[Đn Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 46

Nagini còn đang mặc quần áo ngủ, nghe thấy tiếng chuông cửa mới mơ mơ màng màng dậy ra mở cửa nên tóc còn rối, cũng nghiêm túc đứng sau cửa, nhìn vị phù thủy đang đứng ngoài cửa mà khóe miệng co rúm, không sai, vị này chính là giáo sư McGonagall! Được rồi, còn tốt hơn là giáo sư Beith, nếu không, cô không thể xác định mình có thể kiềm chế không ném vài cái Crucio khi ông ta không chú ý hay không, Nagini chớp chớp mắt, xoay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường phía sau, 6 giờ 15 phút…

“Vâng,” Nagini khẽ thở dài, sau đó giật giật khóe miệng, cố gắng tạo ra một khuôn mặt với nụ cười tươi tắn, “Xin chào, phu nhân, không biết có chuyện gì mà phu nhân đến đây sớm như vậy?”

“Cô là giáo sư của học viện pháp thuật Hogwarts, tên cô là Minerva McGonagall, em có thể gọi cô là giáo sư McGonagall.” Giáo sư McGonagall cười khẽ, dù khuôn mặt vẫn còn nghiêm túc.

“Cô là giáo sư của học viện Hogwarts? Em là Naomi, Naomi Lin,” Nagini toe vẻ kinh ngạc, sau đó lùi lại một bước mở cửa, “Giáo sư McGonagall, mời vào, a, tại bây giờ còn sớm nên cô có thể chờ ở phòng khách một chút được không, làm phiền cô!”

“Không sao, tiểu thư Lin,” McGonagall đi theo sau Nagini vào nhà, có lẽ là do Nagini rất lễ phép nên biểu cảm của giáo sư thoáng thả lỏng, ôn hòa nói, “Lát nữa cô sẽ dẫn em đến mua sắm ở Hẻm Xéo,” nhìn thấy không có người khác ở phòng khách, giáo sư McGonagall hơi dừng, hỏi thêm: “Tiểu thư Lin, người nhà của em?”

Nagini hơi sửng sốt, rồi nở nụ cười yếu ớt, “Dạ, bọn họ sống ở quảng trường Luân Đôn, chỉ có mình em đến đây chơi. Ở hai ngày nữa mới về.” Nagini nói dối, mặt không đổi sắc, dù sao Samuel cũng là người giám hộ trên giấy tờ của cô, nếu có tìm hiểu cũng sẽ không bị lộ.

“Vậy sao.” Giáo sư McGonagall gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Nagini mời giáo sư McGonagall ngồi trên sofa, rót nước cho cô, “Giáo sư McGonagall, phiền cô chờ em một lát, em phải đi thay quần áo cái đã.” Nagini chỉ chỉ áo ngủ trên người mình, cười cười tỏ vẻ có lỗi.

“Không sao, cô bé!” Giáo sư Mcgonagall nâng cốc nước, ôn hòa nói.

Nagini lập tức bước nhanh lên lầu, vào phòng ngủ, rửa mặt, thay một cái áo ngắn tay màu hồng nhạt và quần bò đen, lấy một tờ chi phiếu trong ngăn kéo nhét vào túi quần, lúc đứng lên liền liếc qua quyển lịch đặt trên đầu giường, ngày 30 tháng 7.

Ừm, ngày sinh nhật của Harry Potter là ngày 31 tháng 7, đến ngày sinh nhật thì cậu ta mới nhận được giấy thông báo của trường Hogwarts, sau đó hình như là do nhà Dursley ép cậu bé vàng trốn đi, mãi đến khuya hôm đó Hagrid mới tìm được Harry, ngày hôm sau mới dẫn cậu bé vàng đi mua sắm, cũng là ngày 1 tháng 8.

Nói vậy, mình có nên đến Hẻm Xéo vào hai ngày sau không nhỉ?

Khóe miệng hơi gợi lên, Nagini bỏ một ít tiền vào túi sách, sau đó xuống lầu. Lấy một gói bánh quy nhân dâu từ tủ lạnh trong phòng bếp, mở thêm một hộp sữa, uống một ngụm mới ra phòng bếp, nhìn giáo sư McGonagall bị hành động liên tiếp của cô làm cho sững sờ, cô liền giơ tay cầm sữa, cười cười, “Xin lỗi, giáo sư, vì dậy có chút muộn nên em chưa ăn sáng, cô có muốn ăn không?” Cũng có thể nói là do cô đến quá sớm, Nagini thầm oán, mới hơn 6 giờ, bình thường 9 giờ cô mới dậy đó

“Không, không cần, cảm ơn, tiểu thư Lin.” Giáo sư McGonagall khẽ đẩy kính mắt.

