Thế là cả 3 người bọn họ cùng đến trường, ít nhất họ còn biết là nó vẫn khỏe nhwung vẫn thắc mắc 1 điều…tại sao nó không quay trở về
Tấm ảnh được hắn xem kỹ lại 1 lần nữa, có gì đó rất quen thì phải…nhưng hắn ko tài nào nhận ra được đặc điểm gì quen thuộc
-Xem gì vậy_Mary nhìn thấy thế buộc miệng hỏi
-Gặp cô gái này ở đâu rồi thì phải_hắn
-Ai_Mary
-Này_hắn đưa tấm ảnh cho Mary…thật ra là cái đt
-Ờ nhìn cũng quen thật_Mary nhìn chăm chú_Mà nhìn cía nhẫn trên tay cô gái này cũng đẹp thiệt ha
-Đâu_trước giờ hắn chỉ lo quan sát gương mặt tôi nên ko thấy đc chiếc nhẫn
-Cái nhẫn này…._hắn
-Cái nhẫn đó làm sao_Mary
-Nhìn đi_hắn giơ lên bàn tay mà hắn đã đeo nhẫn khi chơi cùng nó trò ném bóng
-Nhìn…nó như nhẫn đôi vậy_Mary hết nhìn chiếc nhẫn của hắn rồi nhìn vào truwocs nhẫn trong điện thoại, nó như nhẫn cặp vậy…
-Lé nào…_Mary nói như đã đoán ra điều gì đó
-Không phải đâu_hắn phủ nhận cái sự thật kinh hoàng kia, sự thật nó chính là Nguyễn Hoàng Lệ Tuyết. chắc chắn không phải..hắn phải chứng minh
Trong giờ học hắn cứ liếc nhìn sang nó…rồi tay nó….tay cô ta ko đeo nhẫn
Hết giờ học….hắn đến lại Start Feb, cửa hàng đó…nhưng ko thấy người mình tìm…chỉ thấy cái cửa hàng lúc trước thôi…người trông là 1 cô gái
-Cô cho tôi hỏi chủ nhân của cửa hàng này đâu rồi_hắn
-À, đó là ba tôi nhưng…._cô gái đó nói (nói trước nha cô gái đó cũng bất ngờ về độ đẹp trai của hắn nhưng …xin lỗi…cổ đã có chồng và 2 đứa con thơ rồi)
-Vậy tôi có thể gặp ông ý đc ko_hắn
-Ba tôi đã mất cách đây được 6 tháng rồi__giọng cô gái có vẻ buồn buồn
Hắn nghe xong mà trong lòng thấy hụt hẫn, vậy là hết hi vọng rồi sao, để chứng minh Hàn Ngọc Bảo An ko phải là Hoàng Lệ Tuyết
-Anh tìm có việc gì sao_cô gái đó tò mò nên hỏi
-Tôi muốn hỏi về chiếc nhẫn này_hắn giơ bàn tay ra
-Tôi có thể mượn xem 1 chút ko_cô gái đó nói
-ukm…dc_lưỡng lự 1 lúc hắn nói, tháo chiếc nhẫn ra đưa cho cô gái xem_Cô biết về chiếc nhẫn này sao
-Ukm…chiếc nhẫn này là do tôi làm mà_cô gái đó nói
-Vậy coi như trên TG này có mỗi một cặp đó thôi sao_hắn
-Ukm_gật đàu nhẹ nhưng cái gật đầu đó lại khiến cho tinh thần hắn suy sụp nặng nề, vậy Hàn Ngọc Bảo An ko phải là Hoàng Lệ Tuyết sao
-Cảm ơn_hắn nói 1 câu rồi nhanh chóng lái xe đi
Đêm xuống, tinh thần hắn đang không tốt nhưng hắn đang cố gắng vì hắn còn 1 cuộc đấu với Black Rose
Tại cánh đồng cỏ haong dại lần trước. Hai bên lại là người quen của nhau nhưng 1 bên lại ko hề biết điều đó
Hai bang đều là những người có máu mặt trong TG ngầm cả…thắng thua chưa định rõ….và nói chính xác hơn là trận chiến này sẽ không có kết quả…
Hai bên đánh nhau ác liệt, những giọt máu loang lổ trên nền đất…những tiếng súng…tiếng dao…nghe mà rợn cả người….gió rít mạnh….tiếng ếch nhái kêu ồm ộp….hòa vào nhau thành 1 bản nhạc của phim kinh dị (hehe, t/g làm đạo điễn)
Hắn vì vẫn còn hoang mang về việc kia nên đã để lộ sơ hở, hắn cugnx biết điều đó, cứ tưởng mình sẽ thua nhưng…….nó ko làm gì hắn cả, nó không biết sao…hay….hắn đang suy nghĩ điều gì đó, nó luôn để ý tới hắn nên ko bieets rằng..đã có 1 tên đánh lén đằng sau
“phập” con dao ngay ngắn đc cắn vào lưng nó
Nó ko tỏ ra đau đớn gì…chỉ nhếch môi cười khẩy đằng sau chiếc mặt nạ đỏ. Cố chịu đau 1 chút…rút chiếc dao ra khỏi lưng mình và phi thẳng tới lưng tên vừa nãy đâm nó…ko chệch chút nào cả
Hắn cũng nhìn thấy….con tim mách bảo là nên phải dừng lại trận chiến này…lý trí thì bảo rằng không nên nhưng con tim cuối cùng cũng thắng lý trí
-Dừng_hắn nói
Mọi hoạt động lập tức dừng lại bởi câu nói ngỡ ngàng của hắn. Vick và Leo cũng ko ngoại lệ
-Sao_Leo lạnh lùng nói, nét trẻ con hàng ngày giờ đã mất đi
-Chịu thua_hắn dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên
Hắn cố đi thật nhanh đến chiếc moto để gần đó
Vick và Leo chạy nhanh đến chỗ hắn
-Có chuyện gì vậy_Vick
-Không thấy sao, cô ta bị thuwong rồi_hắn lạnh lùng trả lời rồi leo lên xe phóng vọt đi
-Vậy là sao_giọng nói lạnh lùng vang lên của nó
-Như cô thấy_Leo cũng vậy, đừng thắc mắc tại sao cậu lại ko nhớ ra giọng nó nha vì đang còn tức hắn nên ko để ý, chắc nah tức vì cái chuyện àm hắn lại nói lạnh lùng với anh
-Vậy đấu tiếp_nó
-Hủy_Vick
-Sure_nó trả lời bình thản vậy nhưng trong lòng lại rất lo lắng, chẳng lẽ hắn biết tất cả mọi chuyện rồi sao? Nếu ko tại sao hắn lại cư xử như vậy? Nhưng…chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến…