[Đn Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 92

Veronica nhìn hai biểu tượng to đùng nổi bật giữa không trung đại diện cho Gellert và Voldemort, lại nhìn Nagini đang đặt toàn bộ sự chú ý vào Voldemort, rồi nhìn Gellert thần sắc phức tạp như hạ quyết tâm điều gì đó, cảm thấy thật hết nói nổi, sau đó, cô coi như không, vẫy tay ra hiệu mọi người tiếp tục.

Đoàn người vừa rời khỏi khán đài, thì tình cờ chạm mặt nhóm cậu bé sống sót, cô nàng Biết Tuốt và mấy người nhà Weasley, đương nhiên còn có cả vài vị quan viên Bộ Pháp Thuật nữa. Đồng thời, còn có cả bình luận viên Ludo Bagman vừa hưng phấn bình luận cho trận đấu và Barty Crouch tỉ mỉ gọn gàng từ đầu đến chân đi cùng.

Nagini đau đầu nhìn nhóm cậu bé hoàng kim đang bối rối giải thích mình không phải là người tung dấu hiệu Hắc Ám.

Cô nhớ rõ họ gặp phải quan viên trong rừng cây, sau đó còn bắt được con gia tinh nhà Crouch đang cầm đũa phép nữa.

Nhưng lần này, đoàn người đó không ngờ lại đứng dưới khán đài, gần sát bên sân, hơn nữa còn có một người đang ấn bả vai Harry giúp cậu giữ bình tĩnh trong khi bản thân mình thì tức giận sắp hét lên – Sirius, và cả Arthur Weasley hiếm khi nghiêm túc ngăn cản mấy quan viên Bộ Pháp Thuật khác đang định can thiệp.

“Kia là Gellert Grindelwald!” Một tiếng thét chói tai vang lên phá toang màn đêm, “Là Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất! Là kẻ bị giam giữ trong Nurmengard!” Rất nhiều người đều sửng sốt, sau đó là hỗn loạn. Nhất là những phù thủy đến từ Đức.

Harry, Hermione, Sirius và mấy quan viên bên cạnh đều quay sang nhìn về đám người Nagini.

Ngay sau đó là tiếng gầm vừa giận giữ vừa sợ hãi của Sirius: “Mày là Voldemort!”

Nagini tựa vào lòng Voldemort nở nụ cười, thoáng quay đầu, hơi giận nhìn ánh mắt của Voldemort, “Thật hiếm có người dám gọi của anh nha, không hổ là sư tử biến dị nhà Black!”

Lúc này, những người khác cũng chú ý đến hai đại Chúa tể Hắc ám: Gellert của Đức, Voldemort của Anh, có thêm cả gia chủ gia tộc Black đã mai danh ẩn tích mười năm – Regulus Black đang tụ tập cùng nhau.

Đương nhiên, các quý tộc thượng tầng thường xuyên tham gia tiệc tùng còn có thể nhận ra gia chủ tộc Heinrich ở Đức – Christian, Imicus của gia tộc Heine, còn cả phu nhân của gia chủ gia tộc Black – Veronica, người hình như có quan hệ với Voldemort, một xà khẩu; còn cô gái trong lòng Voldemort thì khá lạ mắt, nhưng chỉ cần nhìn màu mắt hiếm thấy kia là có thể khẳng định cô chắc chắn có quan hệ với Voldemort…

Trong nhất thời, những người biết một phần nội tình và lịch sử lâu đời của các gia thuần huyết đều sợ ngây người. Hai đại Chúa tể Hắc ám, Thánh đồ và Tử thần thực tử, thậm chí có những nhân vật quan trọng của các gia tộc thuần huyết có lịch sử lâu đời, nhóm người này tụ hội với mục đích gì?

Đám người hỗn loạn thoáng chốc im lặng, sau đó càng ồn ào hỗn loạn hơn. Bị âm thanh ồn ào phiền nhiễu, Veronica mất sạch kiên nhẫn, liên tiếp tung ra vài bùa tĩnh âm diện rộng, ánh sáng màu tím xuất hiện từ đầu ngón tay tản ra khắp bốn phía, gần như phủ kín cả sân vận động Quidditch và khán giả ở đây.

