Bách Lý Quyết Minh tỉnh lại, cúi đầu nhìn thử, vết thương trên người đã khép miệng, y xoa ngực, tim sen sáu cánh đập từng nhịp ổn định bên trong. Bên tay trái, Tầm Vi ghé vào mép giường ngủ say, lông mi dài cong cong đổ bóng xuống gò má, thoạt nhìn trông như hai chú bướm nhỏ đang đậu trên hàng mi. Y sờ đầu Tầm Vi, Bách Lý Tiểu Kỉ nhảy lên cổ tay y, dùng cái mỏ nhọn nhọn của nó rỉa lông.
Thấy con gà này, Bách Lý Quyết Minh không biết nên nói gì cho phải. Thúc thúc của y vốn là một người lạnh lùng ngạo mạn cỡ nào, bây giờ sa sút thành một con gà con, trong lòng y thực sự rất phức tạp.
“Có lẽ con là con quỷ đầu tiên trong thiên hạ ngất xỉu vì đau đấy,” Bách Lý Tiểu Kỉ nói, “Tầm Vi cấy trả tim sen sáu cánh vào cơ thể con, cả nhà giết ba mươi con gà để lấy máu tươi làm khép miệng vết thương lại, mọi người ăn thịt gà mấy hôm liền rồi.” Bách Lý Tiểu Kỉ xoay cổ sang, nhìn Tầm Vi rồi thở dài, “Trân trọng thời gian ngắn ngủi mà làm lành đi, thời gian của con không còn nhiều nữa đâu.”
Nó nhảy xuống giường rồi lắc lư đi mất. Ngoài cửa sổ nguyệt động, trời vẫn chưa sáng, vòm trời màu men ngọc bích, lốm đốm những vì sao hệt như vụn vàng rắc trên men. Bách Lý Quyết Minh để chân trần bước xuống giường, bế Tầm Vi lên đặt trên giường, sau đó đắp chăn cho hắn. Y đứng dậy định đi, góc áo bị ai đó kéo lại, y xoay người, Tầm Vi đang nắm góc tay áo của y, đôi mắt bày ra vẻ tủi thân.
“Sư tôn hết giận con chưa?” Hắn hỏi.
Bách Lý Quyết Minh ngồi xuống mép giường, đặt tay hắn vào trong chăn, “Còn giận con thì sẽ chịu kiếm hình thay con à? Mau ngủ đi, mặt con trắng chạch rồi này. Ngày mai cấy tim sen chữa bệnh cho con.”
Y không gặng hỏi chuyện gì đã xảy ra với Tầm Vi trong khoảng thời gian tám năm y bị phong ấn, y hiểu, đối với Tầm Vi mà nói, mỗi lần nhắc lại quãng thời gian tăm tối đó là một lần vạch ra vết thương lòng của hắn. Y nhìn người thiếu niên trong ánh sáng lờ mờ, mi mắt vẫn đỏ hoe, hệt như trang điểm vậy.
“Phải ôm mới ngủ được.” Tạ Tầm Vi rầu rĩ nói.
“…” Bách Lý Quyết Minh khó xử, “Chúng ta là thầy trò, Tầm Vi.”
“Chẳng phải ân đoạn nghĩa tuyệt rồi sao?” Tạ Tầm Vi nói, hốc mắt lại ửng đỏ.
Nuông chiều thành thói, dưỡng thành cái tính nết hiện giờ của hắn, Bách Lý Quyết Minh không thể thoái thác tội của mình. Khi biết Tầm Vi là con trai, hai mắt của y thực sự tối sầm lại. Nếu là bé trai, y tuyệt đối sẽ không nuôi Tầm Vi như thế, đáng lẽ từ bé phải cầm giày rơm quất hắn, nếu không nghe lời thì cột hắn lủng lẳng trên cây mới trở thành một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất được.
Rắc rối hơn không phải là chuyện này, mà là giữa thầy trò bọn họ có rất nhiều sợi dây ràng buộc không thể tách rời, Bách Lý Quyết Minh hoảng hốt trong lòng.
“Đừng khóc nữa,” Bách Lý Quyết Minh làu bàu, “Có khóc cũng không ôm con ngủ đâu.”
Bàn tay Tạ Tầm Vi kéo góc áo y buông ra rồi đặt lên mu bàn tay y. Bách Lý Quyết Minh khẽ run, cánh tay thoáng cứng ngắc như khúc gỗ.
