Độ Ách

Chương 91

Dụ Thính Thu sau khi bị tóm phản ứng lại rất nhanh, ngay lập tức cởi áo ngoài ra, thoát khỏi sự kìm kẹp của móng vuốt rồi lăn sang một bên. Mục Tri Thâm và quỷ hầu cùng lao tới, nhìn thấy Dụ Thính Thu không bị làm sao mới thở phào một hơi. Bọn họ trốn ở dưới rất lâu, cuối cùng vẫn bị Mục phu nhân phát hiện. Mục Tri Thâm quay sang, người phụ nữ kia tóc tai bù xù nom chẳng khác gì một cái cây trúc khẳng khiu, đứng trơ trọi trong màn đêm. Móng vuốt trắng bệch của bà nắm lấy quần áo của Dụ Thính Thu, mạch máu màu xanh lam bò khắp mu bàn tay như loài giun. Nhìn thấy một người như vậy, không ai sẽ nghĩ rằng bà là một người còn sống.

“Thâm Nhi, mẹ rất thất vọng.” Bà mở lời ý sâu xa, “Quả nhiên đàn ông Mục gia đều bạc tình bạc nghĩa như nhau, ông của con ban cho mẹ lụa trắng khuyên mẹ tự sát, để bảo toàn cho danh dự hàng trăm năm của Mục gia con đấy. Còn nói gì mà lão sẽ giúp cha của con tìm một cô gái hiền huệ, thay mẹ chăm sóc cho anh em con, để mẹ được thanh thản chết đi.”

Con ngươi Mục Tri Thâm khẽ co lại, “Mẹ…”

“Mẹ bắt đầu nghĩ như vậy cũng tốt, chỉ cần anh em các con lớn lên mạnh khỏe, mẹ còn cầu mong gì nữa đâu? Mẹ là người bị ác quỷ ám, sống chỉ gây thêm phiền phức cho người khác. Ấy mà, cha của con không đồng ý để mẹ phải chết, luôn miệng nói sẽ cùng mẹ chiến đấu chống lại ma quỷ. Mẹ đã tin lời hoang đường ấy, cả ngày lẫn đêm cố chịu đựng những cơn ác mộng, một lòng tu luyện Thanh Tâm Quyết, kết quả là người cha hiền của con lại trở mặt lên giường với ả đàn bà khác!”

Mục phu nhân bất chợt nổ cơn thịnh nộ, móng vuốt sắc bén cứng như sắt tóm lấy Mục Tri Thâm. Mục Tri Thâm vô thức giơ vỏ đao lên đỡ, móng tay sượt qua vỏ đao đen kịt bằng sắt, tóe ra một tia lửa sáng rực.

“Dối trá, đều là dối trá.” Lệ máu tuôn chảy từ nơi hốc mắt đen ngòm của Mục phu nhân, “Quỷ ảnh của ta nói không sai, đám đàn ông Giang Tả các người giả tạo gian trá. Huynh đệ Bách Lý dối gạt A Lan Na lương thiện, còn cha con thì dối gạt mẹ!”

Mục Tri Thâm cố hết sức để tránh né móng vuốt của bà, vuốt nhọn và vỏ đao va vào nhau kêu leng keng. Hắn từ đầu đến cuối không hề rút đao ra, nhưng rốt cục vỏ đao vẫn không thể cản được những cái cào xé, móng vuốt của Mục phu nhân cào xước má hắn, để lại bốn vệt máu đỏ tươi trên mặt. Mục Tri Thâm lộn người lùi về sau, kéo dãn khoảng cách với Mục phu nhân, máu chảy dài trên khuôn mặt của hắn, tí tách nhỏ xuống mu bàn tay, nở ra những đóa hoa nhỏ diễm lệ.

“Mẹ, hãy thả đồng bạn của con ra đi, con sẽ ở lại với người.” Mục Tri Thâm nói.

