[Đn Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 52

Lúc này, một số học sinh phản ứng nhanh đã chật vật chạy ra khỏi phòng học nhưng trong phòng học hỗn loạn vẫn tràn ngập tiếng thét chói tai của học sinh và tiếng gầm giận dữ của Snape.

Đến khi tất cả mọi người trong phòng học chạy ra, Nagini tựa lưng vào tường chớp mắt, trừ cô, Draco và người cuối cùng ra khỏi phòng học – Snape thì hình như, mọi người đều bị thương, không ít thì nhiều ha?

À, điều này cũng không phải chuyện lạ, Nagini túm Draco, khẽ lùi lại hai bước, vô trách nhiệm nghĩ, dù sao Độc dược cũng là một môn học nguy hiểm, đặc biệt là khi cô và Neville liên tiếp gặp sự cố. Khi độc dược của Neville xâm chiếm phần lớn lãnh thổ thì độc dược của cô lại dùng thế tiến công chớp nhoáng quét sạch toàn bộ vùng trời quốc gia, khụ khụ, là phòng học…

“Ngu xuẩn!” Snape tức giận sải bước ra khỏi phòng học, quát mắng đám học sinh rồi lớn giọng bảo mấy học sinh bị dính dung dịch thuốc mụn ghẻ đầy người mau cút đến phòng chữa bệnh.

Nagini sợ hãi than thở nhìn mấy học sinh đang đứng trước mặt cô biến mất chỉ sau vài giây, bỏ lại cô và Draco face-to-face với Snape.

Thấy ánh nhìn của Snape lia về phía mình, sắc mặt Draco tái nhợt.

Còn Nagini lại hưng trí nhìn cái áo choàng màu đen của Snape, áo choàng dài như thế mà không bị độc dược ăn mòn tẹo nào, đúng là ma pháp ‘khôi giáp phòng thân’ hoàn mỹ!

“Vậy thưa cô Lin vĩ đại và ngài Malfoy đáng kính, có lẽ hai vị sẽ nguyện ý giải thích cho tôi về chuyện vừa xảy ra!” Nhìn hơn một nửa học sinh bị thương, vài học sinh trang phục xộ xệch, thoạt nhìn rất chật vật, Snape nhìn chằm chằm, ánh mắt như găm vào người vào Nagini và Draco ddang bình an vô sự đứng trước mặt.

Draco không dám lên tiếng, Nagini ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Snape, dùng giọng điệu bình tĩnh như đang báo cáo thí nghiệm nói: “Vừa rồi phòng học môn Độc dược đã xảy ra sự cố thực hành rất nghiêm trọng, nguyên nhân chính do vạc nổ mạnh và độc dược biến dị. Giáo sư: Viện trưởng học viện Slytherin kiêm Giáo sư Độc dược, Giáo sư Severus Snape, học sinh tham dự: tất cả tân sinh của học viện Slytherin và học viện Gryffindor!”

Cảm giác như nghe từng lời cô nói, Draco ngày càng lạnh ngườỏioif hóa đá, trong lòng Nagini cảm thấy buồn cười, là Giáo sư Độc dược, đặc biệt còn là cha đỡ đầu của Dra bé nhỏ, sao ổng lại làm đứa đứa nhỏ này sợ đến vậy chứ?

Trừ Draco, còn một người cũng có những biến đổi cảm xúc rất rõ ràng: Snape, ánh mắt vừa tràn ngập tức giận nhưng khi chạm tới ánh nhìn chằm chằm của Nagini thì, trong nháy mắt, ánh mắt kia trở nên trống rỗng, ngay cả ngữ khí cũng trở nên khô khan lạnh lẽo: “Cô Lin và ngài Malfoy bị cấm túc ba tuần, mỗi ngày bảy giờ tối hãy có mặt tại phòng làm việc của tôi.”

Nagini hơi kinh ngạc nhìn ánh mắt trống rỗng và khuôn mặt vô cảm của Snape, ngay cả khi đối mặt học sinh cũng dùng “bế quan bí thuật” ư?

