Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 22

Vệ Thiên Di gầm thét đến khàn cả giọng.

Vệ Tây cảm thấy người này thật kỳ quái, từ khi đến Vệ gia thì cậu cảm thấy cha của tiểu quỷ xui xẻo là người bất bình thường nhất, lúc nói chuyện âm thanh đặc biệt lớn, cứ như sợ như ta không nghe thấy. Không biết có phải đầu óc không tốt hay không mà còn thường xuyên nói những lời kỳ quái làm người ta nghe không hiểu. Cộng thêm người này mặc dù có tướng trường mệnh nhưng thân thể quá yếu, hở ra là muốn ngất xỉu. Loại môn nhân này, nếu không phải nể tình tiểu quỷ xui xẻo, cậu căn bản sẽ không thu nhận.

Bất quá sống chung lâu như vậy Vệ Tây cũng bắt đầu quen thuộc với lời lẽ không đầu không đuôi của đối phương, căn bản không thèm để ý, trực tiếp dẫn hai đồ đệ vào nhà.

"Vô liêm sỉ! Đúng lại! Cậu có nghe thấy lời tôi không vậy?" Bị xem thường như vậy, Vệ Thiên Di choáng váng, suýt chút nữa đã bùng nổ ngay tại chỗ, hoàn toàn quên mất kinh nghiệm đau thương mấy ngày qua, lại giống như trước giơ tay đánh người.

Vệ Tây nhìn động tác này chẳng khác gì nhìn trò cười, nhàn nhạt liếc nhìn cánh tay quơ giữa không trung thầm nghĩ, người này tràn trề sức sống như vậy, hay là mình cứ bẻ quách đi cho xong.

Thực tế không cần cậu ra tay đã có một cánh tay từ phía sau nhanh chóng vươn tới chặn tay Vệ Thiên Di.

Bầu không khí trở nên ngột ngạt như hiện trường tai nạn.

Nhị đồ đệ vô biểu tình đối diện tầm mắt Vệ Tây, một lát sau giống như không có chuyện gì thu hồi cánh tay đầy vết sẹo của mình, tựa hồ hoàn toàn không có cảm giác, mà Vệ Thiên Di chủ động đánh người lại kêu rên một tiếng, ôm bàn tay đỏ bừng của mình oa oa kêu to.

Vệ Thiên Di cảm thấy tay mình giống như đập vào gậy sắt, nháy mắt lòng bàn tay đau nhức không chịu nổi, cứ như nửa đêm mơ mơ màng màng bò dậy đập chân vào cạnh cửa vậy.

Vệ Tây liếc nhìn Vệ Thiên Di đang nhảy nhót kêu rên, lại nhìn vị trí bị đánh của đồ đệ, ánh mắt dần dần trở hung ác.

Trên đầu đột nhiên bị một bàn tay mang theo nhiệt độ ấm áp vỗ nhẹ, nhị đồ đệ kéo Vệ Tây chậm rãi tiến vào trong nhà, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn, vào nhà."

Vệ Tây vẫn không cam lòng, đầu lại bị vỗ nhẹ một cái, cậu trừng mắt nhìn đồ đệ không biết lớn nhỏ, bất đắc dĩ chỉ đành xoay người bỏ đi.

"Ông thấy không? Ông thấy không hả?" Nhìn bóng dáng hai người, Vệ Thiên Di tức sôi gan, túm cổ áo Chu quản gia lắc lư gào thét: "Còn dám sờ đầu kìa? Sờ đầu kia kìa! Dám nói với tôi chỉ là đồ đệ! Trước mặt tôi mà còn dám làm vậy! Nó nghĩ cha nó là kẻ ngu à?"

Chu quản gia bị lắc tới muốn ói, khóc không ra nước mắt giãy dụa: "Ông chủ! Ông chủ! Ngài bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút a!"

Nhìn không thấy bóng dáng đứa con lớn, Vệ Thiên Di rốt cuộc lấy lại chút lý trí, âm tình bất định nhìn chằm chằm cửa nhà.

Thư Uyển Dung bỏ cái xẻng trong tay xuống, lội ra khỏi đống bùn đi tới bên cạnh chồng, nhìn đôi giày dính đầy bùn đất của mình, nhịn không được đưa tay nắm lấy ống tay áo đối phương: "Thiên Di, cứ ồn ào như vậy không phải biện pháp, hay là chúng ta dẫn Tiểu Thù dọn ra ngoài đi."