Ngay cả Voldemort nhờ từng bị dạy dỗ nên biết thực lực của Veronica rất mạnh cũng khiếp sợ, ma pháp diện rộng sẽ hao tốn ma lực rất nhanh và nhiều hơn ma pháp đơn thể, giờ Veronica mở rộng ma pháp đến phạm vi như vậy, rốt cuộc trình độ ma lực của Veronica đã thâm hậu đến mức nào?

Giọng nói của mọi người đều bị che chắn! Nagini không nhịn được cười nhìn mấy phù thủy hoảng sợ vì không biết mình vì sao lại tắt tiếng, quả nhiên tính tình dịu dàng của Veronica là giả cả, bình thường dịu dàng như vậy chỉ vì không ai dám chọc cô ấy mà thôi… Tại sao lần đầu gặp mặt cô có thể nghĩ Veronica không rành thế sự, cực kỳ dịu dàng lại thuần khiết được nhỉ?

Quan viên Bộ Pháp Thuật kích động sợ hãi há hố miệng, hình như ổng muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng động, chỉ có thể liều mạng khoa tay múa chân.

Thấy một đám người không ai định đứng ra, nên Nagini đứng ra làm người tốt, thay quan viên Bộ Pháp Thuật giải trừ bùa chú của Veronica, rúc vào lòng Voldemort, tốt bụng nói với người còn đang ho sù sụ kia: “Ừm, ông muốn nói gì sao? Chúng tôi đang định đi ăn tối, mọi người đều đói cả rồi nên phiền ông nói nhanh lên!”

“Người này tò mò về Voldy ý mà!” Ansel đồng tình nhìn người còn chưa nói nổi lên lời, thật đáng thương, dám cản đoàn người có Gellert và Voldemort, còn dám làm mẹ khó chịu là đã thảm rồi, không ngờ đám này còn còn dám liều mạng nhìn Nagini, ông ta thấy ánh mắt của Voldemort chưa đủ nguy hiểm à?

Cuối cùng, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Anh quốc Fudge dẫn theo một đám Thần Sáng chạy tới, hơn nữa tụ tập với đám quan viên Bộ Pháp Thuật còn đang đứng đây khiến cảnh tượng càng thêm đông đúc.

Đồng thời, do sự có mặt của Gellert và Thánh đồ, một số quan viên tụ tập lại cẩn thận tiến hành đánh giá.

Các thành viên của Hội Phượng Hoàng mọi khi rải rác là thế, nay tập trung ở đây cũng không ít, giáo sư Dumbledore, McGonagall và Snape, tất cả cùng đến khiến đám đông càng thêm ồn ào.

Các Thánh đồ lấy Christian và Imicus làm đầu, tuy vẫn im lặng đứng xung quanh Gellert nhưng ánh mắt của tất cả họ đều thay đổi. Đó là cảm giác kinh sợ, oán hận, lạnh lẽo, thậm chí có khinh thường, trào phúng, cả cảm giác tiêu cực không thể thốt thành lời.

Christian tiến lên một bước, gần như chặn đứng tầm mắt giữa Gellert và Dumbledore, Imicus tuy không nhúc nhích nhưng đã lấy sẵn đũa phép, tùy thời tặng cho Dumbledore một cái Avada Kedavra hay vài Hắc ma pháp linh tinh khác…

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Gellert, Dumbledore có chút hoảng hốt một chút, đến tận khi bị Christian ngăn cản tầm mắt mới chậm rãi đè nén được cám giác phức tạp trong lòng, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.

“Cả Tom và Gellert đều tới đây, thật là một buổi tối thú vị nhỉ?” Đôi mắt xanh lam ẩn sau cặp kính bán nguyệt không có chút nét cười nào, chỉ có tình cảm phức tạp và cảm giác nặng nề.

“Ngài Albus Percival Wulfic Brian Dumbledore!” Đột nhiên Nagini chậm rì rì gọi tên đầy đủ của Dumbledore, sau đó chớp chớp mắt cười rạng rỡ, “Có thể gặp được ngài ở đây, quả đúng là một buổi tối tuyệt vời!”

