[Đn Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 88

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cô muốn đi xem Cúp Quidditch Thế giới không, Nagini?” Veronica ngồi cùng Nagini trên ghế sofa phe phẩy mấy tấm vé VIP trên tay.

“Một đám người cưỡi chổi bay quanh quanh thì có gì hay?” Nagini hai tay chống má, bĩu môi nhàm chán, mở to đôi mắt mơ màng, cực kì buồn ngủ…

“Cô… chưa tỉnh ngủ à?” Veronica thu tay lại, tùy ý đặt trên đùi, hơi nhíu mày nhìn Nagini.

“Ừm… ” Nagini giận nheo mắt lại, chậm rãi gật đầu: “Tối qua tôi đến Hogwarts nói chuyện phiếm với Odense và Basilisk. Sau đó đến thăm Imicus, gặp Christian và người nào đó ấy, hình như là thành viên cao tầng của Thánh đồ ấy.”

“…” Veronica hình như hơi thất vọng, gật đầu, tiếp tục vẫy mấy cái vé trong tay, cười vô cùng dịu dàng: “Bảo bối Ansel nhà tôi rất hứng thú với mấy cái đó, Regulus cũng vậy, tôi muốn đi xem, dù không thích tôi vẫn nên đi cùng bảo bối Ansel nhỉ?” Nói xong, Veronica quay đầu nhìn Ansel luôn im lặng ngồi đọc sách bên cạnh, cười nhíp mắt.

“Chúc nhà cô đi chơi vui vẻ!” Nagini chống nâng cằm, rầu rĩ nói, ngồi trên ghế cuộn tròn người lại.

“Nhất định Voldy cũng muốn đi!” Veronica nhếch miệng, “Hậu duệ của Slytherin không thể im lặng như vậy được!”

Nagini sắp ngủ gật nghe câu đó thì giật mình, đôi mắt mơ hồ mở to nhìn Veronica cười mờ ám, mất kiên nhẫn: “Hử?”

“Trong Cúp Quidditch Thế giới sẽ có rất nhiều phù thủy ngoài quốc đó!” Veronica đặt vé xuống bàn, đặt hai tay ngay ngắn trên đùi.

“Tôi biết!” Nagini mở mắt nhìn cô chằm chằm.

“Nên tôi nghĩ nên để Voldy có cơ hội lộ mặt chứ! Hơn nữa…” Lặp lại lần nữa, “Hơn nữa, Thánh đồ cũng sẽ cử người đến! Chẳng lẽ không nên để Voldy gặp họ sao?”

Nagini kinh ngạc, nhìn Veronica, đột nhiên hỏi: “Từ khi nào cô có quan hệ tốt với Thánh đồ thế?”

“Ansel thích đàn dương cầm, trùng hợp Imicus cũng rất am hiểu, hơn nữa chúng tôi đã từng nói chuyện hôm giáng sinh, cô hiểu mà! Bảo bối Ansel, sau đó?” Veronica cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Ansel.

“Vâng.” Ansel dựa vào ghế sofa, nói đúng trọng tâm, “Chủ yếu là do mẹ rất hứng thú với Ám dạ tinh linh và Huyết tinh linh! Cho nên hai mẹ con cháu đã đến thăm gia tộc Grindelwald và gia tộc Heine vài lân, hơn nữa có vài người trong tranh mẹ cháu quen, nên tiện thể làm quen hết luôn…”

Nagini nhìn Veronica với ánh mắt kì dị, thong thả gật đầu, ý bảo đã biết, rồi nhẹ nhàng chuyển tầm mắt lên mấy tấm vé trên bàn trà, “Tôi muốn ngồi cạnh Voldy.”

Veronica sảng khoái gật đầu, “Không thành vấn đề, vừa lúc cô cùng mấy Thánh đồ đó ngồi với nhau, đúng rồi cô quen bọn họ chứ?”

“Chỉ có Christian, Imicus, Lockhart, người khác… cơ bản là… không biết.” Nagini lại chống má, sắp không chống nổi cơn buồn ngủ nữa rồi.

“Này…” Veronica còn muốn nói gì đó nhưng, Nagini buồn ngủ đến mức bỏ mặc luôn Veronica rồi.

“Ưm ưm!” Nagini rốt díp mắt, người cô dần trượt dần xuống.

Voldemort trùng hợp bước vào nhìn thấy Nagini hính như đã ngủ, trong ánh mắt ‘tui hiểu rồi nha’ của Veronica, anh bước tới, ôm Nagini tới chỗ sofa.

“Ôm Nagini về phòng ngủ đi!” Veronica không khách khí sai bảo Voldemort, “Sau đó xuống đây, xem tư liệu của vài Thánh đồ, cậu nên xem một chút. Gần đây tâm trạng của Gellert không tốt lắm, tôi cũng không rõ Gellert có đến xem không nữa!”