Cuộc sống ăn không đủ no lại còn bị chỉ huy đào đất này, bà thật sự không chịu nổi nữa!

Nào ngờ chồng bà lại cố chấp nói: "Dựa vào cái gì chứ? Đây là nhà tôi! Muốn dọn thì cũng là cái thứ vô liêm sỉ kia dọn đi, dựa vào cái gì ông đây phải dọn đi nhường nhà cho nó? Lỡ chuyện truyền ra để người ta biết thì sao, tôi mất mặt chưa đủ nhiều à? Đồ con bất hiếu, tôi phải bắt nó cút xéo!"

"..." Nhìn chồng mình hùng hùng hổ hổ muốn đá đứa con lớn ra khỏi nhà, Thư Uyển Dung cảm thấy một lời thực khó nói hết.

Vệ Thừa Thù cầm cuốc chống đất, hếch mặt nhìn trời thầm nghĩ, ông con mẹ nó cứ ba hoa chích chòe, có giỏi thì lên tìm người nói thử xem? Ngại mình đeo kính râm chưa đủ lâu à?

****

Trong phòng, Vệ Tây tới phòng bếp xem xét cơm tối của mình, nhị đồ đệ cậu mới thu nhận vào Thái Thương Tông rốt cuộc lôi chiếc di động rung suốt cả ngày của mình ra.

Trên màn hình đều là tin tức wechat chưa đọc cùng cuộc gọi nhỡ của Hạ Thủ Nhân.

[Bóp Tiền: Ông ở Lục gia à?]

[Bóp Tiền: Nghe máy đi!"

[Bóp Tiền: Người như ông mang điện thoại theo có ích lợi gì chứ?]

[Bóp Tiền: Ông con mẹ nó không thật sự đi tìm người kia đi!?]

[Bóp Tiền: Còn nữa, trả tiền lại đi súc sinh! Bao giờ ông mới trả tiền lại cho tôi hả?]

[Bóp Tiền:...người đâu?]

[Bóp Tiền: Móa...]

[Bóp Tiền: [Đối phương chuyển cho bạn 100000NDT]]

[Bóp Tiền: thử xem ông có đó không thôi, mười phút sau rút lại.]

Lục Khuyết... hoặc nên nói là Sóc Tông nhanh chóng nhận tiền, sau đó chậm rãi gõ một câu [Tôi ở Vệ gia].

Hạ Thủ Nhân có lẽ ôm điện thoại suốt hai mươi bốn trên bảy không chịu buông tay, cuộc gọi lập tức gọi tới, vừa mới bắt máy, bên tai đã truyền ra tiếng gầm thét chẳng thua kém gì Vệ Thiên Di: "Cái tên Sóc Tông súc tinh này!!! Lại hố trăm ngàn của ông! Trả lại cho tôi!!! Trả lại đây!!! Đó không phải cho ông!!!"

Sóc Tông: "..."

Thấy đối phương hoàn toàn không có ý trả lại tiền cho mình, Hạ Thủ Nhân nhịn không được khóc lóc: "Nếu cuối tháng thật sự không có tiền thì phải thâm vào tiền tháng sau a ô ô ô ô..."

Hạ Thủ Nhân khóc thảm thương như vậy nhưng bạn tốt vẫn lòng dạ sắt đá, bịt tai không nghe.

Hạ Thủ Nhân lau nước mắt, cũng nhận rõ thực tế, tự kết thúc màn khóc lóc kể lể vô dụng: "Ông thật sự chạy tới bên cạnh Vệ Tây nhìn chằm chằm à? Tình huống thế nào? Vệ gia thật sự không có ai chết chứ?"

Sóc Tông ngẩng đầu, Vệ Tây vì ăn vụng nguyên liệu nấu cơm tối mà bị nhóm đầu bếp Vệ gia nhịn không không nổi nữa mời ra khỏi phòng bếp, tay còn cầm nửa củ cải trắng ăn dở, Sóc Tông yên lặng một hồi, sau đó bình tĩnh nói: "Không có."

"Vậy thì tốt rồi." Hạ Thủ Nhân thở phào, giống như yên lòng: "Tôi đã nói mà, Vệ gia gần nhất không nghe thấy tin tức gì lớn, hôm trước Vệ Thiên Di vui vẻ tham gia tiệc từ thiện, còn mang kính đen cực mốt nữa cơ mà, tinh thần phấn chấn biết bao nhiêu. Phỏng chừng Vệ Tây không làm gì bọn họ."