Fudge khẩn trương nhìn hai phía, mồ hôi lạnh đầy người, có chút bất mãn khi Dumbledore xuất hiện đoạt sự nổi bật của Bộ Pháp Thuật, cả của ông ta nữa, lại thấy có chút may mắn khi mình không phải trực tiếp đứng ra chống lại người có thể là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy – Voldemort và Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất Gellert Grindelwald.

“Vị tiểu thư xinh đẹp này là?” Dumbledore nhìn thấy đôi mắt đỏ tựa Voldemort của Nagini, tuy nụ cười hiền lành trên mặt không biến mất nhưng cảm giác nặng nề trong lòng càng ngày càng lớn.

Dù nhiều người không biết, nhưng ông luôn nhớ, Voldemort đã từng có tên là Tom Marvolo Riddle, cậu bé có đôi mắt thông minh như Gellert. Khi còn là học sinh đôi mắt ấy vẫn mang sắc đen bình thường.

Nhưng đến giờ có lẽ, chỉ còn rất ít người còn nhớ tới hội trưởng hội học sinh Tom Marvolo Riddle, một học sinh vĩ đại của Hogwarts. Mà dù có nhớ, chỉ sợ không ai liên tưởng Voldermort với thời học sinh huy hàng ngày ấy!

“…” Nagini lại chớp chớp mắt, cười tà khí, không đáp. Lướt qua Dumbledore, Nagini chậm rãi đi đến trước mặt Snape, đứng trước khuôn mặt lạnh như băng đó, Nagini chỉ tùy ý phất tay, cười nói: “Severus Snape, ngài còn nhớ rõ ta không?”

Snape không nói gì, chỉ dùng ánh mắt trống rỗng nhìn Nagini, rõ ràng đã sử dụng ‘Bế quan bí thuật’.

“Vậy là còn nhớ nha!” Nagini đút tay vào túi cười cười, “Xin giới thiệu, tên của ta là Nagini, đừng quên đó!”

Snape vẫn trầm mặc không nói, Voldemort chỉ một lòng chú ý tới Nagini, không thèm để tâm tới Snape. Nhưng, câu nói tiếp theo của Nagini lại làm mọi người căng thẳng.

“À, để đáp lại sự tò mò người, tôi sẽ giới thiệu một chút!” Nagini búng tay một cái, bước tới cạnh Voldemort, kéo cánh tay của cậu, đôi mắt híp lại, dáng vẻ đáng yêu, “Voldemort, dù chưa gặp mặt nhưng chắc chắn mọi người đều nghe qua ha!”

Sau đó, cầm tay Voldemort, sôi nổi tới chỗ Gellert, làm mặt quỷ với Imicus rồi cao giọng nói: “Gellert Gindelwald, hẳn là rất ít người biết, nhưng chắc chắn đã nghe qua!” Lúc nói ‘hẳn là rất ít người biết’, Nagini cố ý cất cao giọng, sau đó còn mỉm cười với Dumbledore.

“Còn nhân vật quan trọng cuối cùng, “ Nagini đi vòng đến chỗ Veronica, cười với cô, Veronica lơ đễnh cười cười: “Thật ra, nên để tôi tự giới thiệu thì hơn!”

Nagini lập tức gật gật đầu, tựa vào lòng Voldemort, nghiêng đầu cười cười, “Đương nhiên,” sau đó, kiễng chân ghé vào tai Voldemort, thì thầm: “Thật ra em cũng tò mò…”

Voldemort thoáng quay đầu, má thoáng lướt qua đôi môi Nagini. Nagini sửng sốt, le lưỡi rồi cười nhẹ, tiếp tục nghiêng mình tựa vào Voldemort, ánh mắt mang mang nét hưng phấn tò mò nhìn Veronica khí chất trác tuyệt đứng đó.

“Tên tôi là Veronica,” Câu giới thiệu vô cùng bình thường, Veronica khiêu khích nhìn Dumbledore, tạm dừng một lát rồi mới dùng ngữ điệu chậm rãi thốt lên câu nói có sức công phá còn lớn hơn bom nguyên tử, “Vốn muốn mời vài người bạn đến biệt thự Slytherin ăn tối, nào ngờ lại gặp vào người cản trở, khiến tình huống bất tri bất giác trở nên náo nhiệt thế này!”