Nagini nhanh chóng uống hết sữa, ném hộp vào thùng rác, nói: “Giáo sư, chúng ta đi thôi, em nghĩ cô sẽ không phiền khi em  cầm mấy cái bánh này theo đâu, nhỉ!” Nagini quơ quơ gói bánh quy, cười hỏi.

“Tất nhiên, kỳ thật em có thể ở lại nhà ăn thêm một chút.” Giáo sư McGonagall ôn hòa, có chút yêu thương nói, một cô bé nhỏ như vậy mà đã phải ở một mình, chắc cũng rất vất vả.

Nagini mở gói bánh, ăn một miếng, sau đó mới cười nói: “Không sao đâu giáo sư, em đã xem qua danh sách mua sắm, rất nhiều, nên em nghĩ chúng ta đi sớm thì tốt hơn!”

“Được, nhưng chúng ta cần đến nhà một cô bé khác trước đã, ” Giáo sư McGonagall ôn hòa cười, “Sau đó tôi sẽ dẫn các em đi Hẻo Xém, cô mong các em sẽ trở thành bạn tốt.”

Mắt Nagini sáng lên, cô bé khác, chẳng lẽ là cô nàng biết buốt nhà Gryffindor – Hermonie Granger. Nếu “cô bé khác” trong lời giáo sư McGonagall đúng là cô ấy, thì mọi chuyện có thú vị hơn rồi.

Biểu cảm vui sướng của Nagini trong mắt của giáo sư McGonagall bị cho là biểu cảm mong chờ bạn học mới. Dù sao với một cô bé lần đầu đến thế giới Pháp thuật xa lạ, nếu có một người bạn đi cùng thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Đây cũng là nguyên nhân mà cô sắp xếp để hai cô bé phù thủy Muggle này đi cùng nhau.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, cô bé, em kiểm tra lại đồ dùng một lần nữa xem có quên gì không, nếu không thì cầm lấy cánh tay cô, chúng ta cùng ‘ảo ảnh di hình’ đi thôi.”

Nagini nuốt thêm một miếng bánh quy, hơi hơi lắc đầu, cánh tay không cầm bánh quy nắm tay giáo sư McGonagall, sau đó cười nói: “Em chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi, giáo sư.”

Lúc đến nhà Hermoine, mọi người nhà cô ấy đều dậy rồi, thật sớm, chỉ là đầu tiên giáo sư phải giải thích mọi chuyện ở trường Hogwarts cho cha mẹ Hermoine, sau đó biểu diễn phép thuật, để cái cốc trên bàn nhảy hai vòng trong ánh mắt không dám tin của ba người nhà Hermoine, sau đó lại giới thiệu một chút về lịch học ở trường ma pháp…

Nagini an tĩnh ngồi trên sofa, thành thật cắn bánh bích quy nhân dâu tây của mình, khi ăn xong, nhận cốc nước mà Hermoine đưa cho mình, lễ phép nói cảm ơn, lơ đãng nhìn đồng hồ treo tường, lại nhìn giáo sư McGonagall đang nghiêm túc giải thích mọi vấn đề mà phụ huynh đưa ra, trong phút chốc, Nagini rất muốn khóc, giờ đã là 9 giờ 5 phút, chả trách giáo sư McGonagall đến sớm như vậy, nếu không thì thời gian không đủ thật! Chỉ là giáo sư McGonagall ơi, cô đã quen bị phụ huynh hỏi tới hỏi lui như vậy, một hỏi một đáp mất đến mấy giờ đồng hồ, thì vì sao lại đến nhà em trước? Đến trước cũng không sao, lại cố tình dẫn em đến nhà Hermione, cô nói cô ‘ảo ảnh di hình’ về nhà em thì mất bao nhiêu tiền hả? Hả?

Rốt cuộc vợ chồng Granger đã hỏi xong, mọi người lễ phép đứng dậy tạm biệt nhau, Nagini nhân cơ hội liếc đồng hồ một cái, 10 giờ kém 7 phút, Nagini trầm mặc không nói.