Sóc Tông quay đầu, chỉ thấy Vệ Thiên Di mà Hạ Thủ Nhân vừa nhắc tới đang đứng ngoài cửa kích động gầm thét gì đó, mơ hồ nghe thấy mấy câu "bảo nó cút ra ngoài", "tôi không có đứa con này" linh tinh, có thể là vì động tác quá lớn nên chiếc kính trên sống mũi trượt xuống, lộ ra hốc đen hơn cả tròng đen.

Sóc Tông: "...chắc vậy."

Hạ Thủ Nhân: "Vệ Thiên Di không nhận ra ông à?"

"Không."

Hạ Thủ Nhân ồ một tiếng, cũng không truy hỏi nhiều, bọn họ vẫn luôn như vậy, xã hội ngày càng phát triển, bọn họ phải nghĩ đủ cách để sự tồn tại lâu dài của mình trở nên hợp lý, nhắc nhở hảo hữu cẩn thận một chút, sau đó lại mếu máo hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất: "Cái đó... ông thật sự không trả tiền lại cho tôi à? Trước đó thì không nói, nhưng một trăm vừa nãy chỉ thử xem ông có ở đó không thôi, không phải có ý chuyển tiền cho ông..."

Lúc này Vệ Tây ôm nửa củ cải trắng đi tới, thấy nhị đồ đệ Lục Khuyết cầm di động thì hỏi: "Đồ nhi, có chuyện gì gấp à?"

Chỉ thấy nhị đồ đệ chậm rãi buông điện thoại: "Không có."

Vừa dứt lời, di động liền đinh một tiếng, là chuông báo wechat, Sóc Tông cầm di động nhìn một cái...

[Bóp Tiền: Súc sinh! Súc sinh! Đó thật sự là tiền ăn tháng này của tôi a!!! Trả lại cho tôi!!!]

Vệ Tây thò đầu qua nhìn một cái, thấy màn hình đầy dấu chấm than, liền hỏi: "Ai vậy?"

Sóc Tông thuận tay lôi nick wechat Hạ Thủ Nhân vào danh sách đen, giọng điệu thong thả nói: "Một người không quan trọng."

*****

Lượng thức ăn tối nay còn không nhiều bằng trước kia, Vệ Thiên Di nhìn thức ăn ít ỏi trên bàn, thực bất mãn hỏi bà vú: "Chuyện gì đây? Không phải đã bảo bà mua thêm thức ăn à?"

Nhặt lại được cái mạng sau kiếp số bị ông chủ lắc cổ điên cuồng, Chu quản gia dè dặt liếc nhìn Vệ Tây đang nhanh tay gắp thức ăn cho hai đồ nhi của mình, lặng lẽ lau mồ hôi trán, đồng thời gỡ phần tóc mái bị lắc đến rối bù của mình: ".... nhóm dì Vương nói, vừa nãy lúc bọn họ nấu cơm, đại thiếu chạy tới phòng bếp ăn sạch cà rốt củ cải cà chua..."

Sau khi biết chuyện ông cũng thật nhức đầu, gần nhất sức ăn của đại thiếu đặc biệt lớn, không ngờ thậm chí cả rau củ quả cũng không buông tha.

Vệ Thiên Di cũng cảm thấy cuộc sống thế này thật sự không chịu nổi, chống lại tầm mắt "vừa nãy anh nói gì" của vợ, ông nghẹn một hơi, há miệng muốn phun ra mấy lời độc ác bảo đứa con lớn cút xéo, nào ngờ còn chưa kịp nói thì đối diện với tầm mắt nhàn nhạt của Vệ Tây, biểu tình đứa con lớn lúc này chẳng khác gì lúc đánh bầm xanh con mắt mình.

Khóe mắt Vệ Thiên Di đau xót, dáng vẻ bệ vệ cũng xẹp như bóng xì hơi, buồn bực nghẹn nộ tới dở sống dở chết. Cuối cùng để tránh bị đói bụng, ông chỉ có thể bưng chén, trước khi Vệ Tây động đũa nhanh chóng gắp thức ăn cho mình, đũa công vừa chuẩn lại vừa ngoan.

Hừ, ông đây gắp nhiều một chút, xem xem thằng nhóc con kia còn gì để ăn! Mày thực sự khinh ông đây không trị được mày à!

