Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 96

Sau khi nghiêm túc phân tích lượng khách của các khu triển lãm, khu thủy cung mới trai trương được xếp vào hạng đầu đếm ngược trong toàn bộ vườn thú.

Thanh Long liền tiu nghỉu, nó vốn cho rằng đè trên đầu mình chỉ có con gấu trúc làm màu làm dáng kia mà thôi, kết quả sau gấu trúc còn có Long Hổ Sơn, Hầu Sơn, sau đó là khu triển lãm hươu cao cổ, công viên koala, độ hứng thú của du khách đều cao hơn thủy cung.

Đoàn Kết Nghĩa vừa phân tích vừa nhắc nhở nó một sự thực cực kỳ hỏng bét: "Đám động vật này không chỉ được hoan nghênh mà còn có ngoại tịch! Hiện giờ động vật quốc tịch bổn quốc cũng không dễ lăn lộn, không có cách nào, ai bảo hòa thượng nước ngoài cũng biết niệm kinh a."

Thanh Long giận tím mặt---- từ khi hóa rồng tiếp nhận truyền thừa quả thực có dạy nó, thân là tín ngưỡng của mảnh đất này thì phải có tình cảm thân thiết với sinh linh trên mảnh đất này, thế nhưng trước đây nó căn bản không có chút khái niệm nào về chuyện này, bằng không cũng không liều mạng dùng nhân mạng của mấy triệu dân Hải thị để tác thành việc mình nhập biển.

Thế nhưng khoảnh khắc tới nơi này, nó rốt cuộc cũng chân thực hiểu được tình cảm thân thiết với sinh linh có ý nghĩa gì, lòng tự ái đã bị Vệ Tây đập nát bét sau khi trở thành rồng rốt cuộc cũng một lần nữa chảy lên thành một ngọn lửa hừng hực.

Thanh Long gầm lớn với nhóm đạo trưởng: "Lẽ nào lại là vậy chứ! Đại quốc ta mênh mông, truyền thừa ngàn vạn năm, sao có thể bị đám súc vật ngoại lai này đạp xuống?! Ta thân là đồ đằng dân tộc, quyết không cho phép!"

Các vị đạo trưởng: "..."

Các vị đạo trưởng cảm thấy mình có lẽ phải cao hứng mới đúng, dù sao thì so với không có khái niệm về chức trách vẫn tốt hơn, Thanh Long rốt cuộc cũng ý thức được thân phận của mình, hơn nữa tựa hồ còn muốn tiếp nhận gánh vác, trách nhiệm vốn có.

Thế nhưng bọn họ thật sự không có cách nào cao hứng---- tỉnh lại đi! Ai nói với ngài trách nhiệm là cái này chứ!

Thanh Long không quản nhiều như vậy, nó đỏ mắt hung hăng phốc một cái chui vào khu triển lãm thủy tộc.

***

Vườn thú Sâm Lâm đã đầu tư không nhỏ cho thủy cung này, trong khu thủy sinh lớn đã thả không ít động vật đại dương, số động vật này mặc dù chưa mở linh trí nhưng tri thức chôn sâu trong xương máu không thể nào xóa nhòa, chúng theo bản năng biết người mới tới chính là lão đại của mình, từng con từng con đều bị dọa run lẩy bẩy, nơm nớp lo sợ.

Thanh Long dạo một vòng trong nước biển, phát hiện nước biển ở nơi này quả nhiên trong suốt sạch sẽ hơn hải vực long cung của mình, hoàn cảnh sinh thái bố trí trong nước cũng tốt, hoàn cảnh sống coi như hài lòng, nó không khỏi hừ lạnh một tiếng, phát ra hiệu lệnh với tổ chức thủy binh mới thu nạp: "Các mi tới đây cho ta!"

Chi vườn trưởng ở bên ngoài khu triển lãm trơ mắt nhìn nhóm động vật bình thường nước giếng không phạm nước sông bơi về phía con răn nước huênh hoang vênh váo đừng trên tảng đá ngầm, kinh ngạc ồ một tiếng: "Không ngờ thật sự có thể thích ứng nước mặn, bất quá nó sẽ không bị bắt nạt chứ? Nhóm động vật đại dương mới chuyển vào này mặc dù tính khí rất tốt, cũng nguyện ý thân cận người, bất quá nói không chừng sẽ xem con rắn kia là thức ăn a."