“Tầm Vi vẫn luôn nhung nhớ sư tôn, tám năm trước lúc sư tôn bị phong ấn dưới Mười tám tầng ngục, một mình con vào Dụ phủ, thứ giúp con có thể chống chọi với cuộc sống này là niềm hy vọng được gặp lại sư tôn.” Tạ Tầm Vi áp tay y lên gò má lạnh lẽo của mình, “Sư tôn, lúc người dưới Mười tám tầng ngục, có từng nghe thấy con nhớ người không?”
Cõi lòng Bách Lý Quyết Minh đau xót vô ngần, y không trả lời. Lúc đó y mất đi ý thức, sao có thể nghe thấy nỗi nhớ nhung của Tầm Vi chứ? Vừa nghĩ đến quãng thời gian đắng cay đó của Tầm Vi, trái tim Bách Lý Quyết Minh như bị ai đó bóp mạnh.
“Tầm Vi thích sư tôn, con biết đây là chuyện cả thiên hạ không dung, cũng biết sư tôn sẽ không chấp nhận si tâm vọng tưởng này của con.” Tạ Tầm Vi buồn bã cười, “Nhưng mà tình yêu thì mấy ai có thể tự kiềm chế được? Sư tôn không thể yêu Tầm Vi, con bèn dùng tên giả Bùi Chân, Sư Ngô Niệm. Con liên tục lừa gạt người, duy mỗi chân tâm là chưa từng giả dối. Niềm mong mỏi duy nhất của con là muốn được sư tôn yêu thương. Sư tôn có tin con không?”
Sư Ngô Niệm. Niệm ngô sư
(nhớ thầy ta).
Đến tận hôm nay Bách Lý Quyết Minh mới hiểu ý nghĩa tên của hắn.
Ngày ngày đêm đêm, hắn đã nghĩ về sư tôn của hắn bao lâu?
Bách Lý Quyết Minh cố nén đau đớn trong lòng xuống, nói: “Tin.”
“Sư tôn phải đi, đúng không?” Tạ Tầm Vi lại hỏi.
“Ừ,” Bách Lý Quyết Minh cụp mắt, “Chờ con khỏi hẳn ta sẽ đi.”
Tạ Tầm Vi nhỏm dậy, mặc kệ thân thể cứng đờ của y mà chui vào lòng y. Hắn áp mặt lên đầu vai y, nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra từ khóe mắt lăn dài trên má. Hắn khẽ thì thầm: “Sư tôn, con sẽ không giữ người lại, cũng sẽ không cản người đi. Những ngày cuối cùng này xem như là bố thí cho con, yêu con một lần đi.”
Ánh trăng dạo chơi trước màn che như sương đọng, cơn sóng lòng lặng lẽ trào ra khỏi lồng nguc rồi dung hòa vào ánh trăng lạnh lẽo kia. Bách Lý Quyết Minh chua xót trong lòng, không tài nào dằn xuống được. Yêu mà cũng phải cầu xin sao? Tầm Vi của y xuất thân danh môn, từ nhỏ đã được nuông chiều, có bao giờ phải ăn nói khép nép như vậy? Huống hồ, thứ hắn yêu cầu là Bách Lý Quyết Minh yêu hắn.
Đồ ngốc. Bách Lý Quyết Minh đau lòng nghĩ, cần gì phải cầu, sao y lại không yêu Tầm Vi chứ?
Như thể đã chờ đợi cả vạn năm, cuối cùng Tạ Tầm Vi thấy sư tôn chậm rãi giơ hai tay lên rồi ôm lấy hắn. Hắn sâu sắc cảm nhận được hơi ấm trong vòng tay của sư tôn, nhịp tim trong ngực của sư tôn, thật ấm, gió sương mưa tuyết cả một đời như ngừng lại ở thời khắc này. Đêm đen rộng lớn vô cùng, nhưng Tạ Tầm Vi vững tâm, bởi vì sư tôn đang ôm hắn.
“Người không được hung dữ với con.” Tạ Tầm Vi vùi mặt vào cần cổ sư tôn.
“Ta hung dữ với con bao giờ?”
“Ở Tây Nan Đà, người rất hung dữ.” Tạ Tầm Vi lên án y, “Người nói con giả bệnh.”
Y nhất thời nghẹn ngào, một lúc sau mới nói: “Đó là vì ta giận quá mất khôn… Được rồi, ta sai rồi, nếu lần sau mà còn hung dữ với con ta sẽ là một tên khốn kiếp.”