Nhưng trong mắt Draco, nét mặt ngơ ngẩn có chút ngốc của Nagini lại có ý nghĩa khác, cậu cho là cô bị sốc khi bị cấm túc ba tuần nên khi cô còn chưa đáp lời Snape thì Draco đã vội nói: “Vâng thưa Giáo sư, chúng em biết rồi ạ!”

“Chẳng lẽ phẩm giá quý tộc của con là để tùy chỗ tùy lúc giúp đỡ cho một vị tiểu thư đầu đầy những con quỷ khổng lồ ghê tởm ư?” Snape nhìn Draco nghiêm khắc, dùng giọng nói lạnh lẽo trầm thấp trào phúng, “Không nghe lời Giáo sư, cô Lin, cấm túc thêm một tuần!”

“Vâng, thưa Giáo sư Snape.” Chưa kịp nói gì, chẳng kịp làm gì đã bị cấm túc thêm bảy ngày, thật chẳng hiểu vì sao, Nagini trong ánh nhìn kinh ngạc, khó hiểu, thậm chí là đồng tình của mọi người, mỉm cười, đáp lời.

Không phải chỉ là một tháng bị cấm túc thôi sao? Trong đó ba tuần còn có Draco bên người, ít nhiều cũng chia sẻ được nọc độc của Snape, cô chắc sẽ không xảy ra tình huống cô mất kiểm soát cho Draco vài cái ‘Stupefy’ sau đó là ‘Obliviate’ sau đó ném một tá ‘Crucio’ vào Snape đâu, chỉ cần bĩnh tĩnh, không vì xúc động nhất thời làm ra một vài chuyện để hả giận, vậy tất cả những việc còn lại chỉ là chuyện nhỏ!

Còn Draco vừa tạm thoát khỏi nguy cơ lại bị cha đỡ đầu phun nọc độc nay sắc mặt càng thêm tái.

“Có lẽ, ta nên thông báo cho cha còn về việc làm ngu xuẩn của con!” Có vẻ vì Nagini chấp thuận quá dứt khoát và bình tĩnh, thậm chí còn có chút vui lòng nên Snape bất ngờ bỏ qua Nagini, chuyển sang phun nọc độc Draco vô tội đứng bên cạnh. “Chép gia quy nhà Malfoy năm mươi lần!”

“Oh no!” Khóe miệng run run, Draco chỉ kịp nhìn thấy bóng áo choàng tung bay của Snape.

Nagini buông tay đang nắm tay Draco, khoanh hai tay trước ngực nhìn bóng Snape đang xa dần, khóe môi khẽ nhếch.

Sau đó cô quay sang nhìn gương mặt hoảng hốt của Draco vì câu nói cuối cùng của Snape, bình tĩnh hỏi: “Gia quy nhà Malfoy dài bao nhiêu?”

“Là đề cương bốn mươi chín điều của ‘Vinh quang bạch kim’. ” Dáng vẻ Draco như tới tận vậy, khóe miệng run run phun ra một câu.

Nagini lập tức hiểu, đề cương đó, bình thường chia thành rất nhiều chương và và các mục nhỏ, trong lại toàn những lời dài lê thê không dứt…

“Đi thôi, về phòng sinh hoạt chung thôi, tớ giúp cậu!” Nagini lại kéo tay Draco đi nhanh.

“Đúng rồi, sao giáo sư lại không bảo cậu chép ‘Quy định của Slytherin’ mà lại chép gia quy vậy?” Nagini đột nhiên hỏi.

Bước chân khựng lại, cảm xúc đau buồn phẫn nộ chất chứa, Draco hạ giọng giãy dụa: “Chắc là do đã thành thói quen rồi…”

Mấy máy môi, im lặng tuyệt đối! Có thể khiến Snape, kẻ có nghệ thuật nói chuyện tâm sâu kia nói thành quen, ngoại trừ câu ‘trừ điểm’ Gryffindor thì còn câu ‘chép gia quy của tộc Malfoy’ sao? Dra bé nhỏ à, chị đây rất tò mò em từ nhỏ đến lớn đã phải chép bao nhiêu bản gia quy rồi đấy….