“Cô có quan hệ tốt với Gellert Grindelwald từ khi nào thế?” Voldemort nhướng mày, ôm Nagini vào lòng, ngồi trên sofa, để cô an tâm dựa vào lòng mình.

“Dòng họ Grindelwald là người kế thừa dòng máu Ám dạ tinh linh.” Veronica thở dài, “Thế giới pháp thuật bây giờ, chỉ còn dòng họ Grindelwald ở Đức duy trì huyết mạch Ám dạ tinh linh thôi, vậy nên tôi càng quan tâm. Dù sao đều là bạn bè lâu năm mà.” Càng nói giọng Veronica càng nhỏ, ngay cả Voldemort cũng nghe không rõ.

Cũng có thể hiểu phần nào tâm trạng Veronica nên Voldemort không nói tiếp, chỉ đổi đề tài, “Tôi đưa Nagini về phòng!”

Veronica gật gật đầu, ý bảo cậu nhẹ nhàng thôi, đừng để lúc đi lên cầu thang đánh thức Nagini.

***Beta.by.HuyềnVũ***

“Đây rồi!” Ansel nhỏ tuổi nhất đang kiểm tra vé, chỉ chỉ, “Sao lại là hai chỗ khác nhau?”

“Chỗ bên trái là của Nagini và Voldy, chúng ta ngồi bên phải.” Veronica ôm vai Ansel, dịu dàng giải thích.

Nagini nghe thấy cũng chỉ thoáng dừng bước, liếc Veronica rồi im lặng bước nhanh về phía trước. Voldemort dừng chân, cười với Ansel, cầm lấy vé rồi nhanh bước tới chỗ Nagini.

Còn Regulus, lúc đầu tiên nhìn Voldemort thì sợ hãi và có ý quyết tử, đến giờ thì anh chết lặng, hoàn toàn chết lặng…

Anh dịu dàng vươn tay ôm Veronica, cẩn thận không để đám người nhốn nháo lộn xộn đụng đến Veronica, hai người sóng vai đi phía sau Ansel.

Giờ phút này tâm trạng của anh bình thản tới bất ngờ. Trong thế giới vặn vẹo này, còn chuyện gì không thể xảy ra cơ chứ?

Anh không chết tại hang động đó, không bị âm thi đáng sợ lôi xuống hồ nước lạnh lẽo như băng, hơn nữa sau khi tỉnh lại, anh còn gặp được Veronica.

Về sau, họ có Ansel bé bỏng, sau đó, lúc Ansel nói chuyện vui vẻ với chú rắn trong bức họa… bà Black vốn chết từ lâu đã sợ tới mức suýt nhảy khỏi bức họa…

Sau đó anh mới biết thì ra Veronica mang dòng máu Vũ xà viễn cổ thuần khiết.

Sau đó nữa, Veronica có quan hệ rất tốt với cô gái có đôi mắt đỏ – Nagini, nhưng cô gái đó rõ ràng là công chúa nhỏ của Chúa tể Hắc ám năm đó!

Cuối cùng, Chúa tể Hắc ám Voldemort sống lại, công chúa nhỏ Nagini là chủ mưu, Veronica của anh là đồng lõa đóng góp sức…

Bây giờ, Veronica cả ngày hết trêu chọc Voldemort lại trêu chọc cả Nagini, ban đầu anh không biết nên làm gì, bây giờ vẫn không biết nên xử lí ra sao!

Quan hệ của Veronica và Thánh đồ cũng rất thân thiết, anh có thể nói gì đây, chỉ có thể nói, Veronica có rất nhiều bạn, chỉ là gia tộc của họ có chút lớn thôi…

Cách đó không xa, Nagini đã ngồi vào chỗ của mình, không thèm nhìn sân bóng, buồn chán lôi cửu liên hoàn(*) trong túi ra chơi.

(*)Một trò chơi dành cho Khổng Tử, trò chơi này là đỉnh cao của các trò giải móc khóa IQ, rèn luyện tính kiên nhẫn, quan sát và phân tích! Mục đích của trò chơi này là bạn phải giải thoát cho chiếc trụ ở giữa bị khóa lại bởi 9 vòng tròn liên tiếp. (sưu tầm)

cửu liên hoàn

Voldemort đã ngồi xuống cạnh cô, tò mò nhìn cửu liên hoàn.

“Đây là cái gì?” Nhìn những ngón tay thành thạo của Nagini, những viên lưu ly nhiều màu sắc liên tục thay đổi vị trí, Voldemort hứng thú hỏi.

