Bách Lý Quyết Minh giơ ngọn lửa trong lòng bàn tay lên, ánh sáng vàng nhạt tỏa ra xung quanh. Nơi này là một đường hầm, trần cao hơn con đường hồi nãy bọn họ bò một xíu, chỉ cần khom lưng là có thể đi qua. Dưới chân lót gạch đất, thoạt nhìn rất cũ kĩ, có nhiều chỗ đã bị hỏng. Bách Lý Quyết Minh hơi sửng sốt, y phát hiện mình đã đi vào một con đường ngầm mà Bách Lý Quyết Minh sinh thời để lại. Y xoay người, sợ hãi nhận ra rằng cánh cửa ban nãy không thấy đâu nữa, chỗ mà y vừa bước vào đã biến thành vách tường đất bằng phẳng, ngay cả khe cửa cũng không có. Y nghi ngờ mình bị trúng tà, bèn tự nhéo mình vài cái, song trước mắt vẫn là tường đất.
Thôi xong, mắc mưu rồi. Nhất định là Quỷ Mẫu đã mở quỷ vực ra, ghép nối không gian lại lần nữa. Cánh cửa vừa mới nãy là một cánh cửa giả, rất có thể Quỷ Mẫu đang nấp đâu đó chờ y sập bẫy. Y giơ lửa lên nhìn hai bên, bên trái dẫn đến bóng tối đen như mực, còn hình như cuối đường bên phải có một cánh cửa nhỏ. Y nhìn chằm chằm cánh cửa kia, cảm giác ‘Vẫy gọi’ khi nãy lại xuất hiện, tựa như có một thứ gì đó rất quen thuộc ở phía sau cánh cửa kia, cảm giác sợ hãi vô vàn bất giác dâng lên nơi đáy lòng y, giống như có vô số con nhộng chen chúc nhau sắp phá vỡ vật chứa.
Đừng qua đó. Y nghĩ.
Y đi phía bên kia, được một quãng đường dài thì ngoái đầu lại nhìn thử, cánh cửa đó vẫn đứng ở vị trí cách y không xa, dường như khoảng cách giữa y và nó không hề thay đổi.
Bách Lý Quyết Minh: “…”
Y đi nhanh hơn, tiếp tục bước về trước, lúc ngoái đầu lại lần hai thì vẫn thấy cánh cửa ở phía sau mình, lẳng lặng đứng đó giống như đang chờ y mở ra. Y ngồi xổm xuống, thở hổn hển hai hơi, đi bên trái không thoát, còn bên phải thì sao nhỉ? Y đứng dậy, cố gắng bước vài bước rồi đi tới trước cánh cửa.
Được rồi, y đã hiểu, với tình hình hiện tại y không thể không đẩy cánh cửa này ra.
Cảm giác sợ hãi này càng thêm mãnh liệt, sâu trong não tủy như thể có vô số cây kim thép nhảy ra bên ngoài, khiến đầu y đau muốn nứt ra. Dưới nền gạch có dấu vết hai bánh xe, kéo dài tới cửa. Y nhớ tới suy đoán của Bùi Chân, Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời đã xây dựng đường hầm này là vì để một chiếc xe vận chuyển đồ vật ra vào. Người đó đã đẩy thứ gì ra ngoài, hay là mang tặng đồ gì đó vào bên trong?
Mình thật sự là Bách Lý Quyết Minh sao? Nếu như không phải, vậy mình là ai?Tay phải y run run, mỗi khi sợ hãi đều không khống chế được, cái tật xấu không thể sửa này đã đi cùng y trong suốt cả quãng đời ngắn ngủi. Ngắn ngủi ư? Vì sao mình lại nói “ngắn ngủi”? Trong đầu y tựa như có rất nhiều từ ngữ xa lạ lần lượt bật ra bên ngoài. Y cầm ngọn lửa đến gần cánh cửa, trên cửa có điêu khắc một biểu tượng rất rõ ràng – hỏa phù. Bách Lý Quyết Minh hiểu ra, thứ đồ mà người đó tặng là dành cho y sau khi chết.
Quay đầu nhìn lại, bóng tối kéo dài dọc theo đường hầm vô hạn, y cầm một ngọn lửa ngồi lẻ loi trước cửa, giống một đứa bé lạc đường.