“Tại sao con không rút đao ra!” Mục phu nhân cuồng nộ, thế công của bà dữ dội như cơn mưa xối xả, Mục Tri Thâm liên tục bại lui dưới tràng tiến công của bà. Viền mắt bà đen kịt ứa máu ánh hơi sương, giọng nói khàn khàn lại khó nghe, “Rút đao đi, Thâm Nhi. Giết mẹ rồi thì tất cả cũng kết thúc. Vì sao con lại không rút đao?”

Lúc này, tất cả mọi người có mặt mới hiểu ra, Mục phu nhân đang van xin cái chết.

Hèn chi đã lâu vậy rồi mà lũ Người Không Xương còn chưa mò tới, Mục phu nhân đến không phải để giết Mục Tri Thâm, mà là để con của bà tự tay kết liễu bà.

Mục Tri Thâm sửng sốt, đến đao cũng không cầm vững nổi.

Một cái bóng đen như con chim én nghiêng nghiêng bay xẹt qua mặt đất, là quỷ ảnh to lớn quay trở về phía sau lưng Mục phu nhân. Mục phu nhân nở một nụ cười quỷ dị, khóe miệng gần như ngoác đến tận mang tai, giọng nói vốn là của phụ nữ chợt biến đổi thành cái giọng đàn ông thô ráp và chướng tai, “Thằng ngu, ta biết mà, ngươi không thể xuất đao được.”

Bà bất chợt vồ đến, năm cái móng vuốt như đao thép cào xé cánh tay Mục Tri Thâm, tay áo phát ra âm thanh xé vải rợn người, năm vệt máu sâu hoắm xuất hiện trên cẳng tay tái nhợt của hắn. Băng vải trên tay hắn bị lỏng, tất cả mọi người có thể nhìn thấy bên tay trái của hắn đã biến đỏ hoàn toàn. Mục phu nhân không ngừng lại mà đánh mạnh vào bụng dưới Mục Tri Thâm. Trong nháy mắt đó, xương cốt cả người như rệu rã, Mục Tri Thâm bị văng trên không trung rồi ngã phịch xuống đất, hắn quay mặt đi che miệng lại, máu me hộc ra đầy tay.

Mục Tri Thâm thở hổn hển, dùng bàn tay mà da dẻ đã tan chảy để chống đao, đỡ người đứng dậy.

Ác quỷ mượn thân xác Mục phu nhân nham hiểm cười cợt, “Rút đao ra đi, con trai. Vốn dĩ ta chọn ngươi cơ, nhưng mẹ ngươi lại không tiếc hy sinh thân mình để cứu ngươi. Ngươi thật sự có thể tự tay gi3t ch3t một người mẹ vĩ đại như vậy sao?”

Động tác bò dậy của Mục Tri Thâm khựng lại, đứng im như một bức tượng điêu khắc. Nhóm quỷ hầu lòng đầy lo lắng, rút đao bảo hộ trước người Mục Tri Thâm. Mục Tri Thâm cúi đầu thật thấp, sững sờ nhìn từng giọt máu lộp độp nhỏ xuống mặt đất, loan ra thành những đóa hoa máu xinh đẹp.

Đã quá lâu rồi, năm mười hai tuổi rời khỏi gia đình, ký ức thuở xưa dường như bị che khuất sau lớp kình mài, từng chút một trở nên mờ mịt. Ra là vậy sao? Không phải mẹ bị tẩu hỏa nhập ma, mà là đánh đổi chính bản thân mình để cứu hắn.

Ác quỷ đã hoàn toàn khống chế Mục phu nhân, quỷ ảnh khổng lồ vạm vỡ đứng sau lưng bà, nhìn bà hệt như một con rối gỗ nhỏ bé và yếu ớt. Nhóm quỷ hầu nghiến răng, muốn đánh nhưng lại sợ khiến Mục phu nhân bị thương. Trong im lặng, bọn họ nghe có tiếng lưỡi đao trượt ra khỏi vỏ. Quay đầu lại, họ bắt gặp người con trai ấy đứng trong bóng tối lặng lẽ rút đao. Lưỡi đao như dòng nước sáng, từ vỏ đao đen láng róc rách chảy ra.

