Độ Ách

Chương 96

Ác Đồng dẫn hắn lên mái hiên, hai người cùng ngồi xuống trên nóc nhà. Bầu trời đêm yên tĩnh như dải lụa Hàng Châu xanh thẫm trải ra trên đỉnh đầu, không có lấy một nếp nhăn. Mặt trăng treo giữa trời chẳng khác gì một cái lỗ tròn bị thủng to bằng đồng xu trên lớp vải lụa, ánh sáng lung linh từ đó rọi xuống, vương trên mái tóc bọn họ. Ác Đồng nâng tay phải lên, những đốm sáng tỏa ra từ lòng bàn tay nó tựa như đàn đom đóm. Tia sáng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn, từ trong lòng bàn tay nó dần dần nở ra một đóa hoa sen lửa đỏ thẫm, đầu tiên là chồi non nảy mầm, sau đó từng cánh hoa hé mở rồi từ từ bay ra.

Vô số hoa sen lửa bung nở từ lòng bàn tay Ác Đồng, nhẹ nhàng bay lên bầu trời đêm thênh thang. Xa xa nhìn lại, trông giống như có rất nhiều chiếc đèn hoa đăng đang trôi lững lờ trong màn đêm. Vầng sáng ấm áp ánh lên trong đôi mắt Ác Đồng, và con ngươi của nó cũng như thể được thắp sáng lên.

“Thật lâu, thật lâu về trước, ta đã từng hứa với một người rằng sẽ cho đệ ấy xem bắn pháo hoa. Nhưng sau đó xảy ra biến cố, cuối cùng thì lời hứa này đã không thể thực hiện được.” Ánh sáng từ hoa sen phủ lên bên sườn mặt an tĩnh của Ác Đồng, nó nói, “Tầm Vi, muội thay đệ ấy xem nhé, coi như là ta… không nuốt lời.”

Tạ Tầm Vi biết, người mà nó nhắc đến chính là cậu bé “Tang” đã chết cách đây ba trăm năm. Nhìn kỹ con quỷ xa lạ này dưới ánh sáng từ hoa sen, trên người nó trào dâng một nỗi đau xót thê lương tựa như thủy triều, như thể trong mấy trăm năm đã chết này, nó chẳng lúc nào ngưng sầu thương. Sư tôn chưa từng có cảm xúc như vậy bao giờ, cái người tự xưng “Ác Đồng” này thật sự là Ác Đồng ư?

“Sư tôn đâu rồi?” Tạ Tầm Vi hỏi.

“Y đang ngủ.” Ác Đồng đáp, “Mặc dù ta mạnh hơn y gấp trăm lần, nhưng y lại nắm giữ thân thể, chỉ khi nào y ngủ ta mới có thể ra ngoài.”

“Ra ngoài?”

“Ta ở trong tâm vực của y.” Ác Đồng chỉ chỉ vào ngực Tạ Tầm Vi, “Ba trăm năm trước, ta dùng Cửu Tử Ách bổ ra khe nứt Hư Môn để chạy trốn khỏi Quỷ Quốc, sau đó Vô Độ phong ấn ta lại. Ta ngủ yên ba trăm năm, ngày mà Bách Lý Quyết Minh lấy thân phận Tần Thu Minh trở lại nhân gian cũng là lần đầu tiên ta thức tỉnh.”

Tạ Tầm Vi đã rõ, thì ra đại nhân vật trong tâm vực sư tôn mà Tạ Sầm Quan nhắc đến lúc ở Quỷ Quốc chính là Ác Đồng.

Vô Độ đã phong ấn quỷ đồng, Bách Lý Quyết Minh ‘thật’ thì nhốt nó tại tâm vực của sư tôn.

Vậy sư tôn là ai?

Tạ Tầm Vi tựa đầu nhìn nó, trong đôi mắt sáng ngời đầy vẻ nghi hoặc, “Vậy trước đây ca có quen biết sư tôn của muội không? Sư tôn là đồ quỷ đáng ghét, lúc nào cũng giấu muội chuyện này chuyện kia, chẳng cho muội biết bất cứ điều gì hết. Ác Đồng ca ca, ca sẽ không giấu muội giống y chứ.”

“Muội gọi ta là gì?” Ác Đồng có chút ngẩn ngơ.

