Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 98

Vệ Tây thấy xe chạy đi thì quay đầu lại kêu một tiếng: "Kết Nghĩa!"

Đại đồ đệ vẫn chưa lên xe.

Sóc Tông ở bên cạnh im lặng đóng cửa sổ lại ngăn cản tầm mắt của Vệ Tây, bình tĩnh nói: "Trong xe không đủ chỗ, bọn họ đón xe rồi đuổi kịp thôi."

Nghe thấy câu này, tài xế ở phía trước nhịn không được thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn một cái, thực muốn nói kỳ thật ghế phó lái vẫn còn trống.

Thế nhưng Sóc Tông làm như không thấy, sau khi nói xong thì nhìn di động đầy ắp tin nhắn mà Hạ Thủ Nhân gửi tới, nghĩ cũng biết nội dung toàn là mấy câu chửi bới, anh lướt xem thông báo một chút, không có thông báo chuyển tiền liền trực tiếp chỉnh chế độ im lặng rồi vứt điện thoại qua bên cạnh.

Vệ Tây nghe thấy đại đồ đệ nhà mình sẽ đón xe thì không còn lo lắng nữa, quét mắt nhìn qua bên cạnh, Sóc Tông chống tay hơi nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cậu.

Tầm mắt chạm nhau, Vệ Tây hơi ngẩn người, cứ cảm thấy khí chất trầm mặc của đối phương đặc biệt quen thuộc, dáng vẻ lúc nhị đồ đệ không nói chuyện tựa hồ cũng như vậy: "Anh làm sao..."

Vừa mới mở miệng liền nghe thấy tài xế ở phía trước nói: "Sóc Tông tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu đây?"

Sóc Tông nhìn chằm chằm Vệ Tây hỏi: "Vừa nãy em muốn nói gì?"

Vệ Tây a một tiếng, nhíu mày suy tư: "Không nghĩ ra."

Sóc Tông suýt chút nữa đã tức chết, sậm mặt nói với tài xế: "Tới công ty. Còn nữa, đừng nói chuyện."

Tài xế vốn có chút tò mò không biết cậu thanh niên lạ mặt cùng lên xe là ai, thế nhưng phát hiện tâm tình ông chủ không tốt lắm lập tức ngậm miệng, thầm nghi hoặc, lúc mới lên xe không phải vẫn còn rất tốt sao, sao tự nhiên lại tức giận chứ?

Không khí trên xe tựa hồ chết lặng, Vệ Tây cảm thấy có chút nhàm chán nên lấy di động ra gửi tin wechat cho nhị đồ đệ: "Sư phụ về đế đô rồi."

Chiếc di động bị Sóc Tông vứt xuống gần đó liền sáng màn hình, Vệ Tây theo bản năng liếc nhìn một cái, là thông báo có tin wechat, cậu phát hiện Sóc Tông cũng chú ý tới nhưng không có động tác.

Vệ Tây không đợi được nhị đồ đệ trả lời, đang định mở game chơi, thấy vậy liền nhắc nhở: "Có người gửi tin cho anh kìa."

Sóc Tông nhìn Vệ Tây, tựa hồ có chút do dự, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Ai gửi?"

Trong sự chờ đợi của anh, Vệ Tây nhíu mày trực tiếp cầm di động đưa qua: "Làm sao tôi biết được, anh không biết tự nhìn à?"

Từ trước đến nay cậu vốn không phải người tò mò, hoàn toàn không có chút hứng thú nào với riêng tư của người không liên quan.

Sóc Tông: "......"

Phát hiện nhịp thở của Sóc Tông trở nên nặng nề, tựa hồ gặp phải chuyện gì đó cực kỳ đả kích.

Đáng tiếc cậu thực sự không để tâm chút nào.

***

Vệ Tây vốn cho là đối phương nói công ty tức là tông môn, thế nhưng khi xe ngừng lại mới phát hiện "công ty" mà đối phương nói tựa hồ không hề giống suy nghĩ của mình. Chính giữa khu thương mại CBD là một tòa cao ốc cao chọc trời, nhìn cái tên công ty xa lạ ở trước mắt, Vệ Tây không quá tình nguyện biểu thị: "Khuyết Nhi vẫn chưa trả lời tin nhắn, có thể cũng đã về đế đô rồi, tôi phải đi về."

Sóc Tông đang chuẩn bị xuống xe tức giận liếc nhìn Vệ Tây: "Yên tâm đi, đồ đệ em không có khả năng ở nhà, không trả lời tin nhắn có thể vì bị em chọc tức chết rồi."