Lưỡi đao phản chiếu đôi mắt màu xám tro của hắn, lắng đầy sương giá thê lương và màn tuyết điêu tàn.

“Ngươi thà giết mẹ ư?” Ác quỷ sau lưng Mục phu nhân nhếch miệng cười hiểm ác.

Mục Tri Thâm giương mắt lên, từng chữ từng câu như khắc cốt ghi tâm: “Cút ra khỏi thân thể mẹ ta.”

Trong khoảnh khắc ấy, như một con sói đơn độc trỗi dậy, hắn tiến lên và rút đao ra. Tất cả quỷ hồn đều cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo tiêu điều bao trùm muôn nỗi đau xót và căm phẫn. Một tia chớp vặn vẹo như rắn lục hiện ra ở viền lưỡi đao, thứ ánh sáng màu xanh chiếu rọi khắp căn phòng mờ mịt.

Thế đao như núi, sấm sét hiện ra!

Thế nhưng, lưỡi đao đột nhiên khựng lại, ánh điện vụt biến mất trong thoáng chốc.

Một bàn tay khoác lên vai Mục Tri Thâm.

Nhìn như vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái, là cách khoác vai giữa bằng hữu với nhau. Thế nhưng Mục Tri Thâm lại nhận ra mình không thể cử động được, như thể bị cả ngàn cân đá đè lên vai, công pháp của hắn cũng ngừng lưu chuyển. Ít có ai sở hữu được sức mạnh to lớn nhường này, phải biết rằng cho dù là một cột sắt khổng lồ cũng không thể nào ngăn cản Mục Tri Thâm nổi.

Trừ một người, một người con gái chỉ chú tâm luyện kiếm Vô Tình.

“Hai mẹ con sao có thể chiến nhau được? Để ta lên!”

Dụ Thính Thu lao ra từ sau lưng hắn, thoáng chạm mắt với Mục Tri Thâm. Cô gái này từ trước tới nay chưa bao giờ dính đến hai chữ quyến rũ, dáng vẻ lao băng băng như một con báo mạnh mẽ. Nàng vừa chạy vừa hoạt động cổ tay, vỏ kiếm bị ném ra vang ầm một tiếng, ánh nến rực cháy trên mũi kiếm Tổ Tông, dát lên một tầng sáng vàng chói mắt. Nàng vung mũi kiếm nhuốm vàng lên, chém về phía đỉnh đầu Mục phu nhân.

Mục Tri Thâm chậm mất một nhịp, không thể cản lại người con gái bừa bãi liều lĩnh kia, trơ mắt nhìn nàng ta như con bươm bướm đánh về phía Mục phu nhân.

Mục phu nhân nhặt bừa một cây đao rỉ sét dưới đất lên, cản lại nàng ta, hai người phụ nữ nhìn nhau qua lưỡi đao.

“Cháu nói này, cháu còn tưởng phu nhân vì lẽ gì mà lại rơi vào hoàn cảnh như này cơ, hóa ra là vì đàn ông.” Dụ Thính Thu bật cười, “Ê, mẹ nó Mục Tri Thâm, ta nói chuyện ngươi có nghe thấy không?”

“Huynh ấy nghe thấy.” Sơ Tam hô to.