“Ca ca đó.” Tạ Tầm Vi nghiêng đầu mỉm cười, “Mặc dù dựa theo tuổi tác của chúng ta thì muội nên gọi ca là cụ tổ mới đúng. Nhưng như vậy thì xa cách quá, muội gọi huynh là ca ca, có được không?”

Lúm đồng tiền của nàng vô cùng xinh xắn, khi gọi ‘ca ca’ thì ngọt ngào cứ như trong miệng đang ngậm kẹo vậy. Chẳng biết vì sao, bên tai Ác Đồng lại có chút nóng ran lên. Rõ là kiếp trước con bé cũng gọi nó như vậy, nó và Tang Tang để chân trần chạy băng băng trong trại Âm Mộc, Tang Tang không đuổi kịp nó, sẽ cuống qua cuống quýt í ới liên hồi: “Ca ca! Ca ca!”

Nhưng hình như bây giờ đã khác trước, à… Nó nhớ ra, thằng bé bây giờ là thiếu nữ rồi, nũng nịu tựa như một bông hoa mới đương chớm nở, phải cẩn thận nâng niu, nếu không những cánh hoa mỏng manh của nàng sẽ rơi mất. Huống chi con bé lại rực rỡ như thế, bao nhiêu đóa hoa sen lửa bồng bềnh xung quanh con bé, thế mà lại chẳng phân biệt được bên nào xinh đẹp hơn.

Nói chuyện với con gái sẽ khác khi nói chuyện với con trai, Ác Đồng bỗng dưng thấy hơi lúng túng, cái dáng vẻ kiêu căng thường ngày hoàn toàn bay biến. Điệu bộ ngượng ngùng như thế này không hề ăn khớp với thân phận Ác Sát của nó, nó nắm tay lại đặt ở dưới môi, ho khan mấy tiếng như để giấu giếm, “Sư tôn muội là kẻ tử thù của ta.”

“Tử thù?” Tạ Tầm Vi nhíu mày.

“Ừm.” Con ngươi màu đỏ của Ác Đồng tối sầm lại, “Trên đời này ta là người muốn y biến mất nhất.”

Xung quang im lặng mất một lúc, khi ngước mắt lên lần nữa, Ác Đồng thấy Tạ Tầm Vi đang che miệng, những giọt lệ như những viên ngọc bạc lã chã tuôn rơi từ đôi mắt của nàng.

Ác Đồng: “…”

Chuyện gì vậy? Nó ngơ ngác.

“Muội gọi người là ca ca, mà người còn muốn giết sư tôn của muội.” Tạ Tầm Vi gạt đi nước mắt, “Sư tôn nếu có chuyện không hay xảy ra, Tầm Vi cũng sẽ không sống một mình đâu!”

Chết cũng đã mấy trăm năm rồi, lần đầu tiên thấy một cô gái bật khóc, Ác Đồng luống cuống tay chân tìm thứ gì đó trên người mình để lau nước mắt cho con bé. Tìm cả nửa buổi mà chẳng kiếm được cái gì, thằng cha Bách Lý Quyết Minh này không có thói quen mang theo khăn tay bên mình. Ác Đồng nhìn con bé khóc một lúc, bèn lấy tay lau đi giọt lệ cho nàng. Nàng vẫn khóc không ngớt, nó thực sự không biết phải làm sao nữa, đành nhụt chí nói: “Muội yên tâm đi, ta không giết nổi y.”

“Thật sao?” Hai mắt Tạ Tầm Vi nhòe đi vì đẫm lệ.

“Thật mà, không lừa muội đâu, chứ không ta đã giết y từ lâu rồi.” Ác Đồng nhìn nàng, không khỏi ảo não, “Sao muội lại có thể là con gái cơ chứ?”

Cửu Tử Ách đã định sẵn vận mệnh của Tang Tang, dù có đầu thai chuyển thế bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn sẽ là thể trạng thuần âm, cũng sẽ nhất định là con trai. Nếu là con trai, sao lại có thể khóc lóc sướt mướt giống như bây giờ? Con gái chỉ biết khóc lóc, lúc còn sống Ác Đồng không thích giao du với con gái. Nó thà chơi một mình chứ không chịu ngồi chung một chỗ với những người phụ nữ ngoài vườn kia.