Không chỗ để đi, không nơi để trốn.
Y vươn tay, định đẩy cánh cửa này ra.
“Đừng.” Âm thanh của Ác Đồng vang lên bên tai.
“Vì sao vậy?”
Ác Đồng đứng trên mái hiên trong tâm vực, trước mắt nó là hoàng hôn đỏ rực cùng với vô số vết nứt như cành cây lan rộng ra. Nó nhắm mắt, “Nếu sợ thì vì sao lại muốn đẩy nó ra? Ngươi sợ… đằng sau cánh cửa đó có điều khiến chúng ta không chấp nhận nổi ư?”
“Ta hết cách rồi…” Bách Lý Quyết Minh lẩm bẩm, “Ta không thể bị nhốt ở đây, có người đang đợi ta.”
Y cúi đầu móc khóa Liên Tâm trong ngực áo ra, định liên hệ Bùi Chân. Ổ khóa xám xịt không phát sáng, làm thế nào cũng không phát sáng nổi. Y sốt ruột không thể tả, bèn điều chỉnh dòng linh lực liên hệ về căn nhà ở Tầm Châu. Ổ khóa lóe lên vài cái rồi sáng lên, tiếng quỷ hầu ở lại canh giữ Tầm Châu vang lên: “Tiền bối?”
“Tầm Vi có đó không?” Y hỏi.
“…Có,” quỷ hầu nói, “Có chuyện gì không? Bây giờ đã khuya, cô nương nghỉ ngơi rồi. Ặc, ngài muốn tiểu nhân đi gọi nàng ấy sao?”
“Không cần,” Bách Lý Quyết Minh gọi hắn lại, “Ta chỉ hỏi một chút thôi. Mấy hôm nay nàng ấy khỏe không? Ngươi nói với nàng rằng chờ sau khi xong việc, không quá mấy hôm nữa là ta sẽ trở về, bảo nàng ăn uống cho tốt, nếu rỗi rãi quá thì học mấy việc nữ công gia chánh, đừng có suy nghĩ vẩn vơ cả ngày đó.”
“Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ truyền lời lại.”
Bách Lý Quyết Minh đóng khóa Liên Tâm lại, cố gắng kìm bàn tay đang run rẩy của mình. Sợ sao? Đương nhiên là sợ rồi. Từ khi tiến vào Tây Nan Đà, à không, có lẽ nên nói là mỗi khi đến gần Mã Tang, nỗi sợ hãi vô cớ đó cứ quanh quẩn trong lòng y, hệt như mây đen giăng kín đầu không thoát đi đâu được. Dường như có một vực thẳm sâu trong tâm trí y, dưới đó có rất nhiều thứ mà y không muốn chạm vào. Nhưng y biết mình không thể tránh hay lùi được. Y có đồ đệ, có người vợ chưa rước vào cửa, nếu y ra đi sẽ khiến rất nhiều người đau khổ. Y nhớ tới Tầm Vi, con bé mít ướt kia, sau đó nhớ tới Bùi Chân, cũng là một tên mít ướt. Hai đứa này mà chung đầu vào cái gối để khóc chắc là nước tràn bờ đê Giang Tả mất.
Y cười cười, là đàn ông thì không thể để người yêu thương mình rơi lệ được.
Y đứng dậy, đẩy cánh cửa đi vào.
Bùi Chân đuổi theo Bách Lý Quyết Minh vào cánh cửa bí mật, dưới chân dẫm phải nền phát ra âm thanh ‘kẽo kẹt’. Hắn đốt mồi lửa lên, vầng sáng tỏa ra, đập vào tầm mắt là nền đất dưới chân được lót bằng những tấm ván gỗ cũ nát, hắn đang đứng trên một hàng lang chật hẹp tối mù kéo dài vào sâu trong bóng tối, trên đỉnh đầu còn có rất nhiều bụi bặm lơ lửng, hai bên là cánh cửa gỗ, lưới cửa bị rách lỗ chỗ. Trái tim hắn chùng xuống, nơi đây là trại Âm Mộc. Điều hắn lo lắng đã biến thành hiện thực, cửa ngầm là cánh cửa giả do Quỷ Mẫu dựng nên, hắn đi qua cửa giả quay về Quỷ Quốc.
