[Đn Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 57

“Có chuyện gì?” Nagini tiếp tục mỉm cười, nếu Voldy không ở trên người ông ta, có khi, chỉ có khi thôi, cô sẽ quăng cho ông ta vài ‘Ngọn lửa ma quỷ’…

Đôi mắt đảo quanh, dường như Quirell là đang suy nghĩ, dù sao gặp một người không rõ thân phận trong Rừng Cấm cũng không phải chuyện an toàn.

“Đúng rồi, dị ứng trên người ông khỏi rồi hả?” Nagini khoanh tay trước ngực nhìn Quirell, đột nhiên hỏi.

“Cô…” Quirell còn đang giật mình thì Nagini đã thuận tay cho ra một cột băng.

Quirell cuống quít dùng ‘Khôi giáp phòng thân’ ngăn cản, còn chưa kịp phản ứng đã bị ma pháp liên tiếp của Nagini đánh trúng, đó là những câu chú đơn giản ‘Stupefy’, sau đó là ‘Obiliviate’, dù Quirell có là giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, hiểu biết sâu rộng về pháp thuật cũng không thể tránh thoát. Ông ta hôn mê, ngã xuống đất, Nagini cho thêm một cái ‘Đóng băng ngàn dặm’ cố định ông ta lại, miễn cho ông ta tỉnh lại gây cản trở.

Nagini còn chưa đi tới chỗ Kỳ Lân đang bị thương thì bỗng có một con Kỳ Lân nhỏ đã lao ra từ rừng rậm, khẽ rên chạy đến bên người con Kỳ Lân đang nằm.

Theo từng bước chân đến gần của Nagini, con Kỳ Lân nhỏ dường như có chút sợ hãi run rẩy, nhưng vẫn không nhúc nhích, cúi đầu kêu bên tai con Kỳ Lân lớn.

Nagini hơi nhếch miệng [Này, ta sẽ không tấn công chúng mày đâu.] Nói tiếng Anh, chắc chắn chúng không hiểu, không biết xà ngữ có hiệu quả không.

Quả nhiên, tiếng kêu của con Kỳ Lân nhỏ không chỉ bi thương nữa mà còn tràn ngập hoảng sợ, nhưng vẫn đề phòng nhìn Nagini, đôi mắt lam thẫm như chớp như không.

Nagini để túi sách xuống đất, bản thân thì ngồi xổm xuống, sau đó cầm một túi thử máu lấy từ bệnh viện ra, trong đó gồm túi bảo quản, chất dinh dưỡng cho người hiến máu và mấy cái gì gì đó, có cả kim tiêm, là loại 16 phân thông dụng. Ừ, còn có thuốc khử trùng, nhìn bộ lông màu bạc rậm rạp của hai con Kỳ Lân trước mặt, Nagini rối rắm, cô hẳn nên nhổ lông rồi cho nó hiến máu ha, nhưng cô không mang dao mổ…

Thôi vậy, lấy từ chỗ móng vuốt cũng được. Nagini nghĩ nghĩ, mỉm cười với con Kỳ Lân nhỏ: [Tuy mày nhỏ hơn nó, nhưng chắc là nặng hơn 50kg rồi nhỉ, ] vừa nói, vừa mở cái túi plastic vô khuẩn, lấy kim tiêm ra, lau qua bằng thuốc sát trùng, khoa tay múa chân với con Kỳ Lân nhỏ đang sợ hãi kia, [Này, làm giao dịch với ta đi, ta sẽ chữa trị cho nó, mày tự nguyện hiến chút máu, được không? Nhớ đấy, phải tự nguyện!]

Đôi mắt lam thẫm tràn đầy nước mắt rưng rưng nhìn chằm chằm kim tiêm trong tay Nagini, rất lâu sau, lại nhìn con Kỳ Lân lớn bị thương nằm bất động trên mặt đất chỉ có thể miễn cưỡng rên hừ hừ, nó chỉ đành uất ức gật gật đầu.

Đôi mắt của Nagini hiện lên một tia vui sướng, sau đó lấy tay mở bình thủy tinh đựng cồn, quơ quơ trước mặt Kỳ Lân, [Vươn móng vuốt ra! Ta đề nghị mày đưa cánh tay ra, à, chính là chi trước đó, cái nhỏ hơn kia, a, a, trái phải đều được, một cái là được rồi, haiz, tùy ngươi đó!] Nhìn con Kỳ Lân nhỏ giơ cả hai chân trước ra rồi ngã nhào trên mặt đất, khóe miệng Nagini bất giác giật giật, sau đó chậm rãi bổ sung, chỉ là động tác của nó luôn chậm hơn một chút.