“Cậu viết vài trước một bản đi.” Nagini đưa cây bút lông vũ chuyên viết luận văn của mình cho Draco, “Nó sẽ ghi nhớ nét bút của cậu, sau đó cậu muốn viết gì nó sẽ tự động viết giúp cậu!”

Nói xong, Nagini tranh thủ được tan học sớm mà định chạy về phòng ngủ bổ giấc bù, trước khi về phòng, cô bổ sung thêm, “Về phòng ngủ hẵng viết, đừng để người khác phát hiện, với cả cậu đừng nộp quá sớm, tốc độ bình thường của cậu như thế nào thì cứ để như vậy!”

Nagini vừa đi về phòng ngủ vừa thầm nghĩ, mấy buổi cấm túc đều rơi vào buổi tối, nếu bị bắt phải xử lý sên hoặc lấy nội tạng ếch thì cô có nên chuẩn bị trước dao mổ và bao tay trước không nhỉ, dù sao dao díp ở thế giới Pháp thuật cũng không sắc lắm…

Ba giờ kém năm phút chiều, Nagini, Harry và Ron gặp nhau ở cửa tòa thành, sau đó cùng đi qua đồng ruộng đến căn nhà gỗ nhỏ của Hagrid.

Tuy chuyện Nagini là một thành viên nhà Slytherin là khiến Hagrid không biết xử sự ra sao, nhưng sau vài câu hàn huyên, thấy tính cách Nagini rất ôn hòa, Hagrid cũng sơ ý lớ lờ lơ  một sự thật kinh khủng: một Slytherin đi cùng hai Gryffindor đến nhà ông.

Nagini vốn rất thích bạn Fang lông xù nhưng bản năng động vật mãnh mẽ đã khiến cho Fang vừa nhìn cô đã kêu một tiếng thảm thiết, vội chạy khỏi phòng, Nagini nhìn bóng lưng Fang đang chạy như điên mà trầm mặc, mình cũng đâu có muốn vậy, chỉ là rất thích nó thôi mà, vì sao mấy con vật lắm lông này lại không nể mặt như vậy hả…

Không biết con chó ba đầu Fluffy có thú thưởng thức âm nhạc tao nhã kia khi thấy cô có không nể mặt chạy trốn như vậy không nữa?

Buổi tối, Nagini và Draco trong ánh mắt kinh ngạc và hoảng hốt của năm trên và ánh mắt than thở sợ hãi, im lặng không dám nói của năm nhất, cùng nhau đi đến văn phòng của Snape, bắt đầu thời kỳ cấm túc.

“Chép xong gia quy rồi sao, Draco?” Nagini nhẹ nhàng bước đi, nhìn thấy Draco có chút sợ hãi đi bên cạnh, chớp chớp mắt hỏi.

“Ừ, bút của cậu viết rất nhanh!” Draco nhẹ giọng trả lời, có chút mê mang nhìn Nagini, dường như không hiểu vì sao bị cấm túc mà cô còn có thể bình thản như vậy, thậm chí, là… vui vẻ? Draco lắc đầu thật mạnh như muốn hất văng ý nghĩ buồn cười này ra khỏi não, bị cha đỡ đầu cấm túc còn vui vẻ? Thật đáng sợ, tuyệt đối không có thể, nhất định là do mình bị hoa mắt, không sai, là do ánh đèn của hành lang quá mờ…

Bức họa treo trước cửa văn phòng viện trưởng của Slytherin, vẫn là bức họa Medusha đã từng giúp đỡ Nagini.

“Khẩu lệnh, cậu bạn nhỏ đẹp trai nhà Malfoy!” Medusha hất tóc quyến rũ, chiếu ánh nhìn mê hoặc về phía Draco.

Nagini buồn cười híp mắt, đứng phía sau Draco nói một câu bằng xà ngữ: [Lại gặp mặt, Medusha xinh đẹp!]

Ánh mắt Medusha sáng lên, vừa đúng lúc Draco nói ra khẩu lệnh.

Medusha vừa mở cửa cho bọn họ, vừa dùng xà ngữ nói: [Về sau, lúc có người tôi sẽ nhắm mắt ngủ, lúc không có ai tôi sẽ mở mắt đợi người đến đây chơi nhá, công chúa nhỏ!]

