Độ Ách

Chương 98

Cả ngày nay Bách Lý Quyết Minh không ra ngoài, quỷ hầu gõ cả cửa phòng lẫn cửa sổ  y cũng không phản ứng, áp tai lên lớp sa lụa dán trên cửa sổ nghe ngóng bên trong, chẳng có chút động tĩnh nào. Tạ Tầm Vi sợ y xảy ra chuyện gì, thay trang phục của Sư Ngô Niệm, thẳng chân đạp cửa phòng y. Bên trong không thắp đèn, một màu tối đen. Vén màn trướng, trên giường trống trơn, chăn bị đạp xuống chân giường, ngay cả sợi tóc cũng không có.

Lòng Sư Ngô Niệm lập tức lo lắng, đang yên đang lành, sao lại không thấy người đâu nữa? Chẳng lẽ bị Quỷ Mẫu bắt mất rồi! Ngồi xổm xuống nhìn gầm giường, đống vàng bảo bối của sư tôn vẫn còn đây, Sư Ngô Niệm hiểu Bách Lý Quyết Minh, thứ gì quan trọng tên này cũng thích giấu dưới gầm giường, đêm nào cũng ngủ bên trên mới yên tâm. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, không sót lại chút dấu vết gì, có lẽ là bị bắt đi trong lúc còn đang mơ ngủ, sư tôn mà ngủ thì sét có đánh động đất cũng không xê dịch nổi.

Sự lo lắng trong mắt Sư Ngô Niệm dần lan ra, triệu hồi tất cả quỷ hầu và nô bộc. Phủ trạch rất lớn, hắn từng hạ lệnh canh cửa rất nghiêm ngặt, Quỷ Mẫu lẻn vào mà bọn họ vẫn chẳng mảy may phát hiện ra! Sư Ngô Niệm ngồi trên ghế, tay xoay chiếc nhẫn bằng thanh ngọc, trên mặt như phủ mây đen. Ánh mắt vốn dịu dàng như nước giờ đây lại như lưỡi đao, làm không ai dám nhìn vào. Bên dưới không ai dám lên tiếng, ai nấy cũng đều co lại thành chim cút.

Đột nhiên Sơ Tam lảo đảo xông tới, “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi! Bách Lý tiền bối đang ở sân sau.

Theo Sơ Tam ra sân sau xem thử, chỉ thấy bên dưới giàn cây thường xuân nhô lên một ụ đất nho nhỏ. Hắn đi qua nhìn, Bách Lý Quyết Minh nằm trong đống đất, mắt đối mắt với hắn. Tên ngốc này đã đào một cái hố tự chôn mình, còn tay phải và cái mặt có lẽ là y không tự chôn được, nên cứ phơi trong không khí thế này.

Sư Ngô Niệm không biết đột nhiên y lên cơn gì, nhưng người không sao là tốt rồi, chia ly tám năm khiến Sư Ngô Niệm sợ hãi, mới nãy còn tưởng sư tôn lại gặp chuyện gì bất trắc. Hắn bình ổn lại tâm trạng, ôn tồn hỏi han: “Cha nuôi, người sao thế?”

“ Ta chết rồi, đừng để ý đến ta.” Bách Lý Quyết Minh nói.

Sư Ngô Niệm: “…”

Bách Lý Quyết Minh nhớ ra cái gì lại nói: “À, đúng lúc ngươi đến đây, giúp ta đắp vốc đất cuối cùng đi.

Sư Ngô Niệm chọc gò má y, “Xảy ra chuyện gì vậy? Ai làm người không vui à?”

Bách Lý Quyết Minh cũng không biết mình bị làm sao, cứ cảm thấy khó chịu trong lòng. Như bị một cái nồi sắt lớn ụp lên đầu, buồn bực hoảng loạn. Y cảm thấy Bùi Chân đang đùa bỡn y, quyến rũ y, trêu chọc y, quay đầu lại về nhà kết hôn. Khi y còn đang ở Mục gia bảo tính xem nên bắt Bùi Chân về thế nào, ở phủ Sư Ngô Niệm lại nghĩ sao Bùi Chân chưa tới tìm y, người ta đã ôm mỹ nhân ngủ trong hương sắc rồi. Đối với Bùi Chân mà nói, y chỉ là một viên đá nhỏ dưới chân Bùi Chân, bị Bùi Chân đá một cái văng xa tít tắp.