Sư tôn đâu rồi? Hắn và sư tôn bước qua cánh cửa giả ở hai thời điểm khác nhau, rất có khả năng sư tôn đã đến nơi khác. Bùi Chân lấy khóa Liên Tâm ra, ổ khóa lúc sáng lúc tối, hắn khẽ gọi: “Tiền bối? Tiền bối?”
Không ai đáp lại.
Hắn nghe thấy tiếng ‘sột xoạt sột xoạt’, giống như có thứ gì đó sắc nhọn đang cào lên ván gỗ. Hắn nhíu mày lắng nghe, chợt sợ hãi nhận ra rằng âm thanh này không phải từ khóa Liên Tâm truyền ra, mà đến từ một gian phòng nhỏ bên cạnh hắn. Hắn đi đến trước cửa gian phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, âm thanh ‘kẽo kẹt’ chói tai vang lên giữa không gian im ắng. Hắn giơ mồi lửa lên, quầng sáng vàng nhạt dần dần tỏa ra phía trước, soi đến một đôi chân trần. Quỷ Mẫu đầu tóc rối bù đang đưa lưng về phía hắn, đang dùng tay cào vách gỗ. Trên bức vách quét sơn đỏ khắc đầy “Dối trá, dối trá, dối trá, dối trá.”
Ngay cả Bùi Chân cũng không tránh khỏi kinh hồn táng đảm. Hắn lặng lẽ lui từ từ ra ngoài. Ở đây là hành lang trong căn trại cũ, phải tìm cách thoát ra ngoài. Hắn thầm nhớ lại bản đồ trại Âm Mộc, những gian phòng trong trại nối tiếp nhau, phải thông qua gian bên cạnh mới có thể ra hành lang bên ngoài. Hắn mở một cánh cửa gian phòng khác, Quỷ Mẫu đứng ở sâu trong bóng tối đưa lưng về phía hắn, đang điên cuồng khắc chữ lên vách gỗ.
Bùi Chân: “…”
Là dịch chuyển tức thời*? Hay là quỷ đả tường?
*Thuật Thuấn Di (瞬移).Trán Bùi Chân rịn một lớp mồ hôi mỏng, hắn cẩn thận lui ra sau rồi mở cánh cửa phía đối diện, Quỷ Mẫu vẫn đứng bên trong.
Hắn thở dài, xem ra hắn đã bị Quỷ Mẫu nhìn chòng chọc rồi. Cửa ngầm không phải dựng ra cho sư tôn, mà để vây hãm hắn.
“A Lan Na tiền bối,” Bùi Chân cười khổ, “Tại hạ không biết vì sao mình lại đắc tội người, có thể nói rõ được không?”
Hắn giơ mồi lửa lên, dưới ánh lửa, bóng dáng của Quỷ Mẫu càng lúc càng rõ ràng, nàng ta không hề quay đầu lại, song Bùi Chân lại cảm nhận được một ánh mắt đầy oán hận. Chữ trên tường càng ngày càng rõ hơn, nét vẽ cũng mượt mà hơn, dường như thần trí của Quỷ Mẫu đã khôi phục hơn rất nhiều, có lẽ là vì nàng ta đã ăn không biết bao nhiêu quỷ quái. Máu thịt và hồn phách bổ sung linh lực cho nàng ta, khiến thần trí dần thanh tỉnh, còn có khả năng chia cắt hắn và sư tôn nữa.
“Ngươi lừa nó…” Quỷ Mẫu khàn giọng cất lời. Đây là lần đầu tiên Bùi Chân nghe thấy A Lan Na đã chết mở miệng nói chuyện. Giọng nói của nàng khàn khàn thô ráp, giống như có rất nhiều cát trong cổ họng. Nàng nói từng câu từng chữ, “Ta thấy… ngươi trang điểm trong Yến Tử Lâu, ta thấy ngươi… giả dạng thành đàn ông… lừa nó…”
“Căn nhà ở Tầm Châu cũng không thể đề phòng người,” Bùi Chân thở dài, “Tại hạ cần phải chỉnh đốn lại quỷ hầu mới được. Người khắc ‘Dối trá’ khắp nơi là để nhắc nhở sư tôn sao?”
“Người Trung Nguyên… giảo quyệt… Nó… ngốc, không nhận ra.” Quỷ Mẫu che lại gương mặt của mình, “Ta xấu… Nó sợ.”