Nhìn thấy vô số người, kể cả Dumbledore đều sững sờ, Veronica nở nụ cười tinh quái, “Những thứ không được lưu truyền sử sách sẽ có một vài bí mật thú vị đó, chẳng hạn như quyền hạn vào biệt thự Slytherin trước nay chưa từng mở ra cho hậu duệ của Salazar Slytherin!”

Nagini có chút khiếp sợ nhìn Veronica, vì huyết thống Vũ xà viễn cổ của Veronica, cô cũng đoán được Veronica có quan hệ với gia tộc Slytherin nhưng chưa từng nghĩ đến, biệt thự Slytherin chưa từng hiện thế trong lịch sử suốt ngàn năm của nó lại thực sự tồn tại, mà quyền hạn bước vào, lại nằm trong tay Veronica! Khó trách lúc trước Ansel đến Hogwarts, Mũ phân loại lại kích động đến như vậy. Cả khi Veronica bước vào Hogwarts, cả tòa thành dường như đều hưng phấn.

Voldemort nắm tay Nagini, hơi giận cúi đầu, cằm cọ vào mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nỉ non: “Lúc trước Veronica đã bảo sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ, xem như… lễ vật cho chúng ta.” Voldemort hơi thở dài cảm khái: “Chỉ là anh không nghĩ, Veronica lại có quyền hạn mở ra biệt thự Slytherin chỉ tồn tại trong truyền thuyết đó…”

“Vậy nên!” Hơi nhếch khóe miệng, Veronica chậm rãi lặp lại, “Vậy nên, ngài Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore, hiệu trưởng đương nhiệm của Hogwarts, không biết tôi có thể mời ngài cùng đồng hành không? Và cả các quý ông của Bộ Pháp Thuật nữa, vừa khéo có thể cùng nhau tới thăm quan!” Veronica như cố ý bắt chước Nagini gọi cái tên dài đằng đẵng của Dumbledore rồi mới đưa ra lời mời. Đối với các vị của Bộ Pháp Thuật, tuy nói là mời nhưng nó lại giống đe dọa ép buộc hơn…

Sau khi Veronica nói xong, cô lấy ra một chiếc chìa khóa màu bạc tinh xảo, bên trên là một sợi dây cuốn màu xanh, khéo léo tạo thành một cái kết, phần đuôi nhẹ nhàng rủ xuống.

Trong tay Veronica, chiếc chìa khóa kia bắt đầu tỏa ra ánh xanh nhu hoà, dải hào quang ánh bạc kéo dài, vòng quanh… Sau đó, những người được Veronica điểm danh đều được dải ánh sáng thanh u mờ ảo đó nhè nhẹ lơ lửng quanh người…

“Ma pháp trận truyền tống biến dị, cách gọi thông dụng là ‘Khóa cảng’!” Veronica quơ quơ chiếc chìa khóa trong tay, ném nó cho Nagini trong ánh mắt khó hiểu của mọi người: “Vật quy nguyên chủ!”

Nagini cầm chiếc chìa khóa tinh xảo trong tay, thật hết nói nổi: “Không phải nên đưa cho Voldy sao?”

“Đưa cho một trong hai người có gì khác nhau sao?” Ansel và Imicus trăm miệng một lời, nhỏ giọng nói, lời nhận xát nhận được nụ cười của Gellert và ánh mắt tán đồng của Veronica.

Nhìn biểu hiện ăn ý của mọi người, Nagini cảm thấy khóe miệng mình hơi run rẩy.

Đầu sỏ Veronnica, sau ánh nhìn tán đồng còn cực kỳ đồng ý gật gù, chân thành nhìn Nagini, “Đó cũng là ý của tôi! Cậu hiểu mà, Voldy?”

Khóe miệng của Voldy hơi nhếch lên, nhịn cười, nhẹ nhàng ‘khụ’ một tiếng, cánh tay ôm Nagini thoáng siết chặt hơn.

Khóe miệng Nagini tiếp tục run rẩy, coi đám người đang chiếu mình và Voldy bằng ánh nhìn sói đói, cô chỉ đành ngẩng đầu nhìn trời, không để Veronica kết hợp Ansel và Imicus trêu chọc mình nữa, cô dứt khoát nghiêng đầu im lặng.
Bình Luận (0)
Comment