Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 64

Vệ Tây vừa mệt mỏi lại vừa đau tay đau chân nằm gối lên cánh tay đồ đệ, trong hơi thở tràn đầy mùi đồ đệ, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực, trước khi chìm vào giấc mộng cậu mới nhớ ra hôm nay mình hình như đã quên tháo ngọc bội ra.

Thật sự là hôm nay ngọc bội biểu hiện quá an tĩnh, trước kia mỗi lần cậu hút dương khí đồ đệ là nó cứ nóng hừng hực, không biết sao lần này nó lại dị thường ôn hòa. Nó dán sát làn da nhưng không hề nóng phỏng da, thỉnh thoảng hơi tăng nhiệt một chút nhưng lại nhanh chóng giảm trở lại, cứ như không muốn bị cậu bị nóng vậy, cũng vì thế mà cậu không nhớ tới nó.

Bất quá rõ ràng chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi, sao cậu lại cảm thấy nó không muốn làm mình bị nóng cơ chứ?

Ý niệm này chỉ chợt lóe trong đầu, tiếp đó cơn buồn ngủ mê mang đã ập tới thổi quét nó biến mất.

Sóc Tông ngủ được một nửa thì loáng thoáng nghe thấy có tiếng người ồn ào, tâm niệm anh hơi động một chút, bất quá còn chưa kịp tỉnh lại, Vệ Tây trong lòng anh vì ngủ sát bên cạnh nên phát giác được động tĩnh thân thể anh.

Vệ Tây phát ra âm thanh bực bội vì bị quấy phá giấc mộng, âm thanh không biết từ đâu vang vọng nháy mắt im bặt, lại là một mảnh tĩnh mịch.

Sóc Tông nửa mê nửa tỉnh buông bàn tay đan xen với Vệ Tây, ôm người bị kinh động vào lòng nhẹ nhàng vỗ về một cái, anh không phát hiện điều gì dị thường, thế nhưng cánh tay đột nhiên chạm phải một vật ấm áp. Anh theo bản năng sờ một chút thì phát hiện là miếng ngọc bội mà Vệ Tây quên lấy xuống trước khi ngủ.

Anh kéo miếng ngọc bội khỏi ngực Vệ Tây, nương theo ánh trăng quan sát, còn chưa nhìn ra gì thì đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay cấp tốc tăng lên!

Cũng lúc này, Vệ Tây bị quấy nhiễu mơ màng tỉnh lại, đại khái cảm nhận được bàn tay đan xen của hai người đã buông lỏng nên theo bản năng nắm lại.

Nếu như có âm thanh thì đại khái chính là âm thanh bóng bị xì hơi.

Cơ hồ nháy mắt bàn tay Vệ Tây chạm tới, miếng ngọc bội lập tức khôi phục nhiệt độ bình thường, hơi nóng hừng hực cứ như phù dung sớm nở tối tàn, Sóc Tông còn chưa kịp suy nghĩ thì tay đã bị Vệ Tây nắm lấy, người này rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng cứ hành động theo bản năng, ngón tay thon dài chui chui luồng luồng vào kẽ ngón tay, cứ như không mười ngón đan xen thì không chịu.

Sóc Tông theo bản năng buông lỏng miếng ngọc.

Nói ra cũng kỳ quái, giá trị vũ lực của Vệ Tây rõ ràng rất cao, thế nhưng tư thế khi ngủ thì luôn co ro, giống như biểu hiện không cảm thấy an toàn.

Lúc này cũng vậy, Vệ Tây theo bản năng nắm lấy tay đồ đệ mới hài lòng, một lần nữa chìm vào say ngủ, bắt đầu phát ra tiếng hít thở khe khẽ.

Ánh mắt Sóc Tông trở nên ôn nhu mà ngay chính bản thân anh cũng không nhận ra, một lần nữa điều chỉnh tư thế ôm Vệ Tây vào lòng, không thèm để tâm tới miếng ngọc bội cổ quái kia nữa.

Vốn không có gì phải sợ, huống chi trạng thái nháy mắt giảm nhiệt khi tiếp xúc với tay Vệ Tây cứ như phù dung sớm nở tối tàn, nói không chừng chỉ là ảo giác.

Thôi kệ đi, dù sao cũng không phải thứ quan trọng.

Ngủ thôi.

Trong đêm khuya, chưởng môn lệnh Thái Thương Tông, cũng chính là cái thứ "không quan trọng" kia dán sát làn da Vệ Tây xoắn xuýt muốn nóng lên trừng phạt Sóc Tông nhưng lại không nỡ đánh thức Vệ Tây: "........."

******

Gần đây Đoàn Kết Nghĩa cứ luôn cảm thấy có họa sát thân, đó là cảm ứng nguy cơ, giống như động vật cảm nhận được nguy cơ khi đụng trúng khắc tinh vậy.

