[Đn Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 84.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đáng tiếc, vừa mới quay đầu, Nagini còn chưa kịp nói gì vết thương trên má Tom đã đập vào mắt cô.

Nagini hơi ngẩn ngơ, vừa định chạm vào vết thương ấy lại chơt nhớ tới thuộc tính Hắc ám trong dòng máu La Famille Royale của mình sẽ làm Tom bị thương nặng hơn nên chỉ có thể rút tay lại, nhìn chằm chằm vào nơi bị thương, chớp mắt, mỉm cười rạng rỡ, “Đây là do ‘Cắt sâu mãi mãi’?”  Nói xong, chuyển tầm mắt lạnh như băng về phía Snape, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ý cười giờ đây tràn đầy hàn ý lãnh mạc thấu xương.

“Nana…” Tom lo lắng nhìn Nagini, như muốn giải thích gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mất của cô, lời muốn nói chuyển thành tiếng “Ừ.” nhẹ bẫng.

Nagini bình tĩnh nhìn Snape, một lúc lâu sau lại nhìn Harry đang nhìn Tom, là kinh ngạc và căm hận, nhếch khóe miệng vẽ nên độ cong hoàn mĩ.

Hermione sắc mặt tái nhợt cố gắng kìm chế sự hoảng sợ trong lòng, nắm chặt tay Harry, không thể để cậu nhất thời xúc động mà phá vỡ cục diện hiện tại khiến chính cậu bị thương.

Dù sao tình huống bây giờ không chỉ nguy hiểm mà còn rất phức tạp! Hermione cắn chặt môi.

Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy rất đáng sợ, nhưng cô gái bí ẩn đứng cạnh kẻ đó là ai, chỉ dùng thần chú vô trượng đã ngăn cản được bùa phép của thầy Snape, cô gái này rất mạnh.

Còn cả Giáo sư và trợ giáo môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, tuy thực lực mạnh nhưng trong tình huống bây giờ, hai người bọn họ vốn là Thánh đồ, thành viên của một tổ chức Hắc ám ở Đức, độ nguy hiểm không kém gì Tử thần thực tử! Nhất là cả hai bọn họ đều biết cô gái được Voldemort gọi là ‘Nana’ này.

Người của Hogwarts trừ Ginny tình trạng không rõ, cặp song sinh đã bất tỉnh, cô và Harry đang trầy trật thì chỉ còn giáo sư Snape đang bị thương thôi!

Tình huống này, đối bọn họ, cực kì bất lợi!

Ngay khi Hermione đang lo lắng về cục diện hiện thời, Nagini đã phá vỡ sự yên lặng nặng nề này.

Không biết từ khi nào, cô đã rút một cây đũa phép đen tuyền ra, đương nhiên đây vẫn là cây đũa phép đỏ làm từ cây máu rồng, chỉ dùng bùa biến hình ngụy trang thôi. Đầu đũa phép, chỉ thẳng vào Snape.

Imicus và Lockhart thấy Nagini nhìn Snape, sắc mặt rất xầu thì thức thời lùi ra một góc. Người ta muốn thanh toán nợ cũ, họ chỉ là người xem thôi, không nên dính chân vô.

Kế tiếp, tất nhiên là trận kịch chiến giữa Nagini và Snape, còn Tom suýt bị “hủy dung” thì được Nagini dùng ‘Tường băng’ bảo vệ ở một góc khác.

Snape làm Tom bị thương, Nagini xuống tay tuyệt không lưu tình, tất cả Hắc ma pháp đều có sát thương cao, phản phệ cũng mạnh không kém, Imicus và Lockhart đứng một bên nghẹn họng nhìn trân trối. Tốc độ rất nhanh, hơi thở của Hắc ma pháp nguy hiểm tràn ngập xung quanh Snape. Snape chật vật né tránh, phản kích một cách khó nhọc.

