"Gia gia, cha sẽ giữ lời hứa và về nhà đúng không?"
Chương 59: Có một mỹ nhân (ngũ)
Mục Quan Quan nhìn hắn một cách đáng thương, ra chiều oan ức nói: "Sao Tri Thâm ca ca lại chĩa kiếm vào người ta? Huynh còn không thu kiếm, cẩn thận muội khóc cho huynh xem."
"Đừng gọi ta là ca ca." Mục Tri Thâm buông lời lạnh lùng, "Còn lại sao cũng được."
"Tri Thâm ca ca, Tri Thâm ca ca, Tri Thâm ca ca." Mục Quan Quan cười tươi cố tình chơi xấu.
Mục Tri Thâm: "..."
Mục Quan Quan chẳng hiểu thằng nhãi này bỗng dưng nổi điên cái gì, tự nhiên lại chĩa kiếm vào một thiếu nữ xinh đẹp, chắc chắn đầu óc có vấn đề chỗ nào rồi. Trước khi đến đây có tra qua rồi, Mục Quan Quan và Mục Tri Thâm chưa từng gặp nhau. Ông trái lo phải nghĩ, bản thân cũng không để lộ dấu vết nào, đang tính nói gì đó tùy tiện đánh lừa cho qua thì Mục Tri Thâm lại gọi ông một tiếng, khiến ông phải im miệng trong nháy mắt.
Mục Tri Thâm gọi chính là:
"Tạ tông chủ."
Gọi ba tiếng ấy xong, cả hai đồng thời chìm vào im lặng. Muôn vàn cánh hoa bị gió cuốn đi, cơn mưa hoa rơi trên dãy hành lang đỏ rực. Hai người đứng đối diện nhau, khuôn mặt Mục Tri Thâm chẳng có lấy chút biểu cảm nào, mà Tạ Sầm Quan lại có hơi xấu hổ. Bộ dáng già mà không nên nết bị người ta biết tỏng, thực sự khiến cho cái mặt già nua đỏ bừng. May mắn Tạ Sầm Quan ông đây da mặt đủ dày, nếu không sẽ xoắn xuýt lắm.
Ông hơi thả lỏng tư thế, khoanh tay đứng tựa vào lan can rồi nhướng một bên lông mày, đổi về giọng nói đàn ông nguyên bản, "Làm sao phát hiện ra ta được vậy? Rõ ràng ta diễn tốt như thế. Dạo gần đây bất thường quá, giả thành cái dạng gì cũng bị vạch trần," ông có hơi mất hứng, "Hôm nào phải qua Quan Lý thắp nén hương giải xui mới được."
Một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu nhưng thốt ra lại là giọng của đàn ông, cảnh tượng này sao mà quỷ dị. Nhưng Mục Tri Thâm lại chẳng có phản ứng nào, bình tĩnh tựa như một vũng nước đọng. Hắn mở miệng: "Ông diễn rất tốt, nhưng đã chọc đến người không nên chọc. Ông không nên động đến Bách Lý Quyết Minh, hành vi đó đã khiến một người tức giận, người ấy muốn đưa ông đến nơi mà Bách Lý Quyết Minh không nhìn thấy. Ra tay ở Tông môn thì rất phiền phức, đặc biệt là ở hiện tại, cho nên hắn muốn ta đi điều tra ông trước."
"Ồ, còn có nhân vật cỡ đấy à. Ai vậy? Quan tâm Bách Lý Quyết Minh đến thế sao?"
Mục Tri Thâm trầm mặc không nói lời nào.
"Được rồi, ta không hỏi nữa." Tạ Sầm Quan vuốt cằm, "Có thể nói cho ta biết ngươi định điều tra như thế nào không?"
"Ta không điều tra, ta chỉ đi theo ông một đường." Mục Tri Thâm thu kiếm, ánh kiếm như nước toàn bộ thu vào vỏ, "Chiều cao của ông là sáu thước năm (~ 2m14), vòng eo hai thước hai (~ 73cm), chân dài ba thước sáu (~1m20), trừ đi ngực thì kích cỡ các bộ phận khác hoàn toàn giống y đúc khi gặp ở Quỷ Quốc, nên ta mới dấy lòng nghi ngờ. Vừa rồi ông chạm vào ta, cũng đã xác nhận những suy đoán kia rồi."