Y cảm thấy tức giận, nhưng hơn cả giận dữ lại là buồn bã, buồn bã tràn ngập đôi mắt trái tim. Tây Nan Đà gì chứ, tộc người Mã Tang gì chứ, cho dù bây giờ thế giới bị huỷ diệt ngay lập tức, tất cả mọi người đều nổ thành pháo hoa, cũng không khiến y đau khổ bằng chuyện Bùi Chân thành thân. Y không biết tại sao mình lại như vậy, càng không biết tại sao Bùi Chân lại là tên khốn nạn như thế. Y nhìn trái nhìn phải, vườn cây của Sư Ngô Niệm có rất nhiều cây phù dung, đóa nào đóa nấy cũng đều rực rỡ, nhưng y nhìn những muôn tía nghìn hồng này, chỉ cảm thấy chúng toàn là cứt chó.

Y nghĩ sao nói vậy: “Con trai, cây phù dung của ngươi toàn là cứt chó.”

Sư Ngô Niệm: “…”

“Chôn ta đi, ta không muốn nhìn thấy chúng nữa.” Bách Lý Quyết Minh nhắm mắt lại.

“Nếu cha nuôi không thích, con sai người hái hết đi là được.” Đầu Sư Ngô Niệm quay mòng mòng một lúc vẫn không hiểu nổi sư tôn hắn, sư tôn kiêu căng, ngạo mạn, thiếu đòn, lại chưa bao giờ khiến người khác… một lời khó nói hết. Hắn bất đắc dĩ nói: “Cha nuôi gặp chuyện gì phiền lòng sao? Kể với hài nhi xem sao, con phân ưu giải nan với người.”

“Con trai.” Bách Lý Quyết Minh mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Nan đề trên thế gian này không giải được đâu, bằng không thì sao lại gọi là “nan đề” chứ? Người trên đời này, luôn không ngừng cắt đứt với những gì trong quá khứ. Cho đến khi chết thẳng cẳng, thì sẽ tàn nhẫn chặt một đao giữa ngươi và tất cả mọi người. Thế nên ác quỷ là đau khổ nhất, rõ ràng là đã chết thẳng cẳng rồi, đã tắt thở luôn rồi, lại còn bị những thứ trên đời này kéo lại, không thăng thiên nổi.”

Sư Ngô Niệm sửng sốt, “Cha nuôi, người đang nói bản thân người sao?”

“Đúng vậy.” Lòng Bách Lý Quyết Minh tràn đầy bi thương, “Muốn cắt mà không được, rất đau khổ.”

Khoé miệng Sư Ngô Niệm hơi chùng xuống, lòng hắn buốt lạnh. Sư tôn có ý gì đây? Người mà y nhớ nhung nhất trên đời này, chẳng ai ngoài Tạ Tầm Vi. Trước đây nói muốn sống vì Tạ Tầm Vi, phải chăm sóc Tạ Tầm Vi cả đời, bây giờ tất cả đều trở thành gánh nặng của y sao? Sư Ngô Niệm tức giận đến mức kinh mạch phát đau, cúi người xuống, cắn chặt răng ngà nói: “Người nói rõ ràng cho con.”

Tóc con của Sư Ngô Niệm rũ xuống, Bách Lý Quyết Minh lại ngửi thấy mùi hương từng ngửi được trên người Bùi Chân, trong lòng càng thê lương hơn.

“Ngươi dùng đậu tắm* nào thế?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.

*Gốc là 澡豆: Đậu tắm là một loại bột được rửa sạch dân gian Trung Quốc cổđại, được làm từ bột đậu nành. Có dạng bột của các sản phẩm thuốc. Rửa tay, rửa mặt, có thể làm cho làn da mịn màng.

Sư Ngô Niệm không hiểu tại sao đột nhiên y lại hỏi vậy, nhẫn nại trả lời: “Hương nhuỵ hoa quế.”

“Cho ta xem nào.” Bách Lý Quyết Minh ngồi dậy, vụn đất lả tả rơi xuống khỏi người y.