Nào ngờ nhóm động vật đại dương mà ông nói là "tính khí tốt", "nguyện ý thân cận người" ở bên trong đang sục sôi ý chí chiến đấu bắt đầu đánh chủ ý cho vị lão đại vừa nhìn đã biết là cực kỳ cường hãn của mình, thế nhưng khao khát của chúng từ trước đến nay nói tới nói lui chỉ là mấy câu----

"Trốn đi! Trốn đi!"

"Cướp hết cá con nhân giống!"

"Lật đổ chính quyền nhân loại!"

"Cút cút cút cút cút!" Thanh Long vung cái đuôi đánh vào đầu con rủa biển rêu rao to nhất: "Đại dương ô nhiễm đầy rác rưởi kia ai muốn về thì về đi. Còn mi nữa, lật đổ chính quyền nhân loại, tâm cũng lớn dữ, nháo chuyện à, còn ngại thủy cung này không đủ lạnh tanh à?"

Thanh Long còn vừa nói vừa chột dạ nhìn Vệ Tây ngoài khu triển lãm một cái, lật đổ chính quyền... lật cái rắm, trước đó chỉ nói mấy lời không hợp trưởng bối đã giơ giảo long thương muốn giết chết nó, đến bây giờ nó vẫn còn nhớ cảm giác kinh hãi khi bị bẻ sừng kia kìa.

Con rùa biển sống mấy chục năm bị đánh có chút sửng sốt---- vị lão đại có giá trị vũ lực kinh người này hình như không phải tới dẫn mình đi tạo phản a?

Thanh Long hừ lạnh: "Bây giờ là thời đại mới, là chủ nghĩa xã hội khoa học, tạo phản căn bản không có tiền đồ, ta là Long vương thủy tộc, ta tới dẫn bọn mi trùng chấn hùng phong thủy tộc!"

Phát ngôn kích động lòng người này lập tức làm nhóm cá tôm cua phấn khích gào khóc hô to: "Đại vương vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!"

Thanh Long sắc bén liếc nhìn con rủa biển có thể hình to lớn, cũng ý thức được vị tiểu đệ này tựa hồ già nhất trong đám, nó quyết định phát huy truyền thống tốt đẹp được truyền thừa của long tộc: "Kể từ hôm nay, mi chính là Quy thừa tướng của trẫm!"

Con rùa biển kia kích động tới run rẩy: "Hóa ra là Long vương bệ hạ! Bệ hạ có chuyện không biết, thừa trước bên cạnh Long vương đời trước chính là trưởng bối trong tộc quần của thuộc hạ!"

Thanh Long không ngờ hai bên lại có phần liên hệ sâu xa này, nó lộ ra biểu cảm hài lòng: "Không tệ."

Quy thừa tướng đầu tiên nhậm chức vào thời đại chủ nghĩa xã hội khoa học, nó có chút khó nén được hưng phấn với kế hoạch trùng chấn hùng phong thủy tộc của Long vương, nó tràn đầy mong đợi hỏi: "Như vậy bệ hạ, đầu tiên chúng ta nên bắt đầu thế nào? Xin bệ hạ ra chỉ thị!"

***

Lúc còn ở Hải thị Cố tiên sinh sớm đã báo tin tức Thanh Long hiện thế lên lãnh đạo cấp trên ở đế đô.

Nhận được tư liệu hình ảnh từ Hải thị truyền về, các đơn vị đế đô coi trọng việc này thế nào căn bản không cần miêu tả, không biết bao nhiêu vị lãnh đạo hơn bán bách kích động tới mức ngủ không ngon, nếu không phải sân bay Hải thị vì mưa giông mà chìm vào tê liệt thì chỉ sợ bọn họ đã sớm bay vọt tới. [nửa trăm = năm mươi tuổi]

Mọi người muốn làm một nghi thức hoan nghênh oanh oanh liệt liệt một phen, thế nhưng đáng tiếc vì ổn định xã hội, chỉ có thể tận lực xử lý càng khiêm tốn càng tốt.

Một chiếc xe gia đình đa dụng MPV lao vun vút trên đường, các vị lãnh đạo trong xe lộ ra biểu tình khẩn trương, sau khi xuống xe nhìn vườn thú trước mặt, nội tâm bắt đầu sinh ra cảm giác khiếp đảm----

".... thật là khó tin, nếu không phải nhiều lần xác nhận video của Tiểu Cố không có dấu vết ngụy tạo, tôi nhất định sẽ không tin được chuyện khó tin này."