Nagini hết sạch kiên nhẫn, thoáng lưỡng lự rồi nhắm thẳng đũa phép vào Harry đang sững sờ nhìn mình và Snape, hiếm khi mở miệng đọc thần chú: “Avada Kedavra—–“

Snape vừa tránh được ‘Ngọn lửa ma quỷ’ bỗng trợn to hai mắt, cực kì nhanh chóng lấy thân chắn trước Harry.

Hermione nghe thấy Nagini niệm ‘Avada Kedavra’, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào, chỉ có thể nắm chặt cánh tay Harry, run run nói: “Là lời nguyền, lời nguyền chết chóc…” Còn Harry, thấy Snape liều lĩnh che mình như vậy thì sợ ngây người.

Ngay khi mọi người thấy Snape không để ý tính mạng bản thân mà bảo vệ Harry thì có giật mình, có nghi hoặc, thậm chí là khó tin, Nagini lại dùng tốc độ người thường không tưởng tượng nổi dừng ‘Avada Kedavra’, tung ‘Crucio’, hung hăng đánh vào Snape.

Không thể không nói, lực lượng Hắc ám thuần khiết trong dòng máu La Famille Royale cộng với lửa giận của Nagini đã khiến sức mạnh của ma pháp này đã vượt qua giới hạn thông thường.

Nháy mắt, cơn đau xâm nhập vào tận cốt tủy khiến nét mặt Snape rúm ró lại. Ngay lập tức, cơ thể vốn bị thương nặng và đau đớn khó sức chịu đựng đã khiến Snape hôn mê.

Nagini nhanh tay ném cho Harry và Hermione bùa ‘Stupefy’, nhìn hai người ngất đi nhanh chống, rồi dùng ‘Accio"(Triệu hồi) lấy lại quyển nhật kí trong tay Harry. Sau đó Nagini cất đũa phép, bước nhanh đến chỗ Tom, nhìn cậu chăm chú, “Chúng ta về chứ?” Tuy là câu hỏi, ngữ khí lại vô cùng thản nhiên như đang trần thuật.

Cho tới giờ Tom vẫn luôn ủng hộ Nagini vô điều kiện, đặc biệt là giờ tâm trạng của Nagini khá tệ nên cậu không nghĩ ngợi gì đã gật đầu dứt khoát.

Vì thế Nagini quay đầu nhìn Imicus và Lockhart, lễ phép gật đầu tạm biệt, bỏ lại mọi người trong đại sảnh, cùng Tom tiến vào mật đạo.

Ngay khi họ rời khỏi đại sảnh, trong chớp mắt, Imicus và Lockhart hình như nhìn thấy bóng của một cái đuôi rắn khổng lồ…

Imicus và Lockhart liếc nhau, thầm coi thứ mình nhìn thấy chỉ là do hoa mắt, “Chúng ta phải làm gì đây?” Lockhart nhìn Imicus, chờ cô quyết định.

“Chắc chắn không thể đi theo!” Imicus nhún nhún vai, dù sao đây cũng là mật thất của Salazar Slytherin, cậu bé Tom Riddle kia có thể là Voldemort, hậu duệ của Slytherin, còn  Lin hình như có quan hệ rất thân thiết với Voldemort, người ta là người một nhà nên cùng đi vào đó được, hai người ngoài như họ không nên theo vào thì hơn!

Lockhart gật đầu, sau đó chỉ vào Harry, Hermione, Snape và mấy người đã ngất xỉu, “Họ thì sao?”

“Người đã ngất trước thì không cần lo, nhưng cô bé học sinh kia, tên gì ấy nhỉ, à, Granger!” Imicus búng tay một cái, “Sửa đổi trí nhớ cùng với cậu bé cứu thế đi, còn Snape đã dùng ‘Bế quan bí thuật’, chúng ta không thể đụng vào, nhưng ông ta cũng là Tử thần thực tử nhỉ, đến lúc đó ông ta muốn giải thích với Dumbledore thế nào thì kệ!”

“Được!” Lockhart gật đầu đồng ý, chủ động đi đến chỗ Harry, lấy đũa phép ra, quay đầu cười với Imicus: “Nếu không, tôi chỉ thay đổi một nửa kí ức về Tom Riddle, để lại chút kí ức về Naomi Lin?”