Sư Ngô Niệm lẳng lặng nhìn chằm chằm y hồi lâu, xoay người dắt y đi xem đậu tắm. Đến viện nhỏ điều chế hương, một giỏ hoa khô được phơi dưới ánh mặt trời, mùi hương nồng nàn lững lờ trong không khí. Sư Ngô Niệm chỉ cho y thấy một vại đậu tắm trắng như tuyết, điều chế dựa theo “Thiên Kim Phương”, Thanh Mộc Hương, trân châu, hoa Thuỷ Lục mỗi loại ba lạng, rồi thêm bốn lạng Anh Đào, Dâm Bụt, Thục Quỳ trắng và nhuỵ hoa quế, cuối cùng thêm nước bí đao hòa thành viên. Mùi nhẹ chứ không nồng, là hàng thượng thượng phẩm.”

“Ngươi còn bán ra ngoài nữa à?”

“Đương nhiên.” Sư Ngô Niệm mỉm cười nhẹ, “Nếu không thì sao một mình con có thể dùng hết từng này? Nếu cha nuôi thích, con chọn một hộp gửi vào viện người…”

Bách Lý Quyết Minh nghĩ thê lương, hoá ra Bùi Chân mua đậu tắm từ cửa hàng của Sư Ngô Niệm.

Sư Ngô Niệm còn chưa nói xong, Bách Lý Quyết Minh đã cắm đầu vào vại đậu tắm kia. Viên hương tràn ra ngoài như thuỷ triều, lộp bộp rơi trên mặt đất. Chốc lát, Bách Lý Quyết Minh đã chỉ còn lại nửa người ở bên ngoài. Sư Ngô Niệm ngạc nhiên trong chớp mắt, quỷ hầu theo sau vội bước tới lôi Bách Lý Quyết Minh ra. Trên mặt tên ngốc này phủ một lớp bột phấn, Sư Ngô Niệm lấy khăn ra lau giúp y, nhíu mày, “Cha nuôi, rốt cuộc người sao vậy?”

“Không có gì, không có gì.” Bách Lý Quyết Minh khoát tay, đờ người ra một hồi, ngơ ngác đi về.

Bộ dạng tay chân cứng ngắc kia hệt một cái xác biết đi. Sư Ngô Niệm nhìn bóng lưng y, ấn đường nhíu lại thật sâu. Vừa nãy nhân lúc đỡ sư tôn, hắn đã thử bắt mạch y, linh lực vận chuyển bình thường, không giống bị luyện tắt thở, tắt luôn cả não. Rốt cuộc sư tôn làm sao thế này?

Bách Lý Quyết Minh tự nhốt mình lại, Sư Ngô Niệm quả thực không rảnh để chơi với y nữa, tạm thời gác lại một bên. Hộp gỗ sắt chuyển về đã được quỷ hầu sắp xếp lại, lấy những ghi chép liên quan đến quỷ đồng ra. Những việc liên quan đến mối quan hệ giữa Ác Đồng và sư tôn, hắn nhất định phải xem từng phần một.

Theo sách kinh, ngày xưa Ác Đồng được gọi là “Tiểu Linh Đồng”. Khi nó ra đời, bầu trời phía Tây có ráng mây hồng liên, hồng liên trong hồ cũng nở rộ. Mọi người xem đó là chuyện cát tường, rối rít bái lạy về phía Tây. Mã Tang nói nó là hiện thân của hoa sen, là thiên mệnh đồng tử, thủ lĩnh Mã Tang lúc bấy giờ tiên đoán rằng cuối cùng sẽ có một ngày nó quay về Mã Tang.

“Quay về Mã Tang…” Sư Ngô Niệm trầm tư, “Ác Đồng không được sinh ra ở Mã Tang sao?”

Ghi chép về Ác Đồng ít ỏi đến mức kỳ quái, rõ ràng nó là con trai của Thiên Nữ Mã Tang, thế mà chỉ có đôi câu vài lời. Nhưng cũng không phải thu hoạch ít ỏi gì, mấy ngày liền đọc sách kinh, bọn họ không chỉ tìm được ghi chép về Ác Đồng, còn tìm được bản đồ Tây Nan Đà thực sự do Bách Lý Quyết Minh để lại.