"Thanh Long.... lỡ như tin tức bị tiết lộ thì không biết sẽ dẫn tới hỗn loạn thế nào nữa."

Có người nhìn lượng khách đông đúc trong vườn thú mà lộ ra biểu tình lo lắng: "Đúng vậy, an trí Thanh Long ở nơi thế này, quyết định này của Tiểu Cố có phải quá lỗ mãng rồi không?"

"Nhiều người không chỉ dễ xảy ra vấn đề, quan trọng hơn là còn tạo thành ảnh hưởng rất lớn tới hoàn cảnh sinh hoạt của Thanh Long."

"Dù sao cũng là một con rồng, sinh sống ở nơi thế này cũng quá thiếu tôn kính."

Mọi người vừa dứt lời thì ý thức được có chút không đúng, quay đầu nhìn lại thì phát hiện Cố tiên sinh trầm mặc đứng một bên nghênh đón.

Nhóm lãnh đạo vừa mới nói xấu cấp dưới không khỏi có chút ngượng ngùng tiến tới trò chuyện: "Tiểu Cố, lần này cậu đã vất vả rồi, quá trình ngăn cản Thanh Long nhập biển rất mạo hiểm đúng không?"

Cố tiên sinh đột nhiên nghĩ tới chai nước suối: "...cũng tạm."

Nhóm lãnh đạo nghĩ rằng Cố tiên sinh khiêm tốn, tiếp đó bắt đầu di chuyển về phía mục tiêu, ưu tư lại trở nên khẩn trương: "Thanh Long thích ứng thế nào với hoàn cảnh ở vườn thú?"

Cố tiên sinh một lần nữa trầm mặc, một hồi lâu sau mới dùng vẻ mặt thật vi diệu trả lời: "Cũng coi như rất tốt đi."

Nhóm lãnh đạo nhìn hoàn cảnh ưu mỹ xung quanh, an tâm gật đầu, vườn thú quy mô lớn như vậy, chất lượng của khu thủy tộc chắc cũng không kém, lúc này ánh mắt liếc nhìn dòng người nhốn nháo phía trước thủy cung thì không khỏi ngẩn người: "Sao lại nhiều người như vậy? Không phải nghe nói thủy cung vườn thú Sâm Lâm vừa mới khai trương, lưu lượng khách không tốt lắm à?"

Cố tiên sinh lại càng muốn nói lại thôi: "...này là có nguyên nhân..."

Lãnh đạo không nghe ông giải thích xong đã có chút bất an đề nghị: "Không ngờ lại đông như vậy, tôi cảm thấy chúng ta phải nhanh chóng xây dựng trung tâm hải dương bí mật, không thể để Thanh Long ở lại nơi nồng mùi thế tục như vậy."

Một vị khác cũng tán đồng phụ họa: "Đúng vậy, trong truyền thuyết tính tình long tộc rất kiêu ngạo kỳ quặc, huống chi dựa vào báo cáo của Tiểu Cố thì con rồng này không thân cận với nhân loại, tính khí không tốt, chỉ sợ sẽ không thích mỗi ngày có người tới tới lui lui trước mặt mình."

Nhóm lãnh đạo sửng sốt, đang định hỏi như vậy là có ý gì thì đột nhiên nghe thấy nhóm du khách ở bên cạnh cười đùa----

"Mau lên mau lên, anh xem weibo lại đổi mới rồi này, chúng ta đi mua vé đi!"

"Thủy tộc của vườn thú này cũng chơi vui thật. Nghe nói con rắn nước mới tới hôm nay còn cưỡi rùa phối hợp chụp hình với du khách!"

Cặp tình lữ kia vừa nói vừa vui vẻ chen vào trong đám người, lưu lại nhóm lãnh đạo mặc âu phục giày da đặc biệt bắt mắt: "..."

Nhóm lãnh đạo cảm thấy không ổn: "...rắn nước... mới tới hôm nay?"

Cố tiên sinh yên lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, cảm thấy chính mình cũng thực mệt mỏi.

Một hồi lâu sau mới miễn cưỡng lúng túng mỉm cười: "...Thanh Long đang diễn tập tiết mục, các vị lãnh đạo có muốn đi xem không?"

***

Trong thủy cung, lượng du khách đã tăng vọt gấp mấy lần, mọi người đều giơ di động hướng về phía nhóm thủy tộc. Trong khu triển lãm bị du khách đánh giá là cực kỳ nhàm chán đang diễn ra một màn kỳ diệu.