"Ha?" Tạ Sầm Quan cúi đầu đánh giá dáng người của mình, đôi mắt cậu trai này có độc thật.
"Các người biến đổi cải trang thường hay quên đi một vài chi tiết. Ví dụ như tóc, mùi hương tóc ông giống hệt lúc ở Quỷ Quốc." Ánh mắt Mục Tri Thâm bình đạm, "Ông rất thích dùng đậu tắm[1] mùi hoa dâm bụt nhỉ."
[1] Nguyên văn là 澡豆: Đậu tắm là một loại bột vạn năng thời xưa: rửa tay, mặt, gội đầu, tắm, giặt quần áo,... Nó được làm từ đậu nành, kết hợp cùng nhiều loại thuốc khác nhau.
Đúng là một người kỳ lạ, Tạ Sầm Quan nghĩ, nhìn qua tưởng chất phác mà hóa ra nhạy bén không ngờ.
Ông thản nhiên vỗ tay, "Lợi hại, không hổ danh là thượng thượng phẩm của Tông môn." Vừa nói, nụ cười của ông dần nhiễm mùi nham hiểm, "Bé con, đã nói đến đây rồi mà thúc thúc còn không gϊếŧ ngươi thì chẳng phải mất mặt quá hay sao?"
"Ông không thể gϊếŧ ta." Mục Tri Thâm hờ hững đáp lời, "Một khi chúng ta giao chiến, các đệ tử trông tháp canh sẽ thấy ngay." Hắn dùng chuôi kiếm chỉ về tháp canh ở phía đằng xa, "ông là quỷ, xuất chiêu ắt có âm khí, dẫn đến kích phát trận pháp phòng ngự, Tọa sư của cung Thiên Xu sẽ lập tức nhận được phản hồi. Nơi này là hành lang có mười tám đoạn gấp khúc, Tọa sư cung Thiên Xu chỉ mất mười nhịp thở là đến được đây. Hôm nay còn có đình nghị, các đại trưởng lão cùng các gia chủ đều ở trong núi, trung bình cần mười bốn nhịp thở để đuổi tới đây. Đệ tử tuần tra là đến nơi nhanh nhất, chỉ cần năm nhịp. Vậy cho nên, ông cần phải gϊếŧ ta trong vòng năm nhịp, chưa kể chạy trốn."
Hắn chợt ngước mắt, đôi con ngươi màu xám lạnh lẽo thấu xương như đao kiếm.
"Nhưng điều đó là không thể."
Tạ Sầm Quan thở dài một tiếng, "Vận số năm nay đen thật. Được rồi, ngươi ở đây lảm nhảm với ta nhiều như vậy xem ra cũng không có ý định xuống tay. Một khi đã như vậy," ông nhếch môi cười, "Ngươi muốn được gì từ ta? Nói trước, đừng hỏi ta ở núi Thiên Đô làm gì, ngươi cứ coi như ta rảnh rỗi chán chán tới đây chơi đi."
"Vì sao muốn điều tra Vô Độ?" Mục Tri Thâm hỏi.
Tạ Sầm Quan nhướng mày, "Sao ngươi biết chuyện ta đang điều tra Vô Độ? Bách Lý Quyết Minh nói với ngươi, hay là tiểu lang quân họ Bùi kia?"
"Bùi Chân."
"Vì điều gì mà ngươi muốn biết điều này?"
"Trả lời vấn đề của ta."
Tạ Sầm Quan ngước cổ nhìn lên bầu trời, "Chuyện này dài lắm... Để ta nghĩ xem..."
Mục Tri Thâm lấy ra từ trong lòng ngực một quyển sách ố vàng, giống như đã từng bị đốt, bên góc đã cháy đen thui. Hắn nói: "Đừng nói dối ta, đây là bản ghi chép tay của Bách Lý Quyết Minh. Sau trận bao vây tiễu trừ ở núi Bão Trần, ta đã nhặt được thứ này từ đống đổ nát. Trong đây ghi lại rất nhiều sự tình của Vô Độ, ta nghĩ hẳn là sẽ có ích với ông. Nếu ông nói thật, ta có thể tặng quyển này cho ông."
Tạ Sầm Quan vuốt cằm, vẫn còn hơi do dự.
Mục Tri Thâm đưa tay xé một tờ bên trong, đưa cho Tạ Sầm Quan.
Tờ này chỉ mới bị cháy một chút, chữ viết vẫn rất rõ ràng.
