi ngạc nhiên, để đưa Gellert Grindelwald đi một cách thuận lợi, cô mới đến bệnh viện mua thuốc mê và thuốc an thần, không ngờ lời giải thích của Adolf lại biến cô biến thành người chuyên nghiệp, hiểu biết tình trạng thân thể của bệnh nhân, vừa am hiểu dùng thuốc để điều trị thích đáng…

Trong phút chốc, hình tượng của tiểu thư Lin thần bí trong cảm nhận của Thánh đồ lại cao thêm một nấc! Còn đối với Christian, người hiểu cô hơn những người còn lại một chút, có kèm một lời thề không thể phá vỡ ràng buộc với cô, Nagini trở thành một người có tâm tư biến hóa kì lạ, sâu không lường được…

Là người đàn ông duy nhất còn bình yên vô sự ngồi trên ghế salon, tính tình có vẻ ôn hòa, Michel vì thỏa mãn lòng hiếu kì của mọi người mà chủ động mở miệng hỏi: “Christian, vị tiểu thư Lin kia là ai, cậu quen cô ấy à?”

“Tình huống cụ thể thì mình cũng không rõ lắm.” Christian khoanh hai tay trước ngực, người ngả vào tường, chậm rãi nói, “Mình ngồi trên máy bay về Đức tình cờ gặp cô ấy, cô ấy chỉ một cái liếc mắt đã nhận ra dấu hiệu Thánh đồ trên đồng hồ của mình, sau đó để tìm hiểu bối cảnh của cô ấy mà mình trở thành hướng dẫn viên du lịch lâm thời, đi dạo cùng cô ấy ở ngõ nhỏ Black Forest, đến buổi chiều mới chia tay, đến đêm hôm qua mới nhìn thấy cô ấy xuất hiện ở Nurmengard, tung dấu hiệu của Thánh đồ và câu kia.”

Mọi người nhìn nhau, “Nói vậy, Christian, cậu cũng không biết gì về cô gái kia đùng không?” Sabina, sinh vật nữ duy nhất ở đây, tổng kết lại.

Christian bất đắc dĩ cười yếu ớt, gật đầu, không sai, đúng là vậy đấy! Chỉ có một chút manh mối mà lại chịu hạn chế của lời thề không gì phá nổi, thật khó nói nha…

Trong lúc phút rối loạn, Bộ Pháp Thuật Đức quyết định gửi một bức thư khẩn cấp cho vị Bạch phù thủy vĩ đại từng đánh bại Gellert Grindelwald – Dumbledore và Bộ Pháp Thuật Anh: Nurmengard bị phá hủy, Gellert Grindelwald mất tích không rõ, có người tung dấu hiệu của Thánh đồ và câu nói ‘Vương giả trở về’!

Vì thế mấy Bộ Pháp Thuật ở châu Âu, nhất là những nơi từng bị Thánh đồ tán công, có chút hiểu biết về tác phong làm việc của Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất liền mở một hội nghị liên hợp khẩn cấp, vội vã thương lượng biện pháp giải quyết, còn Bộ Pháp Thuật Đức vừa nhận thư khiển trách của người dân sau, sau đó lại nhận lửa giận và sự oán trách từ những Bộ Pháp Thuật khác…

Nhận được thư khẩn cấp của Bộ Pháp Thuật Đức, cái vị luôn cười hơ hớ, Dumbledore, lần đầu không nhịn được ngừng cười, trong tình huống hoang mang mà kéo mất vài sợi râu bạc thật dài được viền quanh bằng nơ con bướm đỏ thẫm.

Thật lâu sau, Dumbledore không nhịn được nở một nụ cười chua xót, tới tham dự hội nghị.

Gellert, tôi tin tưởng ông chưa chết…

Tôi thà tin Thánh đồ làm trái ý của ông, ép buộc đưa ông ra ngoài…

Dẫu chúng ta đều biết, việc đó là không thể…

Quyết định của ông, tới giờ không có ai có thể thay đổi…

Một tuần sau, Nagini chơi chán ở Đức, mới đặt vé máy bay, giống mọi cô gái đi du lịch khác, mang đủ loại quần áo, trang sức, vật kỉ niệm, quà tặng khi đi dạo phố về nước Anh.

Gọi điện, Samuel nghe máy tới đón cô.

Nagini cũng không khách khí, theo lễ phép ôm anh chàng một cái rồi lên xe chạy lấy người!

Tuy đã xế chiều nhưng hai người vẫn chưa vội về nhà, Nagini còn cố ý tới Hẻm Xéo, dùng Animagus dịch dung, thêm vài phép ngụy trang, biến mắt thành màu xanh lam, mái tóc uốn lọn màu vàng óng ả, mặc quân trang Nazi, sau đó dùng dáng người dong dỏng cao, di vào một quầy lưu niệm, yêu cầu nhân viên cửa hàng cho phượng hoàng khắc băng vào một cái rương lớn, dùng giấy gói bảy màu bọc lại, đính thêm một cái nơ con bướm tràn ngập bong bóng màu hồng. Cuối cùng, tùy tiện lưu loát viết một câu:

Kỉ niệm thời niên thiếu của chúng ta!

Mục ký tên thật khiến người ta nghĩ ngợi, chỉ có hai chữ: G*G!

Tóc vàng mắt lam, anh chàng đẹp trai sau khi làm xong mọi việc liền đặc biệt dặn nhân viên cửa hàng nhớ để cú đi gửi quà, nhất định phải giống những chú chim cú mèo khác mang hàng đến đúng bữa điểm tâm của Hogwarts để ngài hiệu trưởng Dumbledore vĩ đại có thể nhận được món quà này trước mặt mọi người!
Bình Luận (0)
Comment