Vô số sinh vật đại dương bình thường vẫn luôn bơi qua bơi lại không thèm để tâm tới nhân sinh đồng loạt tụ tập phía sau mặt kính thủy tinh, rất có dáng vẻ chúng tinh phủng nguyệt.

Một con rùa biển được chúng vây quanh đang uể oải bơi, dáng vẻ không mấy vui vẻ, thế nhưng nó không phải trọng điểm, nhân vật chính chính là con rắn nước ở trên lưng nó.

Dáng dấp của con rắn nước kia cực kỳ thú vị, kích cỡ lớn hơn rắn thường một vòng, ánh mắt lấp lánh, khí thế uy nghiêm, vảy bóng loáng, thậm chí còn phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, phối hợp với thân thể cùng tầm mắt sắc bén của nó lại càng làm người ta cảm nhận được một loại uy nghiêm của đế vương không thể diễn tả bằng lời.

Phía trước khu triển lãm có dành ra một khoảng đất trống, ba người đứng đó vừa đi, người xếp hàng phía sau vội vàng chen vào: "Đến tôi đến tôi!"

Hai người này đứng vào khoảng trống, sau đó lập tức giơ tay tạo thành hình trái tim.

Ánh mắt con rắn nước kia khẽ nhúc nhích, thấy được động tác của hai người thì quay đầu, con rùa biển dưới thân nó liền thuận theo quẹo cua bơi tới.

Bơi thẳng tới vị trí đỉnh đầu của du khách, rắn nước rốt cuộc động thân mình, khéo léo nâng cái đuôi từ từ đưa tới gần đỉnh đầu, sau đó vẻ mặt lãnh khốc dùng chính thân thể nhỏ dài của mình phới hợp thành hình trái tim với du khách.

Nháy mắt đó hiện trưởng vang lên tiếng vỗ tay như sấm, biểu tình mọi người cực kỳ cảm động, tất cả đều chìm trong biển hạnh phúc.

Nhóm lãnh đạo ôm lòng kính sợ tới quỳ lạy Thanh Long đại nhân trong truyền thuyết đứng phía sau đám người: "............"

Vệ Tây gật đầu, rốt cuộc cũng có ánh nhìn khác xưa với con Thanh Long tựa hồ không có tác dụng gì này, cậu giơ tay vỗ bả vai Chi Lập Hiên hoảng hốt đứng bên cạnh: "Chúc mừng Chi vườn trưởng lại thu nhận được một thành viên công chức ưu tú."

***

Biểu tình của nhóm lãnh đạo trống rỗng, sau khi giải tán nhóm khách tụ tập ở thủy cung, Thanh Long cưỡi rùa biển ngoi lên mặt nước, đồng thời không quên dạy dỗ Quy thừa tướng tựa hồ không quá nhiệt tình với công việc của mình: "Mi tựa hồ có bất mãn với phân phó của trẫm?"

Rùa biển: "..."

Rùa biển: "... trùng chấn thủy tộc mà bệ hạ nói chẳng lẽ chính là làm như vừa nãy sao?"

Nghĩ tới lưu lượng khách ở thủy cung đã có thể so với khu gấu trúc, Thanh Long hừ nhẹ một tiếng: "Hiệu quả có phải rất rõ rệt không?"

Rùa biển: "..."

Vị bệ hạ này thực không giống như nó tưởng tượng, bây giờ từ chức còn kịp không?"

Thanh Long rời khỏi mặt nước, thấy không còn người ngoài nữa rốt cuộc cũng huyễn hóa thành dáng vẻ vốn có của mình, uy phong lơ lửng giữa không trung.

Nó đong đưa đầu đuôi, giọng điệu nghiêm nghị hỏi: "Người tới là ai?"

Nó hóa hình như vậy, cho dù không có sừng vẫn rất dọa người, vì thế nhóm lãnh đạo mới bị choáng đầu trướng não vì màn biểu diễn vừa nãy lập tức ý thức được thân phận không tầm thường của nó, thái độ một lần nữa trở nên thận trọng.

Không quản nói thế nào, nó vẫn đại diện cho đồ đằng dân tộc, là thần thú thực lực cường hãn có khả năng hô gió gọi mưa được điển tịch ghi lại từ cổ tới nay.