Anh nói chuyện cảm ứng này với sư phụ, sư phụ chỉ quan sát tướng mạo anh thật tường tận rồi nói: "Nói bậy nói bạ."

Cái tướng này cùng lắm chỉ gặp chút xui xẻo mà thôi, làm gì có họa sát thân gì chứ?

Sau đó Đoàn Kết Nghĩa nói chuyện cảm ứng với sư đệ, sư đệ dùng ánh mắt âm trầm chăm chú nhìn anh: "Ha hả."

Đoàn Kết Nghĩa không tin, vừa mới quay đầu liền cảm thấy gáy lành lạnh, cứ như có một cái cầu chì treo lơ lửng trên đỉnh đầu có thể rớt xuống bất kì lúc nào, anh nhịn không được suy đoán: "Sư đệ, cậu nói coi có khi nào tôi đắc tội tiểu nhân không? Tôi dựa theo sách bấm ngón tay tính toán thì ra quẻ phạm tiểu nhân a!"

Sư đệ: "... ha hả."

Đoàn Kết Nghĩa: "??"

Ha hả là ý gì? Sư đệ đúng là không thân thiện mà.

Thế nhưng sư phụ cũng không rảnh quan tâm anh, tượng để tín đồ thỉnh cũng chưa đặt xong, sáng hôm nay ông chủ đột nhiên gọi điện tới báo cả hai lần nung tượng đều bị nứt.

Ống chủ khổ sở không thôi: "Theo lý thì không nên như vậy, tôi làm nghề này cũng mấy chục năm rồi, chưa từng xảy ra lỗi về độ lửa."

Ông chủ chuyên làm tượng thần tiên nên cũng có chút hiểu biết về quỷ quỷ thần thần, vì thế lần này ông cảm thấy có chút tà môn: "Có phải không bình thường không a?"

Vệ Tây quyết định dẫn đồ đệ tới tiệm xem một chút.

Lúc vào tiệm thì thấy ông chủ nhìn một bàn phôi tượng mà rầu rĩ. Vệ Tây thấy rõ số tượng kia thì cũng nhịn không được ngẩn người.

Hình dáng cuối cùng trong đầu cậu là gương mặt nhắm mắt ngủ yên của Vệ Đắc Đạo, vì thế một trong số yêu cầu là tượng phải nhắm mắt.

Tay nghề của ông chủ tốt vượt quá sự tưởng tượng của cậu, chỉ có vài điểm gợi ý nhưng phôi tượng rất có khí chất của Vệ Đắc Đạo, tay áo lay động, khí chất nhàn nhã, hai mắt nhắm nghiền, mặt mỉm cười, tựa hồ giây tiếp sau sẽ há miệng lải nhải dạy cách làm người.

Vệ Tây nhìn một hồi mới tiến tới, ông chủ mày ủ mày chê nói: "Đây là vụ làm ăn khó khăn nhất mà tôi từng nhận a. Còn chưa tới lò đã rạn rồi, đưa vào lò thì nứt luôn, rõ ràng những bức tượng khác vẫn ổn, chỉ có tượng nhà các cậu làm mãi vẫn không được, cũng là một loại phôi đất đó a."

Vệ Tây không ừ hử gì tiến tới, nghe ông chủ cẩn thận suy đoán: "Cũng thực ly kỳ a, cậu nói coi có phải tượng thần không muốn không? Cậu định nặn tượng để làm gì vậy?"

Vệ Tây thành thật trả lời: "Tôi mở tông môn, có tín đồ muốn thỉnh tượng về thờ."

Một người cầu chữa bệnh táo bón, một người cầu chữa bệnh phù chân.

Ông chủ không rõ nội tình, nghe vậy thì khó hiểu: "Đó là chuyện tốt mà, hương khói thịnh vượng, sao thần tiên lại không đồng ý chứ?"

Vừa dứt lời thì rắc một tiếng, phôi tượng cách ông chủ gần nhất đột nhiên nứt toạt, một cánh tay rụng xuống.

Sóc Tông: "..."

Ông chủ: "...xem ra thật sự không vui a..."

Vệ Tây không để tâm, trong ánh mắt sợ hãi của ông chủ đưa tay cầm lấy cánh tay cụt vừa rớt xuống quan sát.

Bề mặt nứt rất chỉnh tề sạch sẽ, giống như bị cắt ra vậy, Đoàn Kết Nghĩa cũng sợ: "Sư, sư phụ, có khi nào thiên tôn không muốn bị tín đồ thỉnh về nhà không?"

Vệ Tây không nghĩ như vậy, nhàn nhạt mở miệng: "Làm sao có thể chứ, sư tổ con tâm hoài thiên hạ, bình thường ở trong núi gặp con kiến cũng không keo kiệt giảng kinh điểm hóa a."

