Từ khi ta không còn sợ Mộ Dung Vân, ta mỗi tối đều quấn quít lấy hắn muốn hắn ôm ta ngủ nếu không ta sẽ lạnh đến mất ngủ. Lăng Vân tiếng oán than trời đất bởi vì phúc lợi của hắn bị tước đoạt. Chúng ta cứ thế bắt đầu tranh đoạt, bởi vì ta không thể phát ra tiếng, Mộ Dung Vân riêng sai người ở bên giường của ta chuẩn bị sẳn giấy bút để ta viết .
Ta ở trên giấy viết: “Ca ca, ở cạnh giúp ta ngủ ngon được không?”
“Được” Chỉ cần Triệt không có việc gì thì tốt rồi !
“Không được”. Vì cái gì cứ muốn chiếm lấy Vân của hắn chứ? Lăng Vân khó chịu cực kỳ.
Ta tỏ thái độ đáng thương cùng ánh mắt sợ hãi nhìn Mộ Dung Vân, ta cũng không tin hắn chịu được. Hắn lập tức đau lòng ôm ta ôn nhu nói: “Triệt đừng sợ, không có việc gì, ca ca sẽ ở cùng ngươi.”
Ta dùng ánh mắt rưng rưng nhìn hắn gật gật đầu, gắt gao ôm lấy hắn, Mộ Dung Vân vỗ vỗ lưng ta: “Triệt, không có việc gì .”
“Vân, ngươi đã nói hôm nay sẽ bồi…………”
Lăng Vân còn chưa nói hết lời, Mộ Dung Vân đã đánh gãy lời hắn: “Lăng, thực xin lỗi, trẫm không thể để Triệt một mình”. Mộ Dung Vân áy náy nhìn hắn.
Trời ạ! Nếu Mộ Dung Triệt cả đời đều như vậy, kia hắn chẳng phải là…………
Lăng Vân bất đắc dĩ đi ra ngoài. Vài ngày sau, Lãnh Nhược Tư mang theo Đường Hạo Nhiên cùng Tiểu lan và vài thị vệ đến đây: “Mộ Dung Vân, đem Triệt Nhi trả lại cho trẫm”. Đã lâu không thấy Triệt Nhi, thật muốn ôm hắn ngay.
Mộ Dung Vân vừa nghe trong lòng muốn như nổi bão, Lăng Vân ngăn hắn lại: “Dựa vào cái gì? Vương gia của ta hễ ngươi muốn là được, không cần là có thể bỏ sao?” Lăng Vân một bụng tức giận.
“Ngươi muốn thế nào?” Nhất định là Triệt Nhi không chịu tha thứ, cũng có thể là….
“Không muốn gì cả, ngươi trước lui xuống đi”. Nói xong liền cho người dẫn hắn đi.
“Lăng ngươi vì cái gì lưu bọn họ lại a?” Mộ Dung Vân không rõ nhìn hắn.
“Ngươi không muốn trừng phạt Lãnh Nhược Tư sao?”
“Đương nhiên muốn”. Mộ Dung Vân mãnh liệt gật đầu.
“Vậy chờ xem kịch vui đi”. Lăng Vân vui vẻ không thôi.
Lãnh Nhược Tư cứ như vậy đợi mười ngày, rốt cục nhịn không được đi chất vấn bọn họ “Nói, Triệt Nhi ở đâu?”
“Chúng ta cái gì cũng không biết.”
“Cái gì? Ngươi không phải nói Triệt Nhi ở trong cung sao?” Không thì Triệt Nhi còn chỗ nào để đi chứ?
“Chúng ta cho tới bây giờ cũng không có nói hắn ở trong cung a”. Lăng Vân không bận tâm nhún nhún vai.
Lời này vừa nói ra Lãnh Nhược Tư nổi giận cùng Lăng Vân đánh nhau. Sau vài chiêu thức, Lăng Vân bại trận đến. “Trẫm nói cho ngươi biết nếu trong lúc ngươi lừa trẫm mà Triệt Nhi xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ không tha cho ngươi”. Lãnh Nhược Tư âm ngoan nói.
Chuyện của ta chưa tính hiện tại làm Lăng Vân bị thương, phẫn nộ của Mộ Dung Vân hoàn toàn bạo phát, hắn hung hăng ném cho Lãnh Nhược Tư một cái tát, giận dữ nói: “Ngươi có tư cách gì giáo huấn chúng ta? Ngươi cút ngay cho trẫm. Nếu không tại ngươi, Triệt Nhi như thế nào lại thành ra như vậy”. Mộ Dung Vân thương tâm không thôi.
