[Đn Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 77

Các quý tộc nhỏ trở lại phòng sinh hoạt chung của Slytherin, không ai trở về phòng ngủ luôn mà tất cả không hẹn mà cùng ở lại, dù thế nào họ cũng phải có một lời giải thích.

“Hử? Sao vậy, đây là?” Nagini về cuối hơi tựa người vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, cười nhạt.

“Chủ tịch, chúng tôi…” Một nam sinh mở miệng, thấy ánh nhìn cười như không cười của Nagini đang hướng về mình, nhất thời nghẹn lời.

“Học trưởng Sean? Anh nói đi?” Nagini xoa thái dương, chậm rãi bước tới cái ghế khắc hoa gần lò sưởi, phủi vạt áo gió, nhẹ nhàng ngồi xuống.

“Anh nghĩ mọi người đều có rất nhiều thắc mắc về vị Ansel Black này, hi vọng em có thể cho mọi người một câu trả lời thuyết phục. Bởi chúng ta đều là Slytherin.” Sean luôn cúi đầu suy tư rồi đứng dậy, thoáng nhìn qua Ansel, rồi bình tĩnh hướng chuyển tầm mắt đến chỗ Nagini.

Khóe miệng Nagini chậm vẽ nên nụ cười nghiền ngẫm.

Mỉm cười trầm mặc một lát, Nagini mới cúi đầu nhẹ nhàng nghịch nghịch góc áo, sau đó nhìn Ansel ngồi bên cạnh, “Này, Ansel, em thấy sao?”

Khóe miệng hơi giật giật, Ansel cười tà, đang định nói gì đó chợt khựng lại, sắc mặt kỳ cục, lôi ra một quả cầu thủy tinh nhỏ xíu từ trong túi, soi trước ánh đèn, chớp chớp mắt, bình tĩnh nhìn Nagini, ngữ khí vững vàng ẩn chút ý cười, “Quả cầu thủy tinh dùng để liên lạc, mẹ vừa cho em, nghe nói hạn sử dụng rất dài.”

“Thủy tinh cầu liên lạc.” Không nghĩ ngợi, Nagini nói thẳng ra một danh từ từng gặp trong tiểu thuyết ma pháp đời trước.

“Ừ, tên này rất phù hợp!” Ansel hơi sửng sốt, sau đó hơi vội vàng đặt thủy tinh cầu vào tay Nagini, “Rót ma lực vào thủy tinh cầu là được, cái này hình như còn tinh xảo hơn gương hai mặt một chút. Ừm, rất tiện để khi mang bên người.”

Nagini nhìn thủy tinh cầu tinh xảo trong tay, mơ hồ có thể thấy một bóng người cao gầy thân thuộc. Bỗng nhiên Nagini mơ hồ muốn khóc.

Ngón tay hơi run run, ma lực Hắc ám chậm rãi chảy vào thủy tinh cầu, dần dần bên trong thủy tinh cầu xuất hiện những lốc xoáy nhỏ xíu màu đen, dao động chậm rãi trong tay Nagini.

Bóng hình tuấn tú dần hiện lên trong thủy tinh cầu, tóc hơi dài, rủ xuống che khuất nửa đôi mắt đỏ sẫm sâu thẳm, ánh mắt lóe ý cười, tựa như viên ruby xinh đẹp lấp lánh, ẩn chút yêu dã và mê hoặc. Môi mỏng hơi mím, khóe môi khẽ nhếch tạo nên độ cong nhợt nhạt, nụ cười ấy mang chút mê hoặc nhưng lại như nụ cười đơn thuần nhất.

Anh mặc một bộ áo choàng màu đen được trang trí bằng những hoa văn chìm ẩn chứa ma lực, trông chúng giống thường thanh đằng của Veronica vậy, thân hình anh có vẻ càng thêm cao nhưng lại có chút gầy yếu. Đôi môi mấp máy, cậu cất lên xà ngữ dịu dàng bằng âm thanh êm dịu, khi nhìn Nagini, thế giới trong mắt cậu dường như tràn ngập niềm vui, [Nana!]