Tượng thần cụt tay: "..."

Thấy Vệ Tây thô bạo muốn ghép cánh tay cụt trở lại, ông chủ đang định nhắc nhở độ dính của phôi không đủ, hơn nữa cũng sắp bị hong khô rồi nên không ghép lại được đâu thì thấy Vệ Tây buông tay nói: "Xem đi, chỉ ngẫu nhiên thôi."

Phần tay cụt bị ghép nối hoàn hảo chỉnh tề hệt như mới, cứ như chưa từng bị rụng ra vậy.

"Bỏ vào lò nung đi." Vệ Tây nói với ông chủ, sau đó vừa nhìn chằm chằm mớ phôi tượng vừa nhích tới gần nhị đồ đệ trầm mặc nhà mình.

Nhị đồ đệ quan sát một hồi vẫn không nhìn ra tâm tình Vệ Tây, đột nhiên đưa tay xoa đầu cậu như muốn an ủi: "Nhớ ông ta à?"

Vệ Tây bắt lấy tay đồ đệ: "Làm gì có chuyện đó."

Lão quỷ Vệ Đắc Đạo kia mỗi ngày trừ ăn với ngủ thì chẳng làm gì khác.

Vệ Tây rũ mi mắt thưởng thức ngón tay thon dài trắng nõn của đồ đệ, ngón tay vuốt nhẹ vết sẹo trên mu bàn tay đối phương, sau đó bị đồ đệ nắm ngược trở lại. Vệ Tây ngừng động tác lại, qua một hồi lâu sau mới thờ ơ trả lời: "Nhiều lắm cũng chỉ có chút xíu thôi. Nung tượng xong rồi chúng ta cũng thờ một bức trong tông môn đi."

Biểu tình ông chủ đang dọn dẹp bùn phôi trở nên kỳ quái.

Trong quá trình làm tượng cho Thái Thương Tông ông gặp đủ sự cố, tỷ như sau khi đưa vào lò thì tự nhiên rạn nứt, tỷ như đặt lên khay thì tự nhiên rã ra, thậm chí có khi chỉ vì một chút sơ sót cực nhỏ mà dẫn tới một bức tượng mềm dẻo bị chia năm xẻ bảy.

Như mới vừa nãy, lúc dọn dẹp ông không cẩn thận để một bức tượng thần rơi xuống bàn, bàn hơi nhỏ, tượng hong khô liền lăn lăn lăn tới cạnh bàn.

Chuyện ngoài ý muốn này ông chủ đã gặp qua vô số lần, đáng buồn nhất là ông biết rõ mình không có cách nào cứu vãn, trên tay ông vẫn còn đang cầm những bức tượng khác, nếu sơ sẩy làm bể hết thì hỏng bét.

Tượng thần lăn lăn, quả nhiên lăn tới mép bàn, thế nhưng một màn ly kỳ xuất hiện, bức tượng đột nhiên ngừng lăn, sau đó bắt đầu đung đưa đung đưa ở ngay cạnh bàn.

Nó tựa hồ đang đấu tranh tâm lý kịch liệt, lúc thì lắc nửa vòng vào phần bàn an toàn, lúc thì lắc ra vực sâu vạn trượng bên ngoài cạnh bàn.

Ông chủ: "..."

Ông chủ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cũng lắc năm phút rồi, có quán tính cỡ nào thì cũng phải có điểm dừng chứ a? Vị đại tiên này rốt cuộc nhảy hay không nhảy?

******

Lúc nhận được tin vui mẻ tượng đã được nung thành công từ ông chủ, Vệ Tây đang chuẩn bị tổ chức tụ hội công ty.

Thái Thương Tông được nhận làm đơn vị hợp tác với nha môn âm tào ti, từ một công ty tư nhân biến thành đơn vị chính thức, tiền đồ sáng lạn, đây thực sự là tin tức tốt đến không thể nào tốt hơn với một công ty nhỏ đang trong giai đoạn khởi bước.

Chuyện vui lớn như vậy dĩ nhiên phải chia sẻ với nhân viên, vừa vặn từ khi thành lập tới giờ công ty chưa từng tổ chức hoạt động tập thể, loại hoạt động này có tác dụng gia tăng độ ăn ý của nội bộ công ty, vì thế theo đề nghị của tổng giám Đoàn Kết Nghĩa, chủ tịch Vệ Tây lần đầu tiên tổ chức hoạt động này.

Đối với chuyện này, thái độ của bộ trưởng tài vụ Sóc Tông là: "..."

Nói tới chuyện phân phối chức vị thì quá trình đại khái là thế này...

