Độ Ách

Chương 118

Bọn họ theo sự hướng dẫn của người Mã Tang đi về phía cuối rừng cây. Ra khỏi rừng rậm, trước mắt rộng mở sáng sủa, dưới chân bọn họ là núi non và những bụi cây xanh mướt trải dài lay động theo gió, sắc xanh đa dạng đong đưa qua lại. Chỗ trũng xuống là một thung lũng rộng lớn và thoai thoải, dòng nước màu xanh trắng tập trung trải tỏa ra, mô phỏng theo hình dáng của một đóa sen sáu cánh. Những bụi gai đong đưa trên bọt sóng trắng xóa, tạo nên một mảng xanh ngắt. Một tòa tháp bằng đá cẩm thạch trắng đứng sừng sững giữa thung lũng, thân tháp bị đục rỗng nhiều chỗ, trông khá kì lạ. Phía sau tháp là một vách núi dựng đứng cheo leo, cao đến tận trời xanh.

Vốn dĩ đây là một cảnh tượng rất mỹ lệ, song hết thảy lại bị một quầng sáng bao phủ. Vô số sợi xích đen xì to cỡ cánh tay trẻ con vươn ra dưới tháp bạch ngọc, từng sợi xích quấn chặt lấy cổ của một con quỷ. Trên gông xiềng khắc chú văn đỏ rực, những quỷ quái đó có con da thịt tróc hết chỉ còn lại bộ xương khô, con khác thì toàn thân quấn băng vải bẩn thỉu. Có lẽ những con quỷ này bị tà quái ký sinh, tất cả đều cuộn tròn ngủ say sưa. Đưa mắt nhìn xung quanh, tòa Bạch Tháp bị chúng vây quanh hệt như cái thùng sắt.

Dựa theo ký ức của Bàn Già Lệ, bọn chúng là quỷ quái rời khỏi trại Âm Mộc theo người Mã Tang dời về tây. Tây Nan Đà có tà quái, sau khi bị chúng nó ký sinh thì đánh mất thần trí và không tự chủ được hành động của mình. Bọn chúng bèn gieo một lời nguyền lên khóa để mình vĩnh viễn không thể rời khỏi Bạch Tháp, nguyện thề canh giữ nơi đây cho đến chết. Những con quỷ xuất hiện trong Mục Gia Bảo có lẽ là đến từ đây, Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời bắt bọn chúng đi, phong ấn quỷ hồn của chúng trong quan tài đen rồi đưa về Trung Nguyên.

Quỷ quái Mã Tang quả thực trung thành, nhưng nó cũng mang lại rắc rối cho Bách Lý Quyết Minh. Theo cảnh báo trên bản đồ, ban ngày không được vào tháp, rất có thể là do tà quái sợ ánh sáng tụ tập bên trong. Vậy chỉ có thể vào tháp khi đêm xuống, nhưng nếu vậy thì đám quỷ quái vây quanh bên ngoài tháp này sẽ tỉnh dậy, đều khó giải quyết như nhau.

Bùi Chân chau mày suy tư, “Chuyện bây giờ cần làm là nghĩ xem quỷ quái ngoài tháp hay tà quái trong tháp khó xơi hơn.”

Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời vào tháp lúc trời tối, không biết hắn đã dùng biện pháp gì.

“Đào đường hầm được không?” Bách Lý Quyết Minh ngồi xổm xuống chọt chọt bùn đất, “Đào một đường thông vào bên trong.”

Tạ Sầm Quan từ chối kế sách của y, “Nơi này nhiều suối như vậy, dưới lòng đất toàn là nước, ngươi đào chưa được vài thước thì nước đã phun lên rồi. Theo ta ấy, trừ khi chúng ta có thể bay, nếu không thì hoàn toàn không thể tránh khỏi đám quỷ Mã Tang bên ngoài này.”

“Ta còn một cách khác,” Bách Lý Quyết Minh nói, “Chỉ sợ Bùi Chân không vui thôi.”