Nagini dùng bàn tay che miệng, cô gắng sức chớp mắt, cố gắng hàng lệ đang trào dâng, nhìn thấy cậu đã khỏe lại, trong lòng trừ mừng rỡ mà khóc còn là sự lo lắng vì những cực khổ cậu đã phải chịu.

Voldemort yêu chiều nhìn Nagini đang xúc động, chậm rãi, vẽ nên nụ cười chiều chuộng.

Nagini nhẹ nhàng cất giọng, cổ họng như nghẹn lại vì xúc động. Cô nhẹ nhàng lau mắt, tháo kính sát tròng màu lục giải phóng đôi mắt đỏ ngập nước. Mái tóc ngắn xinh đẹp cuộn vào hai bên tai, hơi nhếch lên.

Nagini bỗng vươn tay, nắm chặt thủy tinh cầu đang lơ lửng, hình ảnh của Voldemort bỗng biến mất, Nagini cảm nhận được sự lạnh lẽo lan tỏa từ bàn tay, không nhịn được lại nở một nụ cười dịu dàng, xoay đó quay đầu chạy về phòng mình mà không quan tâm những người xung quanh phản ứng thế nào.

Các Slytherin bị sự thay đổi đột ngột của Nagini làm cho sửng sốt, trao đổi qua ánh mắt, rồi đồng loạt nhìn người đang đứng một góc nhịn cười – Ansel.

“Hử?” Ansel chớp chớp mắt, nhìn ánh mắt tò mò cực độ của mọi người, hơi hơi nghiêng đầu, tiếp tục mỉm cười.

“Ansel, Naomi, cậu ấy… cậu ấy… sao vậy?” Blaise luôn tin tức linh thông hơn nữa lại hóng hớt hổng nhịn nổi, chần chờ hỏi.

“Chuyện đó sao…” Dáng vẻ Ansel rõ ràng là đang buồn cười nhưng phải nhịn, cuối cùng cậu chậm rãi trả lời với ngữ điệu bình tĩnh vô: “Người vừa xuất hiện là Voldemort!”

Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin yên tĩnh trong chớp mắt.

Yên lặng tới mức một cây châm rơi xuống sàn cũng nghe được rõ ràng.

“Thật ra tôi với Voldemort không có quan hệ gì cả!” Ansel một tay chống cằm, cười nghịch ngợm nhìn dáng vẻ ‘tin nổi sao?’ của mọi người, bất đắc dĩ nhún vai, “Tùy mọi người tin hay không, dù sao người nói được xà ngữ không phải chỉ có gia tộc Slytherin!”

“Em, em nói em không có quan hệ gì với Chúa tể Hắc Ám,vậy mẹ em, phu nhân Veronica…” Trong lúc mọi người còn đang ngẩn ra, Blaise phản ứng nhanh nhất, có vẻ cậu đã khôi phục lại trong nháy mắt sau khi tin tức khổng lồ kia, tiếp tục đứt quãng truy vấn, “là…”

“Mẹ em nói được xà ngữ là sự thật, nhưng ai nói chỉ cần là người nói được xà ngữ thì chính là hậu duệ của Slytherin?” Ansel hỏi lại nằng ngữ khí kì quái.

Blaise bị ngữ khí đương nhiên của Ansel làm nghẹn lời, không biết nên tiếp lời như thế nào.

“Đợi chút, em nói người kia là Chúa tể Hắc ám, vậy sao Naomi, sao cậu ấy lại…” Sean đã tìm về lí trí đặt câu hỏi đúng trọng tâm sau Blaise, cậu không nói vế sau, dù không nói nhưng mọi người cũng hiểu được nó có ý gì.

