Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 103

Nháy mắt đó Phong Bá Thủy Sư cho rằng mình nghe nhầm, ánh mắt trợn to, biểu tình như nhìn thấy quỷ mà nhìn người xa lạ trước mắt: "???"

Hạ Thủ Nhân ở bên dưới cũng bị ánh sáng sáng chói trước mắt làm kinh hãi: "!!! Sao lại có công đức lớn như vậy chứ?!!"

Đoàn Kết Nghĩa ở bên dưới nghe mà mê mang: "Mấy người đang nói gì vậy? Người này là ai? Công đức là cái gì?"

Hạ Thủ Nhân ở bên cạnh bị hỏi tới ngây ngẩn.

Thứ công đức này giải thích tương đối nhiều, thế nhưng từ cổ chí kim, bản chất thiên đạo chưa từng thay đổi.

Nói theo nghĩa rộng thì công đức chính là hành thiện tích đức mà hai tôn giáo Phật Đạo được sùng bái nhất hiện nay vẫn luôn nói tới. Thiên đạo bao phủ thế gian, vì duy trì trật tự từ ngày sản sinh trí tuệ liền mong đợi thông linh trí giả có tâm thiện với thiên địa. Công là phúc lợi chi công, đức là thiện hành chi đức. Từ cổ tới nay, bất luận địa vị cao thấp đều không phân biệt.

Đạo quan Phật đường siêu độ sinh linh người chết có tính không? Dĩ nhiên là có.

Người bình thường đỡ người già băng qua đường, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ cũng tính.

Thế nhưng công đức cùng công đức cũng có khác biệt, thời xưa có một câu chuyện nhỏ, nói rằng có một đại từ bi giả phàm nhân khát vọng phi thăng, vì thế cả đời tích đức hành thiện vô số, giúp đỡ già trẻ, tiêu hao gia tài, cả ngày vì giúp người mà bôn ba, thế nhưng vẫn không thể nào trở thành thánh. Đến lúc lâm chung minh soa tới đón hồn phách của hắn, hắn hỏi minh soa mình có được đứng vào hàng tiên ban hay không, minh soa nói, công đức của hắn vẫn chưa đủ, cao lắm là kiếp sau cơm áo không lo hạnh phúc mỹ mãn. Góp đủ công đức được điểm hóa trở thành thánh chính là vị quân vương ở quốc thổ hắn.

Vị đại từ bi giả này thực không cam lòng, tranh luận với minh soa, nói vị quân vương bổn quốc này tàn bạo nghiêm khắc, cả đời không làm bất cứ việc thiện nào. Không chỉ ham mê hưởng thụ, triệu tập mỹ nữ thiên hạ để tuyền tú, lại còn hám đại công, bắt nhân công thiên hạ phải xây cất tường thành cho mình, còn đào sông, dẫn tới dân chúng quốc nội chịu không nổi, lâm vào lầm than. Dựa vào cái gì một kẻ ác như vậy có thể trở thành thánh mà người lương thiện cứu trợ vô số dân chúng lại không được?

Vị minh soa kia cười nói: "Ông quả thực đã cứu trợ rất nhiều người, vị quân vương này quả thực không nhân từ bằng ông, thế nhưng ông có biết không, sau khi vị quân vương này qua đời, hai mươi năm sau nơi này sẽ nổ ra một trận chiến xâm lược, tường thành mà ông ta xây dựng năm đó đã cứu được tính mạng của một trăm hai mươi ngàn dân chúng. Còn con sông đào năm đó, trong mấy lần hạn hán trong tương lai cũng trở thành nguồn nước quan trọng cho dân chúng khỏi bị đói chêt. Ông ta cứu được nhiều mạng người như vậy, ông bôn ba cả đời chỉ cứu vớt được mấy ngàn người mà thôi. So sánh công đức hai người, rốt cuộc là cái nào hơn chứ?"

Câu chuyện này lưu truyền tới ngày nay, ngay cả Hạ Thủ nhân cũng không thể khẳng định là thật hay giả, thế nhưng quy tắc của thiên đạo trong truyện này không sai.

Thiên đạo không có cảm tình, cũng không hiểu cảm tình, nó chẳng qua nắm giữ quy ước của thế gian này, phán đoán dành cho tiêu chuẩn công đức của nó chưa bao giờ xem xét từ khía cạnh con người, nó chỉ nhìn sinh linh làm ra chuyện thì sẽ mang tới hậu quả như thế nào mà thôi.

Tỷ như hôm nay nhân sĩ khoa học phàm giới làm ra một ít nghiên cứu khoa học, thành quả mà bọn họ đạt được hoặc nghiên cứu thức ăn, giải quyết vấn đề đói rét của hơn trăm triệu người, hoặc là nghiên cứu thuốc men, cứu vãn nguy hiểm đe dọa sinh mạng mấy chục ngàn vạn người. Những người này mặc dù không hiểu tu hành lại rất tin tưởng khoa học nhưng công đức kim quang trên người lại không ít, thậm chí còn nhiều hơn nhóm tu hành gia dốc tâm tu hành một lòng ngộ đạo.

Đó cũng là nguyên nhân nhóm thần thú vẫn luôn cao cao dõi mắt nhìn nhân gian lại thành lập tập đoàn Ninh Thiên hỗ trợ quốc gia giải quyết thiên tai, bắt Phì Di, xử lý Trường Hữu, cả năm không hề nghỉ ngơi đi công tác ở khắp nơi, không có tín đồ đã là quá thảm, nếu như ngay cả công đức cũng mất thì thần linh sao còn là thần linh nữa chứ?

Cũng có không ít thần thú không để tâm tới số tuổi nghìn vạn của mình, vác thân xác già nua dấn thân vào đại dương kiến thức văn minh hiện đại, cả ngày trà trộn trong đám người trẻ tuổi, còn đi theo nhóm giáo sư nhân loại còn không lớn bằng số lẻ trong tuổi mình làm ra đủ số liệu nghiên cứu, cũng thúc đẩy vô số hạng mục nghiên cứu khoa học chấn kinh xã hội. Từ hàng không, chế dược, internet tới khoa học kỹ thuật này nọ, bọn họ rốt cuộc có mưu đồ gì?