Đến khi con Kỳ Lân nhỏ kia ngoan ngoãn nằm im trên mặt đất, Nagini mới đổ hơn một nửa bình cồn vào chỗ cổ chân trước, cuối cùng cũng tìm được mạch máu, đâm kim vào, tuy con Kỳ Lân nhỏ sợ hãi run run, cũng có thể là đau, nhưng nó chỉ rưng rưng nước mắt mà không nhúc nhích.

Nagini vừa cố định kim tiêm, vừa nhìn túi máu, máu của Kỳ Lân quả nhiên hiếm thấy, không giống máu màu đỏ của các chủng tộc bình thường khác, máu của nó có màu bạc trong suốt, Nagini vẫn không hoang mang giải thích: [Ừ, căn cứ cân nặng của mày, ta sẽ lấy đi 400CC máu, mày sẽ không bị làm sao đâu, nói thật nhé, ta cảm thấy dù lấy tới 800CC mày cũng chả bị sao cả nhưng hôm ta chỉ mang một túi máu đến đây, nên… Ngày khác ta đến tìm mày tiếp nhé, ưm, đương nhiên, cũng có thể là tìm con Kỳ Lân khác nhưng ta tuyệt đối không có ác ý đâu nhé, chỉ là so với việc xử lí chúng mày rồi rút máu thì… mày hiểu được mà, nhìn bộ dáng của nó bây giờ là biết.] Nói xong, Nagini còn chuyên nghiệp chỉ con Kỳ Lân bị thương kia mỉm cười gật đầu.

Cố định kim tiêm và túi máu xong, Nagini lấy gương hai mặt được Veronica tặng từ trong túi sách ra, nhẹ giọng kêu: [Veronica, cô có đó không?]

Rất nhanh, hình ảnh bên kia dần rõ ràng, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, [Ừ, tôi đang muốn đi ra ngoài, còn 17 phút nữa, có chuyện gì sao? ] Veronica mặc một bộ lễ phục màu vàng, mái tóc bạc dài mềm mượt như sa tanh được búi hơi lệch về bên trái, trên cổ còn có một cái nơ màu vàng, bên trên được đính vài viên kim cương tinh mĩ.

Khóe mắt không ngừng giật giật, Nagini hỏi, [Tôi có thể hỏi, cô muốn đi đâu chăng?]

[Tiệc tối xã giao, cô hẳn là từng tham gia?] Veronica tựa vào sofa, động tác lưu loát mà tao nhã, một tay giơ gương hai mặt, đôi mắt chứa ý cười nhàn nhạt, nhưng nếu để ý kĩ thì lại như lại chẳng có gì cả.

Trong lòng thầm kinh sợ, cho đến giờ Nagini vẫn không thích ứng được khi khuôn mặt thánh khiết của Veronica lại lộ ra nét mặt phúc hắn, cô cảm thấy cô ấy hẳn nên có tính cách đơn thuần ngọt ngào phù hợp với vẻ ngoài của mình.

[Ừ.] Nagini gật gật đầu, tuy tò mò Veronica tham gia tiệc gì nhưng nó không phải là vấn đề quan trọng bây giờ, [Tôi muốn nhờ cô chút việc.] Nói xong, Nagini đem gương hai mặt quay về hướng con Kỳ Lân bị thương.

[Ừ?] Veronica khẽ nhíu mày, sau đó cười yếu ớt, [Sao? Chỉ là vài cái Stupefy thôi, ừ, có vết thương do pháp thuật Hắc ám nữa, nhưng nó đã tự cản lại rất nhiều, cô muốn tôi xem con Kỳ Lân mệt mỏi rã rời này? À đúng rồi, dựa vào huyết thống La Famille Royale của cô mà có thể bình thản đứng trước Kỳ Lân danh xưng thuần khiết này thật là đúng là hiếm có, đáng xem nha! ] Veronica đột nhiên nói, còn gật đầu tăng tính thuyết phục nữa.

Khóe miệng bất giác giật giật, Nagini vẫn cố nghiêm túc nói: [Tôi đồng ý chữa cho nó, dựa vài tình trạng của nó bây giờ, cô thấy sao?]