Nó nghĩ đến nhức cả não, “Chiếu theo số mệnh của muội, muội phải là con trai mới đúng.”

Nếu mà nói chuyện với con trai, thì đã chẳng ngượng nghịu như bây giờ. 

Ác Đồng nói không sai, nếu như bị Ác Đồng biết được thân phận đàn ông của hắn, vậy sư tôn cũng sẽ biết. Con ngươi Tạ Tầm Vi tối sầm đi mấy phần, lúc ngước mắt lên lần nữa, sắc tối ấy nhưng đã không còn. Giọt nước mắt trong veo lấp lánh nơi viền mắt, hắn tủi thân mà nói: “Nhưng người ta đúng là con gái mà. Số mệnh cái gì, muội không hiểu, dựa vào đâu mà muội phải là con trai cơ chứ?”

“Ta…” Ác Đồng nín họng không nói được gì.

Tạ Tầm Vi lại hỏi: “Hay là ca cũng nghĩ muội không giống con gái?”

“Vậy cũng không phải…” Ác Đồng đáp, “Muội giống hệt những đứa con gái mà ta đã từng gặp khi còn sống.”

“A? Giống chỗ nào?”

Cãi ngang, yếu ớt y chang nhau, Ác Đồng âm thầm nghĩ.

Lời nói ra nhưng lại hoàn toàn khác, nó nói: “Xinh đẹp giống nhau.”

“Vậy ạ?” Tạ Tầm Vi nín khóc mỉm cười.

Con bé cười lên, cả khuôn mặt như tỏa ánh hào quang, khóe mắt đuôi mày tựa như được thắp sáng, đôi mắt cong cong thành hai vầng trăng khuyết. Hoa sen lửa rực rỡ còn chẳng bì kịp dung nhan lộng lẫy của nàng, vạn vật xung quanh đều mất đi màu sắc. Ác Đồng chợt nhận ra mình nói sai rồi, đống son phấn dung tục mà nó gặp lúc sinh thời làm sao có thể sánh được với Tầm Vi?

Chỉ có một người cũng xinh đẹp giống như Tầm Vi, ký ức ngược dòng về, nó nhớ lại lúc mà còn sống, đằng sau tầng tầng lớp lớp những bức màn che màu vàng nhạt, có một người phụ nữ đoan chính ngồi ở đó. Biết bao nhiêu người cúi đầu dưới chân nàng, thấp kém chỉ như hạt bụi. Nàng vươn tay về phía Ác Đồng, cười hỏi: “Hôm nay con lại đi chơi ở đâu thế?”

“Ác Đồng ca ca, làm sao mà ca lại thành quỷ vậy?”

Lời nói của Tạ Tầm Vi cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, Ác Đồng hồi thần, nhưng rồi lại có hơi sửng sốt.

Thời gian đã qua lâu lắm rồi, chính bản thân nó cũng không còn nhớ mấy. Ngước mặt lên, trông về những đóa hoa lửa phiêu lãng xa xăm trong màn đêm thăm thẳm. Rất nhiều thứ đã mất đi, hóa thành một luồng khói xanh mịt mờ, không bao giờ quay trở lại.

“Không nhớ được nhiều lắm, ấn tượng rất mơ hồ, ta chỉ nhớ là vào mùa thu, thấy một mảnh trời hình cầu, như một tờ giấy bị cắt vậy, và rất nhiều con én đen đang lao vun vút. Còn có cả những chiếc lá hòe bay vào trong tầm mắt ta, những quỷ hồn không quen biết ghé vào đầu ta mà nhìn, nom rất thương hại cho ta. Lúc đầu thì chưa biết mình đã chết, còn tưởng là ngủ một giấc mà thôi.” Ác Đồng tự giễu mà cười, “Tối đến lúc xõa búi tóc để chải đầu, ta rờ thấy đằng sau đầu có một vết nứt sâu, không biết là ai đã dùng kim chỉ khâu lại. Về sau ta ngừng cao lên không giống như những đứa trẻ khác, ta cũng không cần ngủ, không cần ăn. Cuối cùng, ta phát hiện ra rằng ta không thể lớn thêm được nữa, ta rốt cục cũng hiểu ….” Nó cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, “À, thì ra mình đã chết rồi.”