Còn không phải vì huyền học không cứu được người hiện đại sao?

Hạ Thủ Nhân thân là dị thú thượng cổ, tinh thông kim cổ, trên người mang theo đôi mắt tinh thường, tự nhiên nhìn ra người công đức trên người Vệ Đắc Đạo hùng hậu đến mức làm người ta không dám nhìn thẳng. Thời gian sống của hắn thậm chí còn lâu dài hơn cả Phong Bá Thủy Sư, nhưng cũng chưa từng thấy kim quang công đức làm người ta rung động như vậy. Này nào phải người chứ, rõ ràng là thùng công đức di động.

Nói về Hạ Thủ Nhân, kỳ thực hắn cũng không xa lạ với kim quang công đức, thời trung cổ hắn có tín đồ khắp nơi nên rất thích mở hoạt động che chở người ái mộ, cho dù là cách một đoạn thời gian mới tăng tiến nhưng cũng có thể xem là đối tượng lấy được công đức từ thiên đạo thường xuyên nhất. Đến bây giờ thiên đạo mặc dù đã sụp đổ hơn phân nửa, kim quang công đức cũng không hiếm thấy, vào tháng hai Thanh Ngưu của trung tâm nghiên cứu thuốc Ninh Thiên thành công nghiên cứu ra thuốc kháng bệnh lao cũng kết được một lần công đức, bởi vì hiệu quả trị liệu của loại thuốc này rất rõ rệt, khi ấy số lượng công đức có được rất nhiều, nhiều tới mức làm nhóm thần thú trong công ty hâm mộ.

Thế nhưng phần công đức đó của Thanh Ngưu thật sự không đáng giá nhắc tới với vị trước mặt.

Nhiều công đức như vậy, thật không thể tưởng tượng được người này rốt cuộc đã làm gì? Này con mẹ nó phải nhận được bảy tám trăm lần giải Nobel mới có được đãi ngộ này đi?

Đoàn Kết Nghĩa nghe giải thích xong, đối với công đức cái hiểu cái không, bất quá đoán được công đức này phỏng chừng là thứ rất lợi hại, vì thế mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn gật đầu thở dài: "Thì ra là vậy, không ngờ chữa bệnh phù chân cùng táo bón lại có ý nghĩa lớn như vậy."

Hạ Thủ Nhân: "..."

Bệnh phù chân bệnh táo bón...

Đoàn Kết Nghĩa nói tới hai chứng bệnh này thì chợt nhớ tới gì đó, đầu óc xoay chuyển, trợn to mắt nhìn lên trời: "Tín đồ? Bệnh phù chân? Táo bón?! Sư phụ! Sư phụ! Đây là Đắc Đạo thiên tôn của tông môn chúng ta sao?"

Vệ Tây bị Sóc Tông ôm vào lòng, hai chân lơ lửng, đầu óc cũng trống rỗng. Hắn kinh ngạc nhìn ông lão đã lâu không gặp chắn trước mặt mình, mở miệng hô: "Vệ Đắc Đạo?"

Cánh tay ôm bên hông tựa hồ lại siết chặt hơn một chút.

Bóng lưng phía trước khựng một chút mới quay đầu lại, biểu tình cười híp mắt lộ ra những vết nhăn, ánh mắt không có tiêu cự tựa hồ liếc nhìn phía sau lưng cậu một chút, lúc này mới run run râu chậm rãi mở miệng: "Đồ đệ a..."

Sắc mặt Vệ Tây biến đổi vài lần, theo bản năng muốn như trước kia nói ai là đồ đệ của ông, thế nhưng cuối cùng lại mở miệng là: "...lão không phải đã chết rồi sao?"

Vệ Đắc Đạo chậc một tiếng: "Đứa nhỏ này, gạt con thôi, sư phụ con dầu gì cũng tu hành hơn năm trăm năm, nào có dễ dàng chết như vậy, huống chi con nhớ sư phụ như vậy, còn gọi người tới cung phụng, cho dù sư phụ chết thật rồi cũng phải liều cái mạng già này sống trở lại a."

Khóe miệng Vệ Tây mím chặt, yên lặng theo dõi lão.

Vệ Đắc Đạo lập tức cười hì hì: "Sư phụ biết con muốn hỏi gì, từ ngày đó sư phụ không đi đâu cả, vẫn luôn bồi bên cạnh con."

Vệ Tây lạnh lùng nói: "Ai quan tâm cái này."

Vệ Đắc Đạo không hề để tâm tới thái độ tệ hại của Vệ Tây, tự mình nói: "Những chuyện con làm sau khi rời núi ta cũng thấy rồi, quyết định giao chức vị chưởng môn đời thứ sáu mươi hai của Thái Thương Tông cho con quả nhiên không sai."

"Sau khi rời núi ngay cả một con tinh quái cũng không ăn. Còn bỏ qua cho động vật được bảo hộ."

"Công trạng tông môn cũng tốt, đã hơn ngàn nhân viên rồi đi? So với sư phụ năm đó còn làm tốt hơn."

"Còn liên hợp với chính phủ, nếu đổi lại là sư huynh sư tỷ khác của con thì không thể làm tốt được như vậy."

Trong tiếng lẩm bẩm của Vệ Đắc Đạo, ánh mắt lạnh buốt của Vệ Tây rốt cuộc cũng dời đi chỗ khác, bất quá vẫn là dáng vẻ không vui.

Vệ Đắc Đạo biết đã dỗ được đồ đệ, Vệ Tây tức giận sẽ không tỏ ra an tĩnh như vậy, dáng vẻ cầm dù ngũ hành đập Phong Bá khi nãy mới là mất hứng thật sự.

Lão cùng nhị đồ đệ sau lưng Vệ Tây trao đổi ánh mắt, mặc dù không nhìn thấy nhưng giờ phút này ăn ý như truyền ra tin tức tương tự. Có một vài chuyện tạm thời không nên cho Vệ Tây biết thì tốt hơn.