Thời gian lặng lẽ trôi đi trong bóng tối, Tạ Tầm Vi nằm ngủ trên đùi Bách Lý Quyết Minh, hai người trò chuyện câu được câu chăng. Bách Lý Quyết Minh hỏi hắn là ai dạy hắn cách giả gái? Tạ Tầm Vi nói giả gái là tuyệt kỹ gia truyền độc quyền của Tạ thị, Bách Lý Quyết Minh im lặng, kiến thức về bách gia tiên môn lại được mở mang thêm một chút. Bách Lý Quyết Minh hỏi còn chuyện gì giấu y nữa không, Tạ Tầm Vi suy nghĩ một lát, sau đó chọt chọt sau eo Bách Lý Quyết Minh. Y thắp nến cởi áo ra xem, quả nhiên phù văn chú khế kia vẫn còn, có lẽ là vì dưới ánh nến nên y thấy một lớp ánh sáng vàng nhạt chảy xuôi trên phù văn. Tạ Tầm Vi hỏi có muốn giải trừ khế ước không, Bách Lý Quyết Minh nói không cần.
Cuối cùng, Tạ Tầm Vi hỏi: “Sư tôn có yêu con không?”
Bách Lý Quyết Minh không muốn trả lời, vội che mắt hắn lại, nói: “Mau ngủ đi, đừng có hỏi nữa.”
Tạ Tầm Vi không cưỡng cầu, mi mắt dưới lòng bàn tay y khép lại. Trong phòng yên tĩnh, gió đêm thổi bay những cánh hoa ngoài cửa sổ. Lúc sắp chìm vào mộng đẹp, Tạ Tầm Vi nghe thấy câu trả lời gần như hòa vào sự tĩnh lặng của Bách Lý Quyết Minh.
“Sợ con luôn,” y thở dài, “Sư tôn thừa nhận.”
Mặt trời lên cao, Bách Lý Quyết Minh đút Tạ Tầm Vi uống thuốc mê, quỷ hầu kê mấy cái bàn vuông lớn lại với nhau rồi trải ra giường sạch sẽ lên. Bách Lý Quyết Minh đặt Tạ Tầm Vi lên bàn, Tạ Tầm Vi cố kéo y lại, khẽ nói: “Sư tôn không được thừa cơ lúc con hôn mê mà lén bỏ đi đó.”
“Ta không đi.” Y hứa.
Tạ Tầm Vi yên tâm nhắm mắt ngủ. Bách Lý Quyết Minh đổi thân thể với Bách Lý Tiểu Kỉ, Bách Lý Tiểu Kỉ cầm dao găm mổ ngực Tạ Tầm Vi ra. Hết thảy đều thuận lợi, Tạ Tầm Vi yên ổn nhận lấy tim hoa sen sáu cánh. Người vẫn chưa tỉnh lại, cây châm lông trâu ký sinh trong cơ thể hắn tám năm đã bị tống xuất ra đầu ngón tay. Sau đó là tĩnh dưỡng, Tạ Tầm Vi là người sống, không cần uống máu tươi, chỉ cần ăn nhiều thịt heo trứng gà, cung cấp nguyên liệu chữa trị cho tim sen sáu cánh là được.
Bách Lý Quyết Minh và Bách Lý Tiểu Kỉ đổi ngược trở về, bận rộn chăm sóc Tạ Tầm Vi vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Còn Tạ Sầm Quan sau khi xử lý xong chuyện ở quỷ thôn Li Thủy thì xách hai con gà tới cửa cho con trai mình tẩm bổ, thuận tiện giúp Tạ Tầm Vi xử lý mấy mối làm ăn. Ngày ngày Bách Lý Quyết Minh lau mình thay quần áo cho Tạ Tầm Vi, sau đó đút cháo cho hắn. Hắn đòi ăn gì, Bách Lý Quyết Minh liền làm món đó. Buổi tối hắn khẽ gọi một tiếng, Bách Lý Quyết Minh lập tức ngồi dậy trên giường La Hán rồi ôm hắn đi vệ sinh. Tạ Sầm Quan nói y là sư phụ tốt nhị thập tứ hiếu*, Bách Lý Quyết Minh đập ông một trận.