Vệ Tây: "?"

Sóc Tông xuống xe hít sâu hai hơi, sau đó đưa tay kéo Vệ Tây: "Xuống, bồi tôi đi đăng ký tin tức Thanh Long."

Sóc Tông tựa hồ có chút tức giận nhưng lực đạo trên tay lại không nặng, lúc xuống xe Vệ Tây có chút đứng không vững nên được đối phương đỡ lưng ổn định lại, dương khí hùng hậu trên người đối phương cũng nương theo động tác này mà ồ ạt đổ tới, còn có nhiệt độ nóng rực ở phần da thịt tiếp xúc.

Đường cong ở cằm đối phương căng cứng, xương cổ lồi lên độ cong lưu loát, ánh mắt nhìn cậu vững vàng không chút gợn sóng, vệt bóng mờ tạo ra từ hàng mi khẽ nhúc nhích.

Vệ Tây hoảng hốt, cảm thấy trong ký ức hỗn loạn của mình tựa hồ cũng từng xuất hiện hình ảnh như vậy, thế nhưng không biết là đã nhìn thấy ở đâu.

Cửa xe cạch một tiếng đóng lại, ngay sau đó truyền tới tiếng mắng phẫn nộ của Hạ Thủ Nhân: "Súc sinh, trả lại hết tiền tôi từng gửi cho ông lại đây!"

Ánh mắt đang đối diện với mình lẳng lặng dời đi, Vệ Tây nghe thấy người trước mắt lơ đểnh nói với Hạ Thủ Nhân đang vọt tới: "Tôi thấy ông ngứa đòn rồi."

Nghĩ tới lôi điểm của bạn tốt, Hạ Thủ Nhân kinh hãi nghẹn họng khựng lại nửa ngày, ánh mắt quét qua quét lại giữa Vệ Tây với người anh em nhà mình, một hồi lâu sau chỉ có thể tức giận mở miệng: "Trọng Minh, trả tiền xe đi!"

Trọng Minh: ".... vì sao chứ? Ông là lãnh đạo mà?"

Hốc mắt Hạ Thủ Nhân trào ra chất lỏng trong suốt: "Lần này vì muốn lão theo tôi tới Hải thị hành động, tôi đã phải móc rỗng tiền gửi ngân hàng rồi a."

Hạ Thủ Nhân cảm thấy mình chính là lãnh đạo kém nhất trong công ty, cũng là con thần thú kém nhất trong số thần thú thiên hạ.

Trọng Minh thở dài trả tiền, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: "Thật ra thì tôi vẫn luôn thắc mắc, vì cái gì đồng dạng là thụy thú thượng cổ hồng hoang nhưng thực lực của Hạ tiên sinh cùng Sóc Tông tiên sinh lại khác biệt lớn đến vậy."

Hạ Thủ Nhân nghe vậy thì suýt chút nữa đã dựng tóc xù lông: "Khác cái gì chứ, tôi với lão căn bản không có thực lực khác biệt. Có tình trạng như bây giờ còn không phải vì xã hội hiện đại này quá thích công danh lợi lộc à? Bây giờ người nào cũng muốn tiền tới sắp phát điên rồi, có ông chủ nào không cung phụng tượng của lão quỷ kia, có vài người ngay cả uống trà cũng rót ly đầu cho lão, bà xem xem có ai cung phụng tôi không? Đừng nói tôi, bà nhìn lại bà đi, dầu gì cũng là một vị thần điểu, còn cả đám trâu bò thượng cổ trong công ty nữa, có ai được cung phụng nhiều bằng lão không?

Nghe tới đây, hiểu lầm của Trọng Minh lập tức tiêu tan, còn có chút xúc động muồn khóc: "Ông nói thực có đạo lý, thời đại xã hội khoa học này chẳng ai thắng nổi Sóc Tông tiên sinh!"

***

Trong văn phòng to lớn, nhân viên tan tầm rộn rịp rời đi gặp Sóc Tông dẫn Vệ Tây tiến vào liền rối rít chủ động chào hỏi, Đoàn Kết Nghĩa nhìn mà nóng mắt: "Sư phụ, đến khi nào Thái Thương Tông chúng ta mới có thể lăn lộn được như vậy a, có một văn phòng quy mô như vậy ở ngay trung tâm thành phố, thực là quá trâu bò mà."

Vệ Tây cũng thực đồng tình, từ khi xuống núi tới đây cậu vẫn luôn hướng về phía mấy tòa cao óc cao lớn này, chỉ tiếc giá đất ở đế đô này quá đắt đỏ, thực lực kinh tế của cậu không đủ nên chỉ đánh hướng tới mà thôi.