Phong Bá Thủy Sư ở bên kia thật sự không nhịn được, vốn là đang đánh nhau đi? Đột nhiên sao lại biến thành đại hội khen ngợi rồi? Hùng gia trưởng này khen nức khen nở đứa nhỏ nhà mình trước mặt bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì?

Mặt Phong Bá bị dù ngũ hành quất một phát đến giờ vẫn còn đau, lúc này bị khinh thường như vậy thì cực kỳ tức giận, nhìn chằm chằm đối thủ ở trước mặt nói: "Rốt cuộc có đánh nữa không vậy?"

Sóc Tông cầm chặt roi Thí Thần, máu Phong Bá Thủy Sư dính vào đuôi roi theo nước mưa chảy xuống, anh một tay ôm Vệ Tây, âm thanh lạnh lùng: "Pháp khí cũng ném mất rồi, mi còn muốn dựa vào cái gì mà đánh?"

Áo khoác Phong Bá bị cuồng phong thổi tung, mặc dù không có pháp phiến [cây quạt] nhưng vẫn tự tin cười lạnh: "Dựa vào cái gì? Thiên Lộc thần, mi không khỏi quá tự tin đi, không ngại nhìn coi đó là cái gì."

Sóc Tông bất động.

Tia chớp trên không trung lại một lần nữa vang dội phá vỡ bầu trời đêm, từ lúc bọn họ bắt đầu đánh nhau, tia chớp đã không ngừng đánh từng đạo từng đạo tới vị trí gần với bọn họ, thấy Sóc Tông không trả lời, Phong Bá ngửa mặt lên trời cười vang: "Thiên phạt đã tới rồi, mi còn không sợ sao?!"

Sóc Tông nhướng mày: "Sao phải sợ?"

Phong Bá: "???"

Sóc Tông: "Đầu óc mi bị hư rồi à? Mới vừa nãy không nói, bây giờ thiên phạt sao có thể đánh trúng ta."

Tiếng cười của Phong Bá khựng lại, lúc này nghĩ tới gì đó, ánh mắt rơi vào người Vệ Đắc Đạo chắn ở trước mặt.

Phong Bá: "..."

Quả thật, kim quang công đức lớn như vậy, thiên đạo bảo hộ còn không kịp, sao có chuyện bổ lôi xuống chứ?

Phong Bá cắn răng hỏi Vệ Đắc Đạo: "Lão muốn che chở cho hắn sao?"

Vệ Đắc Đạo sửng sốt: "A? Sao có khả năng."

Biết Vệ Đắc Đạo không quản, Phong Bá an tâm, lập tức hiệp lực với Thủy Sư công kích Sóc Tông, kết quả Sóc Tông còn chưa ra tay, Vệ Tây đã là người đầu tiên tức giận phát tiết toàn bộ lửa giận lên người hai bọn họ, cướp lấy roi Thí Thần trong tay đồ đệ quất về phía hai người: "Muốn chết!"

Mặt Phong Bá lại bị quất một phát, mũi suýt chút nữa bị đánh lệch, hắn ôm vết thương, mắt trừng to như muốn đổ máu, sau khi cùng Thủy Sư trao đổi ánh mắt thì phản kích về phía Vệ Tây.

Thế nhưng pháp khí của Thủy Sư còn chưa kịp tới gần Vệ Tây, trước mắt đã chợt lóe kim quang công đức, Vệ Đắc Đạo lại chắn ở phía trước: "Tinh quân bớt giận a."

Phong Bá Thủy Sư: "..."

Hai người sợ đánh trúng Vệ Đắc Đạo một phát sẽ bị sét đánh phản lại, vội vội vàng vàng thu hồi pháp lực, suýt chút nữa tức chết: "Không phải lão nói lão không quản à?!!!"

Vệ Đắc Đạo rầu rĩ: "Tinh quân đánh Thiên Lộc thần dĩ nhiên không liên quan tới tôi, thế nhưng sao có thể đánh đồ nhi của tôi được a."

Phong Bá Thủy Sư: "..."

Vệ Đắc Đạo: "Đồ nhi của tôi tuổi còn nhỏ, bướng bỉnh không hiểu chuyện, không phải cố ý xúc phạm, các vị tinh quân đại nhân đại lượng, đừng so đo a."

Phong Bá Thủy Sư: "..."

Đồ nhi yêu dấu ở sau lưng Vệ Đắc Đạo lạnh lùng nhìn hai bọn họ, tay cầm roi Thí Thần, sát khí trong mắt cơ hồ sắp ngưng tụ thành hình.

Phong Bá: "....này là không cố ý xúc phạm mà lão nói?"

Vệ Đắc Đạo mỉm cười lộ ra biểu tình "thật không có cách nào với đứa nhỏ này mà": "Bình thường nuông chìu quá mức, nó quả thực hơi ngây thơ hồn nhiên một chút, làm việc cũng khá tự do phóng khoáng."

Phong Bá Thủy Sư: "............"

Hóa ra trong mắt vị Hùng gia trưởng này, hành động giết thần của đồ đệ nhà mình chẳng qua chỉ là "ngây thơ hồn nhiên" cùng "tự do phóng khoáng" sao? Có thể nhìn ra được lão là một kẻ mù.

Vệ Đắc Đạo có lý chẳng sợ, một thân kim quang công đức chắn ở trước mặt, Phong Bá Thủy Sư căn bản không biết nên ra tay từ đâu, Phong Bá nổi quạu, giằng co hồi lâu thì nghe Thủy Sư chậm rãi nói bên tai: "Hay là chúng ta đừng đánh nữa?"

Cùng roi Thí Thần sống chết một phen dù sao cũng có thể nói là chiến đấu vì tôn nghiêm, thế nhưng lỡ tay đánh trúng một người có kim quang công đức bị thiên lôi đánh chết thì thật sự là mặt mũi mấy ngàn năm đều mất sạch.

***

Mưa gió dần biến mất, được nhị đồ đệ ôm đáp xuống đất, Vệ Tây vẫn còn ngẩn người không kịp phản ứng: "Không đánh nữa sao?"

Đồ đệ giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cậu: "Ừ, không đánh nữa."

