Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 23

Xin lỗi vì ra chương mới lâu như vậy ạ! Vì mị phải xem lại mấy chương từ đầu để chỉnh sửa, với cả dạo này bận quá, xin mọi người thông cảm!


<3


____________________


Nội thành Tiêm La đạm mạc vô phong, người đến người đi tuy nhiều nhưng không rộn ràng.


Chiếc xe ngựa lộc cộc vội vã chạy vào, khiến cho dòng người trên đường một phen hoảng hồn.


Xe ngựa dừng trước một khách điếm nhỏ, một nam nhân tuấn lãng khí thái bước xuống vội vào trước, theo sau lại là một thiếu niên khác bế bổng một người không nhìn rõ là nam hay nữ.


Lâm Kỳ Hưng không nói nhiều chỉ đưa lão bản một ít bạc liền đi theo tiểu nhị nhận phòng, Quan Đông Hàn vừa bước vào liền khiến mọi người trong khách điếm chú ý, bởi trên tay hắn đang ôm chặt Sử Diệp.


Sau khi đặt Sử Diệp nằm an ổn trên giường, Miên Miên cùng Đông Hàn ra dược đường tìm kiếm các vị thuốc trong y thư.


Nửa cân Mạch Môn, hai cân Giản Hoa, một cân nửa lạng Ngũ Mộc Hương cùng với một lạng Yên Thảo, lấy các vị thuốc chung hòa lẫn vào nhau, sau đó đong ra một chén vung rồi đem đi sắc nóng.


Sắc cho đến khi nước thuốc cô đặc lại, tầm sau hai canh giờ liền mang cho Sử Diệp uống, bài thuốc bí truyền trên là của Sử gia đặc chế chỉ xuất hiện trong Bách Vạn Thảo. Người bình thường khi uống vào sẽ có tác dụng hoạt huyết, trừ hàn khí, thanh nhiệt, khử độc ngũ tạng lục phủ, là bài thuốc bổ có lợi cho người luyện võ, nhưng khi người bị trúng trùng cổ Hỏa Băng Thanh Hoa thì bài thuốc có tác dụng tiêu trùng, giải cổ độc, bên cạnh đó còn phải dùng phương pháp châm cứu lên Lục Hoa Huyệt bao gồm Cách Du, Can Du, Tỳ Du, Phế Du, Đại Trữ, Phong Môn để tiêu tán hàn khí, hỏa nhiệt.


Sử Diệp sau khi được đích thân Miên Miên điều trị theo quyển y thư, y đã dần dần hồi phục lại ý thức.


Tuy trong cơ thể hàn nhiệt vẫn quấy rối nhưng so với đêm hôm trước có phần thoải mái hơn.


Trời hôm nay nắng nóng gay gắt, hàn nhiệt trên người Sử Diệp khiến da thịt y mát mẻ hơn, Quan Đông Hàn ở cạnh chăm sóc cho y, cứ cách một ít lâu lại sờ sờ lên da mặt của Sử Diệp, xúc cảm lạnh mát truyền lên bàn tay khiến hắn gần như nghiện mất rồi.


Sử Diệp bị đánh thức, y khẽ cau mày: " Ta... Đang ở đâu?"


Quan Đông Hàn vội rụt tay đang đặt ở trên trán y lại, hắn mang chén canh hầm gà từ trên bàn đến: "Ca ca, huynh tỉnh rồi thì uống chút canh, cho có sức."


Sử Diệp chậm rãi ngồi dậy, tay run rẩy đưa lên muốn cầm chén canh, Quan Đông Hàn nhẹ đẩy tay y xuống: "Đệ đút cho huynh uống."


Sử Diệp mím môi có chút ngại, hắn ôn nhu múc một muỗng canh, thổi thổi cho bớt nóng rồi đưa đến miệng y.


Sử Diệp do dự một lúc, y chưa bao giờ lộ ra bộ dạng yếu đuối như hiện tại lại còn trước mặt thằng nhóc này.


"Huynh làm sao vậy? Không muốn uống?"


Sử Diệp lắc đầu, y từ từ há miệng để Đông Hàn đưa thìa canh vào trong.


Vị ngọt thanh của nước canh đậm đạ hòa quyện trong khoan miệng, vì không mở rộng môi nên một ít nước canh trong suốt chảy ra bên khóe miệng.