Ngày đó Vệ Tây đốc thúc đồ đệ tìm khung để trưng chứng thư kế bên giấy phép kinh doanh ở phòng khách, lúc ăn tối Vệ Thiên Di như thường ngày nhăn nhăn nhó nhó chắp tay đi tới, nhíu mày liếc mắt nhìn tấm chứng thư kia hai lần.

Mới đầu thấy con dấu đỏ trên chứng thư ông còn tưởng là văn bằng hay chứng từ kỹ năng gì đó mà Vệ Tây thi được, kết quả tập trung nhìn lại thì chỉ là thứ vớ va vớ vẩn âm tào địa phủ yêu ma quỷ quái gì gì đó.

Vệ Thiên Di cảm thấy xúi quẩy, dựng mày nói: "Thứ gì đây, lấy xuống, mau lấy xuống!"

Đoàn Kết Nghĩa liền giải thích đó là chứng nhận được chính phủ khen ngợi, sau này Thái Thương Tông không phải công ty bình thường nữa mà chính là đơn vị chính quy.

Vệ Thiên Di không tin tưởng chút nào, ngược lại còn cảm thấy con trai lớn cùng cái đứa đại đồ đệ này nhất định đã bị bệnh thần kinh, nha môn âm phủ là cái quỷ gì, chắc chỉ có lũ rút não mới nghĩ ra được, lại còn là chính phủ khen ngợi nữa chứ, ông cười lạnh hỏi: "Ô, lợi hại vậy à, vào đảng chưa? Vào CPPCC* chưa? Đơn vị của mấy anh thuộc cơ cấu nào? Trung ương? Đại biểu nhân nhân? Nội các chính phủ?" [*hội nghị hiệp thương chính trị TQ]

Vệ Tây: "?"

Đoàn Kết Nghĩa bắt đầu khổ sở suy ngẫm: "Chúng ta thuộc về cái nào a?"

Sóc Tông: "...cái nào cũng không phải."

Vệ Thiên Di ăn không no nhưng vẫn ngồi nán lại, đắc ý giễu cợt nói: "Ông đây lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, ăn muốn còn nhiều hơn các anh ăn gạo, cái công ty rách nát giả thần giả quỷ chỉ biết thắp đèn thắp nhang của mấy anh ngay cả chức vị cũng không phân rõ ở đó mà đòi đơn vị chính quy, gọi là tổ chức mini đã là nể mặt lắm rồi!"

Ba người ngồi đây đều cần có nhiệm vụ riêng biệt, Vệ Tây nghe mà nhíu chặt mày.

Trước không nói tới mớ cơ cấu rối rắm nghe có vẻ không dễ chọc mà Vệ Thiên Di nhắc tới, đề xuất chức vị của ông ta rất đúng, từ khi thành lập tới nay, trừ bỏ bộ trưởng nhân sự chú Thân thì Thái Thương Tông quả thực vẫn chưa bổ nhiệm chức vị quản lý nào khác.

Nếu muốn xây dựng tông môn lớn mạnh thì không thể vô trách nhiệm như vậy.

Vệ Tây cầm bảng chức vị công ty mà Đoàn Kết Nghĩa tìm được, chưởng môn thì nhất định là chủ tịch rồi, xuống xíu nữa...

"Hai con muốn chức vị nào?"

Đoàn Kết Nghĩa vui sướng: "Sư phụ! Con muốn làm tổng giám đốc!"

Vệ Tây: "Được, còn Khuyết nhi?"

Sóc Tông: "......."

Trong ánh mắt một lời khó nói hết của Vệ Thiên Di, Sóc Tông thực sự không chống đỡ nổi biểu tình nghiêm túc của Vệ Tây, anh quyết định chọn bộ tài vụ.

Vệ Thiên Di không thể tin nổi nhìn quá trình phân chia chức vụ của Thái Thương Tông, cuối cùng chính ông cũng bị phân cho chức vụ tiếp đón khách nhân, tâm tư giễu cợt cũng biến mất, chắp tay sau lưng kinh hãi than thở.... cái công ty này mà không rụng nụ trong vòng hai năm thì ông sẽ bẻ đầu mình xuống đá banh.

****

Vì thế hoạt động vui chơi tập thể lần đầu tiên của nhân viên Thái Thương Tông được ba vị nguyên lão bắt đầu triển khai.

Chú Thân nghe chuyện nha môn âm phủ cấp chứng thư cho công ty thì cao hứng biết bao nhiêu, nha môn âm phủ mặc dù không thể đưa Thái Thương Tông vào CPPCC, thế nhưng đối với giới quỷ thì quyền uy cũng tương đương, ông còn cảm thấy sức hấp dẫn của CPPCC nhỏ hơn nhiều.