Vệ Tây cầm roi Thí Thần, ánh mắt mờ mịt liếc nhìn Phong Bá cùng Thủy Sư, hai người này vừa nãy dùng cây quạt đập đầu đồ đệ cậu, nợ này còn chưa tính rõ ràng.

Sắc mặt Phong Bá Thủy Sư rét lạnh, Vệ Đắc Đạo ở bên cạnh ôn hòa mở miệng: "Tinh quân, đồ nhi tôi vẫn còn nhỏ...."

Phong Bá Thủy Sư: "....im miệng."

Người bị hại không thể làm gì, lại giận mà không thể phát tiết, Hạ Thủ Nhân ngược lại rốt cuộc cũng nhận ra cái người một thân công đức ở trước mặt, lại nhìn Vệ Tây, biểu tình cực kỳ kinh ngạc: "Ơ? Sao lại là..."

Nghe thấy âm thanh Hạ Thủ Nhân, vẻ mặt Vệ Đắc Đạo biến đổi, theo bản năng nghiêng đầu đảo về phía Vệ Tây, thế nhưng cảm nhận được ánh mắt băng lãnh của Sóc Tông ở phía sau Vệ Tây, tựa hồ lão không cần xin hỗ trợ ngăn cản Hạ Thủ Nhân lên tiếng.

Phong Bá Thủy Sư rất khó chịu với sự tồn tại của Vệ Đắc Đạo, nhịn không được nhíu mày: "Mi nhận ra lão à? Lão rốt cuộc là ai?"

Hạ Thủ Nhân mặc dù không có thần vị trên thiên đình như Sóc Tông, thế nhưng vì là thần thú viễn cổ, lui tới với giới tu hành không ít, lại biết được đại sự thiên hạ nên mặc dù chưa từng quen biết nhưng vẫn có ấn tượng khá sâu với người đứng đầu giới tu hành Vệ Đắc Đạo. Không chỉ ấn tượng khá sâu, hắn còn biết rất nhiều truyền thuyết lẫy lững lưu truyền trong giới của đối phương. Bất quá thân phận Phong Bá Thủy Sư đặc biệt, trước kia vẫn luôn giữ thân phận, không tùy tiện hạ phàm, vì thế kiến thức về giới tu hành hiển nhiên ít hơn hắn.

Vì thế lúc nghe Phong Bá Thủy Sư hỏi, Hạ Thủ Nhân liền theo bản năng muốn trả lời, kết quả lúc mở miệng lại nhận được ánh mắt của bạn tốt.

Hạ Thủ Nhân khựng một chút, đảo lời: "À không, tôi không biết lão."

Phong Bá Thủy Sư nhăn mặt nhíu mày nhìn hắn.

Đoàn Kết Nghĩa ở bên kia quan sát dáng vẻ Vệ Đắc Đạo, cũng xác định được suy đoán trong lòng, hôm nay thấy được Phong Bá Thủy Sư, năng lực tiếp nhận về khía cạnh thần linh của hắn đã cực kỳ tràn đầy, lúc này liền quỳ xuống bái lạy: "Thiên tôn đại nhân!"

Sau đó lại hướng sư đệ nhà mình hô: "Sư đệ, sư đệ! Thiên tôn đại nhân hiển linh! Sư đệ còn đứng ngây ra đó làm gì!"

Sư đệ lạnh lùng nhìn hắn, hoàn toàn không có ý muốn qua lễ bái, tính tình thiên tôn đại nhân đặc biệt tốt, còn đưa tay xoa đầu hắn, mặt dù mắt mù không nhìn thấy nhưng trong ánh mắt tràn đầy ý cười: "Không cần làm lễ lớn như vậy, đứng dậy đi, con là đại đệ tử của Tây Nhi à? Cốt cách không tệ, gọi sư tổ là được rồi."

Đoàn Kết Nghĩa thân là fan não tàn số một Thái Thương Tông, hôm nay gặp được thiên tôn mà tông môn nhà mình cung phụng thì kích động tới đỏ mặt tới tận mang tai: "Sư tổ!"

Sau đó quay qua nói với Phong Bá Thủy Sư: "Aiz, thân là thần tiên mà ngay cả Đắc Đạo thiên tôn danh tiếng lẫy lừng của tông môn bọn tôi cũng không nhận ra, xem ra trước kia quả thực lăn lộn không tốt."

Hiểu biết của Đoàn Kết Nghĩa về tinh túc thần vị khá ít, từ khi tiếp xúc huyền học tới nay, quen thuộc nhất chính là thiên tôn nhà mình, số còn lại chính là các vị Tam Thanh tổ sư nhìn thấy trong quan của Huống Chí Minh cùng nhóm đồng hành. Hiện giờ Phong Bá Thủy Sư tín đồ thưa thớt, có rất ít đạo quan cung phụng, trước nay hắn chưa từng nghe tới tên hai vị tôn thần này, vì thế trong nội tâm liền có một nhận thức thâm căn cố đế----- thiên tôn nhà mình trâu bò hơn hai vị thần tiên không biết từ đâu chui ra này nhiều.

Mọi người ở hiện trường: "..."

Vệ Đắc Đạo cũng có chút ngượng ngùng: "Đừng nói vậy với tinh túc."

Đoàn Kết Nghĩa: "Không có gì mà thiên tôn, con cũng đâu nói sai, hai bọn họ đều mất việc rồi, địa vị ngày xưa có cao cũng vô ích a."

Phong Bá Thủy Sư: "..."

Hạ Thủ Nhân nhịn không được lên tiếng: "À vụ mất việc này... thật ra thì không phải vấn đề của bọn họ, chủ yếu là thiên đình đã..."

Đoàn Kết Nghĩa khoát tay: "Tôi hiểu tôi hiểu mà, đơn vị làm việc không hiệu quả nên giải tán, kết quả hai bọn họ mất việc, hai bọn họ muốn gầy dựng sự nghiệp nên làm tà giáo. Tôi đã nói mà, tà giáo sao có thể là thần tiên đứng đắn được chứ? Trước kia dù sao cũng có thể coi là công chức, bây giờ ngay cả chính phủ cũng không tha cho bọn họ, đúng là càng lăn lộn càng tệ mà."

Phong Bá Thủy Sư: "..."