Hóa ra đây là nguyên nhân nàng dùng mái tóc đen che khuất mặt, nàng sợ sư tôn sẽ sợ khi nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của nàng.
Bùi Chân khom người lạy một cái, “Gạt sư tôn là lỗi của Tầm Vi, mong tiền bối tin tưởng, tình cảm của Tầm Vi dành cho sư tôn là thật lòng. Tây Nan Đà hung hiểm, một mình sư tôn ở đó rất nguy hiểm. Cảm phiền tiền bối đưa Tầm Vi trở về, chắc chắn một ngày nào đó Tầm Vi sẽ nhận tội và chịu phạt.”
Quỷ Mẫu mở một cái rương, lấy váy áo ra. Bên trong là một chiếc váy đỏ thêu chỉ vàng, là y phục lúc trước của nàng.
“Mặc vào…” Quỷ Mẫu nói, “Đi đến trước mặt nó.”
Bùi Chân: “…”
Đây là muốn hắn mặc váy đến trước mặt sư tôn để thú nhận thân phận sao?
“Nếu không…” Nàng bỗng ngẩng phắt đầu lên, “Ăn ngươi!”
Trong gió vang lên tiếng rít gào, không khí bị Bùi Chân gia tốc và nén lại tạo thành ba cây châm gió ngay trước mặt. Thuật ‘Châm Gió’ mà Tạ Sầm Quan sử dụng dưới Mười tám tầng ngục được hắn phục chế lại và sử dụng rất thành thạo. Chỉ cần gió đủ nhanh, nó có thể sắc bén hơn cả đao kiếm. Đương nhiên hắn không định làm A Lan Na bị thương, hắn chỉ cần nàng tạm thời phục tùng mệnh lệnh của hắn. Phong bế ba huyệt ‘Thông Thiên’, ‘Thừa Quang’, ‘Thượng Tinh’ trên đầu, người bệnh sẽ ngốc như trẻ con, mặc cho hắn sai sử. Nhưng tốc độ của A Lan Na còn nhanh hơn cả hắn, mồi lửa bị gió thổi tắt, A Lan Na biến mất ngay khoảnh khắc gian phòng chìm vào bóng tối, ba cây ‘châm gió’ đều đâm vào hư không.
Không sao, hết thảy đều nằm trong dự tính, Bùi Chân xoay người ra sau, ánh đao thoáng hiện dưới lớp tay áo bay phấp phới. Trong nháy mắt ánh đao lạnh lẽo chợt lóe lên, xuyên qua lưỡi đao bóng loáng, hắn nhìn thấy nữ quỷ đáng sợ kia. Nàng đang treo ngược phía sau hắn, tóc dài xõa xuống ngay sau gáy hắn. Nàng duỗi móng vuốt ra, móng tay sắc như dao cắt đứt dây cột tóc của Bùi Chân. Mái tóc đen tung bay, đồng thời tốc độ gió tăng lên, mọi thứ xung quanh bị cuốn lên trời, chiếc váy đỏ kia bị xé toạc thành vải vụn trong cơn lốc xoáy. A Lan Na đứng lặng ở đó, Bùi Chân cầm đao ngăn cản móng vuốt của nàng ta.
“Muốn đánh thật sao? Thuật đảo lộn thời không của tiền bối quả thực rất kỳ diệu, nhưng đao thuật chắc chắn không bằng Tầm Vi. Hơn nữa,” Bùi Chân cười nhạt, “Ta bị thương, sư tôn sẽ đau lòng.”
Bên trong cuồng phong, ba cây châm gió lặng lẽ thành hình sau đầu A Lan Na. Đây là Phong Pháp của Tạ thị, thuật giết người độc nhất vô nhị, nơi nào có gió, nơi đó có binh khí của bọn họ.
A Lan Na nổi điên, lưỡi đao dần nứt toạc dưới móng vuốt của nàng ta. Bùi Chân chậm rãi hít thở, châm gió điều chỉnh vị trí rồi nhắm ngay ba huyệt vị trên đầu A Lan Na. Ba, hai, một, vị trí đã xác định, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng khuấy động luồng gió. Ngọn gió vô hình hệt như sợi dây đàn giữa các ngón tay hắn, linh lực được dẫn truyền theo sợi dây mỏng tang. Lúc châm gió sắp chạm vào tóc A Lan Na, đột nhiên ngay lúc này ngực Bùi Chân nhói lên một cái thật mạnh.