“Ngươi nói Triệt Nhi làm sao?” Chẳng lẽ Triệt Nhi đã xảy ra chuyện gì?
Ngay tại lúc Mộ Dung Vân muốn mở miệng, thái giám vội vàng chạy đến hô to: “Hoàng Thượng không tốt, Vương gia xảy ra chuyện”.
“Cái gì? Triệt làm sao vậy?” Mộ Dung Vân sốt ruột hỏi.
“Vương gia hắn………… Hắn lại ngất đi rồi”
Lại? Triệt Nhi rốt cuộc làm sao vậy? Có người nào có thể nói cho hắn biết không? Lãnh Nhược Tư nóng vội không thôi.
Bọn Mộ Dung Vân vội vàng chạy lại đây, lúc này ngự y vừa mới chẩn đoán xong “Ngự y, Triệt thế nào ?” Mộ Dung Vân lo lắng không thôi.
“Hoàng Thượng, Vương gia chỉ là chịu chút lạnh mà phát sốt, không có gì trở ngại.”
Nghe thế bọn Duẫn Tuyết mới yên tâm, Đường Huy Hoàng thấy Lãnh Nhược Tư vội vàng quỳ xuống thỉnh an: “Hoàng Thượng cát tường.”
“Đứng lên đi”. Triệt Nhi như thế nào lại gầy trơ xương thế này?
Sau khi ta tỉnh “Triệt có chỗ nào không thoải mái?” Mộ Dung Vân lo lắng sờ sờ mặt của ta.
Ta miễn cưỡng cười cười lắc đầu, đột nhiên thấy Lãnh Nhược Tư tâm của ta cả kinh, ta phẫn hận nhìn hắn.
Vì cái gì Triệt Nhi lại dùng loại này ánh mắt này nhìn hắn chứ? Hắn biết Triệt Nhi thầm oán hắn, cũng không nghĩ đến Triệt Nhi lại dùng ánh mắt hận đến thế nhìn hắn? Vì cái gì trở thành như vậy? Nhìn thấy hắn tâm giống như bị người đâm thủng làm ta vô cùng đau đớn, Lãnh Nhược Tư đi tới đau lòng giữ chặt tay của ta “Triệt Nhi…………”
Không đợi hắn đem lời nói hết, ta liền theo phản xạ đẩy hắn một phen, đúng lúc thúc vào ngực hắn, hắn vết thương còn chưa tốt hơn nữa vừa rồi lại dùng võ công nên chịu không nổi mà ngã. Đường Hạo Nhiên vội vàng tiếp được hắn, Hạo Nhiên hộ chủ sốt ruột bắt lấy ta rống to: “Vương gia người làm cái gì vậy?”
Hạo Nhiên nhanh tay bắt lấy ta, đụng vào ta làm cho ta nhớ lại chuyện phát sinh vài ngày trước, ta sợ hãi giãy dụa lung tung, nước mắt đi xuống như thác. Bọn Lãnh Nhược Tư bị ta dọa “Buông Triệt ra cho trẫm”. Mộ Dung Vân hô to.
Mộ Dung Vân đi tới ôm lấy ta, ta căn bản không chú ý tới là hắn vì còn đang lộn xộn “Triệt, không có việc gì, không có việc gì, là ca ca, là ca ca a ! Ca ca cam đoan với ngươi loại chuyện này sẽ không bao giờ phát sinh nữa”. Mộ Dung Vân đau lòng ôm chặt ta.
Ta hoài nghi nhìn hắn, Mộ Dung Vân kiên định gật gật đầu, nhận được sự đáp án kiên định của hắn ta yên tâm mà lâm vào mê man.
“Triệt Nhi như thế nào lại biến thành như vậy?” Triệt Nhi rốt cuộc là làm sao vậy?
Duẫn Tuyết tức giận đánh Lãnh Nhược Tư một cái tát, khóc phẫn nộ nói: “Ngươi còn dám hỏi? Nếu không phải ngươi đuổi hắn đi, Tiểu Triệt Triệt sao lại gặp phải chuyện đáng sợ như vậy?”
“Vương gia gặp chuyện gì ?” Tiểu Lan sốt ruột không thôi.
Tiểu Hương cùng Đường Huy Hoàng toàn cúi đầu cắn môi “Lãnh Nhược Tư, từ hôm nay trở đi không cho phép ngươi tái xuất hiện ở trước mặt Triệt. Ngươi hại hắn đã đủ thảm, hôn sự của hai nước lần này cũng trở thành phế thãi”. Mộ Dung Vân nói với Lãnh Nhược Tư quyết định của hắn.