Nói thật, thức tỉnh lâu như vậy, lúc mê muội hai người bọn họ cũng không hối hận, thế nhưng lúc này nội tâm hai vị thần tiên chợt ý thức được cái gì gọi là một bước sảy chân hận nghìn đời.

Đoàn Kết Nghĩa quan sát hai người một hồi, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đề nghị: "Tôi cảm thấy tư tưởng của hai vị không ổn, quá xúc động, hơn nữa có thể là nghỉ phép quá lâu nên căn bản không hiểu kiến thức xã hội, ngay cả pháp luật cũng dám đụng vào, lăn lộn không tệ sao được? Hai người như vậy căn bản không thích hợp làm ăn riêng đâu, còn không bằng tới Thái Thương Tông bọn tôi làm việc, sư phụ, ngài nói đúng không?"

Mọi người: "????"

Vệ Tây nhìn Phong Bá Thủy Sư hừ lạnh một tiếng, bởi vì vừa nãy đối phương đánh nhau với đồ đệ nhà mình mà ánh mắt có chút chán ghét: "Loại công chức này chiêu mộ có ích lợi gì? Còn không bằng giết đi."

Phong Bá Thủy Sư: "..."

Vệ Đắc Đạo: "Hai vị tinh quân, đồ nhi tôi còn nhỏ..."

Phong Bá Thủy Sư: "..."

Đoàn Kết Nghĩa haiz một tiếng: "Sư phụ, hai vị thần tiên này mặc dù là dã kê thần, kém hơn thiên tôn nhà chúng ta nhưng dù sao cũng có thể gọi mưa, vẫn có chút lợi hại mà?" [gà rừng]

Chán ghét trong mắt Vệ Tây dần nhạt đi, có chút suy tư quan sát hai vị đối thủ trước mặt.

Phong Bá được khen nhưng hoàn toàn không cảm thấy cao hứng chút nào: "Nói bậy nói bạ, chúng ta là thần linh được thiên đạo bổ nhiệm, là tinh túc tiếng tăm lừng lẫy, thiên tôn không có thần cốt của tông môn mấy người mới thật sự là dã, dã... ngụy thần!"

Phong Bá giữ mặt mũi, không có cách nào nói ra lời lẽ như Đoàn Kết Nghĩa, mà Đoàn Kết Nghĩa nào biết thần cốt là cái gì? Vẫn tiếp tục cãi: "Bậy bạ gì chứ, mới vừa nãy ở trên trời còn nói trên người thiên tôn nhà bọn tôi công đức nhiều, ngay cả đánh cũng không dám đánh, bây giờ lại nói là ngụy thần, tôi hỏi ông, công đức trên người thiên tôn nhà bọn tôi nhiều hơn hay trên người mấy ông nhiều hơn?"

Phong Bá Thủy Sư: "......"

Hai người không khỏi nhìn vị ngụy thần trước mặt, công đức rực rỡ trên người đối phương.... đừng nói hai bọn họ, cho dù hơn nửa thần quan trên thiên đình trước kia đứng tụm lại một chỗ cũng chưa chắc hơn được.

Cái này.... công đức khổng lồ này... thật sự là có được từ việc chữa bệnh phù chân cho tín đồ sao? Nghĩ tới đây, tâm tình Phong Bá Thủy Sư có chút sụp đổ.

Đoàn Kết Nghĩa thấy hai bọn họ không đáp lời thì lại càng phấn khích hơn: "Không nói chuyện này, weibo của bọn tôi sau khi phát quảng cáo lên kênh chính phủ đã vượt hơn một triệu người ái mộ, mấy người có bao nhiêu tín đồ?"

Phong Bá Thủy Sư: "..."

Đừng nói Phong Bá Thủy Sư, ngay cả Hạ Thủ Nhân cũng cảm thấy hâm mộ: "Sao lại nhiều như vậy?"

Nghĩ tới hiện giờ hương khói của mình lác đác không còn bao nhiêu, lòng Phong Bá Thủy Sư đau như cắt, liếc nhìn dáng vẻ Vệ Đắc Đạo, rõ ràng là chính là ngụy thần không sai, thế nhưng vì sao đối phương lại lăn lộn tốt hơn mình nhiều như vậy?

Đường đường là thần linh, rơi vào tình cảnh này, Phong Bá thực mê mang: "Này sao có thể? Bọn mi rốt cuộc làm sao làm được?"

Đoàn Kết Nghĩa thấy đối phương rốt cuộc có dấu hiệu phục tùng thì không khỏi lộ ra biểu tình đắc ý, lấy di động ra mở quảng cáo tông môn cho Phong Bá Thủy Sư xem: "Thấy không, đây chính là khác biệt của công ty chính quy bọn tôi với tà giáo mấy người!"

Phong Bá Thủy Sư không hiểu cái này lắm, thế nhưng nghe Đoàn Kết Nghĩa nói sau khi tung ra đoạn quảng cáo này đã tăng lên mấy trăm triệu fan thì không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hãi: "Không ngờ thời đại đã phát triển tới trình độ này rồi a."

Thần tiên chính quy như bọn họ đã không còn ai cung phụng, ngay cả thần miếu cũng vì quá lâu không sửa chữa mà trở thành kiến trúc nguy hiểm, nhóm giáo đồ cúng tế thì bị cảnh sát rượt đuổi, thế nhưng ngụy thần trước mặt có tín đồ ngàn vạn, còn được chính phủ công nhận, thiên đạo cũng không kìm hãm, còn cho lão có công đức chói mắt như vậy.

Thủy Sư ôn hòa hơn Phong Bá, lúc này nhìn những sợi tơ đen nhiễm trong thần lực mình mà nhịn không được bi thương: "Chúng ta nhập ma rốt cuộc là vì cái gì chứ?"

Phong Bá cũng có chút hoảng hốt: "Còn không phải vì tên Phiền Não ma kia nói nhân loại trên thế gian đã hết lòng tin tưởng khoa học, không cần thần linh nữa, chỉ có nhập ma mới có thể quản thúc thiên địa, giành lại chỗ đứng."