Thành hoàng ti bản địa còn xếp Thái Thương Tông vào biên chế, biên chế a! Đừng nói cô hồn dã quỷ, ngay cả quỷ hồn đầu thai bình thường cũng muốn liều mạng thi cử để được xếp vào biên chế a. Đối với âm hồn mà nói, biên chế không đơn giản như công ăn việc làm ở dương gian. Có việc thì có thu nhập, có thể đảm bảo cuộc sống, còn mở mày mở mặt, chức vụ khá một chút, tỷ như thành hoàng thổ địa ti thì ngay cả nhiệm vụ đơn giản nhất là câu hồn cũng có thể kiếm thêm chút tiền đen, hơn nữa vì nắm giữ việc câu hồn cùng khiếu nại góp ý nên rất được nhóm quỷ bình thường kính sợ, ai gặp cũng khách khí. Quan trọng hơn là sau khi vào biên chế thì khi đi đầu thai sẽ được ưu đãi!

Ngày nào đó không muốn làm quỷ nữa thì có thể gửi đơn cho nha môn, nếu hiệu quả công việc xuất sắc thì đời thai có thể trở thành phú nhị đại không lo ăn lo mặc!

Người dương gian thường nói đời sau mình sẽ đầu thai thành phú nhị đại này nọ, thế nhưng bọn họ nào biết, trừ bỏ số ít những người có công đức lớn thì số còn lại căn bản đều là nhân viên biên chế của thành hoàng ti các nơi lũng đoạn.

Chú Thân vào nam ra bắc, gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, ông đã nghe qua không ít bát quái, ở đế đô có một vị phú nhị đại là con một của một nhà phú thương được cưng chìu yêu thương hết mực, có quỷ suy đoán vị này là một tiểu lãnh đạo thành hoàng ti bản địa thác sinh, vị tiểu lãnh đạo này có lí lịch cực tốt, thủ hạ dưới tay xử lý hơn ngàn vụ nhưng không hề phát sinh oan án, vị tiểu lãnh đạo này từ chức không tới hai năm thì độc tôn của nhà phú thương kia ra đời.

Nghĩ tới đây chú Thân liền nhịn không được vui vẻ, có miếng kẹo ngọt biên chế này, nhân viên trong công ty cũng trở thành chính quy, vốn chỉ là làm thêm ở dương gian cư nhiên trở thành nhân viên biên chế chính thức.

Đây thực sự là chuyện vui lớn a!

Lập tức hệ thống nhà ma cùng phòng trinh thám treo bảng tạm nghỉ, chú Thân dẫn mấy trăm quỷ thực tập cùng đoàn quỷ cụ ông cụ bà của đoàn hòa giải hào hứng chuẩn bị đi chơi.

Chuyện tổ chức hoạt động vui chơi cho nhân viên Vệ Tây có thông báo một tiếng với Khâu Quốc Khải, chủ yếu là vì nhóm tinh quái bên công ty quản lý cũng có thể xem là nhân viên công ty, nếu đã là hoạt động tập thể thì không thể loại bỏ tụi nó.

Khâu Quốc Khải không có ý kiến, nhóm tinh quái mới tới công ty nên cũng chưa có tài nguyên, đều đang ở trong quá trình học tập, ra ngoài cũng không sợ trễ nãi. Bất quá nghĩ tới chuyện Vệ Tây muốn dẫn tinh quái cùng nhân viên đi chơi, ông vẫn có chút lo lắng: "Vệ đại sư, để bọn họ đi chung có ổn không? Dù sao cũng không cùng chủng tộc, lỡ như làm nhân viên của cậu sợ..."

Vệ Tây: "Sẽ không."

Khâu Quốc Khải không dám khuyên nữa, sau khi cúp máy thì không thể làm gì khác hơn là đặc biệt dặn dò nhóm heo rừng tinh, lúc ra ngoài chơi nhớ phải che giấu kĩ, không được biểu hiện khác lạ trước mặt nhân viên Thái Thương Tông.

Lỡ như hù người ta báo cảnh sát thì tiêu đời cả đám a.

Nhóm tinh quái ra ngoài nhiều ngày như vậy đều cảm thấy cuộc sống bên ngoài quả thực vừa tốt vừa thoải mái hơn trong núi trong nhiều, cũng rõ hậu quả khi bị bại lộ thân phận, vì thế rối rít gật đầu.

Nửa tiếng sau.

Heo rừng tinh cứng ngắc cùng đám em trai e gái sợ hãi co rúm dán sát bên cạnh, xung quanh là một đám quỷ có tử trạng cực kỳ khủng bố, có người mặt đầy máu me, có người chỉ còn nửa cái đầu, có người con ngươi lòi hẳn ra ngoài.

Nhóm quỷ háo hức bình phẩm bọn họ: "Đây là đồng nghiệp của chi nhánh công ty à?"