Bùi Chân cười khổ, “Tiền bối lo lắng nhiều quá, cứ nói đi đừng ngại.”

“Ngươi xem, những quỷ quái đó bị âm tà ăn mòn thần trí, song lại không đánh nhau, chỉ cắn người sống. Vậy bọn chúng làm sao phân biệt được ai là người sống, ai là người chết?” Bách Lý Quyết Minh nói.

“Này có gì mà không phân biệt được?” Dụ Thính Thu nói, “Bọn chúng đều thúi hoắc.”

Bách Lý Quyết Minh vỗ đùi cái đét, “Không sai, bọn chúng thúi, chúng ta không thúi. Nếu chúng ta ngụy trang làm người chết hôi thúi đi vào, trở nên hôi hám như bọn chúng thì chúng sẽ coi chúng ta thành đồng loại.”

Về phần ngụy trang như thế nào, đương nhiên là lôi một thi thể trong nhà trên cây ra ngoài, bôi máu thịt của cái xác đó lên người mình. Phương pháp này thực sự khiến người ta buồn nôn, Bách Lý Quyết Minh quay đầu nhìn Bùi Chân, quả nhiên sắc mặt của tên nhóc này đã tái mét. Bách Lý Quyết Minh vỗ vỗ vai hắn, an ủi nói: “Ngươi ốm yếu lắm, bôi máu thịt của người chết không chịu nổi đâu. Ngoan ngoãn ở trong nhà cây chờ ta, sau khi xong chuyện sẽ ra ngoài đón ngươi nha.”

Tạ Sầm Quan ở bên cạnh hát đệm, “Đúng vậy đúng vậy, bọn trẻ các ngươi ở ngoài đi, cứ để hai lão già bọn ta xông pha chiến đấu là được rồi.”

Bùi Chân mỉm cười hờ hững, thoạt nhìn có vẻ ôn tồn lễ độ dễ nói chuyện, kỳ thực một câu cũng không để lọt tai. Chưa kể đến Dụ Thính Thu và Mục Tri Thâm đều tự quay về nhà trên cây chọn thi thể rồi.

Tạ Sầm Quan buồn bực không thôi, bèn lẩm bẩm bên cạnh Bách Lý Quyết Minh: “Người trẻ tuổi thời buổi giờ đúng là láo toét thật đấy, coi lời của trưởng bối không khác gì đánh rắm cả. Lão tiền bối, ngươi nói có đúng không?”

Tạ Sầm Quan nói đều có lý, chỉ là cái chữ “Lão” này khiến cho Bách Lý Quyết Minh tức giận, mỗi một lần nghe chữ “Lão” đều nhắc nhở sự chênh lệch tuổi tác giữa y và Bùi Chân, như thể châm chọc y không biết xấu hổ, trâu già gặm cỏ non. Già gì mà già! Đàn ông so mạnh yếu không so tuổi, Bách Lý Quyết Minh y có thể đánh văng ba con trâu chỉ với một cú đấm, dũng mãnh hơn đám thiếu niên Giang Tả mong manh yếu đuối kia gấp trăm lần. Bách Lý Quyết Minh hung dữ liếc Tạ Sầm Quan một cái, “Ngươi mới già ấy, ông đây còn trẻ chán. Sau này không được chê ông già nữa!”

Tạ Sầm Quan không thể hiểu nổi, cái tên này ngày xưa cứ tự coi mình là ông tổ ông tông thiên hạ, sao bây giờ lại không cho người khác nói mình già rồi?

“Đúng rồi, có chuyện này quên hỏi,” Bách Lý Quyết Minh kéo cổ áo ông, “Đồ ngu kia, có phải lúc còn sống ngươi không chung thủy, hay ăn vụng nên có con riêng ở ngoài không?”

Tạ Sầm Quan kêu oan, “Sao có thể chứ? Trời đất chứng giám ta là người chung thủy, chỉ có mỗi vợ con thôi. Trước khi thành thân với nàng ấy ta vẫn còn là trai tân nhé!”