"Lão già Vô Độ từ nơi đó trở về, bị thương, tai cũng nghễnh ngãng nghiêm trọng hơn trước. Cái lão này tuy đã một bó tuổi rồi lại cứ thích liều mạng, chẳng giống ta cả ngày chỉ muốn nằm bò. Thôi, ổng vui là được. Dù sao cũng sắp quy tiên rồi, con người trước khi chết luôn có một ước nguyện nào đó mà. Lão bảo rằng chốn đấy là nơi gần nhất với bầu trời, một khi đi vào sẽ ngay lập tức mất đi thính giác, bị ù tai không dứt. Ta nói chứ, đã nghễnh ngãng lắm rồi còn đi, có phải muốn biến thành kẻ điếc luôn không?
Lúc này lão cười, nụ cười của lão hàm chứa rất nhiều điều mà ta không thể kể hết. Mấy năm gần đây lão thường xuyên cười như vậy, điều này khiến ta cảm nhận được rằng lão quả thật cách cái chết đã không còn xa nữa rồi. Lão kể trước kia có một người nói với lão, nơi đó khiến mọi người bị mất đi thính giác là bởi để nghe thấy thanh âm của trời cao, người kia nói họ gọi đó là 'Thiên Nhạc', mỗi năm họ đều sẽ cử người điếc lên núi lắng nghe. Trời cao hỏi gì đáp nấy. Người kia nói không sai, lần này lão thật sự nghe thấy được có người nói nhỏ. Ta hỏi lão nghe được cái gì, lão nói lão đã nghe thấy giải pháp cho hết thảy vấn đề."
Đến đây đột ngột dừng lại, và tờ tiếp tiếp theo nằm trong tay Mục Tri Thâm.
Trực giác mách bảo Tạ Sầm Quan rằng Bách Lý Quyết Minh nói tới "nơi đó" chính là "Tây Nan Đà". Rốt cuộc nó là nơi như thế nào, thật sự có thể nghe thấy thanh âm của trời cao sao? Nếu trời cao thực sự hỏi gì đáp nấy, vậy có thể nói cho ông biết cách tự cứu mình không? Vô Độ nói "giải pháp cho hết thảy vấn đề" là có ý gì? Tạ Sầm Quan tay cầm trang giấy run rẩy, ông ngẩng đầu chăm chú nhìn Mục Tri Thâm, "Đưa bản ghi chép cho ta."
"Cho ta một câu trả lời." Mục Tri Thâm lạnh lùng nói.
"Nếu ta nói cho ngươi biết ngươi sẽ đưa ta hả?"
"Một lời đã nói ra, tứ mã nan truy." Mục Tri Thâm đáp, "Ông khinh cuồng, nhưng ta thủ tín. Tiền bối phải nên trung thực."
"Thật không hiểu sao ngươi lại chấp nhất như vậy, chuyện này căn bản chẳng liên quan gì đến ngươi."
Tạ Sầm Quan ngồi xuống, cuộn cuộn tay áo. Ông dạng chân mà ngồi, đã thế còn đang mặc váy, cái dáng vẻ này đúng muốn chọc mù mắt người nhìn. Mục Tri Thâm nhíu mày, yên lặng quay mặt đi.
"Thôi được, ta nói cho ngươi biết." Tạ Sầm Quan cau mày, trên trán hằn lên nỗi cô đơn, "Bởi vì lão đã đưa Tầm Vi đi."
Thời gian là mười sáu năm trước, Tạ Sầm Quan đã ở lại Quỷ Quốc suốt năm năm, rốt cuộc cũng tìm ra con đường rời khỏi Quỷ Quốc. Đoạn này ông nói qua loa, dường như cũng không muốn Mục Tri Thâm biết. Ông bám vào một cái cơ thể tàn tật, đầu bù tóc rối bò trở về Tạ gia. Ông vô cùng do dự, đã năm năm không gặp, Tạ tông chủ tuấn tú ngày xưa nay đã biến thành một con cương thi lông tóc mọc dài đầy xấu xí, ông lo lắng sẽ không ai nhận ra mình, và sẽ bị đám con cháu Tạ gia phong ấn. Nhưng mọi lo lắng của ông đều tan thành mây khói, bởi vì hôm ấy là sinh nhật của Tạ Tầm Vi, cũng là ngày Tạ gia diệt môn.