Lập tức có người khách khí tiến tới câu thông: "Thanh Long đại nhân, ngài nguyện ý từ bỏ nhập biển thật sự làm chúng tôi kính nể. Chúng tôi đại diện bộ văn hóa nhân gian tới gặp ngài, đặc biệt quan tâm nhu cầu thường ngày của ngài, thân phận của ngài đặc biệt, vừa mới hiện thế nên sợ ngài chưa quen với cuộc sống nhân gian, có gì cần xin cứ nói với chúng tôi."

Nói là quan tâm, kỳ thực là tới trấn an. Thần thú xuất thế, lại còn là phẩm loại có ý nghĩa không hề tầm thường, nếu làm không tốt thì thiên hạ sẽ bị nó quấy thành đại loạn, phải ổn định nó mới có thể đảm bảo xã hội không bị ảnh hưởng.

Thanh Long nghe vậy thì quả nhiên rất chú ý, hùng hồn hỏi: "Có thật không?"

Xem ra Thanh Long thật sự có thứ mong muốn, các vị đạo trưởng nghe vậy thì trong lòng cũng chấn động, ngoài mặt tuy vẫn trấn định như thường nhưng trán đã túa mồ hôi: "Dĩ nhiên."

Lần này Thanh Long dứt khoát từ trên không trung hạ xuống, tới ngay trước mặt mọi người, từng bước ép sát: "Muốn cái gì cũng được?!"

Mọi người nhìn nhau một cái, vẻ mặt có chút căng thẳng, hiện giờ dù sao cũng không phải xã hội cũ, nhân loại vẫn còn sùng bái đồ đằng nhưng bất quá chỉ là cảm tính theo đuổi truyền thống văn hóa mà thôi. Phải biết trước đó đối phương suýt chút nữa vì bản thân muốn nhập biển mà uy hiếp tính mạng mấy triệu dân số Hải thị, không ai nguyện ý cho rằng con rồng này một lòng với nhân loại, ngay cả bọn họ cho dù trong lòng tràn đầy ưu tư kính sợ vẫn có chút cảnh giác.

Nó muốn cái gì?

Trước khi tới đây các ban ngành đã họp khẩn, kết quả thảo luận là sẽ "tận lực" thỏa mãn yêu cầu của đối phương.

Thế nhưng mức độ tận lực này không có mục tiêu chắc chắn, nếu là mấy thứ vàng bạc châu báu nhà lầu xe hơi thì dễ nói, chỉ sợ đối phương đòi hỏi những thứ mà bọn họ không thể cấp được.

Tâm các vị lãnh đạo trầm xuống, trước đây bọn họ có xem qua rất nhiều cổ tịch đáng tin, có vài quyển ghi chép về tế phẩm cho Long tộc ở ngàn vạn năm trước, có trăm vạn thứ đủ loại, đáng sợ nhất chính là vật sống.

Heo chó dê bò không nói, ngay cả trẻ con cùng nữ nhân cũng không có hiếm thấy.

Nhóm lãnh đạo rũ mắt, lần này tới vườn thú Sâm Lâm ngoại trừ bọn họ thì còn một nhóm bộ đội trang bị súng đạn sẵn sàng. Mới vừa nãy sau khi giải tán thủy cung, nhóm du khách trong vườn thú cũng được an bài khẩn cấp rút lui, kỳ thực bọn họ cũng không muốn, chỉ chuẩn bị sẵn cho tình huống hiệp nghị thất bại.

Vị lãnh đạo dẫn đầu lộ ra nụ cười không biểu cảm: "Dĩ nhiên, ngài cứ việc nói, nếu có thể làm được chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức."

Thanh Long có chút nghi hoặc liếc nhìn một vòng, suy tư một chốc, rốt cuộc hài lòng mở miệng: "Được! Đầu tiên!"

Vô số trái tim ở hiện trường theo âm thanh của nó mà thót lại.

Giây tiếp theo, liền nghe được nữa câu sau: "Ta muốn mấy người chi tiền đúng giờ mua nhiệt độ cho ta!"

Nhóm lãnh đạo: "..."

Nhóm lãnh đạo: "???"

Nhóm lãnh đạo: "....ngài nói gì cơ?"

Thanh Long trừng to mắt, có chút khó chịu: "Không phải nói cái gì cũng được à? Giờ đổi ý sao?"

Nhóm lãnh đạo không tưởng tượng nổi hỏi: "...không phải, ý là ngài, ngài mua nhiệt độ để làm gì?"