*Nhị thập tứ hiếu: hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo (đọc thêm tại google)Tốc độ trị liệu của tim sen sáu cánh rất nhanh, mới qua hai ngày mà Tạ Tầm Vi đã có thể xuống giường đi lại. Lúc hắn đang đi loanh quanh trong phòng, đẩy cửa ra thì trông thấy thanh niên áo đen đứng bên cạnh cây kim ngân, thần sắc vẫn lãnh đạm như xưa.
Tạ Tầm Vi ngồi xếp bằng trên đệm bồ đoàn, cầm cọ bằng lông thỏ khuấy trà cho hắn. Mục Tri Thâm ngồi xuống đối diện hắn, gác đao sang bên. Hắn rũ mắt nhìn Tạ Tầm Vi phẩy trà. Rất nhiều năm trước, khi Tạ Tầm Vi vẫn là cô cháu gái liễu yếu đào tơ của Dụ gia, bọn họ thường lặng lẽ ngồi đối diện nhau, cùng nhau ẩm trà.
“Lâu rồi không gặp, Mục sư huynh đi đâu vậy?” Tạ Tầm Vi rót trà cho hắn.
“Ngao du thắng cảnh, tìm được một vài nơi có phong cảnh đẹp.” Mục Tri Thâm nói.
“Sao đột nhiên lại có hứng du sơn ngoạn thủy vậy?”
Mục Tri Thâm nhìn làn khói lơ lửng trên tách trà, thản nhiên nói: “Người ta nói thiên địa có đại đạo, ta muốn xem thử thứ nàng ấy đang một mực theo đuổi có dáng vẻ thế nào.”
Không khí vắng lặng, hai người ngồi đối diện nhau cũng lặng im. Tạ Tầm Vi khẽ thở dài, nước ít quá nên trà hãy còn chát, hắn bèn rót nước vào cốc sứ. Hắn không thể khuyên nhủ Mục Tri Thâm, cũng không nói được gì, bởi vì chính hắn cũng là kẻ hãm sâu vào lưới trần này. Gió cuốn qua mành trúc thổi chúng va vào nhau. Những đóa hoa lướt qua tấm rèm, rơi xuống vỏ đao của Mục Tri Thâm.
Cuối cùng Tạ Tầm Vi nói: “Mục sư huynh, đừng quá đau buồn.”
“Không sao,” Mục Tri Thâm uống ngụm trà cuối cùng, “Đường đầy gió tuyết, mình ta độc hành. Tạ Tầm Vi, bảo trọng.”
Hắn đứng dậy rời đi, vài ngày sau, trong thành truyền đến tin tức rằng hắn chính thức tiếp chưởng gia nghiệp nhà họ Mục, trở thành chủ quân tân nhiệm của Tầm Châu Mục thị.
Tiết trời ngày một ấm hơn, tất cả mọi người đều có chốn về. Tạ Tầm Vi có thể tự đi lại, hắn xỏ guốc gỗ đi từ trong phòng ra ngoài hiên, hái một hai đóa hoa kim ngân làm đồ kẹp sách. Bách Lý Quyết Minh dựa cột nhìn hắn đứng dưới hoa, nụ cười ấm áp cùng với đôi mắt sáng rỡ. Bách Lý Quyết Minh thầm đưa ra quyết định.
Y đi tìm Tạ Sầm Quan, ông dẫn y đến một quán trọ ở quỷ thôn Li Thủy, đám quỷ quái đẩy cửa ra, trong căn phòng chật hẹp đặt hai chiếc quan tài, một lớn một nhỏ. Quan tài lớn để chứa ngọc băng thiền, tất cả ngọc băng thiền mà hàng trăm quỷ quái ở thôn Li Thủy tích cóp mười mấy năm qua đều ở chỗ này, chiếc quan tài sơn vàng nhỏ hơn chứa thi thể của Ác Đồng, Tạ Sầm Quan về quỷ thôn là để xử lý việc này, Bách Lý Quyết Minh tìm ông nhờ vả hỗ trợ vận chuyển quan tài Ác Đồng từ Tây Nan Đà đến Li Thủy. Mấy hôm nữa sẽ để ông đưa quan tài này từ Li Thủy đến Tầm Châu bằng đường thủy. Chuyển tới chuyển lui khiến Tạ Sầm Quan mệt muốn bở hơi tai. May mà ông có chút quan hệ với bên đường thủy nên việc chuyển hàng bằng đường thủy cũng không quá rắc rối.