Hai người phụ nữ lại lần nữa đánh giáp lá cà, lưỡi đao và mũi kiếm xung đột, tia lửa rực sáng tóe ra khắp nơi ầm ầm. Dụ Thính Thu vừa chém vừa nói: “Trước kia cháu có yêu một gã trai tên là Bùi Chân, là cái thằng cha đeo mặt nạ trước đó ấy. Yêu rồi mới biết, tên này không chỉ thích mặc váy giả gái, mà hình như còn nhớ nhung cả thân sư tôn đã nuôi mình trưởng thành. Phu nhân, trước phu nhân có nói lũ đàn ông Giang Tả giả nhân giả nghĩa, người chỉ nói đúng một nửa thôi. Bọn họ hoặc là háo sắc thành thói, hoặc là đầu óc bị khùng. Người vì một thằng chó mà để cho mình thành ra thế này, có đáng không!”

Hai loại binh khí cạ vào nhau, Dụ Thính Thu và Mục phu nhân lại một lần nữa mặt đối mặt.

Sắc mặt của Mục phu nhân vặn vẹo, “Liên quan gì đến ngươi!”

Dụ Thính Thu cong môi cười: “Phu nhân nói lão chồng phản bội người, ngủ với ả đàn bà khác. Cái giẻ bẩn rồi, còn biết phải vứt đi. Đàn ông mà bẩn thì còn có ích gì nữa! Giữ mãi cái chuyện cũ vặt vãnh rồi canh cánh trong lòng, chạy không thoát nhớ không quên nghĩ không thoáng. Đàn ông thôi mà, như quần áo ấy, dơ thì thay, mặc rồi thì vứt, cần gì phải đến mức này! Cháu mà là người thì sẽ đá hắn ra rìa rồi đi tìm một chàng trai trẻ đẹp tuấn tú mười sáu tuổi trăng, để Mục Tri Thâm phải gọi là cha nhỏ!”

Hai người cùng đánh chém, lưỡi đao va chạm tạo ra phản lực khiến đôi bên cùng lùi về sau. Đầu ngón chân Dụ Thính Thu đẩy nhẹ, ánh kiếm xoáy một vòng càn quét theo ống tay áo, ánh sáng lập lòe như hồ điệp vỗ cánh. Mục phu nhân oằn người, khụy xuống như đống bùn nhão, tránh khỏi ánh kiếm xinh đẹp lia đến.

“Người ở đây tức giận làm gì?” Ánh kiếm của Dụ Thính Thu tỏa ra, thuật pháp và chiêu kiếm, bóng kiếm của nàng như gió tuyết bay ngập căn phòng nhỏ, “Oán Mục Kinh Huyền phản bội thất hứa và bỏ rơi người? Hay là giận mình đã dốc cả tấm chân tình để rồi nuôi một con chó, thanh xuân tươi đẹp đáp đất hết? Nực cười, dù hắn có thâm tình thì sao nào? Nếu hai người còn yên ổn đến giờ, biết đâu hắn lại hói đầu bụng phệ từ lâu rồi, không rửa chân cũng đếch gội đầu, nửa đêm canh ba có khi phải nhờ thuốc tăng lực của Bách Lý Quyết Minh mới cứng được ấy chứ, còn không bằng chết đi cho rồi.”

Dụ Thính Thu và Mục phu nhân lại tách ra, mỗi người một góc. Lần này tất cả cùng im lặng, đám quỷ hầu ngẩn hết cả người. Trong bóng tối, Mục phu nhân quỳ một bên chân, hốc mắt trống trơn như toát ra sắc thái kỳ dị.

Bà mở miệng, cất lên giọng đàn ông trầm khàn, “Nhóc con, ngươi tên là gì? Tiên môn Giang Tả từ khi nào lại xuất hiện một con ranh bất trị như ngươi vậy?”

Dụ Thính Thu thở hồng hộc mấy hơi, miệng nhoẻn cười, ánh nến phản chiếu vào trong đôi mắt sáng rực của nàng, xinh đẹp tươi tắn không gì sánh bằng.

