Độc Sủng Nam Hậu

Chương 65

Từ sau khi ta biết có thể đi các quốc gia du ngoạn liền vui vẻ phải chết ! “Triệt Nhi, ngươi chỉ như vậy mà vui vẻ tới này sao?” Lãnh Nhược Tư nhíu mày nói.

“Đương nhiên, ta lại có thể ra ngoài chơi !” Không cần ở mãi trong hoàng cung nhàm chán.

“Được rồi, được rồi, đừng quá kích động”. Ai…… Xem ra hắn lại phải lo lắng nữa rồi, Lãnh Nhược Tư cười khổ không thôi. “Nhược Tư, ngươi làm sao vậy? Phát cái gì ngốc a?” Ta nằm ở trong lòng hắn lay động hắn.

“Không có gì.”

“Nhóm chúng ta khi nào thì xuất phát?” Ta khẩn cấp truy vấn.

“Gấp cái gì? Còn phải chờ hai ngày nữa ! Quân chủ các quốc gia đều đã đi về trước”. Hắn giải thích.

“Trở về? Không phải họ cùng đi với chúng ta sao? Chúng ta đi trước thế nào a?” Ta hai mắt sáng lên nhìn hắn.

“Không phải, trừ ca ca ngươi ra, những người khác toàn bộ đều về trước chuẩn bị, chỉ có Vũ Liệt đồng hành cùng chúng ta, bởi vì chúng ta sẽ đi Vũ quốc trước!” Hừ ! Triệt Nhi thấy hắn còn chưa có vui vẻ như vậy ! Lãnh Nhược Tư ghen tưởng.

“Nga ! Như vậy a ! Nhưng vì cái gì lại đi Vũ quốc trước?” Sẽ không là vì gần chứ?

“Bởi vì ở đó hiện tại là mùa xuân, đối với ngươi thân thể mới có lợi !” Mùa hiện tại ở đó là tối thích hợp với Triệt Nhi !

Ta gật gật đầu. Lúc này Tiểu Vân Vân cùng Cầu Cầu vào được “Phụ hậu, ta cũng muốn đi!” Tiểu Vân Vân cầu xin nhìn ta.

“Tốt !” Càng đông càng vui.

“Không được !” Nếu Vân Nhi cũng đi, hắn không lo chết mới là lạ ! Hai người này mà cùng một chỗ không náo loạn mới là lạ!

“Phụ hoàng ta cũng phải đi, Phụ hậu……” Tiểu Vân Vân đùa giỡn kiều lôi kéo ta.

“Nhóm chúng ta dẫn hắn theo thôi !” Như vậy thì hắn có thể cùng Tiểu Vân Vân cùng nhau đi chơi.

“Triệt Nhi……” Lãnh Nhược Tư ai oán kêu.

“Hảo hay không hảo?” Ta đáng thương nhìn hắn.

Ta đã nói đến vậy, hắn còn có thể cự tuyệt sao? Ngươi xem không trả lời ta liền hiểu được hắn đáp ứng rồi, ta hướng Tiểu Vân Vân nháy mắt mấy cái “Cám ơn phụ hoàng”

Cầu Cầu không cam long chịu yếu thế bèn kêu vài tiếng “Ta có thể mang……”

“Có thể !” Ít nhất Cầu Cầu rất hữu dụng, mang theo cũng không có vấn đề gì.

Sau đó Lãnh Nhược Tư giúp ta nằm thẳng rồi đắp chăn xong mới cùng Tiểu Vân Vân ly khai. Hắn đi rồi ta cũng mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ. Vài canh giờ sau, ta tỉnh lại “Cầu Cầu”.

Cầu cầu đang nằm úp sấp ngủ trên giường vừa nghe thấy tiếng của ta lập tức đứng lên chạy tới “Cầu Cầu, đi gọi Tiểu Lan cùng Tiểu Hương đến được không?” Hảo dễ dàng !

Cầu Cầu nghe xong liền thở phì phì rồi đi ra ngoài. Một hồi sau, Tiểu Lan cùng Tiểu Hương sốt ruột chạy vào “Vương gia làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

“Không phải, ta đói bụng !” Ta ngượng ngùng cười cười.

“Vương gia ngươi đợi chút, ta đi lấy thức ăn”. Tiểu Hương nhẹ nhàng thở ra rồi chạy ra ngoài.

Một lát sau, nàng cầm thức ăn trở về uy ta. Bởi vì ta nôn nghén rất lợi hại cho nên Lãnh Nhược Tư đặc biệt dặn dò trù phòng trong thức ăn của ta phải có vị ô mai “Vương gia, trước kia ta nghe người ta nói mang thai làm cho người ta thay đổi thói quen ẩm thực, ta trước kia còn không tin, hiện tại ta đã tin rồi!” Hiện tại nếu thức ăn không có vị ô mai, Vương gia đến cả nghe mùi cũng chịu không nổi chứ đừng nói là ăn.