***

Đoàn Kết Nghĩa nghe không hiểu, thế nhưng sắc mặt của Hạ Thủ Nhân cùng Sóc Tông lập tức biến đổi.

Hạ Thủ Nhân lớn tiếng hỏi: "Phiền Não ma?"

Biểu tình Sóc Tông cũng trở nên ngưng trọng: "Hai người đã gặp bọn chúng?"

Đoàn Kết Nghĩa bị phản ứng của hai người dọa giật mình: "Thứ gì vậy, Phiền Não ma là cái gì?"

Hạ Thủ Nhân liếc mắt, biểu tình nghiêm túc giải thích: "Thiên địa lục đạo, thiên, nhân, súc, quỷ, thần, atula, đó là sáu đường đầu thai ngoại trừ Phật giới, thế nhưng trong quy tắc thế gian lại có chỗ bất đồng. Thiên đạo quản thúc vạn vật, nhân đạo chính là con người, súc cùng thần đạo tự nhiên không cần phải nói, quỷ đạo là hết thảy tử linh, cuối cùng chính là atula, trong giới tu hành chúng ta nó được gọi chung là ma giới, Phiền Não ma chính là một đại tướng dưới trướng ma vương."

Hạ Thủ Nhân ngắn gọn giải thích xong, sau đó nhíu mày hỏi Phong Bá: "Ông chắc chắn mình đã gặp phiền não ma? Từ sau lần thiên đình đông tây phương liên thủ dùng thiên đạo chém chết đầu lĩnh ma giới ma Ba Tuần, đã rất lâu rồi chưa từng xuất hiện tung tích nhân sĩ ma giới."

Phong Bá cười khổ, lắc đầu: "Sao có thể chém chết được chứ, cùng lắm là đánh nát hồn phách trấn áp hắn một phen mà thôi. Hiện giờ thiên đình đông tây phương sụp đổ, thiên đạo cũng sụp đổ hơn phân nửa, nào còn nơi nào có thể kìm hãm hắn? Huống chi ma giới ẩn núp lâu như vậy, lúc thiên đạo sụp đổ cũng không lộ ra tung tích, thực lực hoàn toàn không bị tổn hại, Phiền Não ma nhân lúc thiên đạo nới lỏng đã hóa thần thức của ma Ba Tuần hóa thân thành người tái hiện ở thế gian, bây giờ toàn bộ ma giới đang truy tìm tung tích ma Ba Tuần, sau khi tìm được hắn, ma giới sẽ tụ họp, trở thành chúa tể mới của thiên địa."

Hạ Thủ Nhân kinh ngạc nói: "Ba Tuần lại xuất hiện? Khi xưa thiên đình đông tây phương liên thủ cũng suýt chút nữa không chống nổi hắn cùng đám ma binh thủ hạ, hiện giờ thần giới suy thoái, thiên đạo không lành lặn, còn có ai có thể chế ngự được ma giới?"

Ánh mắt Phong Bá cũng không quá lạc quan: "Đúng vậy, may mắn là sau khi Ba Tuần hóa người thì không liên hệ với ma binh thủ hạ, ma giới suy đoán là hắn đã mất trí nhớ khi luân hồi vào thế gian, vì thế tạm thời vẫn chưa tìm được tung tích của hắn."

Thấy hai người khẩn trương như vậy, Đoàn Kết Nghĩa ngây ngốc hỏi: "Cái tên Ba Tuần kia lợi hại vậy sao?"

Phong Bá trầm giọng nói: "Đương nhiên, Ba Tuần là thiên địa đệ nhất Ma Phật, sau khi thành ma liền nắm ma giới trong tay, quyền cao chức trọng, suy nghĩ cổ quái cố chấp, chuyện thích làm nhất là phá hoại việc tu hành của Thần Phật, ngay cả Phật tổ cũng bị hắn nhiễu loạn suýt chút nữa không thể đắc đạo, sau đó còn dẫn thủ hạ nhiều lần muốn lật đổ thiên đình đông tây phương, thuyết phục Thần Phật rơi vào ma đạo, có thể không lợi hại sao?"

"Ai u con bà nó." Đoàn Kết Nghĩa sinh ra cảm giác cảm thông với vị ma vương chưa từng nghe nói này: "Hóa ra là chiêu mộ hai người, vị ma vương này thực coi trọng sự nghiệp a."

Mọi người: "..."

Hạ Thủ Nhân sắc mặt cổ quái nhìn Đoàn Kết Nghĩa, nghĩ cũng biết mạch não lại đang rẽ sang hướng kỳ quái, người này mấy phút trước cũng mới thuyết phục thần linh thiên đình tới tông môn nhà mình nhậm chức, mặc dù chỉ là hai vị công chức đã bị nghỉ việc...

Đoàn Kết Nghĩa phát hiện biểu đạt lập trường chính trị của mình không đúng lắm, liền vội vàng đổi lời: "Hai người có phải bị ngu không, biết bọn chúng như vậy mà còn tin, còn không bị mắc lừa sao? Ma giới này quả thực có chút xấu xa, ngay cả góc tường của thiên đình mà cũng dám đào, thật không biết giới hạn là gì mà, hơn nữa ma giới không phải là băng đảng sao? Quốc gia cũng không khuyến khích mấy vụ này, tôi thấy không có tiền đồ, hai người gia nhập bên đó còn không thích hợp bằng Thái Thương Tông bọn tôi. Sư phụ, người nói coi có đúng không?"

Vệ Tây: "Ừ."

Hạ Thủ Nhân: "..."

Mặt hai thầy trò mấy người có đau không vậy?

Hạ Thủ Nhân từ bỏ xoắn xuýt với hai thầy trò nhà này, chuyên chú hỏi Phong Bá: "Nếu hai người đã gặp đọa ma, vậy tên Phiền Não Ma kia có nói chút đầu mối nào về Ba Tuần không?"

Phong Bá lắc đầu: "Chính bọn chúng cũng không có bao nhiêu đầu mối, chỉ suy đoán là Ba Tuần đã tiến vào luân hồi mà thôi. Với thân phận của Ba Tuần thì cho dù tiến vào luân hồi cũng không liên quan tới Âm Phủ ti, không tìm được tên họ, bất quá cũng không phải hoàn toàn không thể tìm ra."