“Nghe cho kỹ này, cháu là Dụ Thính Thu, Đại Tông sư tương lai của kiếm đạo, nữ Kiếm Thần đầu tiên trong lịch sử.” Dụ Thính Thu nói, “Mục phu nhân, người đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Năm nay người nhiêu tuổi, Mục Tri Thâm mới có hai mươi tám, vậy người tầm hơn bốn mươi nhỉ. Nếu người chết ở tuổi tám mươi thì còn sống ít nhất là ba mươi năm nữa. Bốn mươi năm còn lại định hao hết ở cái chỗ quỷ quái này hả?”

Mặt mũi Mục phu nhân co quắp, dường như đang rất khổ sở, “Ta…”

Dụ Thính Thu hẵng còn nói tiếp: “Đá một thằng chó đi, người sẽ có hàng ngàn trai đẹp khác. Kỹ quán bên sông Tần Hoài vừa khéo có một chàng đẹp trai tên là Xuân Lang, năm nay hai mươi mốt, còn trẻ hơn cả con của người nữa, xướng khúc hạng nhất, còn biết nói tiếng bụng, cháu giới thiệu cho người nhé?”

Trong phòng im phăng phắc, chỉ còn vụn gỗ lả tả tung bay.

Trong ánh nến chập chờn, Mục phu nhân hình như đã tỉnh táo hơn đôi chút, ác quỷ sau lưng bà lùn xuống không ít.

Mục phu nhân kinh ngạc cất tiếng: “Ta có thể hả?”

Mục Tri Thâm: “…”

Bầy quỷ hầu: “…”

“Tại sao không?” Nét cười Dụ Thính Thu vừa ngạo mạn lại vừa càn rỡ, “Mấy tháng trước, cháu vốn cho rằng làm người thì phải ngay thẳng, hành xử công minh. Người tốt sẽ được báo đáp, kẻ ác sẽ xuống địa ngục. Sau này cháu mới hiểu ra, người mà cháu tưởng là mẹ hiền thực chất chẳng khác gì đồ rác rưởi, đám người cháu gọi là chú bác lại là một lũ cầm thú. Đã như vậy, đời người có dịp thì tận hưởng vui thú, kệ xác mấy việc khỉ gió đi. Kẻ khác làm điều ác thì ta tìm vui, thiên hạ này ai mà không khốn nạn!”

Lũ quỷ hầu sợ đến ngây người, cho dù đã thành quỷ rồi thì đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy cái đạo lý quái đản như này đấy.

“Ngươi nói đúng… Ngươi nói đúng… Tại sao ta lại phải níu kéo quá khứ mãi không buông cơ chứ?” Mục phu nhân gầm lên trong đau khổ, quỷ ảnh sau lưng bà kinh hãi vặn vẹo. Mắt của đám quỷ hầu sáng lên, ngay cả trong mắt Mục Tri Thâm cũng dấy lên hy vọng. Sự khống chế của quỷ ảnh đối với bà tựa như đang yếu dần đi, mối liên hệ giữa bọn họ xuất hiện sự nơi lỏng. Mục phu nhân bưng mặt ai oán khóc lóc: “Đến tột cùng tại vì sao ta lại biến thành thế này?”

Chính là lúc này!

Dụ Thính Thu lấy mũi kiếm vẽ bùa, ánh sáng màu xanh ngoằn ngoèo lượn ra, thanh tâm phù chỉ trong nháy mắt đã thành hình, phóng to, rồi trấn tại ấn đường của Mục phu nhân. Mục phu nhân hét lên thảm thiết, cái chết thương tâm của Diệu Dung, mười sáu năm ngu muội nhìn lại như lông quạ bay lướt qua, bà bị ác quỷ xúi giục, không thể tìm thấy chính mình, không thể nhìn rõ dưới chân, sống qua ngày mà người không ra người, quỷ không ra quỷ. Lời Dụ Thính Thu nói như sấm nổ bên tai, thanh tâm phù nơi đầu lông mày rót một luồng linh lực thanh mát vào kinh mạch của bà, trong lồng nguc như thể có những đóm lửa li ti bùng lên, lần đầu tiên bà có ý nghĩ muốn chống lại một lần nữa.