“Ta phải đi rồi.” Bách Lý Quyết Minh vu0t ve quan tài, y sẽ dùng thân xác nguyên bản của mình để cất bước trên đoạn đường cuối cùng.
“Chừng nào về?” Tạ Sầm Quan hỏi y.
Y lặng lẽ lắc đầu, nói: “Đồ ngu, ngươi cũng phải chuẩn bị đi. Nghi thức mà Thiên Âm nói cho ta biết tương đương với một lần đại tế của Mã Tang, khi ta hoàn thành nghi thức, tất cả hung hồn trong thiên hạ đều sẽ về chốn vãng sinh.”
“Ta biết rồi.” Tạ Sầm Quan phủi phủi quần áo, thấy vẻ cô đơn trên đôi mày Bách Lý Quyết Minh, bèn gượng cười nói, “Tầm Vi trưởng thành rồi, ngươi đừng quá lo lắng. Đứa nhỏ này thông minh, có thể tự chăm sóc tốt cho chính mình. Chăm con nít đâu thể chăm nó cả đời đúng không, sớm muộn gì cũng phải buông tay.” Ông nói đoạn thì ngừng lại, khẽ thở dài, “Có điều hai ta thay phiên nhau rời đi, đúng là quá tàn nhẫn với nó rồi.”
Bách Lý Quyết Minh nằm xuống quan tài đựng ngọc, nhắm mắt lại. Một lát sau, bé trai trong quan tài nhỏ sơn vàng mở mắt ra và ngồi dậy. Y bò ra khỏi quan tài, bước đến ngưỡng cửa, tập tễnh đi ra sân nhà.
Tạ Sầm Quan đóng quan tài chứa ngọc lại, dựa người trước quan tài vẫy tay với y: “Vậy ta không tiễn ngươi nha, ông lớn Bách Lý, không hẹn ngày gặp lại.”
Ánh mặt trời rơi xuống vai đứa trẻ, khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn của cậu bé gần như trong suốt.
Y nói: “Không hẹn ngày gặp lại.”
Trở lại căn biệt thự trên núi, đẩy cửa hông sơn đỏ ra, đang độ cuối xuân, sắc đỏ rơi đầy trên nền gạch rêu, lá khô xào xạc kêu vang dưới chân. Tạ Tầm Vi ngồi dưới hành lang vũ, lẳng lặng chờ y quay về. Hoàng hôn sà xuống đầu gối và đầu ngón tay hắn, khiến hắn cảm nhận được chút hơi ấm còn sót lại của ngày xuân.
Hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt phản chiếu khuôn mặt non nớt trắng nõn của Bách Lý Quyết Minh.
“Sư tôn, phải lên đường rồi sao?” Hắn hỏi.
Bách Lý Quyết Minh vươn tay vu0t ve mái đầu mềm mại của hắn. Trái tim y đau nhói, biết bao bất lực và đau khổ khiến lồng nguc y đau đớn không chịu nổi. Nhưng thế gian này vội đến vội đi, dù cho ở bên nhau bao lâu, cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày từ biệt.
“Con xem, chúng ta bình yên tạm biệt thế này tốt biết bao.” Y khẽ nói, “Đây là lý do ta không chọn im lặng rời đi, Tầm Vi của ta rất kiên cường, rất dũng cảm, ta không muốn bỏ lỡ lần gặp con cuối cùng.”
Tạ Tầm Vi mỉm cười rơi lệ, “Sư tôn sẽ đi đâu?”
“Quỷ Quốc, tháp Lưu Ly, ta muốn siêu độ mẹ ta.” Bách Lý Quyết Minh xoa đầu hắn, “Đối với ta, con và mẹ là hai người quan trọng nhất trên thế giới này, là người mà ta phải bảo vệ, cũng là người mà ta phải gánh vác trách nhiệm. Vô Độ gia gia của con cùng với cái tên ngốc biến thành con gà con kia làm nhiều chuyện như vậy chỉ để ta hiểu ra điều này thôi.” Y cười cười, “Đáng tiếc thế gian này khó mà có được cả hai thứ mình muốn, ta muốn siêu độ mẹ ta thì nhất định phải rời xa con. Tầm Vi, con có thể sống một mình không?”
Tạ Tầm Vi rất muốn nói không thể, một mình giữa đình viện trống vắng, một mình hồi tưởng lại những tháng ngày ở núi Bão Trần, quá khó, thật sự quá khó.