Giọng điệu của nó bình tĩnh trầm lặng, không có oán hận, cũng càng không có đau khổ. Nhẹ nhàng, tựa như một con gió thoảng qua trong chốc lát. Tạ Tầm Vi lẳng lặng nhìn nó, không nói gì.

Đêm đã khuya rồi, bên ngoài tường có người gõ canh, còn có tiếng chó sủa, càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ.

Ác Đồng hỏi: “Tầm Vi, sau này ta có thể thường xuyên tới thăm muội được không?”

“Không cho sư tôn biết ư?”

Ác Đồng hừ một tiếng, mặt rõ khinh bỉ: “Y biết thì làm sao? Nếu y không cho ta ra gặp muội, ta sẽ đánh y.”

Cái điệu bộ bướng bỉnh của nó thật trẻ con, tuy hơi thiếu đánh nhưng cũng đáng yêu đấy.

Tạ Tầm Vi mím môi cười: “Vâng, muội sẽ để cửa cho ca. Chúng ta có thể lén chuồn ra khỏi phủ, đi cầu nổi đốt đèn lồng, không chừng sẽ gặp phải quỷ nước.”

“Ừm.” Ác Đồng vỗ ngực, “Ta sẽ bảo vệ muội, ta là quỷ đồng tử, bọn chúng đều sợ ta một phép.”

“Vậy nói rồi đấy nhé.”

Tạ Tầm Vi duỗi ngón út ra, ngoéo tay với nó.

“Được!”

Đôi mắt Ác Đồng tươi cười tỏa sáng, như hai đốm lửa than nhỏ. Đây là lần đầu tiên Tạ Tầm Vi thấy nó cười trong buổi tối hôm nay, xem ra nó rất vui, lộ ra cái răng nanh nho nhỏ, hoạt bát lại đầy sức sồng. Ác Đồng đưa Tạ Tầm Vi về lại Yến tử lâu, Tạ Tầm Vi ngồi ngoan trên lầu, tựa vào khung cửa đưa mắt nhìn nó rời đi. Bóng dáng của nó còn chưa đi đến chỗ giàn hoa mái cong, đã chẳng thấy tăm hơi đâu. Nụ cười trên mặt Tạ Tầm Vi tắt dần, hàng lông mày nhíu chặt lại.

“Lang quân, đó thực sự là Ác Đồng ư?” Nhóm quỷ hầu hiện ra trong bóng tối.

“Không biết.” Tạ Tầm Vi cầm cái gắp bạc nghịch cho ánh nến bập bùng, ánh sáng phủ lên khuôn mặt của hắn, nửa sáng nửa tối.

Thân phận của hắn bây giờ là Tạ Tầm Vi, Tạ Tầm Vi sống lâu ở nơi khuê các, chưa từng thấy gương đồng bát giác của Mục Gia Bảo và cũng chưa bao giờ đặt chân đến Quỷ Quốc, hoàn toàn chẳng hay biết gì về mưu đồ của Vô Độ và Bách Lý Quyết Minh, nên cũng không có cách nào hỏi thẳng Ác Đồng rốt cuộc sư tôn khi còn sống là ai. Hắn chỉ có thể nói bóng nói gió, từ tốn trò chuyện khách sáo. Hắn ngồi xếp bằng trước bàn, trải giấy Tuyên Thành ra.

Theo mốc thời gian Ác Đồng tiết lộ, tích hợp lại tất cả mọi thứ đã biết từ trước đến nay.

Vào một ngày cách đây năm trăm năm, Thiên Nữ A Lan Na chạy về phía đông rồi mấy năm sau đó lại quay trở về Mã Tang, vì muốn làm cho một người sống lại. Bây giờ nhìn lại, người mà Quỷ Mẫu muốn hồi sinh rất có thể là con trai của nàng – Ác Đồng. Về sau, nàng chết đi mà không rõ vì nguyên cớ gì, mà con của nàng cũng không thể sống lại. Thiên Nữ trở thành Quỷ Mẫu chiếm cứ Mã Tang, dựng nên quỷ vực lớn nhất từ trước đến nay – “Hoàng Tuyền Quỷ Quốc.”