Chắc hẳn đây chính là tin tức mà Vô Độ muốn truyền đạt cho sư tôn ở Quỷ Quốc, trong hộp ngọc Băng Thiền bị Tạ Sầm Quan lấy mất nhất định có gì đó mà bọn họ đã bỏ sót. Sư Ngô Niệm dọn một căn phòng, dọn hết đồ vật lặt vặt bên trong đi, trải tờ giấy tuyên cỡ lớn trên mặt đất. Quỷ hầu đã phục chế lại bản đồ, đồng thời còn phóng đại nó lên giấy tuyên. Toàn bộ thành quách Tây Nan Đà đứng sừng sững trong bức họa, hướng đi của sông và đường hầm có thể thấy rõ mồn một, tất cả đường lối và sông nước đều vây quanh một tháp đá bát giác khổng lồ chính giữa. Xung quanh có rất nhiều gò núi nhỏ, những gò núi nhỏ này có một điểm rất lạ, chính là hình dạng của chúng, hướng đi của dãy núi đồng nhất một cách lạ thường, trông có vẻ không hình thành tự nhiên.

Trên bản đồ có rất nhiều khu vực được Bách Lý Quyết Minh cẩn thận đánh dấu:

Nơi cực hiểm, chết hai mươi đệ tử, đi vòng.

Hiểm, chết mười đệ tử, nên đi vòng.

Khó giải quyết, đi vòng.

Điều này chứng tỏ Bách Lý Quyết Minh từng dắt theo đệ tử đi thăm dò bí mật của Tây Nan Đà, đến khi núi Bão Trần chết hết, năm mươi tám năm trước, y lựa chọn đi một mình. Tiền bối núi Bão Trần và Bách Lý Quyết Minh trả giá bằng máu thịt để dò đường, tìm lộ trình tốt nhất cho sư tôn.

Đi vòng qua tất cả những khu vực Bách Lý Quyết Minh đánh dấu, con đường tiến vào trung tâm Tây Nan Đà chỉ còn lại một, gần như đi cả một vòng lớn quanh tòa thành. Sư Ngô Niệm nhíu chặt lông mày, thật lòng mà nói thì hắn không nghĩ đây là con đường tốt nhất. Nếu Tây Nan Đà nguy hiểm tột cùng, vậy thì bọn họ đều sẽ gặp đe dọa mỗi khắc trước khi đến điểm đích, đi vòng con đường xa thế này, mức độ nguy hiểm không khác gì khu vực nguy hiểm mà Bách Lý Quyết Minh đã đánh dấu.

Mặt sau bản đồ, Bách Lý Quyết Minh viết ba lời căn dặn.

Thứ nhất, ban ngày không được vào tháp.

Thứ hai, ban đêm không được ăn ngủ ngoài trời.

Thứ ba, tai nghe thấy có thể không thật, mắt nhìn thấy cũng là giả, nhớ kỹ, nhớ kỹ.

Lời căn dặn cuối cùng được viết bằng bút son, xem ra là phần hết sức quan trọng.

“Lang quân, ngài nhìn hướng chảy của những con sông này đi.” Sơ Nhất chỉ vào bản đồ, “Có giống một đoá hoa sen không?”

Có vài con sông chảy uốn lượn, cuộn vòng rồi hội tụ, hợp thành một đoá hoa sen to lớn.

“Hơn nữa còn có sáu cánh hoa.” Sư Ngô Niệm thấp giọng nói.

Hoa sen là thánh hoa của hắc giáo Mã Tang, bọn họ cho rằng hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, là biểu tượng tinh khiết nhất. Bọn họ từng sử dụng ký hiệu hoa sen ở rất nhiều nơi, dùng để thể hiện ý nghĩa “vật phẩm này vô cùng quan trọng”. Những dòng sông này là một ký hiệu hoa sen khổng lồ, chứng tỏ nơi này chính là thánh địa quan trọng nhất của tộc Mã Tang.

Sông hoa sen sáu cánh… Lẽ nào có liên quan đến tim hoa sen sáu cánh của sư tôn sao?

“Thôi, cất nó đi.” Sư Ngô Niệm day day ấn đường, dù sao cũng không đi, xem qua là được rồi.

Quỷ hầu bên cạnh muốn nói lại thôi, Sư Ngô Niệm nâng chén trà lên miệng nhấp. Vì sư tôn biết Bùi Chân thích uống Oản Đậu Hương, hắn đã phải đổi loại trà khác, đúng là rất chát miệng, hắn nhấp được hai ngụm thì không muốn uống nữa. Đặt chén trà xuống nói: “Chuyện gì, nói đi.”

“Lang quân, Sơ Nhị chắp tay, “Thuộc hạ mạo muội, ngài vẫn nên tìm cách quản Bách Lý tiền bối đi.”

