Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 42

Trời xanh, mây trắng, tiếng chim hót trên những nhành cây xanh mướt, gió lay lay thổi nhẹ khiến tán lá rì rào.


Đôi chim trông tự do khoái lạc rỉa cánh cho nhau, nam nhân một tay vén rèm một tay đưa ra bên ngoài.


Xòe bàn tay là mấy mẫu bánh vụn, đôi chim háu ăn bay từ trên cành xuống đậu trên cổ tay nam nhân.


Sử Diệp mỉm cười nhìn chúng nó ăn ngon lành, cảm thấy thật ngưỡng mộ, làm gì cũng có đôi có cặp rồi nghĩ đến bản thân mình, dù vẫn còn người để quan tâm nhưng lại không có ai nguyện ý đồng sàn cộng chẩm cùng.


Y thở dài, Long Nhị thấy Sử Diệp cứ đôi lúc lại sầu não như vậy bèn lên tiếng: "Ngươi lại nhớ đến hắn."


Sử Diệp chỉ nhàn nhạt đáp: "Ta có nhớ hay không thì có gì quan trọng?"


"Đồ ngốc."


"Đúng vậy, là ta ngốc nên mới vì hắn làm nhiều việc như vậy, nhưng đổi lại... Hắn xem ta chỉ là huynh đệ tốt.Ba từ huynh đệ tốt này nặng tựa Thái Sơn, ta gánh không nổi..."


Sử Diệp vừa nhìn đôi chim vừa nói, ánh mắt hiện lên tia mỉa mai, mấy năm si ngốc một người thì nhận lại những gì? Chi bằng chấp nhận sự thật, xem người đó là huynh đệ mà đối đãi, có như vậy mới giữ được sự thân thiết... Giữ lại được mảnh quan hệ đẹp đẽ này.


Long Nhị không nói gì chỉ lẳng lặng quan sát góc mặt nghiên của nam nhân, Miên Miên vừa hay đi lấy nước trở về, thấy Long Nhị cứ nhìn chăm chăm Sử ca, lòng nàng chẳng hiểu vì sao nổi lửa.


Nàng hùng hồn đi tới, bước lên xe ném cho Long Nhị cái liếc mắt, rồi lại vui vẻ đưa túi nước cho Sử Diệp: "Sử ca uống đi."


"Cám ơn muội." Sử Diệp cũng nhẹ cười tiếp lấy uống, Long Nhị chẳng biết vì sao Miên Miên lại sinh khí mà ủ rũ.


Miên Miên nhỏ giọng mắng:  "Sắc nữ."


Sử Diệp không nghe rõ nhướn mày: "Hả? Muội nói gì?"


Miên Miên vẫn là vẻ mặt như ai đạp đuôi đó:  "Không có gì, chỉ là muội vừa phát hiện có con sói háo sắc ở đây thôi, Sử ca huynh phải cẩn thận đó."


Nàng vừa nói vừa liếc xéo qua Long Nhị, Sử Diệp hiểu ra nàng đang ăn phải giấm chua liền nhịn cười


Còn Long Nhị thì vẻ mặt vô tội nói: "Tiểu Miên Miên đang mắng ta? Ta đâu có làm gì..."


"Hừ! Ta không có bị mù."


Sử Diệp nhịn không được bật cười: "Có  người làm đổ bình giấm, Long cô nương không phát hiện ra? Ta nghĩ ngươi từ nay ít ngắm ta một chút."


Long Nhị vỡ lẽ liền thích thú trong lòng, nàng cười gian tà nhích lại gần Miên Miên: "Tiểu Miên Miên của ta biết ghen rồi?"


Miên Miên đỏ mặt ấp úng: "Gì... Gì chứ? Ngươi bớt ảo tưởng đi... Còn nữa... Sử ca... Huynh sao lại thế này? Ở gần cô ta lâu quá huynh hư rồi!"


Long Nhị dùng hai tay nhéo má nàng: "Phải phải! Là ta dạy hư ca ca tốt của ngươi."


"Đau~~~" Miên Miên vì đau mà nổi đóa, nàng quay ngắt đầu đớp vào ngón tay Long Nhị.


Long Nhị tròn mắt la oai oái: "Nhả ra a... Ta không bẹo má ngươi nữa~~A~~"


Sử Diệp cười vui vẻ đến híp mắt, trông thấy hai người họ thương nhau lắm cắn nhau đau như thế thì đã tốt hơn, vớt vát lại tâm trạng suy tư của y.


Ở bên ngoài Tố Tố cùng Chí Sương vừa săn được một con gà rừng mập mạp mang về, bọn họ sắn tay áo cùng bắt đầu sơ chế rồi nướng nó lên.


Sử Diệp khó khăn chống gậy xuống xe, chậm rãi đến đống lửa đang bập bùng cháy. Tiếp sau đó thì Miên Miên và Long Nhị cũng đi ra, trên mặt và tay họ đã đầy vết thương tích.


Gà được vặt sạch lông thì đem xiên qua cành cây, đặt lên đầu ngọn lửa. Sử Diệp ngửi được mùi thơm của thịt nhưng lại không có vị gì, ăn như vậy làm sao ngon miệng chứ?


Lập tức y quay sang nhờ Miên Miên lấy hòm thuốc của mình đến, mở ra ngăn nhỏ thì có một lọ đục trắng, tháo nút gỗ rồi rắc nhẹ thứ bột trắng đen lên con gà.


Ở thời này muối rất đắt đỏ, hơn nữa còn được dùng dạng hạt to thô sơ, thế nên Sử Diệp đã nhờ người ở phân đà Nam Dương lấy một vài hạt muối cùng vài hạt tiêu, đập nhuyễn ra rồi trộn lại với nhau, vừa tiết kiệm vừa có hương vị.