Nhưng sao hắn có thể để sư tôn lo lắng, đến khi chết đi vẫn phải bận tâm về hắn chứ?
Hắn gật đầu cười, “Được ạ.”
“Vậy ta an tâm rồi.” Bách Lý Quyết Minh bắt đầu lải nhải dặn dò, “Tim sen sáu cánh được Hỏa Pháp của ta sưởi ấm, tuy ngọn lửa đã bị dập tắt nhưng vẫn còn sót lại hơi ấm, sau này khi về đông con ngủ sẽ không bị lạnh chân. Đừng có rớ vào thuật Câu Quỷ Triệu Linh nữa, âm khí hại thân, khó khăn lắm con mới bình phục, phải dưỡng cho đàng hoàng. Ta đã thay con thanh toán nợ mạng tiên môn, sau này những kẻ đó sẽ không còn cớ đến gây phiền phức cho con nữa. Bây giờ bốn nhà Dụ Mục Viên Khương đã không còn hòa thuận, thằng nhóc Mục Tri Thâm có thể nhờ cậy đấy, Khương thị phụng dưỡng núi Bão Trần mấy trăm năm, ngoại trừ hơi yếu thế thì còn lại vẫn ổn, bọn họ sẽ giúp ta che chở con, tránh để kẻ khác thèm khát cơ thể thuần âm của con. Ta sẽ không hạ chú trớ cho con nữa. Con đã trưởng thành, có thể tự đứng vững bảo vệ chính mình. Con phải tiếp tục tu thuật pháp, tốt nhất là trở thành Đại Tông sư, vì chỉ khi con là một người cao cường thì không cần phải sợ đám người xấu xa đó nữa.”
Nước mắt Tạ Tầm Vi không ngừng rơi xuống, hốc mắt đỏ ửng, còn diễm lệ hơn cả son phấn.
Bách Lý Quyết Minh rất khó xử, “Đừng khóc. Sư tôn của con không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ con khóc thôi.”
Tạ Tầm Vi lau nước mắt, cố gắng mỉm cười. Hai người lẳng lặng nhìn nhau một hồi, cuối cùng Bách Lý Quyết Minh nói: “Ta đi đây.”
Y xoay người, dẫm lên ánh chiều tà rơi đầy đất bước về phía hoàng hôn.
Tạ Tầm Vi đứng lên nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, trong lòng trống rỗng, vội hét thất thanh: “Sư tôn!”
Bách Lý Quyết Minh dừng bước, quay đầu lại.
Tạ Tầm Vi cười khổ, “Sư tôn, sau này chúng ta sẽ gặp lại chứ? Nếu kiếp này đã định vô duyên, vậy kiếp sau con đi tìm người được không?”
Bách Lý Quyết Minh mỉm cười, nụ cười của y nhuốm vàng dưới ráng chiều trông dịu dàng khôn tả.
“Tầm Vi, về núi Bão Trần đi.” Y nói, “Con có nhớ vườn thuốc ngày xưa của chúng ta không, cây kim ngân, cỏ quyết minh, ngày nào con cũng tưới nước bón phân cho chúng nó, tươi tốt biết bao. Đáng tiếc ta phóng hỏa đốt rụi, chẳng còn gì nữa, ta đã rất tiếc đấy. Tầm Vi, con về núi Bão Trần đi, trồng hoa kim ngân trên núi. Khi nào hoa kim ngân nở khắp núi Bão Trần, ta sẽ trở về.”
Núi Bão Trần đã thành vùng đất khô cằn, bảo hoa kim ngân nở khắp núi, nào có dễ vậy?
Tạ Tầm Vi biết, sư tôn đang cho hắn một ý niệm để tưởng nhớ.
Hắn đáp: “Được.”
Quỷ hầu tiến lên dâng Cửu Tử Ách cho Bách Lý Quyết Minh. Bách Lý Quyết Minh rút đao ra, bổ toạc không khí mở ra một Hư Môn. Phía sau Hư Môn, cây Vọng Thiên xanh ngát, xa xa có thể nhìn thấy căn trại cũ. Cuối cùng Bách Lý Quyết Minh nhìn Tạ Tầm Vi một cái, sau đó xoay người bước vào Hư Môn.
Tạ Tầm Vi quỳ xuống, cúi đầu nhắm mắt dập đầu.
“Đệ tử Tạ Tầm Vi cung tiễn sư tôn.”
***