Độc Sủng Nam Hậu

Chương 17

Đến khi ta tỉnh lại thì trời đã tối, thật là khỏe! Ta muốn dứng dậy thì cánh tay và đùi cùng truyền đến đau đớn thật kịch liêt, đau quá a ! Đau đến ta thiêu chút nữa là rớt cả nước mắt, đều do Lãnh Nhược Tư hại nếu không phải hắn thì ta đâu ra nông nổi này? Hắn đúng là khắc tinh của ta mà, ông trời không biết vì cái gì mà phát điên đem ta từ thế kỉ 21 đưa tới đây để cho hắn khắc?

Đứng lúc này Tiểu Lan đi đến thấy ta như vậy lo lắng hỏi: “Vương gia, ngài làm sao vậy?”

“Miệng vết thương đau quá”.

“ Nào, Vương gia uống viên thuốc này đi, có thể giảm đau”. Nàng đưa thuốc đến.

Ta thật nhanh nuốt nó xuống, oán hận nhìn nàng, chỉ đưa thuốc mà không có gì nữa à? “Ta khát”.

Tiểu Lan lập tức đem nước tới giúp ta ngồi dậy rồi uy ta uống, Lãnh Nhược Tư vốn định đến đầu tiên không nghĩ rằng Tiểu Lan so với hắn còn sớm hơn. Vừa vào cửa đã thấy bộ dáng thân mật này của chúng ta, nhất thời làm đổ một bình dấm chua, ghen tuông mãnh liệt nổi lên: “Ngươi làm gì ở đây?”. Hắn nhìn chầm chầm Tiểu Lan.

“Ta là tỳ nữ của Vương gia, đến đây hầu hạ Vương gia không được sao?”. Nàng làm sao dám nói thế chứ ?

“Không cần ngươi, Triệt nhi từ nay đã có trẫm chiếu cố rồi”. Đoạt chén nước trong tay Tiểu Lan.

“Để ngài chiếu cố ? Nói không chừng Vương gia sớm khát tới chết”. Tiểu Lan tức giận cướp chén trà về.

“Ngươi dám dùng thái độ này nói với trẫm sao ?”. Đúng là nữ nhân chết tiệt mà, ta muốn giết nàng quá.

“Ta vậy nên dùng thái độ gì nói với ngài? Ta là tỳ nữ của Vương gia chứ không phải tỳ nữ của ngài, ta chỉ nghe theo lệnh của Vương gia”. Tiểu Lan coi rẻ Lãnh Nhược Tư.

“Đủ rồi, đừng cãi nữa”. Ta tức giận nhìn bọn họ.

Bọn họ lập tức im miệng, uống một ngụm trà cũng không yên. Ta đoạt lấy chén trà tự mình uống, ta khát muốn khô cả cổ “Ngô……” Ta cau mày, quên rằng cánh tay mình đang bị thương mà lại dùng tay bị thương cầm chén trà làm miệng vết thương bị động nên khiến ta thống khổ mà lên tiếng rên rỉ.

“Triệt nhi đụng tói miệng vết thương sao?”. Lãnh Nhược Tư lo lắng nhìn ta.

“Vương gia, ngài có đau lắm không?”. Tiểu Lan sốt ruột hỏi.

“Ta không sao, ta đói bụng”. Ta miễn cưỡng cười cười.

Lãnh Nhược Tư thật cẩn thận đem ta ôm ra ngoài. Trong bữa cơm, Lãnh Nhược Tư, Tiểu Lan, Tiểu Hương cứ gắp lia gắp lịa đưa đến cho ta, cơ hồ cho ta ăn cả bàn, bọn họ nghĩ bao tử ta chống đỡ nổi sẽ ăn hết chúng sao ? ‘‘Dừng tay, không cần gắp nữa, các ngươi uy heo à ?” Heo cũng không ăn hết a !

” Triệt nhi đừng nóng giận. Nào há mồm ra” . Đem một miếng thịt bò uy đến miệng ta.