“Ngươi đừng mơ, Triệt Nhi đã là hoàng hậu của trẫm, ngươi mơ cũng đừng nghĩ đến việc lưu hắn lại”. Lãnh Nhược Tư kiên định nói.
“Thật sao? Ngươi cho rằng Triệt bị ngươi làm hại đến nông nỗi này còn có thể đi theo ngươi sao? Trẫm một tay sủng đệ đệ như bảo bối vừa đặt vào tay ngươi, ngươi liền đem hắn biến thành bộ dáng hiện tại? Trẫm thật hối hận quyết định lúc trước. Ngươi đừng tưởng cứng rắn là được, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách”. Mộ Dung Vân quyết liệt nhìn Lãnh nhược tư.
Trời a ! Đây là ôn hòa Mộ Dung quốc Hoàng Thượng sao? Hạo Nhiên quả thực không thể tin vào hai mắt của mình.
Triệt Nhi rốt cuộc gặp phải chuyện gì ? Vì cái gì Triệt Nhi lại thành cái dạng hiện tại? Vì cái gì Mộ Dung Vân nắm chắc Triệt Nhi sẽ không tái tha thứ cho mình cơ chứ?
Mộ Dung Vân đem bọn họ đuổi ra ngoài “Tiểu Hương nói mau. Vương gia làm sao vậy?” Tiểu Lan vội vàng nói.
“Còn có thể làm sao vậy? Không phải là tính tình thiếu gia bộc phát” Hạo Nhiên khinh miệt nói.
Đột nhiên hắn bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng chảy ra máu tươi, hắn ngẩng đầu thì thấy nguyên lai người đánh hắn là ca ca của hắn, hắn ngây người “Hạo Nhiên nói cho ngươi biết nếu không phải chúng ta là huynh đệ, ngươi sớm chết dưới tay ta” Huy Hoàng phẫn nộ nhìn chăm chú vào hắn.
Huy Hoàng đã nói như vậy. Đại biểu cho sự tình kia thực nghiêm trọng, Lãnh Nhược Tư sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Hoàng thượng muốn biết? Nói cho ngươi cũng tốt, sau khi ngươi đuổi Tiểu Triệt Triệt đi rồi chúng ta trên đường đến hoàng cung thì gặp một đám vận chuyển hàng hóa, lũ người háo sắc thấy Tiểu Triệt Triệt mỹ mạo xinh đẹp bọn đó ỷ vào người đông thế mạnh mà lăng nhục hắn”. Nhưng chưa kịp làm tới bước tối trọng yếu đã bị Huy Hoàng giết.
Lãnh Nhược Tư sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hắn nhìn về phía Huy Hoàng để chứng thực, Huy Hoàng đau xót nói: “Thần đuổi tới vừa lúc thấy Vương gia đang bị…………”
“Tại sao có thể như vậy? Vương gia hiện tại thế nào ?” Tiểu Lan thương tâm khóc lớn.
“Các ngươi vừa rồi cũng thấy được, Tiểu Triệt Triệt sau chuyện kia thì trong lòng thụ thương nên không cho bất luận kẻ nào đụng vào, nói cách khác tựa như vừa rồi, trừ bỏ Mộ Dung Vân là ngoại lệ. Bởi vì Tiểu Triệt Triệt kinh hách quá độ hơn nữa càng không ngừng la lên, khiến cho yết hầu hắn bị hao tổn, có lẽ không bao giờ có thể nói nữa”. Không hù chết hắn mới là lạ, ai kêu hắn dám đối với Tiểu Triệt Triệt như vậy.
Nghe Duẫn Tuyết nói như vậy Tiểu Hương cùng Huy Hoàng sợ ngây người. Lúc này Lãnh Nhược Tư căn bản nào chú ý tới phản ứng bọn họ, chỉ là không ngừng nghĩ tới lời Duẫn Tuyết vừa nói.
Trời ạ! Hắn một lòng muốn bảo hộ Triệt Nhi, kết quả là hắn tự tay đem Triệt Nhi đẩy vào chỗ hiểm, làm cho hắn chịu thương tổn lớn như vậy, Triệt Nhi sức khoẻ suy yếu như vậy lúc ấy khẳng định là rất sợ hãi. Lãnh Nhược Tư đau lòng đến chết lặng, trong đầu trống rỗng, chịu không nổi ngất đi. Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tái thương tổn Triệt Nhi, không bao giờ nữa, nhưng Triệt Nhi còn có thể cho hắn cơ hội để hắn tiếp tục bảo vệ y sao? Lúc Lãnh Nhược Tư ngã xuống đó là ý nghĩ duy nhất của hắn