Hình như thấy Nagini chỉ đi một mình nên vợ chồng Granger cũng không đi cùng con gái mà chỉ dặn Hermione vài câu, sau đó tiễn giáo sư McGonagall cùng hai cô bé ra cửa.

Trong tiếng kinh hô của hai vợ chồng Granger, giáo sư McGonagall ‘ảo ảnh di hình’ đưa hai cô bé đến quán Cái Vạc Lủng, nơi này vẫn vừa nhỏ hẹp lại bẩn thỉu, mặt Nagini không chút thay đổi, còn Hermione, chỉ thoáng nhíu mi.

Giáo sư McGonagall đưa các cô ra ngoài quán Cái Vạc Lủng, để cho các cô nhớ kĩ ngã tư bên ngoài và vị trí của quán, sau đó mới đi qua quầy bar, đến cái sân nhỏ sau quán được vây bởi 4 bức tường, “Viên thứ 3 bên trên… tiếp theo là viên thứ hai bên phải… ” Giáo sư McGonagall lấy đũa phép chỉ vào một vách tường, nói với hai cô, sau đó, gõ nhẹ, mở ra thông đạo đến Hẻm Xéo trong tiếng kinh hô của hai cô bé.

Nơi đầu tiên giáo sư McGonagall đưa hai cô đến là ngân hàng phù thủy Gringotts, vừa đi vừa giới thiệu cho hai cô. Hermione luôn nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng cũng gật đầu tỏ vẻ mình hiểu.

Nagini lại luôn thất thần, cũng hốt hoảng gật đầu theo Hermione, nhưng cô hoàn toàn chìm trong suy nghĩ của mình…

Trước kia, cô cùng Voldy đến đây, lần đầu tiên nhìn thấy thế giới ma pháp thần kì. Mà giờ, cảnh còn người mất.

Cô lại đến đây lần nữa, thân phận là Naomi Lin, người bên cạnh không phải là người cô muốn.

Cảnh còn người mất…

Trong giây lát, Nagini có xúc động muốn khóc.

Voldy, Voldy của em, anh ở đâu…

Đến khi Nagini khôi phục tinh thần thì ba người đã tới Gringotts, hai cô đổi xong tiền, nhưng, Nagini lại chậm chạp không để ý. Mà con yêu tinh lớn tuổi ở trong Gringotts từ khi Nagini bước vào đã chăm chú nhìn cô, sau đó nhăn mày, ngẫm nghĩ, sau đó lại cẩn thận đánh giá Nagini, sau đó tiếp tục nhíu mày, ngẫm nghĩ nghĩ, đến tận khi Nagini và Hermione ra khỏi Gringotts, con yêu tinh lớn tuổi ấy vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Nagini.

Giáo sư McGonagall đưa hai cô đến tiệm trang phục của Madam Malkin để hai cô đặt mua đồng phục theo yêu cầu, còn cô lại đi mua sách giúp hai cô bé.

Đến khi Nagini và Hermione đo vải xong, Hermione chọn mấy tấm vải tốt, còn Nagini thì lại lười biếng chọn vật liệu giống Hermione, chỉ là đặc biệt yêu cầu thêu thêm hoa văn ngầm tinh xảo trên áo bào, màu sắc giống như vải dệt, hoa văn phải vừa khéo léo vừa tinh mĩ.

Hermione còn mua thêm thêm một ít áo choàng phù thủy mặc ngày thường, Nagini lại không mua chúng, cô thích mặc quần áo bình thường của thế giới loài người hơn, trừ đồng phục mỗi ngày đều phải mặc mấy loại áo choàng kia thật phiền phức.

Không đợi hai cô chọn xong, giáo sư McGonagall đã mang hai bộ sách thu nhỏ trở lại, đưa cho Nagini và Hermione mỗi người một bộ, sau đó nhìn các cô cẩn thận cất kĩ vào túi sách.

Giáo sư McGonagall đợi hai cô chọn xong liền dắt hai cô đi mua vài loại dược phẩm thiết yếu, vạc cùng đủ mọi loại chai lọ.

Cuối cùng, ba người cùng đi đến tiệm đũa phép có lịch sử lâu dài –  tiệm đũa phép Ollivander!
Bình Luận (0)
Comment