Thư Uyển Dung nhìn chồng mình hung hăng cướp đi cái đùi gà dưới đũa mình: "..."

Vệ Thừa Thù ngửa mặt xem thường tới mức suýt ngã ngửa, xem đi, tôi đã nói mà.

Ăn con ác quỷ kia rồi nên hôm nay Vệ Tây không cảm thấy quá đói, vừa gắp thức ăn cho đồ nhi vừa phân phó Chu quản gia: "Chốc nữa ông thu thập một phòng khách cho Lục Khuyết."

Chu quản gia còn chưa trả lời, Vệ Thiên Di đã dựng mày nhét đùi gà vào cái chén chất chồng thức ăn của mình, địa vị gia chủ lảo đảo sắp ngã một lần nữa rục rịch: "Cái gì! Cậu còn muốn để người này ở trong nhà? Tiểu Chu! Không cho phép đi! Trong nhà không dư phòng khách!"

Đầu óc Vệ Tây không tốt, dĩ nhiên không hiểu Vệ Thiên Di nói vậy vì muốn cự tuyệt, vì thế cũng không tức giận, chỉ nhìn Chu quản gia hỏi: "Thật sự không dư phòng khách à?"

Chu quản gia túa mồ hôi nhễ nhại, liếc nhìn ông chủ nhà mình lộ rõ ánh mắt "ông đang làm công cho ai hử", do dự gật đầu: "Vâng."

"Ồ...." Vệ Tây không nghi ngờ, suy nghĩ một chút liền nghĩ ra ý hay: "Không sao, vậy cứ để đồ nhi ở chung với tôi, Lục Khuyết, thấy thế nào?"

Không cần để tâm chuyện ý thức lãnh địa với người của mình, huống chi đồ đệ vừa có dương khí thịnh vừa biết kiếm tiền, Vệ Tây thật sự rất thích!

Nhị đồ đệ bưng chén cơm chất chồng thức ăn tới sắp đổ, nghe vậy thì hơi nhíu hàng mày xinh đẹp nhìn qua, ánh mắt có chút phức tạp, nhìn không ra là tình nguyện hay không tình nguyện, trước khi Lục Khuyết kịp tỏ thái độ, Vệ Thiên Di đã dựng tóc vỗ bàn: "Không được!!!!!!"

Thư Uyển Dung cũng biết tính hướng của con riêng, vì thế lúng túng mở miệng: "Tiểu Tây, con cũng quá hồ nháo rồi, ở cùng một phòng thì ra thể thống gì, dì thấy vẫn là nghe theo ba con, để cậu ta..." Dọn ra ngoài thì tốt hơn.

Nửa câu sau còn chưa kịp nói, chồng bà đã quát lớn, rốt cuộc bộc phát khí thế của gia chủ, túm lấy cổ Chu quản gia: "Mau! Mau đi thu thập một căn phòng khách! Ngay lập tức!!! Để cậu ta dọn vào ở!!!"

Thư Uyển Dung: "..."

Vệ Tây ô một tiếng: "Không phải không còn phòng dư à?"

Chu quản gia không dám nói tiếp, ôm cái đầu bị xốc tới rối bù xoay người bỏ chạy. Vệ Thiên Di hừ lạnh một tiếng, ngang ngược ngồi xuống, trợn mắt nhìn đứa con lớn: "Tôi là cha cậu! Cái nhà này tôi muốn cái gì mà không được chứ?"

Dứt lời, ông liếc nhìn đứa đồ đệ mặt trắng mà con trai mới dẫn về, không biết có phải ảo giác hay ông, Vệ Thiên Di cứ cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình có chút âm trầm.

Vệ Thiên Di vô thức rùng mình, bất quá cũng không quá để ý, một lần nữa nắm quyền điều khiển cái nhà này trong tay, ông vui vẻ quay qua nhìn vợ, dương dương đắc ý nói: "Thằng nhãi con chết bầm, ông đây ăn muối còn nhiều hơn nó ăn cơm, cứ tưởng trèo lên đầu ông dễ lắm à, đừng quên, gia chủ cái nhà này vẫn là cha nó!"

Thư Uyển Dung: "..."

Trí thông minh của chồng mình... Thư Uyển Dung tuyệt vọng đỡ trán.

....*.... 
Bình Luận (0)
Comment