“Cửu liên hoàn!” Nagini trả lời nhanh chóng, tốc độ không giảm, tiếp tục chơi. Thanh âm những hạt lưu ly va vào nhau, vang lên ân thanh trong trẻo.

Voldemort không nói tiếp, nghiêm túc nhìn Nagini, trong nhất thời, những người vào chỗ cũng biết ý giữ im lặng.

Sau một lát sau, Nagini cuối cùng cũng gỡ được hết mấy hạt lưu ly ra, vì thế, một tay Nagini cầm chín chiếc vòng nhỏ, tay kia thì cầm thanh trụ, đưa tất cả cho Voldemort đang im lặng ngồi bên cạnh mình.

“Anh nhìn rõ chứ, giờ lắp tất cả lại như cũ đi, được không?” Nagini mở to mắt, hứng thú đề nghị.

Voldemort gật gật đầu, cầm lấy cửu liên hoàn mà Nagini đưa.

Không thể không nói, dù vừa xem đã nhớ được cách giải cửu liên hoàn nhưng khi phải thực hiện chu trình ngược: móc xửu liên hoàn lại như cũ, Voldemort vẫn phải dùng một khoảng thời gian khá lâu mới móc được hai vòng, đến chiếc thứ ba, thì bắt đầu không biết xuống tay như thế nào.

Nagini ngồi bên cạnh, tựa vào vai cậu vui vẻ nhìn, chẳng quan tâm động tác của cậu có thuần thục không.

Bất tri bất giác, thời gian lặng lẽ trôi qua, những người khác cũng đã lục tục vào chỗ ngồi. Christian tinh mắt nhìn thấy hai người đang dựa vào nhau, anh nhướng mày, nhanh chóng tiến tới, đứng cạnh Voldemort, cười ôn hòa: “Đúng là một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ, tiểu thư Naomi, sao cô không giới thiệu một chút về quý ngài đây?”

Nagini nghe tiếng ngẩng đầu, vẫn dựa vào vai Voldemort, cười hì hì nói: “Ngài Christian, cuộc gặp gỡ này không phải ngẫu nhiên đâu!” Nói xong, nhướng đầu chỉ chỗ bên kia, “Veronica và Ansel đều ở đó, anh muốn chào hỏi họ thì sang đó đi!”

“Bệ hạ và Imicus cũng ở bên đó!” Christian cười nhẹ nhàng mà vui vẻ, “Hẳn là họ đang nói chuyện với Veronica đó!”

Nagini tùy ý cười, nháy mắt nghịch ngợm, “Theo lời anh nói thì có phải tôi và Voldy cũng nên sang đó không?”

“Voldy?” Christian sửng sốt, tên này rõ ràng là biệt danh, vậy thì người này hẳn là…

“Ai da, còn chưa giới thiệu hai người với nhau nhỉ!” Nagini ngồi thẳng người, kéo tay áo của Voldemort chỉ Christian: “Voldy à, vị này là Christian Heinrich đến từ Đức!” Sau đó, lại nhìn Christian, cười nói: “Dù tôi không nói, chắc anh cũng đoán được! Đây là Voldy nhà tôi. Đương nhiên, mọi người vẫn quen với cái tên Voldemort hơn!”

Quả nhiên!

Christian im lặng gật đầu, trong lòng lại giật mình.

Nhìn dáng vẻ này, quả nhiên Naomi Lin có quan hệ mật thiết với Voldemort, thậm chí, còn rất mờ ám. Nhìn hai người dựa vào nhau thân mật, hai đôi mắt đỏ sâu sắc mà yêu dã, Christian bỗng cảm thấy lạnh cả người…

“Anh sao vậy?” Nagini hơi nghiêng đầu, tốt bụng hỏi.

“Không, không có gì!” Christian mỉm cười lịch sự, vòng qua chỗ của Nagini, sau đó nghiêm túc nhìn sân thi đấu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lơ toàn tập hai vị mắt đỏ ngồi cạnh.

Tuy Voldemort và Nagini đều rất đẹp nhưng anh vẫn không có suy nghĩ muốn trao đổi cảm tình với hai người này!

Vì thế Christian tự cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình tới mức thấp nhất. Vài thành viên Thánh đồ đi theo Christian thấy thế đều thức thời lẳng lặng ngồi xuống, đồng thời coi mình như không tồn tại…

Người thông minh đều biết đạo lí không thể để người khác khó xử, không thể giống con chim ngốc bệ hạ nuôi được! Trừ việc hàng ngày gây phiền nhiễu cho người khác thì chẳng được tích sự gì cả! Ví như đốt trụi phòng làm việc của  Dumbledore chẳng hạn, đương nhiên đốt được tư liệu quan trọng của Hội Phượng Hoàng hay râu tóc hoặc quần áo của Dumbledore thì càng tốt…
Bình Luận (0)
Comment