“Ta trước kia cũng không tin a !” Còn thường giễu cợt lão bà chết đảng, hiện tại nếu như bị nàng nhìn thấy, ta không bị cười chết mới là lạ.

Đột nhiên ta đẩy Tiểu Hương ra, mạnh liệt nôn ra, một hồi lâu sau ta suy yếu tựa vào long Tiểu Lan “Vương gia, ngươi không sao chứ?”

Ta lắc đầu. Đáng giận ! Vì cái gì Duẫn Tuyết mang thai lại không chịu thống khổ như vậy? “Hoàng hậu ta có thể vào không?” Tiếng Du phi truyền vào.

“Mời vào”

Nàng vừa vào thì thấy ta như vậy nên không rõ hỏi: “Hoàng hậu, ngươi làm sao vậy?”

“Vương gia đang bị thai nghén rất lợi hại !” Tiểu Hương thay ta trả lời.

“Như vậy a ! Nếu là như thế vì cái gì không cho hoàng hậu ăn những món nhẹ mà ăn những món đầy dầu mỡ như vậy?”. Nàng nghi hoặc nhìn chén canh gà trên tay Tiểu Hương.

“Nương nương sao lại như thế được? Không phải người mang thai cần phải bồi bổ sao?” Tiểu Hương bị làm đến hồ đồ.

“Đúng vậy ! Nhưng đó là khi mọi chuyện đã ổn định. Ba tháng đầu vẫn là ăn nhẹ một chút , ba tháng sau thì có thể ăn những món khác. Lúc ta hoài thai Huyên Nhi chính là như vậy”. Du phi giải thích.

Ô…… Ta phát hiện ta mang thai khiến ta phát ngốc rồi! Ta như thế nào không nghĩ tới việc đến hỏi nàng chứ? “Du phi, có biện pháp nào làm cho ta đừng nôn như vậy không a?” Ta chờ mong hỏi.

“Không có !” Nàng hất một chậu nước lạnh vào ta.

Ta vẻ mặt cầu xin “Hoàng hậu, đừng như vậy, qua chút thời gian nữa sẽ tốt hơn thôi” Nàng an ủi.

Nhưng là mấy ngày này hảo gian nan nga ! “Vậy người nói ba tháng sau Vương gia sẽ không như vậy nữa phải không?” Tiểu Lan sốt ruột hỏi.

“Không phải. Cái này còn tùy theo từng người, có người từ khi bắt đầu mang thai vốn không có nôn nghén, có người chỉ là giai đoạn đầu có chút phản ứng, có người lại nghén từ đầu đến cuối. Hoàng hậu mới mang thai hơn một tháng, ta nghĩ về sau mới biết được !”

Phải không? Ta chỉ hy vọng ta không phải cái loại nghén từ đầu đến cuối tốt rồi. Sau khi nghe theo lời Du phi nói, ta bảo Tiểu Hương bữa tối chuẩn bị cho ta một ít thức ăn nhẹ, ta phát hiện lời Du phi nói thật đúng là không sai, khi ta ăn không hề có ý muốn nôn ra

Lúc này Lãnh Nhược Tư trở lại, thấy ta ăn nhẹ như vậy bèn nhíu mày “Triệt Nhi, trẫm không phải đã nói ngươi phải ăn thức ăn có nhiều dinh dưỡng sao?”

Tiểu Lan thay ta trả lời: “Hoàng Thượng, Vương gia bây giờ ăn thế này có vẻ tốt hơn !”

“Vì cái gì?” Hắn không rõ hỏi.

Tiểu Lan đem lời Du phi nói lại với hắn. Nguyên lai là như vậy a ! Sớm biết thế đã đi hỏi nàng chẳng phải tốt hơn rồi sao “Đúng rồi. Triệt Nhi, ngày mai chúng ta xuất phát !”

“Thật ư, thật tốt quá !” Ta vui vẻ đến chỉ kém mỗi màn hoa chân múa tay vui sướng để diễn tả thôi.

Ngày hôm sau, đi cùng ta có Mộ Dung Vân, Lăng Vân, vợ chồng Duẫn Dung, huynh đệ Huy Hoàng, Tiểu Hương, Tiểu Lan, Vũ Liệt còn có Hứa Dương “Dương ngươi cũng đi sao?” Ta như thế nào không biết a?

“Đúng vậy ! Ngươi không chào đón ta sao ?” Hắn làm bộ như tan nát cõi lòng.

“Không có a ! Chỉ là kinh ngạc thôi !”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi !” Kỳ thật là Lãnh Nhược Tư lo lắng không biết có nên cho hắn đi theo không nhưng ngẫm lại thấy hắn đi theo cũng tốt.

Chúng ta cùng nhau vui vẻ ra đi, chỉ là không ngờ chuyến đi này không có yên tĩnh như vậy……
Bình Luận (0)
Comment