“Sư tôn lại có chuyện gì?” Sư Ngô Niệm còn chưa nghe, mạch máu trên đầu đã bắt đầu nảy thình thịch.

Từ hôm sư tôn tự chôn mình, Sư Ngô Niệm đã hai ngày không gặp được y.

“Bách Lý tiền bối như hoá điên vậy.” Mặt ai nấy đều nhăn như trái khổ qua, “Sớm hôm qua ngài ấy muốn ra ngoài đi dạo, giận bức tường cản đường ngài ấy, đập thủng nguyên một lỗ dưới chân tường viện.”

Sư Ngô Niệm đỡ trán khẽ than: “Đập thì đập thôi, chỉ cần người vui, đập luôn cả tòa nhà này cũng không sao.”

Sơ Nhị mặt như đưa đám giơ tay, “Hôm qua ta nghỉ phép, ở trong hẻm Yên Chi, tiền bối đột nhiên leo từ cửa sổ vào, nói ta làm ăn không đàng hoàng, nhéo ta kéo về. Sáng nay ta trực canh phòng, ngài ấy lại bảo ta ồn ào, ta bảo ta chẳng nói gì cả, ngài ấy nói ta đang nhớ nhân tình, khiến ngài ấy ngủ không được.”

Sơ Ngũ cũng lên tiếng: “Ta viết thư cho vợ con lúc sinh thời của mình, ngài ấy nói ta làm chuyện thừa thãi, quấy rối người ta đang sống yên ổn. Còn bảo ta xấu thế này, phu nhân nhất định là muốn tái giá từ lâu rồi, nói ta đừng viết thư làm phiền người ta nữa. Lang quân, ngài phân xử đi, vợ ta thật sự muốn tái giá sao?”

Sư Ngô Niệm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mấy ngày nay cơ thể không được thoải mái, lại càng thấy mệt hơn.

Đang nói, Dụ Thính Thu đeo kiếm vào cửa, dựa vào cột qua lăng sơn đen nhướng mày nhìn bọn họ.

“Làm gì đấy? Sao lại khóc cả thế này?”

Mọi người quay đầu lại, mới mấy ngày không gặp mà suýt nữa thì không nhận ra. Người con gái này tựa hồ lại sắc bén hơn một chút, tay áo gấu váy đều mang kiếm khí kiêu ngạo, như thể tới gần chút thôi sẽ bị kiếm khí của nàng cứa phải. Đạo Vô Tình càng tinh tiến, trên người nàng càng bớt đi hơi người sống, càng ngày càng giống một thanh kiếm.

Mọi người rối rít hành lễ: “Nhị cô nương.”

Dụ Thính Thu gật đầu, coi như đáp lời.

“Bế quan tiến bộ thế nào rồi?” Sư Ngô Niệm gật đầu với nàng.

“Không nhiều lắm.” Dụ Thính Thu đẩy chuôi kiếm ra, kiếm khí lạnh lẽo lập tức tràn ngập khắp phòng. Nàng ném bọc quần áo về phía đám quỷ hầu, “Ta ra ngoài giặt quần áo, lát nữa lại phải quay về tiếp tục bế quan.”

“Hừ.”

Ngoài hiên cửa sổ truyền đến một tiếng hừ, mọi người đều quay đầu sang nhìn, bên ngoài song cửa sổ sơn son, Bách Lý Quyết Minh treo ngược y như một con nhện, vững vàng đáp xuống bệ cửa sổ.

“Tu luyện bao nhiêu ngày trời… thế mà ngay cả bậc ngũ phẩm cũng chưa tới. Nếu là ông đây thì đã thành đại Tông sư từ lâu rồi.” Bách Lý Quyết Minh cười trào phúng: “Con bé Thu, tại sao ngươi lại theo đạo Vô Tình?”

Đám quỷ hầu đều nháy mắt ra hiệu với với Dụ Thính Thu, bảo nàng mau đi đi.

Nhưng Bách Lý Quyết Minh đã mở miệng mất rồi, “À há, ta nhớ ra rồi, bởi vì Bùi Chân từ chối ngươi!”

Dụ Thính Thu hỏi Sư Ngô Niệm: “Não y bị Quỷ Mẫu ăn mất rồi à?”

Bách Lý Quyết Minh lại nhìn về phía Sơ Nhất, Sơ Nhất vô thức lùi về sau một bước.