“Kệ mẹ ngươi, nghĩ kĩ cho ông rồi hẵng trả lời.” Bách Lý Quyết Minh uy hiếp ông, “Bùi Chân có vẻ ngoài giống hệt Tầm Vi, chẳng lẽ là trùng hợp à?”

“Gì? Bùi… Bùi Chân?” Tạ Sầm Quan sửng sốt, ánh mắt lướt qua vai Bách Lý Quyết Minh, nhìn thấy Bùi Chân đang liếc mắt sang đây. Ánh lửa đỏ bao trùm nửa bên mặt hắn, lúc sáng lúc tối, ánh mắt kia tràn ngập sự uy hiếp. Tạ Sầm Quan nhất thời hiểu ra, nếu đặt con trai và Bách Lý Quyết Minh lên bàn cân thì đương nhiên ông phải đứng về phe con trai mình rồi, thế là ông lập tức giả vờ ngẫm lại, “À… Ặc… Hình như lần nọ uống say, quả thực có trải qua một đêm phong nguyệt.”

Quả nhiên Bùi Chân đúng là con riêng của Tạ Sầm Quan! Bách Lý Quyết Minh bắt đầu nhức nhức cái đầu. Y cưới Bùi Chân, vậy thằng ngu Tạ Sầm Quan này sẽ là ông già vợ của y, chẳng lẽ y còn phải gọi Tạ Sầm Quan một tiếng nhạc phụ sao? Bách Lý Quyết Minh buồn bực trong lòng, bèn đạp Tạ Sầm Quan một cái, “Cút đi, đừng có lượn lờ trước mặt ông.” Nói xong thì bỏ đi.

Tạ Sầm Quan chạy đến chỗ Bùi Chân, nói với thái độ không tán thành lắm: “Con à, ta thấy con vẫn nên tìm cơ hội thẳng thắn với sư tôn của con đi. Sư tôn con đối xử với con tốt biết bao nhiêu, sẽ không so đo chuyện con giấu y con là con trai đâu. Cùng lắm là giận dăm ba hôm thôi chứ gì, con hành lễ xin lỗi đàng hoàng, không lẽ y lại ghi hận đồ đệ do một tay mình nuôi lớn?”

Bây giờ đã không còn là vấn đề nam hay nữ nữa rồi, nếu nói thẳng ra chân tướng, e là sư tôn sẽ khó mà chấp nhận. Bùi Chân day day mi tâm, nói: “Ta tự có tính toán, không cần ông lo.”

Chạng vạng, Sơ Nhất Sơ Nhị và Sơ Lục khiêng ba thi thể còn chưa thối rữa hoàn toàn ra, để mấy tiểu bối dập đầu hành lễ, sau đó Bách Lý Quyết Minh và Tạ Sầm Quan mổ ngực bụng họ ra. Mọi người dùng khăn vải che mũi miệng lại, đeo bao tay rồi moi máu và nội tạng trong xác ra bôi cho nhau. Gương mặt, cần cổ, cánh tay và mấy vùng da khác đều dính đầy máu đen. Sau một nén nhang, dù là người hay quỷ đều biến thành người máu.

Bùi Chân thực sự muốn chết quách cho rồi, bị dày vò như thế này còn không bằng trực tiếp nuốt Lão Tài Hương biến thành quỷ quái, ít nhất có thể cởi bỏ túi da hôi thối để đổi một thân xác sạch sẽ.