“Naomi?” Ansel nhẹ nhàng lặp lại một tên gọi khác của Nagini, hơi lắc đầu cười nhẹ: “Thực ra, với Voldemort, người quan trọng nhất trên thế giới này hẳn là Naomi, thậm chí cô ấy còn quan trọng hơn chính bản thân Voldemort!”

Mọi người lại trầm mặc.

“Phải rồi, học trưởng Sean, như anh đã nói lúc nãy, vì chúng ta đều là Slytherin…” Dừng một chút, Ansel vừa đi về phòng ngủ, vừa tiếp tục nói: “Đã là Slytherin, Slytherin tuyệt đối không cho phép phản bội, dù một lời hay một việc ở đây hôm nay, tôi hi vọng nó là bí mật vĩnh viễn là bí mật của Slytherin. Vĩnh viễn, là của Slytherin!”

Sean trầm mặc một lát, ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Ansel, ngữ khí nghiêm túc đáng tin cậy, “Bí mật, đương nhiên vĩnh viễn là bí mật!”

Ansel tao nhã bước đi, không quay đầu lại, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười nhẹ thoải mái.

Nagini về phòng ngủ của mình, thở nhẹ, ngồi trên chiếc giường màu xanh nhạt của mình, hai tay chống trên dường, hơi ngả người ra sau.

Cô mở to hai mắt, bên trong vẫn còn thủy khí mông lung.

Lại dùng sức chớp mắt, cô bình tĩnh nhìn chằm chằm hình ảnh của Voldemort trước mặt, Nagini nhẹ nhàng, tựa như lẩm bẩm nỉ non, [Voldy…]

Đôi mắt của Voldy híp lại, ánh mắt đong đầy nụ cười.

Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng.

Thật lâu, thật lâu sau, Voldy mới nhẹ nhàng gọi: [Nana…]

Nagini nhẹ nhàng vươn tay lau khóe mắt, rõ ràng không khó, đôi mắt lại sáng kinh người, cô nở một nụ cười thật tươi, sau đó, nhẹ nhàng nói, [Ừ.] Trong lời nói tràn đầy niềm vui sướng ẩn chút nghẹn ngào thấp thoáng.

Voldemort chớp mắt, anh lẳng lặng nhìn Nagini tuy không khóc nhưng đôi mắt lại nhòa lệ, hơi giật mình, anh muốn đưa tay ôm cô vào lòng, cảm nhận cơ thể hơi lạnh lẽo của cô, anh không nỡ để cô phải chịu tủi thân, dẫu cô chưa rơi một giọt nước mắt nào.

Nagini đột nhiên nhớ ra gì đó, đồng tử giãn ra, giây lát, bóng hình bé bỏng đáng yêu ấy biến mắt khỏi phòng ngủ trang trí tinh mĩ kia. Voldemort hơi ngạc nhiên nhìn phòng ngủ trống rỗng, gần như cùng lúc đó, hai cánh tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm lấy anh từ sau lưng, sau đó là đôi má thoáng chút lạnh lẽo dịu dàng áp vào lưng cậu.

Thân nhiệt của cô gái ấy luôn thấp hơn người thường, giờ đây, cô đang tựa và thân hình đang khựng lại của anh.

Nagini trở về dáng vẻ mười bảy tuổi, nhẹ nhàng nỉ non, mái tóc đen dài mềm mại trải dài sau lưng, che khuất gương mặt cô.

Nagini nhẹ nhàng ôm anh, chậm rãi thở phào một hơi, khẽ nhắm mắt lại.

Voldemort gần như là cứng ngắc chậm rãi xoay người lại, kinh ngạc nhìn bóng hình bé bỏng đang dựa vào lòng anh, anh ôm Nagini thật chặt, từng động tác lại vô cùng dịu dàng.

Tôi nghĩ chưa giây phút nào tôi biết ơn thế giới này như hiện tại, vì đã để tôi gặp được người quan trọng nhất trong sinh mệnh mình…
Bình Luận (0)
Comment