Luồng gió tiêu tán, châm gió bỗng nhiên tan rã. Đao của hắn vỡ vụn như tấm gương, A Lan Na giương vuốt vồ tới, hắn vô thức giơ tay đỡ lấy, nàng ta cào ra ba vết máu sâu hoắm trên cánh tay hắn. Kinh mạch vô cùng đau đớn, thậm chí đau hơn cả vết thương trên cánh tay. Bùi Chân che miệng lùi ra sau mấy bước, yếu ớt dựa vào khung cửa, máu tươi men theo kẽ ngón tay ồ ạt chảy ra.
Hắn biết không xong rồi, cây châm lông trâu trong kinh mạch đã chạy tới tim hắn. Vì sao lại là lúc này chứ? A Lan Na vẫn tiếp tục tấn công, mà hắn đã không thể nghênh chiến. Cơn đau lan tràn khắp cơ thể, từng tấc kinh mạch đều đang vỡ nát.
Trong bóng tối, A Lan Na xông tới, hắn cố gắng lùi ra sau. Bách Lý Tiểu Kỉ trong vạt áo chui ra, vỗ cánh bay lên vai Bùi Chân, bỗng nhiên hút không khí, cái bụng tròn trịa phình to lên. Sau đó nó há to cái mỏ màu vàng nhỏ xíu, ngọn lửa hừng hực từ trong phóng ra ngoài, trong nháy mắt cả đất trời như bừng sáng, Chân Hỏa thổi quét toàn bộ gian phòng nhỏ, A Lan Na thét lên lui về phía sau. Bùi Chân thấy không gian xuất hiện vết nứt, bức vách gỗ sơn đỏ bị hun nóng phía sau xuất hiện bóng dáng hang động.
Bùi Chân lảo đảo chạy sang, bước qua khe nứt rồi bắt lấy dây mây vất vả đi tới. Mãi cho đến khi cách khe nứt thật xa, hắn mới có thời gian xác định xem mình đang ở đâu. Âm thanh róc rách của mạch nước ngầm vang lên, đập vào tầm mắt là dây mây màu lục đậm cùng với núi đá gập ghềnh. Hắn đã về Tây Nan Đà.
Máu chảy ròng ròng khắp cánh tay, nhuộm đỏ cả ống tay áo. Nếu vắt một cái chắc cũng có thể được một vũng máu. Hắn đi không nổi nữa, nằm vật ra bờ sông thở d0c. Bách Lý Tiểu Kỉ lắc lư bước tới, dừng ở trước mặt hắn. Nó chụm đôi cánh xù lông nhỏ nhắn lại, mở to đôi mắt bằng hạt gạo nhìn chằm chằm hắn. Ban nãy vừa phun lửa, trên cái đầu bé tí của nó vẫn còn khói bốc lên, trông hơi buồn cười.
Hắn yếu ớt cười nói, “Mày là Vô Độ gia gia, hay là người đó?”
Đi theo bọn họ suốt cả một đường, cuối cùng cũng chịu hiện thân rồi sao? Từ lúc Khương Nhược Hư nói “Người đó” ở ngay bên cạnh bọn họ, hắn đã nghi ngờ con gà con này rồi. Nó là do Khương Nhược Hư tặng, cứ bám riết theo sư tôn mãi không buông, có đôi lúc còn mổ y, nom dáng vẻ không nhìn nổi bộ dạng của sư tôn, thật sự rất đáng ngờ.
Một âm thanh lãnh đạm vang lên bên tai Bùi Chân.
“Châm gần tâm mạch, vô phương cứu chữa. Nhóc con, ngươi sắp chết rồi.”
“Ngươi là ai?” Bùi Chân cố chấp hỏi.
Đôi mắt của Bách Lý Tiểu Kỉ quá nhỏ, không nhìn ra được cảm xúc của nó, song lại có cảm giác lạnh lùng và kiêu ngạo không rõ duyên cớ.
Nó nói: “Ta là Bách Lý Quyết Minh, Bách Lý Quyết Minh chân chính.”
***