Trước kia Vệ Tây vẫn luôn nghe Vệ Đắc Đạo nói khoác, nói trước kia Thái Thương Tông lẫy lừng nổi danh trong giới tu hành, hương khói thịnh vượng, đệ tử vô số, còn đặc biệt nói trước kia môn hạ của mình ngồi đầy cả hai tòa tiên sơn. Vệ Đắc Đạo khoe rằng hai tòa tiên sơn kia có mười hai đỉnh núi, địa thế hiểm trở, kích thước lớn chưa từng có, vẫn luôn được các môn phái khác trong giới tu hành kính sợ, hâm mộ.

Lịch sử này là thật hay giả không nói tới, ban đầu vệ Tây thật sự bị dọa một phen, cũng thực ao ước, đó là tài phú kinh người biết bao nhiêu a.

Hiện giờ ra ngoài đời thực Vệ Tây mới phát hiện Vệ Đắc Đạo là tên nhà quê không có kiến thức điển hình. Còn nói đại tông mông nổi danh lẫy lừng, chút ánh mắt đó của lão, có hai ngọn núi đã ngạo mạn rồi, còn được cả giới tu hành kính sợ hâm mộ nữa chứ--- cho dù là tiên sơn thì làm sao trâu bò bằng văn phòng ở đế đô chứ? Khi đó cậu từng đặc biệt thăm dò giá đất ở vùng núi lân cận, bởi vì vùng núi xa xôi chưa được khai thác nên nơi đó hàng hóa phòng ốc đều thấp hơn đế đô mười mấy lần, rừng núi thì lại càng thấp hơn nữa, nông dân nhận thầu núi rừng trồng cây ăn trái, một năm cũng chỉ tốn năm sáu chục ngàn phí nhận thầu mà thôi. Hai tòa tiên sơn, mười hai đỉnh núi, nhận thầu nhiều như vậy, cộng thêm thời hạn kéo dài, nói không chừng chính phủ còn cho giá cả ưu đãi, một năm không cần tới một triệu.

Thế nhưng cầm một triệu muốn tới trung tâm thành phố thuê một văn phòng lớn như vậy tuyệt đối là chuyện không tưởng.

Vì thế càng hiểu về thị trường kinh tế thì Vệ Tây lại càng đồng tình với Vệ Đắc đạo, cứ cảm thấy Vệ Đắc Đạo thật sự đáng thương, ánh mắt thiển cận tới mức ngay cả khoác lác cũng không biết cách.

Nếu đổi lại là cậu thì tuyệt đối phải nói Thái Thương Tông ở đế đô có hơn hai tòa văn phòng, này con mẹ nó không phải đáng tin cậy hơn tiên sơn chó má gì đó sao?

Vệ Tây lắc đầu, càng phát giác trách nhiệm trên vai mình nặng nề thế nào, đại đồ đệ nói đúng, phải tới lúc nào mới có thể để nhóm môn đồ Thái Thương Tông được tu luyện ở văn phòng thế này a?

Hạ Thủ Nhân theo bản năng có chút phát run, chà chà tay nói với Trọng Minh: "Hình như tôi cảm nhận được điềm báo không tốt lắm."

Năng lực đoán trước của Hạ Thủ Nhân là bẩm sinh, Trọng Minh vốn cũng biết, vì thế biểu tình lập tức nghiêm túc: "Có nội dung cụ thể không? Có phải có nơi nào phát sinh tai họa không?"

Hạ Thủ Nhân bấm đốt ngón tay nửa ngày nhưng chỉ có thể tính được giới tu hành sắp có biến đổi lớn mà thôi.

Thế nhưng giới tu hành không phải đã sớm tiêu vong rồi sao?

Hạ Thủ Nhân không thể nào hiểu được, chỉ có thể đau khổ lắc đầu: "Haiz, sau khi thiên đạo sụp đổ, năng lực của tôi đã suy giảm rất nhiều, lần này chắc tính sai rồi."

***

Công ty đã tan tầm hơn phân nửa, thế nhưng lầu cuối thì vẫn còn không út người, rõ ràng đã tan tầm nhưng bọn họ tựa hồ vẫn rất bận rộn, vẻ mặt ngưng trọng tới lui giữa các khu làm việc.

Vệ Tây mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ----

"Bưu kiện ở đâu mới tới vậy? Cái gì đây? Cục thủy lợi? Mực nước hồ Ngô Sơn dâng cao? Đe dọa Du thôn? Chỗ đó gần nhất hình như không có mưa mà, tình huống gì đây?"