Trời càng tối gió càng lớn, có lẽ nửa đêm trời sẽ đổ mưa, để tránh cho nước mưa xối rửa máu đen trên người, bọn họ phải xuất phát càng sớm càng tốt. Trước tiên đến khu trại bỏ hoang để nhặt vài mũi tên vàng phân phát cho mọi người. Sau khi chuẩn bị xong, sắc trời đã tối, đoán là tà quái đã rời khỏi Bạch Tháp nên bọn họ vào sơn cốc bên cạnh đi thẳng về phía tòa tháp. Cả đám đi chung không an toàn, bọn họ chia làm ba nhóm, Mục Tri Thâm, Dụ Thính Thu và Sơ Nhất đi cánh trái, Sơ Nhị Sơ Lục đi cánh phải, Bùi Chân, Bách Lý và Tạ Sầm Quan vòng ra sau, tạo thành thế kiềng ba chân để đảm bảo mỗi người đều nằm trong tầm nhìn của những người khác, từ từ tiếp cận Bạch Tháp.

Đẩy đám cỏ dại cao đến thắt lưng sang một bên, đám quỷ quái lang thang quanh Bạch Tháp phía trước càng lúc càng gần. Tạ Sầm Quan giữ vai Bùi Chân, còn Bách Lý Quyết Minh thì nắm cổ tay hắn, hai tên này ép Bùi Chân ở chính giữa. Đám Dụ Thính Thu đã tiến vào bầy xác sống, những con quỷ đó không phát hiện bọn họ là người sống, vẫn đang mở to đôi mắt xám trắng tuần tra khắp nơi.

Trái tim Bách Lý Quyết Minh treo lên đến cổ họng, từ xa khó nhìn thấy, tới gần mới phát hiện bầy xác sống này đông nghìn nghịt, bọn Dụ Thính Thu hoàn toàn lẫn vào chúng nó, gần như không phân biệt được bóng dáng. Một khi xảy ra sự cố thì họ sẽ bị quỷ quái vồ tới cắn xé thành trăm mảnh ngay lập tức. Cuối cùng, nhóm Bùi Chân cũng tới gần đám quỷ. Quỷ quái lê dây xích dài ngoằng lướt qua bọn họ. Bách Lý Quyết Minh cắn răng kéo cổ tay Bùi Chân bước vào bầy xác sống.

Không thể đi quá nhanh, tránh cho quỷ quái phát hiện sơ hở. Bọn họ cố ý bước đi khập khiễng, có lúc quỷ quái đi ngang qua người, Tạ Sầm Quan còn trợn mắt phát ra âm thanh ‘hô hô’. Bách Lý Quyết Minh rất muốn bảo ông đừng có làm lố, bộ dạng ngu ngốc đó không có giống hung thi mà giống bị liệt nửa người hơn. Quỷ quái liên tục lướt qua người bọn họ, có con thấy bọn họ không mang chú khóa còn đứng lại ngửi ngửi đánh hơi. May mà họ bôi thịt thối kín cả người, không có con quỷ nào nhận ra họ cả.

Đi được nửa đường, bỗng dưng Bùi Chân truyền âm, “Tiền bối, người xem, có hai sợi xích ở phía trước trống không.”

Bách Lý Quyết Minh tập trung nhìn kỹ, màn đêm đen kịt, cỏ dại chắn tầm mắt, y cố gắng nhìn một lát thì quả nhiên nhìn thấy có hai sợi xích trống không buông thõng dưới đất, không trói con quỷ nào cả. Bách Lý Quyết Minh thót cả tim, chuyện này hơi bất thường, nói chung là nếu có tình huống khác thường xuất hiện chứng tỏ có nguy hiểm.

“Biết đâu giống như quỷ quái ở Mục Gia Bảo, bị người tới trước bắt đi rồi thì sao.” Bách Lý Quyết Minh nói.

Đi chưa được mấy bước, bọn họ lại gặp thêm mấy sợi xích trống không.

Mặt Tạ Sầm Quan hơi tái, ông truyền âm nói: “Lẽ nào có con quỷ thoát khỏi dây xích, ra ngoài đi dạo?”

“Ngươi sợ cái gì, chỉ cần chúng ta tiến hành theo kế hoạch, cho dù có quỷ quái thoát khỏi dây xích thì chúng nó cũng không nhận ra ta đâu.” Bách Lý Quyết Minh nói.