Veronica buông tay, [Nếu cô lo lắng, thì cho nó thêm một cái Stupefy, chờ nó tỉnh dậy sẽ ổn thôi, năng lực tự khôi phục của Kỳ Lân không kém cô chút nào đâu, đừng coi thường nó như vậy chứ.] Veronica chẳng để ý khoát tay, [Còn nữa, nó đang mệt rã rời, cô không có việc gì thì tránh xa nó ra, tôi nghĩ đáng lẽ nó nên ngủ một lúc rồi, việc đó mới giúp nó mau hồi phục, nhưng chắc là do cô đứng bên cạnh, huyết thống La Famille Royale tỏa ra hơi thở Hắc ám quá rõ ràng nên nó mới ‘bị bắt buộc’ phải tỉnh táo như vậy!]

Lời sau Veronica không cần nói, Nagini nhìn túi máu sắp đầy đầy thì chào Veronica một tiếng, cất gương hai mặt đi, rút kim tiêm, khử trùng cho con Kỳ Lân tự nguyện hiến máu kia, rồi cất lọ cồn, bông khử trùng, quan trọng nhất, tất nhiên là túi máu kia nữa.

Cuối cùng, nghe lời của Veronica, Nagini cho con Kỳ Lân kia một cái ‘Stupefy’, vẫy vẫy tay chào tạm biệt, ‘ảo ảnh di hình’ cái túi sách, và Quirell bị đông lạnh trong khối băng đến văn phòng của Quirell, bỏ ông ta lại, sau đó ‘ảo ảnh di hình’ về phòng ngủ của mình.

Về phần chỗ máu của Kỳ Lân, tốt nhất nên để cô hỏi lại Veronica trước rồi giao cho Voldy sau vậy…

Chỗ sâu trong Rừng Cấm nơi Nagini vừa biến mất, ngaykhi Nagini vừa đi, Kỳ Lân ngay lập tức thoát khỏi cảm giác thần kinh căng thẳng và chìm vào hôn mê, mà con Kỳ Lân vừa bị ép hiến máu cũng ngả vào con Kỳ Lân lớn nghỉ ngơi, nhắm lại đôi mắt lam thẫm trong veo như nước.

Cùng lúc đó, Quirell lâm vào hôn mê, Voldemort chậm rãi hiện ra từ tầng băng, mặc dù hình dạng chỉ là một màn sương nhàn nhạt.

Lần thứ hai Nagini dùng ‘Obiliviate’ với Quirell, đại khái cũng không biết Quirell sẽ quên bao nhiêu. Nhưng dựa theo tình huống lúc trước, chắc sẽ quên hết nhiệm vụ mình giao, có lẽ…

Voldemort không thèm bận tâm đảo mắt nhìn Quirell bị đông lạnh, trong đôi mắt ruby thâm thúy mê hoặc kia là ánh mắt trong suốt thanh linh, tuy là mỉm cười, lại toát ra đau thương nhàn nhạt.

Không ngờ đã lâu như vậy, công chúa nhỏ Nagini của anh cũng đã trưởng thành…

Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Nagini, đôi mắt to tròn màu rượu, tóc đen dài ngang lưng, vẫn yêu cười, quần áo đơn giản mà xinh đẹp, vóc dáng bé bỏng, trong giây lát, Voldemort dường như bị tâm sự nặng nề quấn thân…

Nagini mỉm cười, Nagini khiêu khích, Nagini quyết đoán, Nagini sắc bén…

Từng động tác của cô, từng nụ cười của cô, từng ánh mắt của cô, đều làm cho anh không thể dời mắt.

Công chúa nhỏ của anh vẫn không thay đổi, từng động tác vẫn nhẹ nhàng tao nhã, đôi mắt màu rượu trong suốt kia lại ẩn chứa sự ý sát phạt quyết đoán.

Vừa mới nãy Nagini một mình vào Rừng Cấm, mục đích cũng là máu tươi của Kỳ Lân, Nagini là người không thích xen vào việc người khác nhưng lại quyết đoán ngăn Quirell lại, chắc chắn cô biết anh ở đó nên cố gắng để anh không phải chịu sự nguyền rủa của Kỳ Lân…

Còn Veronica bên kia gương hai mặt là ai, trong mười năm xa cách, lúc anh không ở bên, công chúa nhỏ Nagini của anh rốt cuộc đã trải qua những gì?

Hình bóng của cô, khiến cảm xúc của Voldemort ngổn ngang trăm mối…
Bình Luận (0)
Comment