Quan Đông Hàn mở to mắt nhìn những giọt trong suốt từ từ chảy xuống cằm.


Hắn cắn chặt hai hàm răng lại, không biết vì sao trong đầu lại xuất hiện loại tư niệm khó hiểu, ngay khi nhìn đến khóe miệng ca ca hắn rất muốn lao đến dùng lưỡi liếm sạch những vệt trong suốt kia, hắn thật muốn thưởng thức vị canh trong miệng ca ca.


Quan Đông Hàn như đứt bặt các dây thần kinh, hắn hoảng sợ đút cho Sử Diệp uống nhanh hơn.


Sử Diệp bị hắn làm cho gấp gáp, chẳng mấy chốc y ho sặc sụa mặt đỏ cả lên, y cau mày : "Tên ngốc... Khụ... Ngươi làm cái gì mà gấp thế?"


"Thực... Xin lỗi..." Quan Đông Hàn vụng về dùng tay áo lau lau miệng cho y.


Sử Diệp tức giận gạt tay hắn ra : "Không uống nữa, tự ngươi uống hết đi."


"Vậy đệ đem ra ngoài, huynh nghỉ ngơi đi."


Nói xong Quan Đông Hàn nhanh chóng thối lui, Sử Diệp nằm một mình trong phòng nhớ lại ánh mắt nhìm chằm chằm của hắn với mình khi nãy, nhìn được một lúc mặt hắn có chút đỏ lên, không biết là đang nghĩ cái gì.


Sử Diệp trở người, lại nhớ đến hành động ôn nhu của hắn, giọng nói quan tâm ân cần đó cứ liên tục xuất hiện trong đầu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, y không chắc là sẽ kiềm chế được tạp niệm của mình.


________________________________


Trời sập tối, Sử Diệp vẫn chưa khỏe hẳn nên bọn họ quyết định ngủ trọ lại đây một đêm.


Miên Miên vẫn lo lắng cho y nên kiên quyết ở lại xem chừng. Sử Diệp không ngăn cản nàng, y hiểu rõ nàng quan tâm mình thế nào, trong lòng càng thấy ấm áp hơn.


Miên Miên bắt mạch cho y, một lúc sau nàng vui vẻ nói: "Huynh sẽ ổn thôi."


Sử Diệp gật đầu: "Vậy thì tốt."


Nàng bày ra bộ mặt suy tư: "Sử ca, làm sao mà huynh lại trúng cổ trùng này được? Rõ ràng Sử gia chỉ còn một mình huynh..."


Sử Diệp lắc đầu: "Ta cũng không rõ, nhưng người hạ độc có vẻ như không ra tay triệt để..."


"Có lẽ nào... Kẻ đó học lỏm được từ Sử gia?"


"Đúng vậy!" Giọng nói trong cao vang lên từ trong góc khuất của căn phòng. Nữ nhân vận hắc y đi đến, gương mặt cười gian tà nhưng rất xinh đẹp.


Miên Miên hoảng hốt bật đứng dậy: "Là ai?"


Sử Diệp dè chừng quan sát nữ nhân, nàng ung dung xuất hiện tại đây lại còn cười vui vẻ như thế, chứng tỏ nàng là người rất tự tin.


"Long Nhị, Vô Ưu phái."


Nữ nhân nhàn nhạt nói, sau đó xuất thủ dùng nội công điểm huyệt Miên Miên khiến nàng bất động đứng đó, nàng cố la lên nhưng lại không phát ra bất kỳ tiếng gì.


"Ngươi làm gì? Đông..." Sử Diệp trừng mắt muốn hô hoáng lên cho Đông Hàn ở phòng bên nghe thấy.


Nhưng nữ nhân nhanh như gió lao đến, một tay đặt ngay yết hầu y chống chế.


Nàng nhíu mắt nói: "Sử thần y không nên manh động. Nếu ngươi dám la lên ta không chắc cổ họng ngươi còn nguyên vẹn."


Sử Diệp sợ hãi run rẩy một chút, y lo rằng nữ nhân này sẽ làm hại Miên Miên lẫn cổ họng đáng thương của mình.