Thủy Sư tiếp lời: "Ma giới tùy tâm sở dục, càn rỡ vô kỵ, hoàn toàn không có ý thức trách nhiệm với thiên địa. Ba Tuần muốn một lần nữa trở thành ma thì phải tìm một thân phận đoạn tuyệt với quyến luyến thế gian để nhập thế, ma giới suy đoán hắn sẽ để chính mình không cha không mẹ, nghèo khó vất vả, chịu hết bất công cùng lạnh nhạt của thế gian mới có thể oán hận nhân gian cùng thiên địa vạn vật, không còn chút quyến luyến lĩnh ngộ ma đạo."

Quá thảm, Đoàn Kết Nghĩa thầm nghĩ, không cha không mẹ nghèo khó vất vả chịu hết bất không cùng lạnh nhạt thế gian, này không phải cuộc đời lúc ban đầu của ông đây sao? Ăn xin lưu lạc ngủ bờ ngủ bụi bị ghẻ lạnh nhiều không kể xiết, có khi mùa đông quá lạnh, hắn co rúc trong ổ sắp chết rét cũng chất vấn xã hội này vô số lần. Bởi vì từng thể nghiệm nên hắn nhịn không được phỉ nhổ: "Ma vương này có tật xấu gì vậy? Làm đại vương không làm lại tìm cho mình một thân thế rách nát như vậy, hết thảy chỉ vì trả thù xã hội. Má ơi! Nếu đổi thành tôi, có thể lựa chọn thân phận đầu thai cho mình thì nhất định tôi phải vào bụng của vợ thủ phú toàn quốc, vừa sinh ra đã có xe có nhà có máy bay riêng đi du lịch khắp thế giới, như vậy mới đã a."

Hạ Thủ Nhân liếc mắt: "Cái tên ngốc như mi mới có suy nghĩ này, mục tiêu của Ba Tuần là nắm giữ toàn bộ ma giới, ý tưởng có thể nông cạn như mi sao?"

Đoàn Kết Nghĩa chua xót hừ một tiếng: "Nắm ma giới cái bép, làm giám đốc trong tông môn bọn tôi cũng là lãnh đạo đó thôi, ngày ngày có cuộc sống phong phú, còn yêu thương thế giới, sống thú vị hơn hắn nhiều."

Đoàn Kết Nghĩa vừa nói vừa nhịn không được dính tới bên người sư phụ nhà mình, mẹ a, may mắn có sư phụ cứu giúp hắn khỏi cái nơi rách nát Phượng Dương kia nên hắn mới có được cuộc sống tiến thủ như vây giờ, bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy thì nói không chừng một ngày nào đó hắn cũng muốn trả thù thế giới. Hiện giờ hắn cùng sư phụ ra sức kinh doanh, tông môn ngày càng phát dương quang đại, tiền gửi ngân hàng cũng ngày càng nhiều, không tới mức ngày nào cũng được đi siêu xe ở nhà sang có máy bay tư nhân, thế nhưng làm phú nhất đại cũng không tệ a.

***

Cuối cùng vẫn không thể thảo luận được tung tích của Ba Tuần, bất quá tiền cảnh phát triển của Thái Thương Tông thật sự làm Phong Bá Thủy Sư động lòng, đặc biệt là thèm muốn kim quang công đức trên người Vệ Đắc Đạo, thân là thần quan thiên đình, nào có thần tiên nào chưa từng dệt giấc mộng được công đức của thiên đạo vây quanh sáng chói chứ? Hiện giờ tín đồ của bọn họ thưa thớt, thần miếu cũng bị đóng cửa, rõ ràng là thần tiên chính quy nhưng lại lăn lộn không bằng một vị ngụy thần.

Phong Bá tức giận nói: "Khi ấy Phiền Não ma nói nhân gian không còn cần thần linh nữa, ta thấy Bắc Hoang Xuyên này quả thật không còn người cầu mưa, thần miếu cũng bị tháo dỡ nên tin hắn, nào ngờ đâu hắn lại gạt ta, rõ ràng chữa bệnh phù chân cho nhân loại là có thể có được công đức lớn như vậy."

Đoàn Kết Nghĩa cười hắc hắc: "Ông cũng thật là, bây giờ là năm nào rồi, Nhạc Hòa bây giờ căn bản không thiếu nước, ông ở đây có thể phát triển được gì chứ, mưa ở đây chỉ làm thị dân không tiện đi làm, người ta chửi còn không kịp, muốn có công đức thì phải làm theo tụi tôi."

Phong Bá tự biết mình bị lừa, thật không có mặt mũi, chỉ thở dài.

Cơ hồ ngay lúc này, người té xỉu dưới đất cũng tỉnh lại, biểu tình mê mang từ từ bò dậy.

Cố tiên sinh vừa nãy ngã vào vũng nước mưa, cả người đầy bùn nước, sau khi ngồi dậy thì đầu óc vẫn còn choáng váng: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên tôi lại té xỉu?"

Đồng thời chú ý tới trong chiến đội của mình xuất hiện hai người lạ mặt, Cố tiên sinh có chút sửng sốt: "Hai vị này là....?"

Sao lại ăn mặc kỳ quái như vậy a?

Đoàn Kết Nghĩa do dự một chút, nên giới thiệu thế nào đây, Phong Bá Thủy Sư không phải thần được cung phụng của Thái Thương Tông, bản thân còn làm chuyện xấu, mặc dù đã dừng kịp trước bờ vực nhưng dù sao cũng có liên hệ với băng đảng, nếu lấy thân phận ngày xưa ra khoe thì cũng không quá chính quy.

Vì thế hắn ngừng một chút, nghĩ ra một ý kiến hay: "Đây là chuyên gia Thái Thương Tông bọn tôi mới chiêu mộ được."

Cố tiên sinh: "?????"

Vậy nghĩa là sao?

Phong Bá Thủy Sư cũng thực mê mang với thân phận mới của mình, lúc này tên thần sử cuồng nhiệt của hai người cũng đã tỉnh lại, vừa thấy hai người lập tức thành kính quỳ lạy dập đầu: "Thần linh hiển linh!!!"