Khi ông bước vào cổng lớn Tạ thị thì chỉ thấy máu loang khắp sân. Máu dính nhớp dưới mái hiên, tụ lại thành dòng nhỏ chảy ào ạt. Ông lật từ cái xác này đến cái xác khác, tìm thê tử của ông, cha mẹ của ông, và cả đứa con của ông nữa. Trong đại sảnh chính điện, ông thấy đứa nhỏ Tầm Vi mặt mũi bẩn thỉu, trên váy dính đầy những vệt máu, đôi mắt đen láy trống rỗng vô hồn. Ông tự hỏi vì sao đứa con của ông lại phải đối mặt với vận mệnh bi thảm như thế này, xác người ở khắp nơi, mẹ bị gϊếŧ, cha hóa quỷ, từ nay bơ vơ một mình.
Tầm Vi thất thần ôm lấy thi thể của mẹ ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, đứng bên cạnh là một ông già tóc trắng xóa.
Ông nhận ra người ấy chính là Vô Độ, trong lòng ông ngập tràn đau thương nhưng cũng cảm thấy may mắn, ít nhất con của ông được đại Tông sư núi Bão Trần cứu giúp. Ông trốn sau bức tường đổ, xa xa nhìn bọn họ.
"Vô Độ gia gia, có thể để mấy ngày nữa con mới đi theo người được không?" Tầm Vi nhẹ giọng hỏi.
"Không cần lo lắng, Tầm Vi, ta sẽ giúp con mai táng người nhà." Vô Độ từ tốn đáp.
Tầm Vi lắc đầu, "Con phải chờ cha con. Cha còn chưa về nhà, nếu đúng lúc này ông ấy trở về, con lại đi mất thì ông ấy sẽ không tìm thấy con. Chúng ta chờ thêm mấy ngày nữa có được không ạ? Chỉ vài ngày thôi."
"Thôi được." Vô Độ thở dài, "Năm ngày sau, chúng ta khởi hành."
Bọn họ đợi năm ngày, Tầm Vi khiêng cái xẻng trên đôi vai gầy yếu đào mộ cho chính người thân của mình ở sân sau. Vô Độ mời hàng xóm láng giềng đến mai táng thi thể người Tạ gia. Tầm Vi nhất quyết muốn tự tay đào mồ cho mẹ, đứa nhỏ không rơi nước mắt, cũng chẳng nói lời nào, chỉ ngày đêm đào đất không ngơi nghỉ. Khi nó xúc những nắm đất cuối cùng rơi trên khuôn mặt người mẹ thì thời gian năm ngày cũng đã đến, cửa son hiu quạnh mở ra, có mưa có gió thổi trên bậc thềm, mà đơn độc chẳng thấy người trở về trong cơn vần vũ.
Tạ Sầm Quan không dám bước ra, giờ đây ông là một con quỷ, xấu xí và dữ tợn, ông không còn có thể đứng dưới ánh mặt trời được nữa.
Cuối cùng thì Tầm Vi cũng chuẩn bị lên đường, nó không mang theo bất cứ cái gì, bởi cái gì nó cũng không có. Đứa nhỏ chỉ nắm chặt một cái khăn lụa còn loang lổ vết máu, lấy từ ngực mẹ mình.
"Mẹ nói cha đã hứa rằng người nhất định sẽ trở về nhà. Đây là khăn tay hoa mơ của mẹ, tương lai nếu có ngày cha nhìn thấy chiếc khăn này sẽ ngay lập tức nhận ra con." Nó ngước mắt hỏi Vô Độ, "Gia gia, cha sẽ giữ lời hứa và về nhà đúng không?"
Vô Độ xoa xoa đầu đứa nhỏ, "Tầm Vi, con phải tin rằng, một ngày nào đó mọi ước nguyện sẽ được thực hiện."
Bi thương giống như màn sương ai oán phủ đầy cõi lòng Tạ Sầm Quan. Cả đời này của ông chưa bao giờ phải trải qua nỗi thống khổ cùng tiêu điều như vậy, thời điểm bị Quỷ Mẫu cắn xé không, lúc trở thành quỷ không, và ngay cả khi bị vây khốn ở Quỷ Quốc cũng không thấy. Nhưng lúc này ông rốt cuộc cũng cảm nhận được, bởi vì đứa con của ông trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ.