“Không, ta cảm thấy không đúng.” Bùi Chân kéo bọn họ, “Hai người bọc ta lại, để ta kiểm tra dây xích thử.”

Hai người theo lời che chắn cho Bùi Chân, hắn ngồi xổm xuống nhặt một sợi chú khóa lên xem. Trên dây xích có vết máu bê bết, hắn đẩy cỏ dại ra, dưới đất là vài cái chân và cánh tay gãy nằm ngổn ngang. Nhặt một cái lên xem thử, chỗ gãy trông như bị dã thú cắn. Càng nhìn, hắn càng kinh hãi, tiếp tục gạt cỏ dại sang bên, bây giờ mới phát hiện dưới đất có rất nhiều tứ chi bị gãy nát và mảnh thịt.

“Ngươi thấy gì rồi?” Bách Lý Quyết Minh hỏi, “Nhanh lên, không thấy Sơ Nhị Sơ Lục đâu cả, đám con nhóc Dụ cũng sắp ra khỏi tầm nhìn của chúng ta rồi.”

Bùi Chân đi về trước hai bước, bỗng nhiên chân đá phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy là đầu của Sơ Lục. Hai mắt trợn lên, như thể kinh hãi tột độ. Sơ Nhị Sơ Lục không phải ra khỏi tầm nhìn của bọn họ, mà là đã gặp nạn. Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn quay đầu lại đếm số bóng của mình, ba quỷ ảnh, là Sơ Tam Sơ Tứ và Sơ Ngũ bị tổn hại thân xác trước kia, Sơ Nhị và Sơ Lục không trở về.

Tạ Sầm Quan nôn nóng hỏi: “Sao rồi?”

Bùi Chân đột nhiên đứng dậy, đồng thời giữ gáy hai người kia, thấp giọng nói: “Đi nhanh lên, tiến về phía trước.”

Hắn không dùng truyền âm, cả hai đều nghe thấy.

Bách Lý Quyết Minh tràn đầy nghi vấn, hạ giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã thấy gì rồi?”

“Nơi này không đơn giản như chúng ta nghĩ,” Trán Bùi Chân rịn đầy mồ hôi, “Chúng ta phải bắt kịp Dụ Thính Thu và Mục Tri Thâm.”

Tạ Sầm Quan bỗng nhiên lên tiếng: “Không ổn, bọn nhóc Dụ cũng không thấy đâu nữa.”

Bách Lý Quyết Minh hoảng loạn trong lòng, ngóng về phía trước, ba bóng người đi đằng trước đã không thấy đâu nữa, trong tầm mắt chỉ còn lại đám quỷ quái đang lê bước lang thang khắp nơi. Bóng đêm tựa như mực nước lạnh lẽo chậm rãi thấm ướt cơ thể y.

“Bách Lý tiền bối.” Âm thanh của Mục Tri Thâm đột nhiên vang lên bên tai.

Mụ nội nó, hóa ra không bị mất tích! Bách Lý Quyết Minh nhìn dáo dác xung quanh, cái tên này nấp chỗ nào truyền âm cho y vậy? Còn truyền âm được, hẳn là cách bọn họ không xa. Màn đêm lờ mờ, nhìn đâu cũng chỉ thấy mỗi cái bóng, Bách Lý Quyết Minh không nhìn thấy hắn đang ở đâu.

“Đừng nhìn xung quanh nữa,” Mục Tri Thâm nhắc nhở y, “Trong bụi cỏ có gì đó, bọn ta ẩn nấp rồi.”

Y đang định hỏi nó là cái gì, còn đáng sợ hơn cả Bách Lý Quyết Minh sao? Đúng lúc này, y nghe thấy Mục Tri Thâm hít một hơi thật sâu.

Mục Tri Thâm gằn từng chữ: “Nó ở ngay phía sau các ngươi kìa.”
Bình Luận (0)
Comment