“Quỷ hầu khác nghỉ ngơi, hỏi thăm vợ con thì hỏi thăm vợ con, ngủ với tình nhân thì ngủ với tình nhân, sao mà ngươi vẫn cứ ở trong phủ thế?”

Sơ Nhất: “…”

“Ta biết rồi.” Bách Lý Quyết Minh chỉ vào hắn cười to: “Bởi vì cho đến chết ngươi vẫn còn là một tên độc thân!”

Sắc mặt Sơ Nhất biến thành màu đen, mọi người đè hắn lại, nhỏ giọng nói:” Nhất ca, bình tĩnh! Bình tĩnh!”

Nói xong, ánh mắt Bách Lý Quyết Minh dời về phía Sư Ngô Niệm.

Sư Ngô Niệm tao nhã lễ độ cười: “Cha nuôi có chuyện gì cứ quở trách hài nhi, hài nhi xin lắng tai nghe kỹ.”

“Không phải lúc trước ngươi nói có ý trung nhân à? Còn muốn ăn Lão Tài Hương vì nàng nữa mà. Nhiều ngày trôi qua rồi mà sao còn không thấy nàng ta?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.

Sư Ngô Niệm nghiêng đầu nhìn y, “Cha nuôi thấy sao?”

Bách Lý Quyết Minh bắt chước hắn nghiêng đầu, “Nhóc con, chắc ý trung nhân kia cũng chẳng hề thích ngươi chứ gì. Ha ha, ngươi cũng là đồ độc thân!”

Sư Ngô Niệm: “…”

Một câu nói trong lúc vô tình của sư tôn đã đâm vào trái tim hắn. Hắn vẫn luôn hiểu rằng sư tôn xem Tạ Tầm Vi như con gái ruột thịt, chẳng mảy may có chút tình cảm nam nữ. Bùi Chân giam nhốt sư tôn, chọc giận sư tôn, sư tôn hận thấu xương. Hiện giờ Sư Ngô Niệm này có cơ hội sao? Kinh mạch đau nhức nhối, sắc mặt hắn trở nên u ám.

“Ta muốn tuyên bố chuyện chuyện lớn.”

Bách Lý Quyết Minh chạy vào phòng, lại vươn người ra sau, lôi một cái bao bố chắp vá vào từ bên ngoài. Căn cứ vào trọng lượng và ánh kim chói lọi lộ ra từ miệng túi mà phán đoán, trong này chắc hẳn là số vàng mà y trộm được từ chỗ Bùi Chân.

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi nữa, còn cả con trai ngoan hiếu thảo của ta.” Bách Lý Quyết Minh chỉ tứ tung một hồi, “Tất cả các ngươi đi theo ta, tới Mục gia cầu thân! Ông quyết định rồi, ông muốn cưới vợ, cưới Mục Quan Quan của Dương Hạ! Ta phải thông báo cho bách gia tiên môn, phát thiệp mời khắp Giang Tả. Nhất là Hạ Đường Bùi thị, nhất định phải để cả tộc dìu già dắt trẻ tham gia tiệc cưới của ông, không một ai được phép vắng mặt!”

Lời vừa nói ra, cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Động tác vu0t ve chiếc nhẫn đá đen trên tay của Sư Ngô Niệm dừng một chút, chiếc nhẫn nứt thành một vết rạn nhỏ.

Bách Lý Quyết Minh hoàn toàn không thèm quan tâm tới bầu không khí im ắng này, ý y đã quyết, y phải cưới một cô nương phong thái yêu kiều, xinh đẹp vô song, dẫn đến trước mặt Bùi Chân khoe khoang, để cho Bùi Chân biết thật ra hắn chẳng là cái thá gì với Bách Lý Quyết Minh cả, Bách Lý Quyết Minh sống rất tốt, không nhớ hắn chút nào, càng không buồn vì hắn thành thân. Bách Lý Quyết Minh thấy xấu hổ vì bản thân hai ngày qua, sao y có thể tự chôn mình chỉ vì một tên khốn bạc tình bạc nghĩa chứ? Muốn chôn thì cũng phải chôn Bùi Chân!

Bùi Chân chẳng là cái thá gì hết, hắn chỉ là một đống cứt chó to đùng, phải chôn!

— — —
Bình Luận (0)
Comment