"Có người dân địa phương chụp được hình con khỉ kỳ quái gần hồ Ngô Sơn, này, ông xem hình này."

"Con mẹ nó, Trường Hữu, chụp rõ thật chứ. Cái thứ này con mẹ nó vẫn còn chưa tuyệt chủng à, ở đâu tự dưng lòi ra một con thế này, rõ phiền mà."

"Có ai rảnh không, cần người tới thành phố Ngô Sơn một chuyến đây. Được cấp khách sạn năm sao a."

Vệ Tây: "Trường Hữu?"

Sóc Tông ở phía sau lưng Vệ Tây bước ra khỏi thang máy, giọng điệu nhàn nhạt: "Một loại thủy quái loại khỉ, khi xuất hiện sẽ dẫn tới lũ lụt."

Nhân viên tầng chót cùng nhóm nhân viên tan tầm bên dưới không giống nhau, thấy Sóc Tông cùng Vệ Tây bước ra từ thang máy không hề lộ ra biểu tình sợ sệt khẩn trương, chỉ tùy ý hỏi: "Sóc Tông tiên sinh, lão Hạ, Trọng Minh, mọi người vừa từ Hải thị về đấy à? Con Thanh Long kia giải quyết thế nào rồi? Có thể làm việc được không? Gần nhất cuối năm xảy ra chuyện khắp nơi, hết động đất lại tới lũ lụt, bọn anh sắp không chống chịu nổi rồi."

Hạ Thủ Nhân lắc đầu: "Mới hóa rồng thôi, vẫn chưa hóa hình."

Người nam nói chuyện có mái tóc màu đỏ tiếc nuối nói: "Long tộc đúng là vô dụng mà."

Đồng dạng là tóc đỏ nhưng màu tóc của người này lại càng tươi đẹp hơn Trọng Minh, trong sắc đỏ lại có lẫn chút ánh kim, từ xa nhìn lại cứ hệt như một ngọn lửa hừng hực đang bùng cháy.

Hạ Thủ Nhân thân thiết sáp tới hỏi: "Tất Phương, ông lật đật làm gì đó?"

Tất Phương ồ một tiếng, nhấn nút thang máy đi xuống, sau khi bước vào thang máy thì đưa tay chạm vào một màn hình đen ẩn ẩn ở phía dưới nút ấn: "Mậu Hóa hạn hán, lão Thanh đi công tác mang về mộ ổ Phì Di, đang nhốt ở dưới lầu, tôi xuống xem thử."

Màn hình kia đột nhiên lóe lên ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ, ngay sau đó tít một tiếng, phần kim loại cuối cùng của dãy phím ấn chậm rãi tuột xuống. Tầng hầm thứ tư vốn là tầng thấp nhất, thế nhưng lúc này lại xuất hiện thêm mười mấy tầng.

Sau khi Tất Phương đi rồi, Hạ Thủ Nhân lộ ra biểu tình ngoài ý muốn: "Cư nhiên là Phì Di? Thứ này mấy trăm năm nay không thấy rồi a."

Vệ Tây: "Phì Di?"

Hạ Thủ Nhân nhìn qua, cảm thấy vui thích chiến thắng: "Không biết à? Thục không có kiến thức mà. Đó là một loại rắn có hai thân, sẽ dẫn tới hạn hán nghiêm trọng."

Vệ Tây có chút suy tư: "Là động vật bảo hộ à?"

Hạ Thủ Nhân: "...không phải."

Bất quá so với động vật bảo hộ hiếm thấy hơn nhiều.

Vệ Tây: "Vậy có thể ăn không?"

Hạ Thủ Nhân: "...."

Thứ này không có ai ăn đi...?

Sóc Tông đặt tài liệu lên bàn, quay đầu liếc nhìn một cái, nhàn nhạt nói: "Dĩ nhiên có thể."

Hạ Thủ Nhân: "???"

Sóc Tông: "Hơn nữa mùi vị cũng không tệ."

Hạ Thủ Nhân: "..."

Sóc Tông: "Muốn ăn không?"

Vệ Tây không chút phòng bị đi tới: "Muốn."

"Hạ Thủ Nhân." Sóc Tông hô: "Tới tầng hai mươi, bảo Tất Phương chọn một con Phì Di mang tới nhà tôi."

Hạ Thủ Nhân: "???"

.o.

[tác giả] Hạ Thủ Nhân: "Tôi hoài nghi anh em nhà tôi đổi loài rồi."

.98.
Bình Luận (0)
Comment