Ông nghĩ hẳn là mình nên bước ra, nên xuất hiện trước mặt Tầm Vi. Cho dù ông có thành quỷ thì vẫn muốn nói với Tầm Vi rằng, cha đã trở lại, cha đã giữ lời hứa.
Vì thế ông định đứng dậy, muốn bước ra từ sau bức tường đổ nát. Nhưng đúng ngay lúc này Vô Độ ngoái đầu lại, ánh nhìn xuyên qua làn mưa rả rích dừng trên người ông. Chỉ một thoáng ấy mà tay chân ông lạnh ngắt, hóa ra Vô Độ đã phát hiện thấy ông từ sớm. Ông muốn giải thích bản thân là Tạ Sầm Quan, nhưng lại thấy Vô Độ khẽ khàng lắc đầu với mình.
"Đừng lại đây, đừng xuất hiện." Âm thanh của Vô Độ từ xa truyền đến và chỉ có hai người bọn họ nghe thấy, "Đứa nhỏ này đã không còn thuộc về ngươi nữa. Ta sẽ đưa con bé lên núi Bão Trần, nó sẽ nhận được sự chăm sóc đàng hoàng. Ta sẽ tự mình dạy kinh thư cho con bé, sư đệ ta Bách Lý Quyết Minh sẽ dạy nó thuật pháp. Ngươi đừng xuất hiện, càng đừng nói cho nó biết ngươi là phụ thân con bé."
Ông trừng mắt, Vô Độ vậy mà lại biết ông chính là Tạ Sầm Quan.
"Có ý...gì...?"
Vộ Độ thở dài một hơi, "Ý là, nếu ngươi xuất hiện, ta sẽ gϊếŧ ngươi."
"Không phải ta vứt bỏ con cái, mà chính Vô Độ đã cướp nó đi." Tạ Sầm Quan chậm rãi nói, "Ngươi đã hiểu chưa?"
Mục Tri Thâm lẳng lặng nhìn ông, không đáp lời.
"Ta đã đến dưới chân núi Bão Trần, thấy Bách Lý Quyết Minh phun lửa kiếm tiền nuôi con ta. Vô Độ có lẽ có rắp tâm khác, nhưng Bách Lý Quyết Minh là người đáng để tin cậy. Với lại về sau, thân thể của ta... Chính xác hơn là hồn phách của ta đã xuất hiện một số thay đổi bất ngờ, ta không thể không rời đi, không thể không giao Tầm Vi cho Bách Lý Quyết Minh. Ta không thể chăm sóc nó được, chỉ khi Bách Lý Quyết Minh coi Tầm Vi như con đẻ mà nuôi nấng thì ta mới có thể yên tâm." Tạ Sầm Quan xót xa ai thán, "Mục tiểu lang quân, thế giới của người lớn bất lực như vậy đấy, có rất nhiều chuyện chúng ta dù không muốn nhưng lại không thể không làm. Bây giờ thì ngươi có thể đưa bút ký của Bách Lý Quyết Minh cho ta rồi."
"Còn một vấn đề nữa, ở Quỷ Quốc, sau khi ông rời đi chúng ta phát hiện thân thể gốc của ông xảy ra dị biến."
"À, ngươi muốn hỏi ta tại sao lại như vậy ư?" Tạ Sầm Quan vuốt cằm, "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết là không phải ta làm đâu. Ta vốn dĩ muốn giúp các ngươi tiêu hủy thứ đó, tiếc là không kịp. Nếu ngươi muốn có đáp án chính xác," ông ranh mãnh cười, "chúng ta nhất trí một đổi một, ngươi phải cho ta lợi ích khác chứ."
Mục Tri Thâm ném bút ký cho ông rồi xoay người rời đi. Thằng nhóc này thật sự giữ lời, nói một đổi một là một đổi một. Nhãi con cứng nhắc, Tạ Sầm Quan bĩu môi, thu bút ký vào trong lòng ngực rồi đi dọc theo hành lang gấp khúc trở về sân nhà. Cởi bỏ váy áo cùng ngực giả, cái thứ này nặng nề mặc khó chịu. Tẩy lớp hóa trang xong, ông định nghiên cứu kỹ một chút bút ký của Bách Lý Quyết Minh. Rương hòm vẫn còn đang mở trên mặt đất, hộp ngọc Băng Thiền của Vô Độ nằm trong tay nải. Ông luôn là một người cẩu thả, tùy tiện lấy chân xê dịch cái rương, một xấp khăn tay rơi ra từ trong bọc quần áo. Ông chăm chú nhìn chúng, tất cả chỗ khăn tay ấy đều được thêu hình hoa mơ.