"Đẹp mắt ghê nha."

"Nghe giám đốc Thân nói sau này sẽ làm minh tinh đó."

"Wow hâm mộ quá, trước khi chết tôi cũng từng nghĩ tới chuyện vào giới giải trí, thế nhưng dáng dấp không được đẹp..."

Heo rừng tinh: "..."

Sóc tinh ở bên cạnh há miệng run lẩy bẩy: "Trư, trư ca, em sợ."

Heo rừng tinh thầm nghĩ, mày thì chỉ sợ thôi còn anh đây muốn báo cảnh sát rồi đây này.

*****

Vệ Tây cùng đồ đệ chọn vài địa điểm vui chơi, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn trúng vườn thú đế đô.

Vườn thú này khá nổi danh, nghe nói phong cảnh cũng đẹp, còn là thánh địa mà nhóm nhân viên bên công ty quản lý tâm tâm niệm niệm, quan trọng nhất là bản thân Vệ Tây cũng hứng thú.

Bất quá điểm không tốt duy nhất là vườn thú này không kinh doanh vào ban đêm nên bọn họ chỉ có thể tiến hành hoạt động vào ban ngày. Mặc dù Thái Thương Tông có phương pháp đặc biệt làm nhóm nhân viên quỷ không e ngại ban ngày, thế nhưng ra ngoài vào ban ngày vẫn là thể nghiệm tương đối kém với nhóm quỷ hồn.

Bất quá nhóm quỷ cũng không có cách nào, hơn nữa buổi tối ở đế đô cũng không có chỗ để chơi, dù sao cũng có hơn bảy trăm quỷ hồn a.

Ngày xuất phát là ngày âm thiên may mắn, mặt trời không quá chói chang.

Nhóm nhân viên quỷ trong công ty chết ngắn nhất là bốn năm, dài nhất là hai trăm năm, từ khi chết đến giờ thì đây là lần đầu tiên được đi chơi tập thể thế này, tất cả đều vô cùng hưng phấn, sau khi tập hợp thì bắt đầu chia sẻ tế phẩm mà mình mang theo làm cơm dã ngoại.

Nhóm tinh quái thẫn thờ đứng một bên, bên cạnh là đủ loại thảo luận...

"Tôi mang theo đèn cầy sáp ong, muốn nếm thử không?"

Đây là nhang đèn mà tôi tiết kiệm trưa qua, vừa vặn bây giờ có thể mang theo ngửi, mấy bà cũng ngửi đi nè."

Thực là mấy lời làm người ta không chống đỡ nổi.

Hơn bảy trăm con quỷ nhộn nhịp đứng chung một chỗ quả thực cực kỳ đồ sộ, mặc dù nhân loại bình thường không thể nhìn thấy nhưng trong thị giác của Vệ Tây thì đông nghịt.

Thời gian vừa vặn, mặt trời cũng không quá chói chang, chú Thân liền đề nghị với Vệ Tây: "Chưởng môn, hay là để mọi người đi tàu điện ngầm đi? Ban ngày thế này mà đi ngoài đường thì đúng là chịu tội."

Vệ Tây: "Tàu điện ngầm?"

Cậu vẫn chưa từng đi qua a.

Cậu xem bản năng hỏi ý hai đồ đệ, Đoàn Kết Nghĩa tới từ Phượng Dương nên cũng chưa được đi, chỉ có nhị đồ đệ Thái Thương Tông từng thấy qua trầm mặc nhìn đám quỷ quái cực kỳ hưng phấn trao đổi tế phẩm: "..."

Để cái đám này chui vào tàu điện...

Vệ Tây không nhận được câu trả lời, liền quay đầu nhìn qua chú Thân: "Vậy đi tàu điện đi."

Thế là nhóm tộc đi làm ở đế đô đi làm bằng tàu điện ngầm đột nhiên cảm thấy không khí hôm nay đặc biệt rét lạnh.

Đám người xoa xoa cánh tay than phiền ngành giao thông quá keo kiệt, ngay cả hệ thống sưởi cũng không dám mở, Sóc Tông xách Vệ Tây đứng ở một góc xa xa, không nói gì nhìn nhóm nhân viên công ty hào hứng bình luận về nhóm người sống ở xung quanh...

"Chân cô nàng kia thật thon thật nhỏ a."

"Phong cách thời trang này đẹp quá, có vẻ Tây hơn phong cách thịnh hành thời tôi nhiều, chờ tới ngày lĩnh lương nhờ quản lý Thân mua rồi đốt cho tôi."

Cửa tàu điện vừa mở ra, đám quỷ chen chúc ùa vào bên trong, thoáng chốc đã chen chúc nhồi nhét đầy toa. Lúc này tộc đi làm cảm thấy thoải mái hơn, trong toa có mở lò sưởi, nhiều người vốn đang oi bức, nhóm quỷ ùa vào một cái liền làm bầu không khí mát rượi hẳn.