“Ra khỏi cơ thể của ta, ta muốn giải khế với ngươi!”

Còn kịp không? Còn kịp không? Bà ôm mặt r3n rỉ.

“Thế nhưng…”

Bà bất chợt ngẩng phắt đầu lên, ánh đao đột ngột b4n ra dưới ống tay áo.

Nhóm quỷ hầu hoảng hốt hét lên: “Nhị cô nương!”

Con ngươi Dụ Thính Thu co rút, gương mặt rét lạnh, trên ngực như đóng băng.

Nhưng bất chợt, một bóng đen xuất hiện trước mặt nàng.

Ngay sau đó truyền đến một âm thanh nhớp nhúa và đục quánh, là tiếng lưỡi đao đâm vào da thịt. Đao của Mục phu nhân c4m vào sau lưng Mục Tri Thâm, máu đặc chảy dọc theo rãnh đao gỉ sét. Sắc mặt Mục Tri Thâm trắng bệch như người giấy chôn theo người chết, đôi mắt màu xám của hắn phủ đầy bóng mờ của tro tàn.

Mục phu nhân đổ lệ máu, một lần nữa cất lên giọng nói của ác quỷ: “Thế nhưng, không còn kịp rồi, bà ta đã không thể trốn thoát được nữa.”

Nhóm quỷ hầu nhào về phía bà, hai bên giao chiến với nhau.

Dụ Thính Thu nhìn người thanh niên trước mắt, sững sờ mở miệng: “Mục Tri Thâm…”

Mục Tri Thâm ho ra một búng máu: “Nhị cô nương lắm lời ngụy biện thật.”

“Ấy, đừng nói chuyện.” Dụ Thính Thu luống cuống bịt lại miệng vết thương của hắn, thế nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra, càng ngày càng nhiều.

“Lúc đầu bảo thích ta là nói dối.” Hắn gục đầu ho mãi không dứt, mỗi lần ho đều ra rất nhiều máu.

“Ta đâu có nói là thích ngươi, ta bảo sớm chiều ở chung với ngươi rồi lâu ngày sinh tình, không phải bây giờ vẫn chưa sinh ra cái gì sao?” Dụ Thính Thu xé áo mình ra băng vết thương cho hắn, “Nhưng ta thấy có hy vọng đấy, bây giờ ta rất là cảm động. Ngươi gắng thêm chút nữa thôi, cố nhịn đừng nôn ra máu, ta cõng ngươi đi tìm Tạ Tầm Vi!”

Hắn lắc đầu, yếu ớt ngã vào lòng Dụ Thính Thu. Khi ngã xuống, hắn cẩn thận che bên tay trái của mình, không để bàn tay đỏ ửng chạm đến nàng. Tiếng đao kiếm bên tai không ngừng vang lên, hắn cảm thấy mệt mỏi, thân thể như đổ tấn chì bên trong, và nó cứ dần chìm xuống. Ánh nến đỏ như son mờ đi trong tầm mắt, vô số những bóng đen mờ mịt quấn lấy, bóng tối che khuất mắt hắn như sương mù, hắn chẳng còn hơi sức nào mà quan tâm. Như thế cũng tốt, người nhà họ Mục từ trần ở Mục Gia Bảo, nếu mọi thứ đã không cách nào cứu vãn được nữa, vậy gia đình họ sẽ cùng đoàn tụ dưới lòng đất.

Như vậy rất tốt.

Ý thức dần tiêu tán như tơ nhện lơ lửng trong không trung, chút ý thức cuối cùng sắp lịm đi, hắn loáng thoáng nghe thấy Dụ Thính Thu hoảng hốt gào lên:

“Tạ Tầm Vi! Ngươi đang ở đâu!”

—*—
Bình Luận (0)
Comment