Từ năm trăm đến hai trăm năm trước, người Mã Tang đã dùng cách thức hiến tế Tứ Âm Đồng Tử để được đổi lấy bình an, trải qua hai trăm năm yên ổn.

Ba trăm năm trước, “Tang” được Ác Đồng giấu kín, khiến Quỷ Mẫu hấp thụ tế phẩm thất bại, Quỷ Mẫu rời đi, Mã Tang di chuyển về hướng Tây. Cùng năm đó, Ác Đồng chạy thoát khỏi Quỷ Quốc, dùng Cửu Tử Ách để chặt đứt mối liên hệ giữa “Tang” và Quỷ Mẫu, “Tang” chết đi, Ác Đồng bị Đại Tông sư Vô Độ phong ấn.

Từ ba trăm năm đến năm mươi tám năm trước, Đại Tông sư Vô Độ cùng với Đan Dược trưởng lão Bách Lý Quyết Minh tìm kiếm Quỷ Quốc, làm tổn thất vô số đệ tử, đồng thời truy tìm Tứ Âm Đồng Tứ, hòng tiến vào Tây Nan Đà.

Năm mươi tám năm trước, Bách Lý Quyết Minh cưỡng chế đi vào Tây Nan Đà mà không có Tứ Âm Đồng Tử, bản thân bị thương nặng, sau đó quay về Mục Gia Bảo nuốt Lão Tài Hương, rồi biến thành quỷ. Hắn xóa sạch ký ức của tiên môn bách gia về Tây Nan Đà và chính bản thân hắn, chuyển dời một linh hồn không biết tên vào xác th1t của mình rồi phong ấn ký ức của người đó, và cũng phong ấn Ác Đồng tại tâm vực. Sư tôn thức tỉnh, trở thành Bách Lý Quyết Minh mới.

Hai mươi năm trước, Đại Tông sư Vô Độ tìm thấy Tứ Âm Đồng Tử – Tạ Tầm Vi.

Đến mười hai năm trước, Tạ Tầm Vi bước vào núi Bão Trần, bái “Bách Lý Quyết Minh” làm sư tôn.

Tám năm trước, có người ở núi Bão Trần gửi đi một bức thư, báo cho Khương thị biết sư tôn là ác quỷ sở hữu tim sen sáu cánh. Bách gia tiên môn bao vây diệt trừ sư tôn, sau cùng sư tôn bị phong ấn ở dưới Mười tám tầng ngục.

Năm nay, sư tôn trở lại nhân gian dưới sự sắp đặt của Tạ Tầm Vi, cùng lúc này, Ác Đồng trong tâm vực của sư tôn cũng thức tỉnh.

Đám quỷ hầu vây xem bút tích hắn viết, châu đầu ghé tai rầm rì không ngớt. Sơ Nhất suy đoán: “Có thể lúc sinh thời Bách Lý tiền bối là đệ tử của núi Bão Trần, chẳng phải là họ đã chết rất nhiều người ở Quỷ Quốc rồi biến thành ác quỷ sao? Những ác quỷ này đến nay vẫn chưa biết đã đi đâu, Bách Lý tiền bối rất có thể là một người trong số đó.”

Sư tôn mang Tiên Thiên Hỏa Pháp, nhìn qua thì đúng là truyền thừa của núi Bão Trần, phỏng đoán của Sơ Nhất cũng không phải là không có lý. Tạ Tầm Vi có từng đoán rằng sư tôn chính là Ác Đồng, nhưng Tạ Sầm Quan đã tận mắt nhìn thấy Ác Đồng trong tâm vực, rõ ràng hai người họ không giống nhau. 

Những nghi vấn chồng chất, Tạ Tầm Vi không làm sao mà đưa ra quyết định được. Có lẽ tiếp xúc với Ác Đồng nhiều hơn thì càng có nhiều thông tin được tiết lộ hơn.

Ngón tay xoa nhẹ trang giấy Tuyên Thành nhẵn mịn, hắn nhận thấy thời điểm Ác Đồng thức tỉnh có hơi kỳ lạ, đã say giấc lâu như vậy, vì sao lại cứ tỉnh lại vào lúc sư tôn quay về nhân gian? Hắn hỏi Sơ Nhất Sơ Nhị Sơ Tam: “Khi các ngươi chuyển quan tài sư tôn đến bãi tha ma Côn Sơn, ta đã lệnh cho các ngươi thấy sư tôn tỉnh dậy mới được rời đi, trong lúc ấy có gì khác thường hay còn kẻ nào khác đi qua bãi tha ma không?”