Bọn họ thì trấn định như thường, thế nhưng nhóm quỷ không quen đi tàu điện thì sợ ngây người, sau khi chen vào toa vì tránh chất chồng lên nhau mà bị chen tới oa oa kêu to: "Hết chỗ rồi!! Đừng có vào nữa!!!"

Nhóm tinh quái có dáng vẻ rất đẹp nên phải đội nón đeo khẩu trang lẩn ra xa mọi người, vừa nhìn đã biết không thuộc hàng ngũ đi làm bình thường.

Vệ Tây lần đầu đi tàu điện ngầm, vừa mới lên tàu liền bị lạc hai đồ đệ, sau lưng vẫn luôn có người đùn đẩy, còn có người giẫm lên giày của cậu, gắng gượng đẩy cậu tới một bên toa tàu, mà lực đẩy vẫn không hề có xu thế dừng lại.

Trong dạng tình cảnh ngay cả cao thủ võ lâm cũng đành bó tay này, Vệ Tây trực tiếp bị chen lấn tới bối rối, ngây ngốc bị ép vào sát cửa tàu.

Xung quanh đều là người xa lạ hùng hùng hổ hổ.

Vệ Tây bị chen chúc đứng im tại chỗ không thể động đậy, qua một hồi lâu sau mới từ dư quang khóe mắt nhận ra một gương mặt quen thuộc: "Khuyết nhi!"

Nhị đồ đệ mặc đồ đen, thân thể cao gầy thon dài, mặt mũi anh tuấn, xuất hiện trong đám người cứ hệt như hạc lạc trong bầy gà, người xung quanh cũng lén nhìn anh, thế nhưng anh vẫn giữ nguyên gương mặt không biểu cảm vạch đám người chật chội chen chúc, thật trấn định nhích tới chỗ Vệ Tây.

Lúc tiến tới trước người Vệ Tây thì đứng lại bất động, một tay chống lan can, cúi đầu giúp Vệ Tây chỉnh lại mái tóc bị chen lấn rối bù: "Em ổn không?"

Anh chắn phía trước, dùng tấm lưng của mình ngăn cách đám người, tạo thành một khoảng không gian nho nhỏ.

Vệ Tây vẫn còn sợ hãi: "Này chính là tàu điện ngầm à?! Sao có thể ngồi nhét nhiều người như vậy chứ?"

Nhị đồ đệ cúi đầu nhìn cậu, đột nhiên phì cười, tựa hồ thật vui vẻ khi thấy dáng vẻ lúc này của cậu: "Phần lớn nhân loại vẫn luôn sống rất cực khổ... em khó chịu lắm à?"

Vệ Tây theo dõi gương mặt hiếm khi lộ ra vui vẻ của nhị đồ đệ, ánh mắt có chút mê mang.

"Khó chịu thì cứ dựa vào ta." Nhị đồ đệ nhìn cậu, ánh mắt hơi cong cong, cánh tay đột nhiên đưa xuống kéo tay cậu vòng quanh hông mình: "Đứng vững."

Xung quanh đều là người, Vệ Tây ôm lấy eo đồ đệ, đột nhiên có cảm giác chu vi mấy mét xung quanh bọn họ thật yên ả.

Cậu dần dần thu chặt vòng tay, đồ đệ chống tay hai bên người cậu, cúi đầu an tĩnh nhìn cậu.

Vệ Tây ngẩng đầu đối mặt, ánh mắt chăm chú nhìn môi anh.

Có chút nhớ nhung muốn chạm vào.

Đồ đệ ngầm hiểu ý: "Đói?"

Vệ Tây lắc đầu.

Không biết vì sao khóe miệng nhị đồ đệ lại nhếch cao hơn, áp sát gần hơn một chút, tay cũng trượt xuống chống đỡ hai bên vai Vệ Tây, thấp giọng nói: "Nơi này không được."

Tư thế của hai người giống như thân mật ôm nhau.

Vệ Tây dán sát người đồ đệ hỏi: "Kia nơi nào mới được?"

"Chờ đi ra ngoài." Đồ đệ dùng ngón tay quấn lấy một lọn tóc của Vệ Tây, chuyên chú vuốt ve: "Ra ngoài rồi đút no em."

Vệ Tây lười biếng hừ một tiếng, tựa vào lòng anh bất động, đồ đệ dứt khoát cùng một tay ôm eo cậu để cậu không bị lắc lư.

Nhóm đi làm bị tổn thương mười ngàn HP: "..............."