___ "Mẹ nói cha đã hứa rằng, nhất định sẽ trở về nhà. Đây là khăn tay hoa mơ của mẹ, tương lai nếu có ngày cha nhìn thấy chiếc khăn này, sẽ ngay lập tức nhận ra con. Gia gia, cha sẽ giữ lời hứa và về nhà đúng không?"
Ông nhớ rõ cái tay nải này là của Bùi Chân khi còn ở Quỷ Quốc, ông đã đánh cắp nó từ chỗ Bùi Chân. Một sự trùng hợp ư? Trên đời này sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao? Bùi Chân... Bùi Chân..., Tạ Sầm Quan ngơ ngẩn ngồi xổm xuống, nhặt chiếc khăn tay lên. Thê tử của ông, mẹ của Tầm Vi, tên là Dụ Chân Chân.
Hóa ra Bùi Chân, diệu thủ thần y phong thái tuyệt trần ấy, là Tầm Vi.
____ "Đứa bé ấy, ta không cần."
Chính miệng ông ở ngay trước mặt Tầm Vi, đã nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Mục Tri Thâm đi về hướng hoạt thủy tiểu trúc, một bóng đen tách ra từ bóng hắn, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Hắn lấy khóa Liên Tâm từ trong tay áo ra, đầu khóa lóe lên ánh sáng xanh như đom đóm, "Ngươi nghe thấy không?"
"Ừm," Tạ Tầm Vi từ tốn pha trà, "Đây là chuyện đáng mừng sao? Cha ta không bỏ rơi ta."
"Tùy ngươi." Mục Tri Thâm nói.
"Ông ta nói hồn phách bản thân xuất hiện một số thay đổi bất ngờ, ngươi đoán xem sẽ là cái gì đây?"
"Dụ Liên Hải và Tạ Sầm Quan giống nhau, đã ăn phải thức ăn ở Quỷ Quốc. Từ lúc ở Quỷ Quốc về, ngươi đã điều tra qua Dụ Liên Hải chưa?"
"Quả thực ta đã phái quỷ hầu đi thăm dò," Tạ Tầm Vi thấp giọng thở dài, "tiếc là chúng ta đã chậm một bước, không thấy hắn."
"Không thấy?"
"Đúng vậy, đêm khuya bị đánh cắp, chẳng biết đi đâu."
Manh mối lại bị chặt đứt. Mục Tri Thâm trầm tư một hồi, "Ghi chép của lệnh sư, ngươi cứ như vậy đưa cho ông ta sao?"
"Chỉ có trang ta yêu cầu ngươi xé cho ông ấy là phần ghi chú có ích thôi, còn lại đều là khoản mục ghi nhớ của sư tôn. 'Vải bố của Tầm Vi, mười đồng; hoa cài đầu của Tầm Vi, một đồng; son của Tầm Vi, bảy đồng', mấy việc như thế thôi." Tạ Tầm Vi nở nụ cười hờ hững.
Bóng đen đi theo Mục Tri Thâm trở lại tiểu trúc, như con chim én đậu bên chân hắn.
"Tạ Sầm Quan chính là ông chủ thôn Li Thủy," bóng đen vặn vẹo, biến thành những chữ viết như đàn kiến, "Giọng nói của họ giống hệt nhau."
"Ta biết rồi."
Hắn nhìn về phía ngọn núi xa xăm bên ngoài mái đình, giờ này khắc này, Mục Tri Thâm một thân một mình xuyên qua lối mòn trở về tiểu viện yên tĩnh của mình; Tạ Sầm Quan đọc bút ký dưới ánh đèn, trên môi là nụ cười cay đắng; cách ngàn dặm ngoài kia, vô số quỷ quái khoác áo tơi khởi hành từ quỷ thôn Li Thủy tiến quân đến núi Thiên Đô.
Mọi dòng chảy đều đang âm thầm biến động.
Chỉ có sư tôn ngốc nghếch của hắn là đang ngủ khò khò trong phòng, hoàn toàn chẳng hay biết gì.
__________
Tác gải có lời muốn nói:
Bí văn rồi, bản thảo trữ sẵn cũng mất hút từng chút một.