Ta không phản kháng được nên ngoan ngõan để cho hắn uy, làm đầy bụng quan trọng hơn. Đến khi ta ăn no, Lãnh Nhược Tư ôm ta trở về phòng nghỉ ngơi. Mấy ngày tiếp theo ta bị hai người bọn họ chiếu cố thật cẩn thận, vết thương của ta đã muốn khỏi nhưng ta vẫn như cũ không để ý Lãnh Nhược Tư. Hôm nay ta ngồi một mình ở vườn hoa thì Tiểu Lan cười cười đi tới nói: “Vương gia tại sao ngài lại ngồi ở đây ?”

“Ta muốn đợi người, Tiểu Lan ta……….ta” . Không biết mở miệng như thế nào.

“Vương gia muốn nói cái gì nô tì đều biết” . Tiểu Lan ánh mắt nhu hòa nhìn ta.

Nàng biết hết ? Sao lại có khả năng này ? Thấy ta tỏ vẻ không tin, nàng buồn cười nói: “Vương gia muốn nói với nô tỳ rằng ngài không yêu nô tỳ bởi vì trong lòng ngài đã sớm có ái nhân, người đó là hoàng thượng đúng không ?”

Ta chết vẫn mạnh miệng “Ai nói ta thích hắn ?”

“Vương gia đừng không thừa nhận như vậy. Vương gia, ngài vì cái gì mà không dám thừa nhận tâm tình của mình chứ ?”. Tiểu Lan kì quái nhìn ta

“Hắn chưa từng nói yêu ta. Nếu có một ngày có người xuất hiện mà tốt hơn ta, hắn không phải sẽ không cần ta ?”. Ta làm bộ dáng oán phu (trách chồng).

“Sẽ không đâu Vương gia. Tuy rằng Vương gia không yêu nô tỳ nhưng nô tỳ sẽ mãi yêu ngài. Nếu có ngày đó thật, Vương gia không có người muốn thì không bằng lấy nô tỳ đi ? Nô tỳ sẽ là thê tử tốt. Đúng rồi, hiện nô tỳ đang thất tình, hẳn là ngài nên bồi thường cho nô tỳ mới đúng chứ”.

Nàng không chút khách khí hôn ta, ta sửng sốt đến độ không đẩy nàng ra. Tiểu Lan kì thật là một cô gái tốt, nếu ta không gặp Lãnh Nhược Tư trước có lẽ ta sẽ yêu nàng. Cái màn này toàn bộ đều bị Lãnh Nhược Tư nhìn thấy, hắn đau lòng ly khai. Triệt nhi của hắn thật sự không cần hắn nữa, chính tự tay mình đem hắn giao cho người khác. Nghĩ vậy nên Lãnh Nhược Tư đau lòng không thôi, bắt đầu uống rượu tới say, huynh đệ Đường Huy Hoàng không dám nói nhiều lời.

Tiểu Lan sau khi được « bồi thường » đã ly khai nửa ngày. Ta thì không gặp Lãnh Nhược Tư, hắn sẽ không vì mấy ngày nay ta không để ý đến hắn mà không chịu nổi đến mặc kệ ta chứ ? Thật sự chỉ có chút việc nhỏ vậy cũng không có kiên nhẫn, vừa nghĩ vậy ta liền sinh khí, Tiểu Hương thấy ta một mình ngồi ở đây hờn dỗi tò mò hỏi: “Vương gia ngài sinh khí với ai vậy ?”

“Không có”. Lòng ta phiền toái quá nên muốn đi ra ngoài.

“Vương gia, ngài muốn đi đâu ?”. Tiểu Hương ngăn ta lại.

Ta đẩy nàng ra, tức giận nói: “Đi kỹ viện”

Nói xong liền đi ra ngoài, kỳ thật ta chỉ tùy tiện nói , không nghĩ tới Tiểu Hương cho là thật

Lại không tùy tiện nghe. Làm cho Lãnh Nhược Tư tìm ta khắp nơi cũng tốt, lần này không làm cho hắn sốt ruột lòng ta sẽ còn giận. Tiểu Hương thất kinh chạy đi tìm Lãnh Nhược Tư “Không tốt, không tốt, Vương gia ngài ấy ……..ngài……..”