Toa xe lay động, Vệ Tây dựa sát vào người đồ đệ, sau đó nghe thấy tiếng xì xầm thảo luận ở bên cạnh truyền tới: "Này bà biết chuyện chưa, nghe nói tháng này tuyến tàu điện này tự dưng xuất hiện quỷ, trên diễn đàn nói nó sẽ xuất hiện ở khoảng thời gian cố định ấy."

"Ôi trời ơi, thật không vậy? Kinh khủng như vậy à? Đi xe điện ngầm mà còn đụng quỷ nữa hả?! Có để người ta hảo hảo đi làm không a!"

Vệ Tây: "..."

Vệ Tây liếc nhìn cô gái kia một cái, sau đó ánh mắt yên lặng chuyển hướng sang nhóm nhân viên nhà mình đang la oai oái là hết chỗ trong toa xe.

Đoàn tàu lái qua một đoạn đường hầm, trong toa xe đột nhiên có người sợ hãi kêu lên: "Đó là cái gì vậy?"

Vệ Tây theo bản năng quay đầu lại, nháy mắt liền nhìn thấy một thứ mơ hồ lơ lửng bên ngoài cửa sổ, tốc độ của tàu nhanh như vậy nhưng nó cứ như bóng với hình, làm đám người đi làm la hét kinh hãi: "A a a a!! Rốt cuộc là cái gì vậy a!!"

Vệ Tây híp mắt, đỉnh đầu truyền tới phán đoán của đồ đệ: "Chính là quỷ chết trên đường ray."

Quỷ tự sát đại đa số đều ở nguyên một chỗ, mục đích thì không đồng nhất, có thể là vì tìm kiếm thế thân, cũng có thể đơn thuần là muốn dọa người mà thôi.

Con quỷ này chọn xuất hiện vào giờ cao điểm rất có thể là vì vế sau, có lẽ khi còn sống không được coi trọng nên sau khi chết liền đắm chìm trong niềm vui sướng được mọi người chú ý la hét chói tai.

Bàn về độ hấp dẫn người thì nó thật sự rất thành công, bởi vì không chỉ nhân loại trong toa xe nhìn nó, hơn bảy trăm nhân viên của Thái Thương Tông nghe thấy tiếng la hét cũng tò mò ùa qua, đạp lên đầu đạp lên vai đám người bò qua: "Quỷ?! Quỷ ở đâu?"

Vệ Tây: "..."

Sóc Tông: "..."

Tiểu quỷ ngoài cửa xe thực hài lòng với phản ứng của nhóm người đi làm, thân thể hơi vặn vẹo một chút muốn lộ ra gương mặt máu thịt bê bết, nó chuyển động con ngươi đỏ tươi len lén nhìn đám người sống ở bên trong toa tàu.

Ngay sau đó nó đối mặt với một đám đồng loại hình thù kỳ quái.

Hơn bảy trăm đôi mắt quỷ chăm chú nhìn nó, có bể đầu chảy máu, có thủng bụng lòi ruột, bàn về độ âm u kinh khủng thì hai bên căn bản không cùng cấp bậc.

Quỷ đường ray: "..............."

Nhóm nhân viên Thái Thương Tông nhìn nó xong thì đều tỏ ra thất vọng, bắt bẻ đánh giá....

"Chỉ vậy thôi hả?"

"Aiz, nếu đổi lại là tôi thì nhất định đã dọa càng nhiều người hơn rồi."

"Bất quá nó chạy nhanh thật ấy, tốc độ tàu điện ngầm là bao nhiêu nhỉ? Có ai biết không?"

"Hình như nhanh nhất là 80km/h ấy."

"Ô, cũng được đấy."

"Eo nó hình như bị gãy rồi, wow, tội nghiệp quá, sao lại nghĩ không thông mà nằm đường ray tự tử chứ? Tôi nhảy lầu đã đủ xấu xí rồi, ông xem đầu tui nè, bây giờ có gõ thế nào cũng không được như cũ."

"Ủa, chuyện gì vậy? Sao nó đứng im rồi? Này này này! Chạy đi đâu đó?"

Quỷ đường ray quéo giò quéo cẳng, lập tức phóng đi như bây: "............ quấy rầy."

Nhân viên Thái Thương Tông sỉ nhục nó một phen còn không chịu bỏ qua, đề tài xoay chuyển một hồi thì biến thành con quỷ này mắc chứng sợ xã hội, bằng không vì sao thấy đồng loại liền bỏ chạy, như vậy làm sao tìm được bạn chứ a.

Nhóm người đi làm trong toa tàu: "...ủa? Đâu mất rồi, vừa nãy là hoa mắt à?"

Sóc Tông ôm Vệ Tây: "...... "

Vệ Tây dán sát Sóc Tông cũng trầm mặc: "...hoạt động tập thể vui thật a."

.*. 
Bình Luận (0)
Comment