Cố tiên sinh khiếp sợ: "Thần linh????"

"Mẹ ơi." Đoàn Kết Nghĩa hỏi: "Hắn biết hai người à?"

Phong Bá Thủy Sư bất an nói: "Trước kia muốn hắn phát triển thêm tín đồ nên có hiện thân vài lần, trước kia hắn từng tham gia các tà giáo khác, năng lực tẩy não rất lợi hại, làm người cũng khá cấp tiến, lần nhân tế trước là hắn chủ động đề nghị, nghe nói trước kia ở các giáo phái khác cũng từng làm qua không ít chuyện, bất quá rất có kinh nghiệm, chưa từng bị cảnh sát bắt lần nào."

"Mẹ ơi, này không phải là phần tử phạm tội rồi sao?" Đoàn Kết Nghĩa nói: "Hai người không thể có dính líu với loại phần tử phạm tội này đâu."

Phong Bá nghe vậy thì lộ ra biểu tình nuối tiếc, không quản nói thế nào, này cũng là giáo chúng bọn họ vất vả lắm mới phát triển được a.

Đoàn Kết Nghĩa ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Lãnh đạo văn hóa đang ở ngay đây a..."

Phong Bá Thủy Sư: "..."

Vị thần sử kia thoạt nhìn là một phần tử cực kỳ cuồng nhiệt cấp tiến, thấy thần linh mình cung phụng ở trước mắt thì hai mắt lóng lánh quang mang, còn không quên hô to với nhóm tín đồ ở bên cạnh: "Ngớ ra đó làm gì? May tới quỳ lạy thần linh bổn giáo a!!!"

Nhóm tín đồ xung quanh bị trạng thái của hắn kinh hoảng, dè dặt nhìn hai người xa lạ mặc trường bào quảng tụ khí chất bất phàm kia.

Thần sử phỏng chừng cảm thấy hô như vậy vẫn chưa đủ biểu đạt kính ngưỡng của mình, ngay sau đó bắt đầu dập đầu cộp cộp xuống đất, làm nhóm cụ ông cụ bà kích động theo. Thần sử nói tất nhiên không sai, giáo phái mình quả nhiên không phải tà giáo, bọn họ cung phụng chân thần, giờ đã hiển linh rồi a!

Kết quả còn không kịp chờ nhóm cụ ông cụ bà phấn khởi quỳ xuống, phía trước đã truyền tới hai đạo âm thanh gấp gáp, quả quyết phân rõ quan hệ song phương----

"Đừng có nói càn."

"Chúng ta chưa bao giờ làm tà giáo."

Nhóm cụ ông cụ bà mặc áo bào đen chuẩn bị quỳ xuống: "?"

Thần sử dập đầu cộp cộp đỉnh cái trán tím bầm: "??"

Cố tiên sinh: "????"

Cố tiên sinh chỉ thấy hai nam nhân ăn mặc cổ trang kỳ dị kia liếc nhìn mình một cái, sau đó nhẹ nhàng đi tới chỗ tên thần sử đang khiếp sợ kia, cũng không biết làm gì.

Một lát sau, thần sử lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, nhảy phốc lên: "Tôi hiểu rồi! Di động đâu? Di động của tôi đâu rồi? Tôi muốn tự thú, ai giúp tôi gọi 110 đi!"

Vô số lão giáo chúng: "?????"

Cố tiên sinh: "........."

Đoàn Kết Nghĩa: "Xem đi, hai bọn họ đã nói không có quan hệ với tà giáo, chỉ là chuyên gia bình thường thôi."

Cố tiên sinh một lời khó nói hết nhìn hắn.

Cậu trai trẻ, cậu xem tôi là kẻ ngu à?

***

Bên kia, Hạ Thủ Nhân dè dặt kéo người anh em nhà mình: "Này này lão súc sinh, ông nói coi, công đức trên người Vệ chưởng môn này rốt cuộc từ đâu mà có?"

Sóc Tông nhìn Vệ Tây, đối phương đang cùng Vệ Đắc Đạo nói chuyện với Phong Bá Thủy Sư.

Thấy sắc mặt Vệ Tây không tốt lắm, anh nhàn nhạt nói: "Ông nói coi?"

Hạ Thủ Nhân nhìn theo ánh mắt Sóc Tông, một lát sau ý thức được gì đó liền kinh ngạc há miệng: "....không ngờ lại là..."

Thế nhưng người biết quá khứ vạn vật như hắn không nhiều, bên kia Phong Bá Thủy Sư đang tranh cãi với Vệ Tây.

Vệ Tây thực phiền não: "Sau khi vào tông môn phụ trách cái gì? Hai người không phải thần gió thần mưa sao? Đương nhiên phải phụ trách tạo mưa."

Phong Bá Thủy Sư do dự một hồi, Phong Bá từng bị Vệ Tây đánh nên không cam lòng nhượng bộ, vẫn là Thủy Sư nói ra tiếng lòng của bọn họ: "Mưa dĩ nhiên phải làm, dù sao cũng là chức nghiệp bọn tôi am hiểu, chỉ là..."

Vệ Tây đập đập roi Thí Thần trên tay: "Chỉ là cái gì?"

Thủy Sư: "Còn có công việc chữa bệnh phù chân với táo bón cho tín đồ, có thể cũng để bọn tôi tiếp xúc một chút không?"

Vệ Tây: "??"

Sóc Tông: "..."

Hạ Thủ Nhân: "..."

Vệ Đắc Đạo: "..."

Đoàn Kết Nghĩa: "Wow a, hai người có lý tưởng thật a, không cam lòng tạo mưa, vào tông môn còn muốn cướp nghiệp vụ của thiên tôn bọn tôi?"

Phong Bá hừ một tiếng, cực kỳ kiên định, Thủy Sư lộ ra biểu tình xấu hổ, thế nhưng cũng không có ý nhượng bộ.

Hành vi cướp nghiệp vụ này quả thực không tốt, thế nhưng vô luận là người hay thần vẫn luôn hướng về chỗ cao mà.

.103.
Bình Luận (0)
Comment