Sơ Nhất lắc đầu, “Không hề.” gã cau mày nhớ kỹ lại: “Không có gì khác thường, nhưng để mà nói chính xác thì hình như thật sự có chỗ là lạ.”

Tạ Tầm Vi liếc mắt nhìn sang.

Sơ Nhị nói: “Vốn là theo tính toán của lang quân, sau khi lấy Bát Châm Độ Ách ra thì chậm nhất cỡ một nén nhang là Bách Lý tiền bối có thể tỉnh lại rồi. Nhưng mà bọn tôi đợi ở đó khoảng hai nén nhang mới nhìn thấy Bách Lý tiền bối đẩy nắp quan tài ra.”

Sơ Tam tiếp lời: “Chỉ là hơi muộn một chút, cũng không ảnh hưởng đến việc gặp gỡ của ngài và Bách Lý tiền bối nên bọn tôi cũng không báo lại.”

Bây giờ thì không còn cách nào tra xem rốt cuộc trong một nén nhang ấy đã có chuyện gì xảy ra, Tạ Tầm Vi nhíu mày, sợ là có đi hỏi sư tôn thì sư tôn cũng chẳng biết cái gì. Rốt cục là ai thần thông quảng đại như thế, âm thầm động tay động chân vào kế hoạch của hắn, lại có thể chạm vào thân thể và quan tài mà hắn đã tự chuẩn bị cho sư tôn, rồi khiến cho Ác Đồng thức tỉnh trong tâm vực của sư tôn?”

Tạ Tầm Vi cụp mắt xuống, suy nghĩ chơi vơi. Hắn nhớ rõ năm đó khi còn ở núi Bão Trần, sư tôn đã từng nói với hắn rằng quỷ hồn là tồn tại đau thương, chúng bị mắc kẹt trong cái lưới sinh tử không thể nào thoát ra được. Chẳng có quỷ hồn nào tình nguyện ở lại nhân thế hết, chúng khao khát được siêu độ, khao khát được giải thoát. Bao nhiêu năm qua hắn đi giữa quỷ hồn và người sống, nỗi đau của chính hắn đã quá đủ rồi, cái khổ của người khác hắn không rảnh mà quan tâm, hắn ở trên cao, nhìn xuống những khổ nạn và tranh đấu ấy.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu được hàm nghĩa trong câu nói của sư tôn, có lẽ lời mà sư tôn nói chẳng bao giờ là người khác, mà là chính bản thân người.

Người không có lúc nào là không sống trong đau khổ.

Sư tôn, rốt cuộc người là ai? Người đã trải qua chuyện gì, tại sao Ác Đồng lại ở trong tâm vực của người?

Tạ Tầm Vi tay bóp ấn đường mà nói: “Thôi vậy, hộp gỗ sắt đã chuyển về hết, ngày mai các ngươi bắt đầu mở hết các hộp gỗ sắt ra, tra cứu văn kiện, xếp tất cả những ghi chép về Ác Đồng ra.”

“Vẫn đến Tây Nan Đà kia chứ ạ?” Có quỷ hầu hỏi.

Tạ Tầm Vi mở mắt ra, bóng tối trùng điệp sâu trong mắt. Vô Độ và Bách Lý Quyết Minh ‘thật’ muốn độ hóa cho quỷ hồn khắp thiên hạ, trong chuyện này ắt có liên quan đến sư tôn. Sự phẫn nộ như bão táp tụ ở giữa mày, bờ môi hắn kéo ra một nụ cười lạnh lẽo. Chỉ sợ cái gọi là kế hoạch trăm năm ấy, là muốn để chính hắn tự tay tiễn sư tôn ra đi. Nếu đến Tây Nan Đà, bất kể hắn sống hay chết thì cũng sẽ phải ly biệt với sư tôn.

Ánh mắt hắn sắc lạnh như lưỡi đao, “Chúng ta nhất định không được đến nơi đó.”

—*—
Bình Luận (0)
Comment