Nagini hơi hơi vuốt cằm, đồng thời khóe môi nở một nụ cười thật tươi.

“Hai người cô cậu làm lại thuốc nước mụn ghẻ một lần nữa, ta nghĩ, nếu đầu óc hai cô cậu không héo rũ như một quả óc chó thì hẳn nhớ rõ quy trình. Tài liệu ở trong tủ, tự lấy đi.” Snape dùng bút lông hung hăng phê vào bài tập đặt trên bàn, không chút lưu tình cho phê thẳng điểm P vào bài của một học sinh Gryffindor nào đấy, ấn bút mạnh tới mức như sắp cào rách cả tấm da dê.

Nagini không chút để ý đảo mắt nhìn quanh rồi nhìn Draco, lấy nguyên liệu, sau đó phân công làm việc cực kỳ hiệu suất, một người cắt cây gai, rồi nghiền vụn răng nọc của rắn độc, người còn lại bê vạc ra.

Nhìn các thao tác hoàn hảo chính xác của hai người, Snape cũng dừng tay cau mày nhìn chằm chằm từng động tác nhỏ của cả hai.

Tất cả các thao tác đều hoàn hảo!

Thậm chí có vài động tác khác với sách của Draco dùng khi xử lí nguyên liệu cũng mang lại hiệu quả tốt hơn! Trong lòng Snape thầm vui mừng nhưng vẫn không nhịn được nhíu mi lại.

Tất cả đều bình thường, thao tác của cô bé kia cũng rất thuần thục lưu loát, thậm chí khi lúc thong thả quấy thuốc, tốc độ của cô bé ấy cũng là tốc độ phù hợp nhất để thêm ma lực vào.

Rất nhanh Nagini đặt muôi xuống, sau đó, Snape cau mày bước tới, nhìn nồi thuốc nước mụn ghẻ có thể gọi là hoàn mĩ kia.

Sau đó, Nagini hơi hơi cúi đầu, nở một nụ cười gian xảo mà tà khí, lặp lại hành động của học môn Độc dược lúc buổi sáng, kéo mạnh Draco ra ngoài, vẫn khiến hai người lại suýt ngã sấp xuống đất, và gần như đồng thời, nồi thuốc kia lại xuất hiện hiện tượng giống buổi sáng, vẫn giống như một cái suối phun, đương nhiên, người gặp họa tất nhiên là ngài Snape đang cúi đầu cẩn thận xem xét nồi thuốc.

Nagini túm Dra bạch kim bé nhỏ chạy ra khỏi phòng viện trường, thừa dịp Draco không chú ý mà hạ giọng nói với Medusha: [Trốn đi, sắp nổ lớn đó!]

Medusha tóc cũng không vuốt, nhanh chóng nhảy sang bức họa khác.

Đứng ngoài hành lang, Draco hụt hơi, còn chưa kịp nói gì thì trong văn phòng đã phát ra tiếng ‘bùm’ thật to, kéo theo đó là một chuỗi thanh âm hỗn loạn liên ‘rầm rầm’, ‘bùm bùm’…

Nagini che lỗ tai, cũng vừa không quên ếm ‘khôi giáp phòng thân’ cho mình và Draco để tránh chuyện không may. Quả nhiên đúng với dự đoán của cô, chỉ cần là cô quấy, ma lực của cô sẽ khiến cho dung dịch độc dược nổ mạnh, hơn nữa trong thí nghiệm này, cô là người quấy từ đầu đến cuối, không giống như buổi sáng là Draco quấy, cô chỉ quấy một chút lúc cuối, hơn nữa trong văn phòng Snape, nguyên liệu gì cũng đầy đủ, cường độ của lần nổ mạnh này, chậc chậc, chắc sự cố ngoài ý muốn buổi sáng không thể so sánh rồi, ha…

Nhưng tòa thành Hogwarts này cũng vững chắc qua nha!

Nagini chớp chớp mắt, có chút hứng thú để chọc chọc vách tường, gõ nhẹ hai cái.

Nổ mạnh như vầy mà tường vẫn không nứt chút nào hết.
Bình Luận (0)
Comment