Thanh Long thực hào hùng nói: "Tiểu Đoàn nói, lúc Thái Thương Tông mới khai trương mỗi tuần đều đúng hạn mua nhiệt độ, mặc dù giá cả đắt đỏ nhưng tốc độ tăng trưởng danh tiếng rất nhanh, kinh doanh bên nhà ma cũng tuyên truyền rất tốt. Mấy người không thấy thủy cung này quá ít người tham quan à, nếu không tuyên truyền thì người ta làm sao biết được sự lợi hại của thủy tộc bọn ta? Nhân khí không đủ thì sao cạnh tranh ACE vườn thú được? Còn ta nữa, Tiểu Đoàn nói rất đúng, truyền thừa Long tộc bị đứt gãy hơn trăm nay, tới nay bên ngoài còn được mấy vị tín đồ của ta nữa chứ? Nếu không tuyên truyền thì một ngày nào đó sẽ đứt đoạn luôn mất."

Nhóm lãnh đạo: "..."

Nhóm lãnh đạo há miệng, cảm giác chính mình tựa hồ vừa chộp được trọng điểm, liền yếu ớt hỏi: "...xin hỏi Tiểu Đoàn cùng Thái Thương Tông là....?"

Lúc Thanh Long nói chuyện Cố tiên sinh liền quay đầu nhìn ra phương xa, lúc này thẫn thờ quay đầu lại, đưa tay chỉ về phía Vệ Tây: "Vị này chính là Vệ đạo trưởng Thái Thương Tông, Đoàn tiên sinh chính là đại đệ tử của cậu ấy, lần hành động này, Vệ đạo trưởng đã xuất lực rất nhiều."

Vệ Tây hướng nhóm lãnh đạo gật đầu một cái, mặt không biến sắc: "Chỉ là chút kiến thức kinh doanh hạn hẹp mà thôi, chê cười rồi."

"..." Nhóm lãnh đạo yên lặng một lát, sau đó quyết định dời mắt đi không nhìn vị anh hùng này: "...điều kiện này hẳn là không có vấn đề."

Thanh Long lập tức nói: "Đừng tưởng như vậy là xong, ta bị các người ngăn cản nhập hải dẫn về đế đô, ta từ bỏ nhiều như vậy, chút nhiệt độ sao có thể bồi thường."

Tâm tình vốn bình ổn của nhóm lãnh đạo lại một lần nữa khẩn trương: "Còn gì nữa?"

Thái độ của Thanh Long thực thận trọng: "Ta hỏi mấy người, ta thân là Thanh Long trấn thủ một phương, lời nói của ta ở quốc gia của mấy người có chút trọng lượng nào không?"

Nhóm lãnh đạo lập tức an tĩnh, hiện giờ đã không còn là thời phong kiến hoàng quyền, nó nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn tham gia chính trị?

Quả nhiên đặt trọng tâm ở sau, nhóm lãnh đạo có xúc giác nhạy bén với chính trị lập tức lấy lại cảnh giác, qua một hồi lâu mới có người chậm rãi mở miệng: "Đương nhiên là có."

Bọn họ vốn tưởng mình đã đoán được rất nhiều, thật không ngờ ham muốn của nó lớn hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều. Mọi người một lần nữa nhìn nhau, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng mãnh liệt.

Lúc này chỉ nghe Thanh Long đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, dáng vẻ được đền bù mong muốn, sau đó nó thu lại tiếng cười, nhìn mọi người----

"Được! Vậy ta tự để cử mình trở thành động vật bảo hộ đặc cấp quốc gia!"

Nhóm lãnh đạo đang bấn loạn nháy mắt mê mang: "?????"

Nói tới đây, giọng điệu Thanh Long đột nhiên trầm xuống, tầm mắt quét nhìn về phía Vệ Tây, lại nhìn hướng trung tâm vườn thú, ánh mắt lãnh khốc nheo lại, gằn từng chữ một----

"Là cái loại phải quý hơn heo rừng với gấu trúc!"

Nhóm lãnh đạo: "............"

Tự dưng nó nhắc tới heo rừng cùng gấu trúc làm gì? Nócảm thấy heo rừng với gấu trúc quý trọng hơn mình sao? Có phải con rồng này có hiểu lầm gì với sự tồn tại của mình không?

.96.
Bình Luận (0)
Comment