Nhưng được một lúc y cảm nhận hai ngón tay của nữ nhân đặt ngay động mạch chủ của mình, y dường như phát hiện ra cái gì đó:" Ngươi... Chẳng lẽ đang bắt mạch..."


"Đúng rồi đó." Long Nhị cười một cái rồi trở về bộ mặt dọa người của mình.


Sử Diệp cau mày: "Chẳng lẽ... Ngươi chính là người hạ trùng ta?"


"Đúng luôn."


"Này... Làm sao mà..."


"Ngươi còn nhớ phụ nhân mà ngươi cứu ở trước khách điếm kia?"


"Là ngươi? Làm sao có thể?" Sử Diệp mở tròn mắt.


Làm sao có thể một người phụ nữ già nua bỗng chốc hóa thành nữ nhân xinh đẹp trước mặt này?


Long Nhị nhìn biểu tình của y, nàng buồn cười giải thích: "Ngươi không biết cái gì gọi là thuật dịch dung sao? Chính là cải trang đó."


Sử Diệp ồ một cái, y lại lườm nàng: "Vì sao?"


Long Nhị nhếch môi: "Xem ra ngươi rất giỏi... Cổ trùng đều được giải hết, Long Tam quả nhiên không nói láo, ngươi chính là truyền nhân của Sử gia."


Long Nhị rời tay khỏi cổ Sử Diệp, nàng se se lọn tóc của mình: "Cung chủ của bọn ta muốn đưa ngươi về Vô Ưu."


Long Tam? Là cái người mà dẫn đầu bọn hắc y kia sao? Sử Diệp hồi tưởng nhớ lại tất cả, thì ra ánh nhìn kỳ quái của Long Tam là có nguyên do. Nếu nói như vậy, lời đồn đại ngoài giang hồ có điểm là thật, Sử gia có giao tình rất tốt với Vô Ưu phái.


Sử Diệp thở phào vì không còn bị uy hiếp nữa, y trầm tư một lúc rồi lắc đầu: "Ta không đi, ta còn có chuyện phải làm."


Long Nhị có hơi tức giận: "Cung chủ của bọn ta có nhã ý muốn ngươi gia nhập, vậy mà ngươi lại từ chối? Ngươi có biết ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn mà không được?"


Sử Diệp vẫn ánh mắt kiên nghị: "Vậy xin Long Nhị cô nương trở về báo lại với cung chủ, ta xin lỗi, ta không thể đi được... Vì ta còn có..."


"Vì tên tiểu tử kia?"


Sử Diệp im lặng, Long Nhị khoanh tay nói: "Ta đã chứng kiến tất cả."


"Vậy thì đừng ép ta phải đi, ta không thể..."


Long Nhị không nói gì chỉ trầm mặt một lúc, sau đó nàng thở dài: "Xem ra chuyến đi này vô ích rồi. Cung chủ chắc sẽ không vui đây. Ngươi tự giữ mình đi, ta sẽ về bẩm báo lại với người."


"Đa tạ."


Nói xong Long Nhị từ cửa sổ mà biến mất, khi nàng rời khỏi một viên đá bắn đến huyệt đạo của Miên Miên.


Nàng được giải khải, cả cơ thể mệt mỏi xụ xuống:" Aiz! Sử ca..."


"Muội không sao chứ?"


"Không! Thật là, người của Vô Ưu phái thật kỳ quái, muốn đem huynh đi, nhưng cũng không phải cái loại xấu xa ép người."


Sử Diệp gật đầu, điểm này nàng nói không sai.


______________________________


Trong ngôi miếu hoang, bóng ảnh mập mờ của hai người dưới ánh trăng sáng ẩn hiện.


Long Nhị quỳ xuống trước mặt nữ cung chủ:" Long Nhị vô dụng, không thuyết phục được Sử Diệp."


Nàng thở dài: "Ta đoán trước sẽ có thể xảy ra như vậy."


"Nhưng..."


"Ta không ép người đó, dù gì Sử gia vẫn có ơn với gia gia ta. Được rồi! Ngươi cứ đi theo Sử Diệp, âm thầm bảo vệ hắn."


Nữ cung chủ ánh mắt xa xăm nhìn đến ánh trăng sáng rực rỡ bên ngoài, Long Nhị nhận mệnh rồi âm thầm biến nất giữa miếu hoang.








Bình Luận (0)
Comment