Imicus nghe vậy thì mắt sáng lên, “Ý kiến hay! Làm như vậy đi!”

Đến khi Lockhart xử lí trí nhớ của Harry và Hermione xong, đưa họ về theo đường cũ.

“Phải rồi!” Đột nhiên Imicus quay đầu lại nhìn Lockhart, “Đây chẳng phải tư liệu sống tuyệt vời cho tiểu thuyết mới của cậu sao, viết xong nhớ báo tôi biết!”

“Đương nhiên!” Đôi mắt xanh tựa hoa chi lưu ly* tràn đầy ý cười, “Hơn nữa, phải trao một bản đặc biệt cho thư viện Hogwarts nữa chứ! Vì những đứa trẻ đáng yêu…”

(*) Hoa chi lưu ly, hay còn gọi là hoa Forget-me-not.

hoa

“Tất nhiên, học trưởng của các nhà đều hi vọng sớm biết sự thật mà!” Imicus vui vẻ cười nói.

“Tôi cũng nghĩ thế!” Nụ cười của Lockhart trước sau đều ấm áp như ánh sáng mặt trời, chợt nụ cười kia đông cứng lại, “Toi rồi! Còn nữ sinh Slytherin bị tôi dùng phép hóa đá nữa, lúc tôi đang nói chuyện với Christian thì nữ sinh ấy lại xông vào, nghe được vài chuyện, vì phải giữ bí mật cộng thêm muốn giúp bé rắn nhỏ thoát khỏi hoài nghi nên tôi dùng ‘Obliviate’ rồi còn cố ý hóa đá để trong hành lang…”

“Nghe nói, học viện Slytherin phản ứng rất mạnh trước chuyện học sinh của mình bị tập kích.” Imicus buồn cười, tỏ vẻ tốt bụng đâm thêm một nhát, “Nhất là Naomi Lin, hình như cô ấy là học trưởng đương nhiệm nhỉ, theo mặt nào đó, cô ấy còn có quyền lực còn hơn cả viện trưởng như Snape…”

“Này, tôi có gặp riêng để giải thích không?” Bây giờ Lockhart buồn ơi là buồn, nhìn dáng vẻ xử lí Snape lúc nãy của Nagini, đúng là siêu siêu siêu đáng sợ luôn ấy…

Imicus và Lockhart hiếm khi ý thức được trách nhiệm của Giáo sư Hogwarts mà đưa những người bị thương, bị ngất trong mật thất đưa ra ngoài, đương nhiên phòng rửa mặt của Myrtle khóc nhè, cửa vào, đã bị Imicus dùng pháp thuật Hắc ám mạnh mẽ phá hủy.

Nhìn khung cảnh hỗn loạn có thể so với thảm cảnh mà Nagini gây ra ngày trước, Lockhart run rẩy nhìn quanh: nơi nơi đều là đá vụn, bụi đất, vòi nước vỡ toác, những dòng nước nhỏ phun ra tạo ra vũng nước…

Đến khi nhóm thương tật được Lockhart tốt bụng đưa đến bệnh xá của bà Pomfrey, Lockhart quay về phòng, đề bút viết báo cáo, về truyền thuyết thần bí từ ngàn năm trước của Hogwarts, sự kiện hóa đá khủng bố, cuộc thám hiểm mật thất của tập đoàn cứu thế do Harry đứng đầu, câu chuyện bi tình của cô bé tóc đỏ bị bắt làm con tin…

Cuối cùng, sửa lại bản thảo một lần nữa, cuốn sách “Cuộc truy tìm xà quái ngàn năm trong mật thất” đã được ra đời, bìa sách ngoài tiêu mục và tên tác giả còn một dòng giới thiệu nho nhỏ: Cuộc thám hiểm tràn đầy nguy hiểm và kịch tính có thật của cậu bé Vàng Harry Potter và Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vĩ đại – Gilderoy Lockhart…
Bình Luận (0)
Comment