Bên cạnh đó y còn lưu trữ mật ong, dùng một ít phết lên da gà tạo độ ngọt giòn thơm phức.


Cả bốn người hít hà, bụng đã kêu cồn cào lên rồi, mùi thơm tuyệt vị này khiến họ rất muốn nếm thử.


Miên Miên hai mắt sáng rực: "Không ngờ Sử ca lại có gia vị thần kỳ này..."


Sử Diệp vừa phết mật ong vừa giải thích: "Nếu nướng thịt chung với mật ong thì rất thơm, ăn vào sẽ có độ mịn mọng nước, hơn nữa còn rất tốt cho sức khỏe."


Thôi Tố Tố gật gù như đã học lỏm được một chiêu trò: "Ra là vậy."


Sau khi nướng xong, bọn họ ăn rất ngon miệng, ai cũng khen ngợi Sử Diệp tay nghề nấu nướng tuyệt hảo.


Cả một buổi, họ cười nói với nhau rất xôm tụ, ngay cả lúc lên xe để tiếp tục thì cũng kể cho nhau nhiều chuyện thú vị.


Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến cổng thành Vô Ưu.


________________________


Mã xa lộc cộc đi vào thành, gây cho mọi người sự chú ý bởi rất ít khi có người ngoài đến đây, trừ bỏ những diệp đặc biệt như săn Hoàng Nguỵêt Kỳ.


Sử Diệp hồi hộp ngồi trong xe, không biết nếu y lộ mặt ra ngoài, những người xung quanh sẽ thế nào?


Miên Miên nắm chặt tay y trấn an: "Huynh đừng lo quá."


Lúc này mã xa đã dừng hẳn, Chí Sương nói vọng vào trong xe: "Sử công tử, chúng ta phải đi bộ từ đoạn này rồi, chợ bày bán có hơi chật hẹp."


Sử Diệp mím môi, đúng rồi đoạn này là khu chợ tấp nập gần bến cảng đây mà, Tiểu Bình, A Tú, còn có A Tứ nữa... Tất cả bọn họ sẽ phản ứng thế nào đây?


Long Nhị vẻ mặt chắc chắn nhìn y: "Tin ta, không sao đâu."


Sử Diệp chần chừ, nhưng vì Long Nhị là người mà y tin tưởng nên cũng quyết định xuống xe.


Cả khu chợ đang ồn ào tấp nập, khi thấy nam nhân xuống xe thì bỗng im bặt, một mảnh lặng thinh đánh úp khiến nam nhân cúi gầm mặt xuống.


Bất ngờ có một thiếu niên nhỏ tuổi đi đến, hai mắt rưng rưng nhìn Sử Diệp rồi nhào đến ôm y khóc : "Ca... Huynh về rồi..."


Thiếu niên vóc dáng cao gần bằng Sử Diệp, y ngẩn người ngẩng lên nhìn xem là ai, cái đầu đen đen kia trông rất quen thuộc, lại thêm giọng nũng nịu này nữa.


Sử Diệp run rẩy gọi: "Tiểu Bình?"


"Ca quên đệ rồi? Chỉ mới qua vài tháng mà đã không nhớ đệ nữa sao?" Thiếu niên đôi mắt ngập nước nhìn thẳng Sử Diệp, gương mặt đáng thương khiến ai cũng phải mềm lòng.


Đúng vậy, đi tới đi lui lại tính thêm thời gian chậm rãi trở về nơi này cũng đã gần một năm.


Tiểu Bình lúc này cũng đã 15 tuổi rồi, cao hơn trước rất nhiều.


Sử Diệp nhỏ giọng: "Không có... Chỉ là ta bất ngờ..."


Cùng lúc đó, những người dân bình dị thân thuộc trước đây luôn kính trọng Sử Diệp nháo nhào đi đến, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy y.


Sử Diệp cả kinh, không thể tin vào những gì đang xảy ra.


Lưu thẩm bán cá nắm chặt tay y nói: "Sử thần y người về rồi... Chúng tôi đã chờ người... Chờ người trở về cũng đã một năm..."


"Phải đó."


"Người quay lại thật tốt quá."


Tiểu Bình nắm chặt bả vai y: "Người dân Vô Ưu thành rất nhớ huynh... Ca!"


Giọng nói của y như nghẹn ngào: "Chờ ta? Các người vẫn chờ ta? Vẫn nhớ ta? Tin tưởng ta? Sau những gì đã xảy ra..."


Tiểu Bình tức giận chen ngang: "Những tin đồn đại kia là cái thá gì chứ? Giết người? Âm mưu trả thù giang hồ? Huynh là loại người gì mà lại đi làm chuyện đó? Chẳng lẽ ân tình huynh cứu sống những người ở đây là giả?"


"Ta..."


"A Tú tỷ là huynh cứu sống, ổ độc là huynh dẹp bỏ, ngư dân đánh cá gặp nạn là huynh vớt mạng họ về, Lưu thẩm, Trần thúc,... Tất cả những người ở đây đều từng được huynh chữa trị. Huynh là người tốt, mọi người đều tin tưởng huynh."


Tiểu Bình nói xong, Sử Diệp mắt đã đỏ hoe, trong lòng ấm áp vạn phần. Giữa chốn giang hồ thị phi miệng đời độc ác, những người này lại nguyện ý trao cho y sự tín nhiệm, yêu quý.


Cũng giống như giữa mây đen mù mịt, còn có một vài tia nắng xuyên thấu rọi suống dương thế.


Sử Diệp rất hạnh phúc, rất ấm áp. Có lẽ quyết định trở về Xà Đảo là không sai, y có thể cứ thế mà bình an sống hết quãng đời còn lại.

Bình Luận (0)
Comment