“Triệt nhi làm sao ?” Lãnh Nhược Tư lo lắng hỏi

“Vương gia nói hắn muốn đi kỹ viện tìm kỹ nữ” . Tiểu Hương lo lắng nói

Cái gì ? Triệt nhi muốn đi kỹ viện tìm kỹ nữ ? Vì cái gì ? Hắn không phải có Tiểu Lan rồi sao ? Mặc kệ là thế nào cũng không nên xen vào, hắn lại tiếp tục uống rượu “Hoàng thượng, Vương gia hiện tại không yêu ngài, ngài không phải nên làm cho Vương gia yêu ngài lại sao ?” . Đường Hạo Nhiên nhịn không được lên tiếng.

Những lời này hoàn toàn đánh thức Lãnh Nhược Tư, hắn lập tức bỏ rượu qua một bên mà chạy đến tìm ta. Ta ở đi trên đường không hiểu sao lại tới trước cửa kỹ viện, một cô nương đứng trước cửa giữ chặt lấy ta mà kéo đi vào. Lãnh Nhược Tư vừa tới liền nhìn thấy, một phen gạt tay nữ nhân kia, ôm ta trở về khách điếm. Đến phòng, Lãnh Nhược Tư tức giận nhìn ta “Triệt nhi, trẫm không cho ngươi đi tìm người khác, ngươi là người của ta, tâm của ngươi cũng đều là của ta”

“Dựa vào cái gì ? Ngươi căn bản không yêu ta không thương ta, không tin ta”. Ta ủy khuất nhìn hắn.

Bạn đang �

“Đứa ngốc, trẫm như thế nào không yêu thương ngươi ? Trẫm chính là quá yêu ngươi mới không dễ dàng tha thứ ngươi phản bội ta dù chỉ một chút. Triệt nhi, trẫm biết trẫm làm ngươi thương tâm nên khiến ngươi yêu người khác nhưng trẫm sẽ một lần nữa khiến Triệt Nhi yêu thương trẫm”. Hắn tự tin không đáng để nói đến.

Ta yêu thương người khác ? Yêu thương ai ? Ta như thế nào không biết ? Chẳng lẽ hắn thấy ta và Tiểu Lan kiss nhau trưa nay nên………. Nghe thấy hắn nói thế làm lòng ta vui chết “Ta mới không có yêu thương người khác đâu ! Ta cùng Tiểu Lan không phải như ngươi nghĩ. Chuyện đó chỉ là nụ hôn bồi thường cho nàng. Ta tha thứ cho ngươi, nhưng từ nay về sau không cho ngươi làm ta bị oan uổng nữa. Còn có, “ta yêu ngươi”. Ta vui vẻ chăm chú nhìn hắn.

Hắn đầu tiên là sửng sốt sau đó thì ôm lấy ta, không xác định hỏi: “Triệt nhi, ngươi vừa rồi nói cái gì?”

“Ta, yêu, ngươi” . Ta chậm rãi nói ra từng chữ

Hắn cáo hứng ôm chặt lấy ta “Triệt nhi, trẫm sẽ không phụ ngươi. Nói lại lẫn nữa đi”

“Ta yêu ngươi”

“Nói lại lần nữa đi”

“Không nói”. Ta nói nhiều như vậy mà hắn thì chưa nói một lần, ta cũng mệt mà.

Ta cứ nhìn miệng của hắn, Triệt nhi của hắn thật đáng yêu, như thế nào lại khả ái như vậy ? Hắn đột nhiên hôn lên ta, ta vui vẻ đón nhận sự nhiệt tình không kiềm chế của Lãnh Nhược Tư nhưng thật đúng là cao hứng, thật cao hứng nga ~~~
Bình Luận (0)
Comment